Nơi chứa bảo tàng
Thiện Lương Mật Phong
2024-07-23 10:57:01
Núi Vạn Yêu hôm nay đã hoàn toàn trở thành chiến trường của loài người
với yêu thú. Phía xa xa không ngừng vang vọng tiếng yêu thú gầm gừ với
những tiếng nổ chói tai, từng mảng khói dày đặc bay lên cao, trong chu
vi ngàn dặm đều có thể nhìn thấy được.
Chỉ là cuộc chiến này, dường như Chí Tôn sơn trang đã bị bọn yêu thú gài bẫy cho nên tình hình chiến đấu bây giờ hoàn toàn không lạc quan. Nếu không Tử Hiên Viên cũng sẽ không dặn Tử Linh đừng để viện binh của Chí Tôn sơn trang lại đến núi Vạn Yêu.
Nhưng cũng may là đám người Sở Phong đi với nhau, cũng không gặp phải yêu thú gì quá mạnh mẽ, cuối cùng an toàn thoát ra khỏi núi Vạn Yêu, lại còn trở lại trong Chí Tôn sơn trang.
Sau khi trở về Chí Tôn sơn trang, chuyện đội ngũ rèn luyện bị mai phục, chuyện gian tế của yêu thú ẩn núp trong Chí Tôn sơn trang đã bị truyền đi rất nhanh. Bên trong Chí Tôn sơn trang hỗn loạn vô cùng, lòng người bàng hoàng, cực kì bất an.
Tất cả mọi người đều đang lo lắng lần này Chí Tôn sơn trang làm chủ lực đi tấn công núi Vạn Yêu có phải đã gặp chuyện gì rồi không.
Ngay cả đám người Từ Trọng Vũ cà Cố Bác cũng rất lo lắng. Dù sao lần này đi đánh núi Vạn Yêu không chỉ có cao thủ Chí Tôn sơn trang, ngay cả công hội giới linh cũng phái ra một ít cường giả đi giúp đỡ.
Nói chung hôm nay ở trong Chí Tôn sơn trang bị một bầu không khí ngột ngạt bao trùm. Mọi người đều đang lo lắng cho cường giả nhà mình có gặp phải bất trắc gì hay không, bởi lẽ mỗi một cường giả như vậy chết đi, cũng sẽ liên quan đến việc phát triển thế lực bọn họ về sau này.
Ngay cả Tử Linh cũng đang lo lắng cho ông nội của nàng hôm nay có an toàn hay không. Nhưng cũng không ai có cách nào khác ngoài chờ đợi.
Mà chuyện đáng để nhắc đến là sau khi về đến Chí Tôn sơn trang, Liễu Chí Tôn cũng không làm khó Sở Phong nữa. Từ cái hôm về ấy đã liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Về chuyện này mọi người đều cảm thấy là vì hắn trong lòng có quỷ, không có mặt mũi đi gặp người nên đã trốn rồi.
Không thể không nói rằng sau khi trải qua màn kịch này, cùng với chuyện yêu thú uy hiếp, mọi người chẳng những không còn ghét bỏ Sở Phong mà ngược lại còn có thêm hảo cảm với hắn, cái loại hảo cảm không giới hạn là nam hay là nữ.
"Ngươi nói đó là Khương Vô Thương, lúc mới đi vào núi Vạn Yêu đã rời khỏi đội ngũ à?" Lúc này, Sở Phong đang nghỉ ngơi bên trong cung điện, trong mắt Sở Phong đầy vẻ bất ngờ.
Bởi vì hắn phát hiện không nhìn thấy bóng dáng Khương Vô Thương đâu, cho nên đã cố tình gọi Cố Bác đến chỗ hắn nghỉ ngơi hỏi thăm.
Mà câu trả lời của Cố Bác lại khiến Sở Phong nảy sinh lòng nghi ngờ. Bởi vì Khương Vô Thương đó sau khi tiến vào núi Vạn Yêu đã lập tức rời khỏi đội ngũ, điều này chứng tỏ tên này đã sớm có ý định từ trước.
Lại nghĩ đến các loại tình huống, Sở Phong không thể không nghĩ rằng Khương Vô Thương kia có thể đã nắm giữ tin tình báo đặc biệt. Chuyến đi này của hắn e là cũng chỉ vì bảo tang núi Vạn Yêu. Dù sao hoàng triều Khương Thị của hắn cũng từng công chiếm núi Vạn Yêu, tình huống núi Vạn Yêu thế nào chắc chắn hắn còn hiểu rõ hơn cả Chí Tôn sơn trang.
Nhưng mà so với việc liệu Khương Vô Thương có biết tung tích bảo tàng hay không thì Sở Phong để ý nhiều hơn đến tình hình chiến đấu của Chí Tôn sơn trang và Vạn Yêu Sơn.
Thật ra thì bất kể ai đúng ai sai, Sở Phong vẫn hy vọng Chí Tôn sơn trang có thể chiếm ưu thế. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể triệt hạ được phòng ngự của núi Vạn Yêu. Chỉ khi phòng ngự của núi Vạn Yêu hạ thấp xuống thì Sở Phong hắn mới có thể trà trộn vào trong đó, mới có được cơ hội tìm được thứ mà hắn muốn.
Chờ đợi trong thấp thỏm như vậy khoảng chừng ba ngày, cuối cùng ở phía núi Vạn Yêu cũng xuất hiện một nhóm lớn chim Bạc đầu.
"Trở lại rồi, trang chủ đại nhân trở lại rồi!!!"
Giờ phút này, bên trong Chí Tôn sơn trang một vui mừng khôn xiết, bởi vì đội ngũ xuất hành lần này của Chí Tôn sơn trang chiến thắng trở về.
Dù trải qua trận đại chiến đó khiến Chí Tôn sơn trang cùng với các thế lực khác đã tổn thất một ít cường giả nhưng lại không bị yêu thú áp chế, ngược lại thì lần này bọn họ có thể nói là đại thắng mà về.
Còn về phần tại sao lại nói vậy thì là vì bọn họ đã bắt được một tên tù binh. Tên tù binh này cũng không phải là bình thường mà là một trong năm đại yêu vương - Hắc Thiềm Vương. Mà công thần bắt được Hắc Thiềm Vương chính là ông nội của Tử Linh - Tử Hiên Viên.
"Tử Hiên Viên đó đúng là lợi hại, ta nghe trưởng lão công hội nói là Hắc Thiềm Vương kia có tu vi Thiên vũ ngũ trọng thiên, nhưng mà Tử Hiên Viên kia lại bắt sống được nó. Điều này cũng chứng minh là Tử Hiên Viên ít nhất đã đạt đến tu vi Thiên vũ ngũ trọng thiên, lại có thêm cả thủ đoạn đặc biệt, nếu không thì không thể bắt sống được Hắc Thiềm Vương có huyết mạch đặc biệt."
Giây phút này, Cố Bác lại đến bên trong cung điện mà Sở Phong đang nghỉ ngơi. Những ngày vừa rồi Sở Phong tuy không bước chân ra khỏi nhà nhưng lại hiểu rõ chuyện bên ngoài như trong lòng bàn tay. Sở dĩ là vì có Cố Bác mọi việc đều nắm rõ, luôn luôn thông báo tin tức cho hắn.
"Thiên vũ ngũ trọng, hóa ra Hắc Thiềm Vương kia với trưởng lão Hiên Viên mạnh mẽ như vậy. Cố Bác, tu vi Thiên vũ ngũ trọng thiên ở đại lục Cửu Châu cũng xem như là cường giả đứng đầu à?" Sở Phong dò hỏi, bởi vì một ít kiến thức khác Cố Bác đúng là hiểu rõ hơn Sở Phong.
"Cái này là tất nhiên rồi. Sở Phong, ngươi hẳn là biết công hội giới linh cùng với tộc người giới thị trăm năm trước từng xuất hiện một vị tuyệt đỉnh thiên tài chứ?" Cố Bác hỏi ngược lại.
"Ừ, nhớ mà." Lúc trước Sở Phong tiến vào Tu La quỷ tháp đúng là có nghe nói qua câu chuyện về hai vị thiên tài này.
Nghe nói hai người ấy chính là thiên tài ngàn năm hiếm có khó tìm, cũng chính vì có bọn họ mới khiến cho Giới châu trở thành một châu mạnh nhất trong Cửu châu, tất nhiên cái gọi là mạnh nhất này không tính hoàng triều Khương thị chiếm cứ Hán châu.
Bởi vì từ lúc hoàng triều Khương thị tiến vào đại lục Cửu châu đến giờ, thế lực mạnh nhất đại lục Cửu Châu vẫn luôn là hoàng triều Khương Thị. Ngôi vị bá chủ này vẫn không hề lay chuyển, dù cho năm đó Thanh Long đạo nhân nghịch thiên như vậy, nhưng cũng chỉ có thể khiế cho hoàng triều Khương Thị nhức đầu mà thôi, cũng không thể lay chuyển ngôi vị bá chủ của hoàng triều Khương Thị.
Nhưng mà như đã nói trước, hai vị thiên tài ấy lúc đó tuổi tác còn nhỏ, có thể khiến cho Giới châu trở nên mạnh nhất Cửu châu đã là điều không tưởng.
Nhưng mà Sở Phong cũng nghe nói là thiên phú tu vũ cực mạnh, thành tựu giới linh cực cao, là tuyệt đỉnh thiên tài nhưng đều bị một vị cường giả thần bí đánh bại.
Mà cường giả thần bí đó Sở Phong cũng biết là ai. Nó chính là con yêu thí bị kẹt trong Tu La quỷ tháp.
"Lúc đầu hai vị tuyệt đỉnh thiên tài đó cũng chỉ là tu vi Thiên vũ lục trọng. Tuy nói đại lục Cửu châu hôm nay so với trăm năm trước không giống nhau, thế lực khắp nơi phất lên rất nhanh, cường giả cũng rất nhiều nhưng Thiên vũ ngũ trọng cũng có thể xem như là nhân vật ở những tầng trên của Kim tự tháp đại lục Cửu Châu." Cố Bác giải thích.
"Nói như vậy thì Tử Hiên Viên đúng thật là lợi hại." Sở Phong cũng gật đầu một cái, đến bây giờ nghĩ lại hắn cũng cảm thấy Tử Hiên Viên kia sâu không lường được, thậm chí còn có chút thần bí.
"Đúng vậy, trang chủ Chí Tôn sơn trang đã rất mạnh rồi, hôm nay lại thêm một Tử Hiên Viên. Xem ra đại lục Cửu Châu cũng chỉ có công hội giới linh chúng ta cùng với tộc người Giới thị mới có thể chống lại Chí Tôn sơn trang."
Nói đến điểm này, trên mặt Cố Bác có vẻ đắc ý, bởi vì công hội giới linh không chỉ có cao thủ nhiều như mây, thực lực không kém Chí Tôn sơn trang, hơn nữa còn có quan hệ cực tốt với hoàng triều Khương Thị. Điều này cũng có nghĩa là sau lưng công hội giới linh có chỗ dựa mạnh mẽ là hoàng triều Khương thị.
Cho nên, trong mắt Cố Bác, cho dù Chí Tôn sơn trang có mạnh hơn nữa nhưng nói cho cùng cũng không thể nào so được với công hội giới linh. Nguyên nhân rất đơn giản, hoàng triều Khương thị cần đám cường giả đại giới linh sư của công hội giới linh.
"À đúng rồi, Sở Phong, thật ra hôm nay ta tới đây có một chuyện quan trọng cần nói với ngươi." Bỗng chợt khuôn mặt Cố Bác trở nên trầm trọng hơn nhiều.
"Chuyện gì?" Sở Phong tò mò hỏi.
"Ta nghe trưởng lão công hội nói, mấy ngày gần đây Chí Tôn sơn trang dùng cực hình ép cung Hắc Thiềm Vương, muốn ép hỏi tung tích bảo tang núi Vạn Yêu."
"Cuối cùng bọn họ bắt con trai Hắc Thiềm Vương làm điểm yếu để uy hiếp nó, rốt cuộc cũng ép Hắc Thiềm Vương mở miệng thành công nói ra nơi cất giữ bảo tàng."
"Lời này là thật?" Nghe thấy lời này, mặt mũi Sở Phong không khỏi biến đổi, kích động "quệt" một cái, đứng dây.
Chỉ là cuộc chiến này, dường như Chí Tôn sơn trang đã bị bọn yêu thú gài bẫy cho nên tình hình chiến đấu bây giờ hoàn toàn không lạc quan. Nếu không Tử Hiên Viên cũng sẽ không dặn Tử Linh đừng để viện binh của Chí Tôn sơn trang lại đến núi Vạn Yêu.
Nhưng cũng may là đám người Sở Phong đi với nhau, cũng không gặp phải yêu thú gì quá mạnh mẽ, cuối cùng an toàn thoát ra khỏi núi Vạn Yêu, lại còn trở lại trong Chí Tôn sơn trang.
Sau khi trở về Chí Tôn sơn trang, chuyện đội ngũ rèn luyện bị mai phục, chuyện gian tế của yêu thú ẩn núp trong Chí Tôn sơn trang đã bị truyền đi rất nhanh. Bên trong Chí Tôn sơn trang hỗn loạn vô cùng, lòng người bàng hoàng, cực kì bất an.
Tất cả mọi người đều đang lo lắng lần này Chí Tôn sơn trang làm chủ lực đi tấn công núi Vạn Yêu có phải đã gặp chuyện gì rồi không.
Ngay cả đám người Từ Trọng Vũ cà Cố Bác cũng rất lo lắng. Dù sao lần này đi đánh núi Vạn Yêu không chỉ có cao thủ Chí Tôn sơn trang, ngay cả công hội giới linh cũng phái ra một ít cường giả đi giúp đỡ.
Nói chung hôm nay ở trong Chí Tôn sơn trang bị một bầu không khí ngột ngạt bao trùm. Mọi người đều đang lo lắng cho cường giả nhà mình có gặp phải bất trắc gì hay không, bởi lẽ mỗi một cường giả như vậy chết đi, cũng sẽ liên quan đến việc phát triển thế lực bọn họ về sau này.
Ngay cả Tử Linh cũng đang lo lắng cho ông nội của nàng hôm nay có an toàn hay không. Nhưng cũng không ai có cách nào khác ngoài chờ đợi.
Mà chuyện đáng để nhắc đến là sau khi về đến Chí Tôn sơn trang, Liễu Chí Tôn cũng không làm khó Sở Phong nữa. Từ cái hôm về ấy đã liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Về chuyện này mọi người đều cảm thấy là vì hắn trong lòng có quỷ, không có mặt mũi đi gặp người nên đã trốn rồi.
Không thể không nói rằng sau khi trải qua màn kịch này, cùng với chuyện yêu thú uy hiếp, mọi người chẳng những không còn ghét bỏ Sở Phong mà ngược lại còn có thêm hảo cảm với hắn, cái loại hảo cảm không giới hạn là nam hay là nữ.
"Ngươi nói đó là Khương Vô Thương, lúc mới đi vào núi Vạn Yêu đã rời khỏi đội ngũ à?" Lúc này, Sở Phong đang nghỉ ngơi bên trong cung điện, trong mắt Sở Phong đầy vẻ bất ngờ.
Bởi vì hắn phát hiện không nhìn thấy bóng dáng Khương Vô Thương đâu, cho nên đã cố tình gọi Cố Bác đến chỗ hắn nghỉ ngơi hỏi thăm.
Mà câu trả lời của Cố Bác lại khiến Sở Phong nảy sinh lòng nghi ngờ. Bởi vì Khương Vô Thương đó sau khi tiến vào núi Vạn Yêu đã lập tức rời khỏi đội ngũ, điều này chứng tỏ tên này đã sớm có ý định từ trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nghĩ đến các loại tình huống, Sở Phong không thể không nghĩ rằng Khương Vô Thương kia có thể đã nắm giữ tin tình báo đặc biệt. Chuyến đi này của hắn e là cũng chỉ vì bảo tang núi Vạn Yêu. Dù sao hoàng triều Khương Thị của hắn cũng từng công chiếm núi Vạn Yêu, tình huống núi Vạn Yêu thế nào chắc chắn hắn còn hiểu rõ hơn cả Chí Tôn sơn trang.
Nhưng mà so với việc liệu Khương Vô Thương có biết tung tích bảo tàng hay không thì Sở Phong để ý nhiều hơn đến tình hình chiến đấu của Chí Tôn sơn trang và Vạn Yêu Sơn.
Thật ra thì bất kể ai đúng ai sai, Sở Phong vẫn hy vọng Chí Tôn sơn trang có thể chiếm ưu thế. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể triệt hạ được phòng ngự của núi Vạn Yêu. Chỉ khi phòng ngự của núi Vạn Yêu hạ thấp xuống thì Sở Phong hắn mới có thể trà trộn vào trong đó, mới có được cơ hội tìm được thứ mà hắn muốn.
Chờ đợi trong thấp thỏm như vậy khoảng chừng ba ngày, cuối cùng ở phía núi Vạn Yêu cũng xuất hiện một nhóm lớn chim Bạc đầu.
"Trở lại rồi, trang chủ đại nhân trở lại rồi!!!"
Giờ phút này, bên trong Chí Tôn sơn trang một vui mừng khôn xiết, bởi vì đội ngũ xuất hành lần này của Chí Tôn sơn trang chiến thắng trở về.
Dù trải qua trận đại chiến đó khiến Chí Tôn sơn trang cùng với các thế lực khác đã tổn thất một ít cường giả nhưng lại không bị yêu thú áp chế, ngược lại thì lần này bọn họ có thể nói là đại thắng mà về.
Còn về phần tại sao lại nói vậy thì là vì bọn họ đã bắt được một tên tù binh. Tên tù binh này cũng không phải là bình thường mà là một trong năm đại yêu vương - Hắc Thiềm Vương. Mà công thần bắt được Hắc Thiềm Vương chính là ông nội của Tử Linh - Tử Hiên Viên.
"Tử Hiên Viên đó đúng là lợi hại, ta nghe trưởng lão công hội nói là Hắc Thiềm Vương kia có tu vi Thiên vũ ngũ trọng thiên, nhưng mà Tử Hiên Viên kia lại bắt sống được nó. Điều này cũng chứng minh là Tử Hiên Viên ít nhất đã đạt đến tu vi Thiên vũ ngũ trọng thiên, lại có thêm cả thủ đoạn đặc biệt, nếu không thì không thể bắt sống được Hắc Thiềm Vương có huyết mạch đặc biệt."
Giây phút này, Cố Bác lại đến bên trong cung điện mà Sở Phong đang nghỉ ngơi. Những ngày vừa rồi Sở Phong tuy không bước chân ra khỏi nhà nhưng lại hiểu rõ chuyện bên ngoài như trong lòng bàn tay. Sở dĩ là vì có Cố Bác mọi việc đều nắm rõ, luôn luôn thông báo tin tức cho hắn.
"Thiên vũ ngũ trọng, hóa ra Hắc Thiềm Vương kia với trưởng lão Hiên Viên mạnh mẽ như vậy. Cố Bác, tu vi Thiên vũ ngũ trọng thiên ở đại lục Cửu Châu cũng xem như là cường giả đứng đầu à?" Sở Phong dò hỏi, bởi vì một ít kiến thức khác Cố Bác đúng là hiểu rõ hơn Sở Phong.
"Cái này là tất nhiên rồi. Sở Phong, ngươi hẳn là biết công hội giới linh cùng với tộc người giới thị trăm năm trước từng xuất hiện một vị tuyệt đỉnh thiên tài chứ?" Cố Bác hỏi ngược lại.
"Ừ, nhớ mà." Lúc trước Sở Phong tiến vào Tu La quỷ tháp đúng là có nghe nói qua câu chuyện về hai vị thiên tài này.
Nghe nói hai người ấy chính là thiên tài ngàn năm hiếm có khó tìm, cũng chính vì có bọn họ mới khiến cho Giới châu trở thành một châu mạnh nhất trong Cửu châu, tất nhiên cái gọi là mạnh nhất này không tính hoàng triều Khương thị chiếm cứ Hán châu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì từ lúc hoàng triều Khương thị tiến vào đại lục Cửu châu đến giờ, thế lực mạnh nhất đại lục Cửu Châu vẫn luôn là hoàng triều Khương Thị. Ngôi vị bá chủ này vẫn không hề lay chuyển, dù cho năm đó Thanh Long đạo nhân nghịch thiên như vậy, nhưng cũng chỉ có thể khiế cho hoàng triều Khương Thị nhức đầu mà thôi, cũng không thể lay chuyển ngôi vị bá chủ của hoàng triều Khương Thị.
Nhưng mà như đã nói trước, hai vị thiên tài ấy lúc đó tuổi tác còn nhỏ, có thể khiến cho Giới châu trở nên mạnh nhất Cửu châu đã là điều không tưởng.
Nhưng mà Sở Phong cũng nghe nói là thiên phú tu vũ cực mạnh, thành tựu giới linh cực cao, là tuyệt đỉnh thiên tài nhưng đều bị một vị cường giả thần bí đánh bại.
Mà cường giả thần bí đó Sở Phong cũng biết là ai. Nó chính là con yêu thí bị kẹt trong Tu La quỷ tháp.
"Lúc đầu hai vị tuyệt đỉnh thiên tài đó cũng chỉ là tu vi Thiên vũ lục trọng. Tuy nói đại lục Cửu châu hôm nay so với trăm năm trước không giống nhau, thế lực khắp nơi phất lên rất nhanh, cường giả cũng rất nhiều nhưng Thiên vũ ngũ trọng cũng có thể xem như là nhân vật ở những tầng trên của Kim tự tháp đại lục Cửu Châu." Cố Bác giải thích.
"Nói như vậy thì Tử Hiên Viên đúng thật là lợi hại." Sở Phong cũng gật đầu một cái, đến bây giờ nghĩ lại hắn cũng cảm thấy Tử Hiên Viên kia sâu không lường được, thậm chí còn có chút thần bí.
"Đúng vậy, trang chủ Chí Tôn sơn trang đã rất mạnh rồi, hôm nay lại thêm một Tử Hiên Viên. Xem ra đại lục Cửu Châu cũng chỉ có công hội giới linh chúng ta cùng với tộc người Giới thị mới có thể chống lại Chí Tôn sơn trang."
Nói đến điểm này, trên mặt Cố Bác có vẻ đắc ý, bởi vì công hội giới linh không chỉ có cao thủ nhiều như mây, thực lực không kém Chí Tôn sơn trang, hơn nữa còn có quan hệ cực tốt với hoàng triều Khương Thị. Điều này cũng có nghĩa là sau lưng công hội giới linh có chỗ dựa mạnh mẽ là hoàng triều Khương thị.
Cho nên, trong mắt Cố Bác, cho dù Chí Tôn sơn trang có mạnh hơn nữa nhưng nói cho cùng cũng không thể nào so được với công hội giới linh. Nguyên nhân rất đơn giản, hoàng triều Khương thị cần đám cường giả đại giới linh sư của công hội giới linh.
"À đúng rồi, Sở Phong, thật ra hôm nay ta tới đây có một chuyện quan trọng cần nói với ngươi." Bỗng chợt khuôn mặt Cố Bác trở nên trầm trọng hơn nhiều.
"Chuyện gì?" Sở Phong tò mò hỏi.
"Ta nghe trưởng lão công hội nói, mấy ngày gần đây Chí Tôn sơn trang dùng cực hình ép cung Hắc Thiềm Vương, muốn ép hỏi tung tích bảo tang núi Vạn Yêu."
"Cuối cùng bọn họ bắt con trai Hắc Thiềm Vương làm điểm yếu để uy hiếp nó, rốt cuộc cũng ép Hắc Thiềm Vương mở miệng thành công nói ra nơi cất giữ bảo tàng."
"Lời này là thật?" Nghe thấy lời này, mặt mũi Sở Phong không khỏi biến đổi, kích động "quệt" một cái, đứng dây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro