Từ Gia Tộc Ngư Nông Đến Thủy Đức Chân Tiên
Thiếu Niên Nuôi...
2024-11-24 17:24:52
Quần đảo Thanh Ngọc, trúc cơ Lý gia.
Mặt trời mới mọc khó khăn lắm mới nhảy ra khỏi tầng mây, sắc trời còn sớm đã có không ít thành viên của Lý gia vội vã chạy tới ao cá nhà mình.
Một chiếc thuyền nhẹ xuyên qua làn sương mù trên mặt nước, uyển chuyển linh động giữa gợn sóng cuồn cuộn, bập bềnh tóe ra những tia sáng vàng.
Lý Tuyền Thanh ngồi ở trên thuyền, thoạt nhìn mới mười sáu mười bảy tuổi, dáng người cao rắn rỏi, đường nét khuôn mặt đoan chính, cho dù mặc quần áo mộc mạc vẫn không thể che giấu được khí chất. Cũng không thấy hắn dùng mái chèo, từng tia từng sợi pháp lực tuôn ra là có thể điều khiển thuyền đánh cá đạp gió rẽ sóng và nhanh chóng tiến về phía trước.
Hàng trăm chiếc thuyền tranh nhau đạp nước, hơi nước mát lạnh phả vào mặt khiến tinh thần các tộc nhân dậy sớm cũng vì đó mà phấn chấn.
Không bao lâu sau, một mảng hoa sen đập vào mắt, chúng mập mạp trắng hồng, nụ hoa chớm nở, có giọt sương trong như pha lê lăn xuống từ lá sen xanh tươi. Những hoa sen này phân bố theo quy luật, trong chằng chịt có cân đối, chúng cắt mặt nước như cắt kim loại thành từng tòa ao cá, mơ hồ có thể trông thấy bầy cá đang bơi lội.
"Thanh ca nhi, lại dậy sớm thế sao!"
Một chiếc thuyền đánh cá tiến đến, ngồi trên thuyền là một ông lão râu tóc bạc phơ mặc áo mưa, còn có một cái lò đất đang bốc khói nghi ngút.
"Mười chín thúc công ăn cơm chưa? Tối qua cháu nhập định cả đêm, tinh thần phấn chấn, cho nên đến sớm một chút."
Lý Tuyền Thanh cười đáp, giơ lương khô mà bản thân mang theo, ra hiệu.
Lão ngư nông này tên là Lý Côn Thủy, tính ở trong tộc thì vừa hay lớn hơn hắn hai thế hệ, tu vi luyện khí tầng năm.
"Tu luyện là tốt, tu luyện là tốt! Như thằng nhóc thối nhà ta, đáng bị cha hắn hung hăng đánh cho một trận!"
Lão nhân nói lải nhải, khớp xương tay thô to tháo một cái pháp khí điếu cày bằng ngọc vừa cho vào miệng hút và gõ bang bang trên thuyền. Từ năm này qua tháng nọ, khiến thanh chắn thuyền bằng gỗ đồng cũng bị gõ lõm cả vào, còn bị lửa hun cháy đen.
"Thanh ca nhi, cháu thực sự đã thay đổi rất nhiều trong hơn một năm nay!"
Lý Côn Thủy phả ra một ngụm hơi khói, gương mặt nhăn nheo như vỏ cây cũng giãn ra, trọng giọng nói tràn đầy cảm khái: "Chỉ có điều gặp biến cố lớn, cũng phải thôi."
Lý Tuyền Thanh nghe vậy, cũng chỉ cười không nói.
Như thường lệ, hắn là một người xuyên qua. Bởi vì cha mẹ ngoài ý muốn bỏ mình, nguyên thân đau buồn đến tột cùng nên đi đời nhà ma, lúc này mới bị hắn tu hú chiếm tổ chim khách.
Rầm rầm!
Nước dâng cao, đập vào mũi thuyền khiến sóng bắn tung tóe.
Lý Tuyền Thanh dừng thuyền đánh cá lại, trước mắt hiện ra một tòa ao cá vuông vức, mặt nước rộng lớn chừng gần hai mươi mẫu bị một vòng hoa sen vây lại.
Ao cá số 13, khu Bính.
Lý Tuyền Thanh lấy lệnh bài ra, quán chú pháp lực vào, lập tức từng gốc hoa sen bên ngoài trận văn lấp lóe, nở rộ hào quang, hiện rõ trận pháp bao phủ toàn bộ ao cá.
Đương nhiên những hoa sen duyên dáng tươi đẹp này không đơn thuần là thực vật, mà là tồn tại như trận cơ. Trận văn bao phủ vùng nước, không chỉ có thể phòng ngừa linh ngư đào tẩu, càng có hiệu quả tụ linh, khóa linh khí vài dặm xung quanh vào trong hai mươi mẫu ao cá này.
Một đóa linh hoa sen tách ra hóa thành một đài sen to bằng cái thớt, Lý Tuyền Thanh cầm lệnh bài đạp ở phía trên, chậm rãi rót vào trong trận pháp.
Ào ào!
Cuồn cuộn sóng ngầm, mấy con cá to lớn màu xanh nổi lên, há miệng phun ra từng mũi tên nước.
Ba! Ba! Những mũi tên nước này có lớn chừng bằng ngón tay cái, nếu như đánh vào trên người bình thường, ít nhất phải ngã vào trong hồ đến ướt đẫm toàn thân.
Nhưng tia sáng từ đài sen lóe lên, hoa văn trên cánh hoa lập tức ngưng tụ thành một vòng ánh sáng, ngăn cản những thủy tiễn kia ở bên ngoài.
"Một đám cá ngốc nuôi mãi chưa lớn, đói bụng rồi đi!"
Lý Tuyền Thanh lắc đầu, tự tay kháp quyết, phóng ra một đạo pháp thuật cơ sở.
Khống Thủy Thuật!
Chỉ thấy nước ngưng tụ hóa thành từng sợi dây thừng trói nhóm cá lại, rồi ném chúng vào chỗ sâu trong sóng nước tạo thành tiếng lộp bộp.
Loại Đại Thanh Ngư này còn chưa được coi là linh vật chân chính, chúng xen giữa yêu thú và phàm thú. Nhưng dưới sự tẩm bổ của linh khí, cũng có khí lực khá lớn, máu thịt rất bổ dưỡng, chế biến thành canh cá hầm cũng ngon không gì sánh được. Khá được tu sĩ luyện khí sơ kỳ hoan nghênh.
Đài sen cắt ngang mặt nước, có thể thấy toàn bộ ao cá được trận pháp chia thành hai bộ phận một lớn một nhỏ. Ao cá lớn chứa hơn một nghìn con Đại Thanh Ngư trưởng thành, còn ao cá nhỏ chứa cá con chưa trưởng thành.
"Đám cá con, ra ngoài ăn cơm nào."
Lý Tuyền Thanh nhìn về phía ao cá nhỏ, giơ tay rắc một đám thức ăn cho cá, tỏa sáng lấp lánh trôi nổi ở trên mặt nước. Loại mồi được chế biến đặc biệt này có mùi thơm nồng, chỉ thấy vảy cá cuồn cuộn, đám cá con tranh nhau bơi lên khỏi mặt nước để giành lấy thức ăn.
Lý Tuyền Thanh quan sát không chớp mắt, đột nhiên hai mắt sáng lên, phát hiện được mục tiêu. Đó là một con Đại Thanh Ngư dài nửa thước với vảy sáng vây khỏe, nó đánh bại các đối thủ cạnh tranh xung quanh và độc chiếm mồi.
Quan trọng nhất là, ở trong mắt Lý Tuyền Thanh thì trên trán con cá này có một chùm ánh sáng trắng sáng ngời!
"Chính là mi rồi!"
Hắn cười hì hì, Khống Thủy Thuật ngưng tụ thành một bàn tay to, chụp cá con này lên giữa không trung. Mặc dù hơi sức con cá này không nhỏ, nhưng rời khỏi mặt nước, đương nhiên là không có đất dụng võ.
Cánh tay Lý Tuyền Thanh duỗi ra, lập tức dễ dàng chạm vào quả cầu ánh sáng, nổ tung thành từng luồng sáng trắng đi vào trong cơ thể hắn.
[Thu hoạch một con Đại Thanh Ngư trưởng thành, khen thưởng một phần chùm linh khí!]
Kèm theo một hàng chữ lóe lên trước mắt hắn, một đoàn linh khí vô cùng tinh khiết đột nhiên xuất hiện trong kinh mạch.
Lý Tuyền Thanh vận chuyển Kim Thủy Quyết, luyện hóa đoàn linh khí này thành từng luồng pháp lực tinh khiết và đưa hết vào đan điền. Cảm giác tu vi từ từ tăng lên, quả thật tuyệt vời không gì sánh được.
Đây chính là bàn tay vàng thức tỉnh sau khi Lý Tuyền Thanh xuyên qua.
Mỗi khi hắn nuôi một con thú, hoặc có thể là gây giống đời sau trưởng thành, hắn sẽ thu được quang đoàn khen thưởng.
Làm việc một lần, thu hoạch gấp đôi!
Mặt trời mới mọc khó khăn lắm mới nhảy ra khỏi tầng mây, sắc trời còn sớm đã có không ít thành viên của Lý gia vội vã chạy tới ao cá nhà mình.
Một chiếc thuyền nhẹ xuyên qua làn sương mù trên mặt nước, uyển chuyển linh động giữa gợn sóng cuồn cuộn, bập bềnh tóe ra những tia sáng vàng.
Lý Tuyền Thanh ngồi ở trên thuyền, thoạt nhìn mới mười sáu mười bảy tuổi, dáng người cao rắn rỏi, đường nét khuôn mặt đoan chính, cho dù mặc quần áo mộc mạc vẫn không thể che giấu được khí chất. Cũng không thấy hắn dùng mái chèo, từng tia từng sợi pháp lực tuôn ra là có thể điều khiển thuyền đánh cá đạp gió rẽ sóng và nhanh chóng tiến về phía trước.
Hàng trăm chiếc thuyền tranh nhau đạp nước, hơi nước mát lạnh phả vào mặt khiến tinh thần các tộc nhân dậy sớm cũng vì đó mà phấn chấn.
Không bao lâu sau, một mảng hoa sen đập vào mắt, chúng mập mạp trắng hồng, nụ hoa chớm nở, có giọt sương trong như pha lê lăn xuống từ lá sen xanh tươi. Những hoa sen này phân bố theo quy luật, trong chằng chịt có cân đối, chúng cắt mặt nước như cắt kim loại thành từng tòa ao cá, mơ hồ có thể trông thấy bầy cá đang bơi lội.
"Thanh ca nhi, lại dậy sớm thế sao!"
Một chiếc thuyền đánh cá tiến đến, ngồi trên thuyền là một ông lão râu tóc bạc phơ mặc áo mưa, còn có một cái lò đất đang bốc khói nghi ngút.
"Mười chín thúc công ăn cơm chưa? Tối qua cháu nhập định cả đêm, tinh thần phấn chấn, cho nên đến sớm một chút."
Lý Tuyền Thanh cười đáp, giơ lương khô mà bản thân mang theo, ra hiệu.
Lão ngư nông này tên là Lý Côn Thủy, tính ở trong tộc thì vừa hay lớn hơn hắn hai thế hệ, tu vi luyện khí tầng năm.
"Tu luyện là tốt, tu luyện là tốt! Như thằng nhóc thối nhà ta, đáng bị cha hắn hung hăng đánh cho một trận!"
Lão nhân nói lải nhải, khớp xương tay thô to tháo một cái pháp khí điếu cày bằng ngọc vừa cho vào miệng hút và gõ bang bang trên thuyền. Từ năm này qua tháng nọ, khiến thanh chắn thuyền bằng gỗ đồng cũng bị gõ lõm cả vào, còn bị lửa hun cháy đen.
"Thanh ca nhi, cháu thực sự đã thay đổi rất nhiều trong hơn một năm nay!"
Lý Côn Thủy phả ra một ngụm hơi khói, gương mặt nhăn nheo như vỏ cây cũng giãn ra, trọng giọng nói tràn đầy cảm khái: "Chỉ có điều gặp biến cố lớn, cũng phải thôi."
Lý Tuyền Thanh nghe vậy, cũng chỉ cười không nói.
Như thường lệ, hắn là một người xuyên qua. Bởi vì cha mẹ ngoài ý muốn bỏ mình, nguyên thân đau buồn đến tột cùng nên đi đời nhà ma, lúc này mới bị hắn tu hú chiếm tổ chim khách.
Rầm rầm!
Nước dâng cao, đập vào mũi thuyền khiến sóng bắn tung tóe.
Lý Tuyền Thanh dừng thuyền đánh cá lại, trước mắt hiện ra một tòa ao cá vuông vức, mặt nước rộng lớn chừng gần hai mươi mẫu bị một vòng hoa sen vây lại.
Ao cá số 13, khu Bính.
Lý Tuyền Thanh lấy lệnh bài ra, quán chú pháp lực vào, lập tức từng gốc hoa sen bên ngoài trận văn lấp lóe, nở rộ hào quang, hiện rõ trận pháp bao phủ toàn bộ ao cá.
Đương nhiên những hoa sen duyên dáng tươi đẹp này không đơn thuần là thực vật, mà là tồn tại như trận cơ. Trận văn bao phủ vùng nước, không chỉ có thể phòng ngừa linh ngư đào tẩu, càng có hiệu quả tụ linh, khóa linh khí vài dặm xung quanh vào trong hai mươi mẫu ao cá này.
Một đóa linh hoa sen tách ra hóa thành một đài sen to bằng cái thớt, Lý Tuyền Thanh cầm lệnh bài đạp ở phía trên, chậm rãi rót vào trong trận pháp.
Ào ào!
Cuồn cuộn sóng ngầm, mấy con cá to lớn màu xanh nổi lên, há miệng phun ra từng mũi tên nước.
Ba! Ba! Những mũi tên nước này có lớn chừng bằng ngón tay cái, nếu như đánh vào trên người bình thường, ít nhất phải ngã vào trong hồ đến ướt đẫm toàn thân.
Nhưng tia sáng từ đài sen lóe lên, hoa văn trên cánh hoa lập tức ngưng tụ thành một vòng ánh sáng, ngăn cản những thủy tiễn kia ở bên ngoài.
"Một đám cá ngốc nuôi mãi chưa lớn, đói bụng rồi đi!"
Lý Tuyền Thanh lắc đầu, tự tay kháp quyết, phóng ra một đạo pháp thuật cơ sở.
Khống Thủy Thuật!
Chỉ thấy nước ngưng tụ hóa thành từng sợi dây thừng trói nhóm cá lại, rồi ném chúng vào chỗ sâu trong sóng nước tạo thành tiếng lộp bộp.
Loại Đại Thanh Ngư này còn chưa được coi là linh vật chân chính, chúng xen giữa yêu thú và phàm thú. Nhưng dưới sự tẩm bổ của linh khí, cũng có khí lực khá lớn, máu thịt rất bổ dưỡng, chế biến thành canh cá hầm cũng ngon không gì sánh được. Khá được tu sĩ luyện khí sơ kỳ hoan nghênh.
Đài sen cắt ngang mặt nước, có thể thấy toàn bộ ao cá được trận pháp chia thành hai bộ phận một lớn một nhỏ. Ao cá lớn chứa hơn một nghìn con Đại Thanh Ngư trưởng thành, còn ao cá nhỏ chứa cá con chưa trưởng thành.
"Đám cá con, ra ngoài ăn cơm nào."
Lý Tuyền Thanh nhìn về phía ao cá nhỏ, giơ tay rắc một đám thức ăn cho cá, tỏa sáng lấp lánh trôi nổi ở trên mặt nước. Loại mồi được chế biến đặc biệt này có mùi thơm nồng, chỉ thấy vảy cá cuồn cuộn, đám cá con tranh nhau bơi lên khỏi mặt nước để giành lấy thức ăn.
Lý Tuyền Thanh quan sát không chớp mắt, đột nhiên hai mắt sáng lên, phát hiện được mục tiêu. Đó là một con Đại Thanh Ngư dài nửa thước với vảy sáng vây khỏe, nó đánh bại các đối thủ cạnh tranh xung quanh và độc chiếm mồi.
Quan trọng nhất là, ở trong mắt Lý Tuyền Thanh thì trên trán con cá này có một chùm ánh sáng trắng sáng ngời!
"Chính là mi rồi!"
Hắn cười hì hì, Khống Thủy Thuật ngưng tụ thành một bàn tay to, chụp cá con này lên giữa không trung. Mặc dù hơi sức con cá này không nhỏ, nhưng rời khỏi mặt nước, đương nhiên là không có đất dụng võ.
Cánh tay Lý Tuyền Thanh duỗi ra, lập tức dễ dàng chạm vào quả cầu ánh sáng, nổ tung thành từng luồng sáng trắng đi vào trong cơ thể hắn.
[Thu hoạch một con Đại Thanh Ngư trưởng thành, khen thưởng một phần chùm linh khí!]
Kèm theo một hàng chữ lóe lên trước mắt hắn, một đoàn linh khí vô cùng tinh khiết đột nhiên xuất hiện trong kinh mạch.
Lý Tuyền Thanh vận chuyển Kim Thủy Quyết, luyện hóa đoàn linh khí này thành từng luồng pháp lực tinh khiết và đưa hết vào đan điền. Cảm giác tu vi từ từ tăng lên, quả thật tuyệt vời không gì sánh được.
Đây chính là bàn tay vàng thức tỉnh sau khi Lý Tuyền Thanh xuyên qua.
Mỗi khi hắn nuôi một con thú, hoặc có thể là gây giống đời sau trưởng thành, hắn sẽ thu được quang đoàn khen thưởng.
Làm việc một lần, thu hoạch gấp đôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro