Từ Kỹ Nữ, Ta Trở Thành Vương Hậu Một Nước
Phần 23
2024-09-28 08:11:39
"Vương hậu!" Ông ấy quỳ xuống đất.
"Triệu Vương bội ước! Đã hẹn ba bên cùng chống giặc ngoại xâm, vậy mà lén điều động năm vạn quân đi đường thủy đánh úp. Hiện đã kéo quân đến chân dưới thành, chúng ta nên đi hay ở, xin Vương hậu quyết định!"
"Cạch."
Miếng vàng cuối cùng rơi khỏi tay ta, lăn lông lốc ra ngoài.
Theo phản xạ, ta định đi nhặt.
Đi trốn thôi!
Nhưng nhìn đôi mắt lo lắng bối rối của Chu Phó tướng, ta bất giác dừng lại.
Những ngày an bình hạnh phúc trước kia, tiếng cười nói của dân chúng trong thành, cùng với tình yêu sâu đậm như núi như biển của Trần Bình lập tức hóa thành từng sợi dây leo chắc khỏe. Chúng quấn chặt lấy ta, nhắc nhở ta rằng ta không còn là kỹ nữ đơn độc chỉ biết lợi mình quên nghĩa ngày xưa nữa.
Ta là thê tử của Trần Bình, là Vương hậu được cả thành kính trọng yêu mến. Ta có đạo nghĩa của mình, trách nhiệm của mình. Và biết rõ hơn ai hết, An Dương dễ thủ khó công, là tấm bình phong thiên nhiên. Một khi thất thủ, ba mươi sáu thành phía sau sẽ không thể may mắn thoát nạn được!
Trong lúc nguy nan tồn vong này, ta không thể chạy trốn.
Một bước cũng không thể!
Nhưng những năm tháng sống cùng Trần Bình, ta được hắn yêu thương che chở quá nhiều quá nhiều. Đến nỗi ta, người từng chỉ biết hưởng lạc và sống cho hiện tại, giờ muốn tìm kiếm một tương lai. Một tương lai có hắn ở bên.
Vì vậy, chỉ mấy chữ "quân địch đến chân thành" cũng đủ khiến ta lạnh gáy sợ hãi. Như thể chỉ trong chốc lát, trước mắt ta, dưới chân ta sẽ là xác c.h.ế.t chồng chất, m.á.u chảy thành sông. Mà ta cũng sẽ chôn thân nơi đây.
Nhưng ta vẫn chưa muốn chết! Rõ ràng ta sống nỗ lực hơn bất kỳ ai! Ta thật sự. . . thật sự vẫn muốn có một tương lai cùng hắn!
Nỗi sợ hãi to lớn bắt đầu lay động mạnh mẽ thân thể cứng đờ của ta.
Ta nhắm mắt, nắm chặt tay, tự lừa dối bản thân để trở thành chỗ dựa cho chính mình.
"Vương hậu —!"
Bên tai là tiếng gọi đau thương của Chu Phó tướng.
Giọng ông ấy không lớn, thậm chí một nửa còn nghẹn lại trong cổ họng, đầy kìm nén. Nhưng lại như nét vẽ đậm nhất trong sân khấu ồn ào náo nhiệt, níu lại trái tim đang d.a.o động của ta.
Mở mắt, ta nhìn thẳng vào mắt ông ấy, ép mình trở thành chỗ dựa cho ông ấy.
Ta hỏi: "Trong thành An Dương còn bao nhiêu quân?"
Chu Phó tướng rũ mắt, ấp úng: "Chưa đến ba nghìn."
"Có thể cầm cự được bao lâu? Có thể. . ." Ta ngập ngừng, rồi thêm một câu: "Cầm cự đến khi Trần Bình về không?"
Chu Phó tướng nhìn ta, mắt ngấn lệ. Ông ấy chậm rãi lắc đầu: "Khi mạt tướng đến báo tin, đã ra lệnh đốt khói hiệu, thông báo cho Vương thượng. Nhưng dù đại quân ra roi thúc ngựa ngày đêm, cũng phải tám đến chín ngày mới về đến thành cứu viện. Mà với binh lực hiện tại của chúng ta. . ."
Môi Chu Phó tướng run rẩy, không đành lòng nói: "Nhiều nhất chỉ được hai ngày!"
Lòng ta nặng nề chìm xuống. Sự tuyệt vọng từ bốn phương tám hướng ập đến, nhấn chìm ta, Chu Phó tướng và toàn thể dân chúng trong thành.
Trong sự im lặng kéo dài, ta lên tiếng trước.
Ta nói: "Đi thôi!"
Chu Phó tướng sửng sốt: "Đi đâu?"
Ta đứng dậy, buộc tóc, nắm chặt cây cung bạc.
Gió lạnh gào thét, mưa sắp đến, ta thẳng lưng, đầy kiên định nói: "Đi gánh vác trách nhiệm làm Vương hậu của ta."
"Đi giữ thành!"
"Đi bảo vệ dân!"
"Đi g.i.ế.c ra một tương lai cho ta và Trần Bình!"
23
Ta tập hợp dân chúng và binh sĩ trong thành lại một chỗ. Rõ ràng họ đã nghe được tin đồn, ai nấy đều hoang mang rối loạn.
Tiếng người ồn ào, ta đứng ở giữa, bình tĩnh lên tiếng.
"Chắc mọi người đã biết, Triệu tặc hiểm ác, bội tín vô nghĩa, đánh lén An Dương. Các vị đều là do cha sinh mẫu dưỡng, muốn sống là chuyện bình thường. Vì vậy ai muốn đi, ta không giữ. Nhưng. . ."
Ta nhìn về phía đám đông, giọng hơi cao lên.
"Nếu không đi, hãy đến kho vũ khí, khoác áo giáp, cầm lấy đao kiếm. Ta sẽ cùng mọi người chống giặc ngoại xâm, bảo vệ quê hương."
Ta nghiến răng, dùng hết sức lực, nói một cách mạnh mẽ.
"Cho đến giây phút cuối cùng!"
Nói xong, đám đông vốn đang xì xào bàn tán lập tức im lặng như tờ. Mọi người nhìn nhau, cuối cùng họ đồng loạt đưa mắt nhìn về phía ta. Sự sợ hãi, lo lắng, nghi ngờ hiện rõ trong mắt mỗi người.
"Triệu Vương bội ước! Đã hẹn ba bên cùng chống giặc ngoại xâm, vậy mà lén điều động năm vạn quân đi đường thủy đánh úp. Hiện đã kéo quân đến chân dưới thành, chúng ta nên đi hay ở, xin Vương hậu quyết định!"
"Cạch."
Miếng vàng cuối cùng rơi khỏi tay ta, lăn lông lốc ra ngoài.
Theo phản xạ, ta định đi nhặt.
Đi trốn thôi!
Nhưng nhìn đôi mắt lo lắng bối rối của Chu Phó tướng, ta bất giác dừng lại.
Những ngày an bình hạnh phúc trước kia, tiếng cười nói của dân chúng trong thành, cùng với tình yêu sâu đậm như núi như biển của Trần Bình lập tức hóa thành từng sợi dây leo chắc khỏe. Chúng quấn chặt lấy ta, nhắc nhở ta rằng ta không còn là kỹ nữ đơn độc chỉ biết lợi mình quên nghĩa ngày xưa nữa.
Ta là thê tử của Trần Bình, là Vương hậu được cả thành kính trọng yêu mến. Ta có đạo nghĩa của mình, trách nhiệm của mình. Và biết rõ hơn ai hết, An Dương dễ thủ khó công, là tấm bình phong thiên nhiên. Một khi thất thủ, ba mươi sáu thành phía sau sẽ không thể may mắn thoát nạn được!
Trong lúc nguy nan tồn vong này, ta không thể chạy trốn.
Một bước cũng không thể!
Nhưng những năm tháng sống cùng Trần Bình, ta được hắn yêu thương che chở quá nhiều quá nhiều. Đến nỗi ta, người từng chỉ biết hưởng lạc và sống cho hiện tại, giờ muốn tìm kiếm một tương lai. Một tương lai có hắn ở bên.
Vì vậy, chỉ mấy chữ "quân địch đến chân thành" cũng đủ khiến ta lạnh gáy sợ hãi. Như thể chỉ trong chốc lát, trước mắt ta, dưới chân ta sẽ là xác c.h.ế.t chồng chất, m.á.u chảy thành sông. Mà ta cũng sẽ chôn thân nơi đây.
Nhưng ta vẫn chưa muốn chết! Rõ ràng ta sống nỗ lực hơn bất kỳ ai! Ta thật sự. . . thật sự vẫn muốn có một tương lai cùng hắn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nỗi sợ hãi to lớn bắt đầu lay động mạnh mẽ thân thể cứng đờ của ta.
Ta nhắm mắt, nắm chặt tay, tự lừa dối bản thân để trở thành chỗ dựa cho chính mình.
"Vương hậu —!"
Bên tai là tiếng gọi đau thương của Chu Phó tướng.
Giọng ông ấy không lớn, thậm chí một nửa còn nghẹn lại trong cổ họng, đầy kìm nén. Nhưng lại như nét vẽ đậm nhất trong sân khấu ồn ào náo nhiệt, níu lại trái tim đang d.a.o động của ta.
Mở mắt, ta nhìn thẳng vào mắt ông ấy, ép mình trở thành chỗ dựa cho ông ấy.
Ta hỏi: "Trong thành An Dương còn bao nhiêu quân?"
Chu Phó tướng rũ mắt, ấp úng: "Chưa đến ba nghìn."
"Có thể cầm cự được bao lâu? Có thể. . ." Ta ngập ngừng, rồi thêm một câu: "Cầm cự đến khi Trần Bình về không?"
Chu Phó tướng nhìn ta, mắt ngấn lệ. Ông ấy chậm rãi lắc đầu: "Khi mạt tướng đến báo tin, đã ra lệnh đốt khói hiệu, thông báo cho Vương thượng. Nhưng dù đại quân ra roi thúc ngựa ngày đêm, cũng phải tám đến chín ngày mới về đến thành cứu viện. Mà với binh lực hiện tại của chúng ta. . ."
Môi Chu Phó tướng run rẩy, không đành lòng nói: "Nhiều nhất chỉ được hai ngày!"
Lòng ta nặng nề chìm xuống. Sự tuyệt vọng từ bốn phương tám hướng ập đến, nhấn chìm ta, Chu Phó tướng và toàn thể dân chúng trong thành.
Trong sự im lặng kéo dài, ta lên tiếng trước.
Ta nói: "Đi thôi!"
Chu Phó tướng sửng sốt: "Đi đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta đứng dậy, buộc tóc, nắm chặt cây cung bạc.
Gió lạnh gào thét, mưa sắp đến, ta thẳng lưng, đầy kiên định nói: "Đi gánh vác trách nhiệm làm Vương hậu của ta."
"Đi giữ thành!"
"Đi bảo vệ dân!"
"Đi g.i.ế.c ra một tương lai cho ta và Trần Bình!"
23
Ta tập hợp dân chúng và binh sĩ trong thành lại một chỗ. Rõ ràng họ đã nghe được tin đồn, ai nấy đều hoang mang rối loạn.
Tiếng người ồn ào, ta đứng ở giữa, bình tĩnh lên tiếng.
"Chắc mọi người đã biết, Triệu tặc hiểm ác, bội tín vô nghĩa, đánh lén An Dương. Các vị đều là do cha sinh mẫu dưỡng, muốn sống là chuyện bình thường. Vì vậy ai muốn đi, ta không giữ. Nhưng. . ."
Ta nhìn về phía đám đông, giọng hơi cao lên.
"Nếu không đi, hãy đến kho vũ khí, khoác áo giáp, cầm lấy đao kiếm. Ta sẽ cùng mọi người chống giặc ngoại xâm, bảo vệ quê hương."
Ta nghiến răng, dùng hết sức lực, nói một cách mạnh mẽ.
"Cho đến giây phút cuối cùng!"
Nói xong, đám đông vốn đang xì xào bàn tán lập tức im lặng như tờ. Mọi người nhìn nhau, cuối cùng họ đồng loạt đưa mắt nhìn về phía ta. Sự sợ hãi, lo lắng, nghi ngờ hiện rõ trong mắt mỗi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro