Từ Kỹ Nữ, Ta Trở Thành Vương Hậu Một Nước
Phần 22
2024-09-28 08:11:39
Việc Trần Bình đồng ý xuất binh nhanh chóng truyền đến tai Triệu Văn Hàn. Hắn ta sợ rằng sau khi thắng trận, hai bên sẽ quay lại đối phó với hắn ta. Vậy thì, hắn ta cũng nhúng tay vào. Ba bên uống m.á.u ăn thề, hẹn ước trong thời gian cùng chống giặc ngoại xâm sẽ không xâm phạm lẫn nhau.
Khi mọi thứ đang được gấp rút tiến hành, bên Trần Bình lại xảy ra chuyện.
Trương Tướng quân vốn định dẫn quân đi đã bị gãy chân. Những tướng lĩnh còn lại, người biết đánh trận thì không có đầu óc, dễ bị lừa gạt tính toán. Người có mưu trí như Chu Phó tướng lại không có kinh nghiệm thực chiến.
Bất đắc dĩ, Trần Bình chỉ có thể tự mình dẫn quân đi. Lần này các đại thần lại đồng lòng, đều kiên quyết không cho Trần Bình đi.
Trần Bình sợ họ thật sự đập đầu vào cột chết, miệng liên tục đồng ý không đi, nhưng sau lưng lại âm thầm tiếp quản mọi công việc của Trương Tướng quân.
Hắn không lo sợ bị ta biết.
Ai bảo ta thích đẹp nhất, thà uống thuốc độc c.h.ế.t cả ngàn tám trăm lần, cũng không chịu đập đầu nát bét.
Hơn nữa, ta quý mạng nhất. Trời sập xuống, ta cũng phải sống.
Cho nên Trần Bình không chút e ngại, nửa đêm trở mình dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào ta. Hắn thề thốt: "A Niệm, ta nhất định phải đi! Bây giờ không phải lúc đẩy qua đẩy lại, sớm một ngày đuổi được quân xâm lược, dân chúng sẽ bớt chịu khổ một ngày!"
Ta giật mình trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nhắm hờ mắt, giả vờ không quan tâm nói: "Đi thì đi, ta cản chàng à? !"
"Ta cũng nghĩ thông rồi." Ta ngáp một cái: "Ta thường nghĩ mình giàu có như vậy, chàng c.h.ế.t hay không thì có liên quan gì. Đằng nào chàng chết, ta lại tìm một đứa trẻ, mỗi ngày bóp chân xoa lưng cho ta chẳng phải tốt hơn là theo chàng lo lắng sợ hãi sao!"
Lời nói của ta bạc tình lại vô lương tâm. Nhưng đến ngày Trần Bình xuất chinh, ta lại ra lệnh mang tất cả tiền tiết kiệm của mình ra. Từng rương lại từng rương vàng bạc châu báu, chất đầy cả sân.
Ta tiến lên véo tai Trần Bình, đối diện với đôi mắt ngỡ ngàng của hắn, hung dữ nói: "Trần Bình, đây là sáu vạn ba nghìn lượng vàng, là tất cả tiền của ta."
"Nàng. . ."
Giọng nói của ta hơi run, môi mím lại rồi mới nói: "Hiểu ý ta chứ? !"
"A Niệm. . ."
Môi Trần Bình mấp máy, trịnh trọng giơ tay lên.
"Ta thề, ta nhất định sẽ sống sót trở về."
"Ai quan tâm chàng? !"
Ta nhướn con ngươi, lại trở về vẻ tinh ranh sắc sảo thường ngày.
"Ý ta là, đánh thắng rồi, trả lại ta gấp đôi! Nếu chàng dám. . ."
Cuối cùng ta vẫn kiêng kị chữ "thua" không may mắn, nuốt trọn vào bụng, chỉ dùng đầu ngón tay chọc mạnh vào trán hắn, mặc kệ mọi thứ đe dọa: "Dù sao ta cũng không thể thua lỗ! Chàng phải trả ta gấp đôi! Không thì bà đây lột da chàng!"
Nói xong, ta khoanh tay trước ngực, quay mặt đi, nhưng khóe mắt đuôi ngươi vẫn không nhịn được liếc trộm Trần Bình.
Trần Bình cũng đang nhìn ta, ánh mắt không lệch một ly đối diện với ta. Ta vội vàng dời mắt đi, hừ một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng.
Nhưng ta và Trần Bình làm phu thê đã nhiều năm, hắn bị ta mắng chửi hàng ngày, vốn từ ngày càng phong phú, đã không còn là khúc gỗ chỉ biết ừm à nữa. Hắn tiến lên một bước, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo thon của ta. Trong khoảng cách gần, hơi thở ấm áp của hắn phả vào hõm cổ ta.
Trần Bình cúi đầu cười khẽ: "Được, ta biết rồi."
"Biết rõ —" Giọng điệu hắn hơi nhướng lên, tràn đầy ý cười.
"A Niệm của chúng ta thương ta nhất."
22
Trần Bình đi một lần mất năm năm. Không ai chọc tức ta, ta cũng chẳng có ai để mắng, đến nỗi nhìn thấy con ch.ó bên đường cũng muốn lý sự một phen.
May mà gần đến Tết, cuộc chiến kéo dài năm năm đã kết thúc với chiến thắng vẻ vang của liên quân Trần Bình.
Ta nhìn tin báo chiến thắng, trong lòng đang tính toán chờ Trần Bình về sẽ mắng một lúc hết hay chia ra mấy lần mắng.
Bỗng nhiên, trong sân có tiếng động. Chưa kịp đứng dậy, Chu Phó tướng đã vội vã xông vào.
Khi mọi thứ đang được gấp rút tiến hành, bên Trần Bình lại xảy ra chuyện.
Trương Tướng quân vốn định dẫn quân đi đã bị gãy chân. Những tướng lĩnh còn lại, người biết đánh trận thì không có đầu óc, dễ bị lừa gạt tính toán. Người có mưu trí như Chu Phó tướng lại không có kinh nghiệm thực chiến.
Bất đắc dĩ, Trần Bình chỉ có thể tự mình dẫn quân đi. Lần này các đại thần lại đồng lòng, đều kiên quyết không cho Trần Bình đi.
Trần Bình sợ họ thật sự đập đầu vào cột chết, miệng liên tục đồng ý không đi, nhưng sau lưng lại âm thầm tiếp quản mọi công việc của Trương Tướng quân.
Hắn không lo sợ bị ta biết.
Ai bảo ta thích đẹp nhất, thà uống thuốc độc c.h.ế.t cả ngàn tám trăm lần, cũng không chịu đập đầu nát bét.
Hơn nữa, ta quý mạng nhất. Trời sập xuống, ta cũng phải sống.
Cho nên Trần Bình không chút e ngại, nửa đêm trở mình dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào ta. Hắn thề thốt: "A Niệm, ta nhất định phải đi! Bây giờ không phải lúc đẩy qua đẩy lại, sớm một ngày đuổi được quân xâm lược, dân chúng sẽ bớt chịu khổ một ngày!"
Ta giật mình trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nhắm hờ mắt, giả vờ không quan tâm nói: "Đi thì đi, ta cản chàng à? !"
"Ta cũng nghĩ thông rồi." Ta ngáp một cái: "Ta thường nghĩ mình giàu có như vậy, chàng c.h.ế.t hay không thì có liên quan gì. Đằng nào chàng chết, ta lại tìm một đứa trẻ, mỗi ngày bóp chân xoa lưng cho ta chẳng phải tốt hơn là theo chàng lo lắng sợ hãi sao!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói của ta bạc tình lại vô lương tâm. Nhưng đến ngày Trần Bình xuất chinh, ta lại ra lệnh mang tất cả tiền tiết kiệm của mình ra. Từng rương lại từng rương vàng bạc châu báu, chất đầy cả sân.
Ta tiến lên véo tai Trần Bình, đối diện với đôi mắt ngỡ ngàng của hắn, hung dữ nói: "Trần Bình, đây là sáu vạn ba nghìn lượng vàng, là tất cả tiền của ta."
"Nàng. . ."
Giọng nói của ta hơi run, môi mím lại rồi mới nói: "Hiểu ý ta chứ? !"
"A Niệm. . ."
Môi Trần Bình mấp máy, trịnh trọng giơ tay lên.
"Ta thề, ta nhất định sẽ sống sót trở về."
"Ai quan tâm chàng? !"
Ta nhướn con ngươi, lại trở về vẻ tinh ranh sắc sảo thường ngày.
"Ý ta là, đánh thắng rồi, trả lại ta gấp đôi! Nếu chàng dám. . ."
Cuối cùng ta vẫn kiêng kị chữ "thua" không may mắn, nuốt trọn vào bụng, chỉ dùng đầu ngón tay chọc mạnh vào trán hắn, mặc kệ mọi thứ đe dọa: "Dù sao ta cũng không thể thua lỗ! Chàng phải trả ta gấp đôi! Không thì bà đây lột da chàng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, ta khoanh tay trước ngực, quay mặt đi, nhưng khóe mắt đuôi ngươi vẫn không nhịn được liếc trộm Trần Bình.
Trần Bình cũng đang nhìn ta, ánh mắt không lệch một ly đối diện với ta. Ta vội vàng dời mắt đi, hừ một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng.
Nhưng ta và Trần Bình làm phu thê đã nhiều năm, hắn bị ta mắng chửi hàng ngày, vốn từ ngày càng phong phú, đã không còn là khúc gỗ chỉ biết ừm à nữa. Hắn tiến lên một bước, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo thon của ta. Trong khoảng cách gần, hơi thở ấm áp của hắn phả vào hõm cổ ta.
Trần Bình cúi đầu cười khẽ: "Được, ta biết rồi."
"Biết rõ —" Giọng điệu hắn hơi nhướng lên, tràn đầy ý cười.
"A Niệm của chúng ta thương ta nhất."
22
Trần Bình đi một lần mất năm năm. Không ai chọc tức ta, ta cũng chẳng có ai để mắng, đến nỗi nhìn thấy con ch.ó bên đường cũng muốn lý sự một phen.
May mà gần đến Tết, cuộc chiến kéo dài năm năm đã kết thúc với chiến thắng vẻ vang của liên quân Trần Bình.
Ta nhìn tin báo chiến thắng, trong lòng đang tính toán chờ Trần Bình về sẽ mắng một lúc hết hay chia ra mấy lần mắng.
Bỗng nhiên, trong sân có tiếng động. Chưa kịp đứng dậy, Chu Phó tướng đã vội vã xông vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro