Rút lui
Thiện Lương Mật Phong
2024-07-23 10:57:01
"Thằng nhãi, ngươi lại dám ăn nói với bản vương như thế sao? Ngươi có
biết uy hiếp bản vương sẽ có hậu quả thế nào không?" Hắc Thiềm vương mắt long sòng sọc nói. Bị tên nhãi loài người Sở Phong uy hiếp như thế nó
cảm thấy thật sự khó chịu, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Roẹt!"
Vào đúng lúc này chỉ thấy trong tay Sở Phong sáng lóe lên, tiếp theo đó là máu bắn tung tóe. Hắn cầm con dao, lạnh lùng chém vào mặt cóc của đứa con trai Hắc Thiềm vương.
"Á!!!" Mặt đau dữ dội khiến con trai Hắc Thiềm vương há to mồm gào khóc thảm thiết, hiển nhiên vô cùng đau đớn.
‘Ngươi..." Nhìn thấy trên mặt con trai mình toàn là máu tươi, hai con mắt của Hắc Thiềm vương như muốn rơi ra, nó cũng bị dọa cho sợ chết khiếp.
Nó hoàn toàn không thể ngờ được Sở Phong lại to gan đến thế, độc ác đến thế, dám ra tay trực tiếp với con của nó. Đến ngay cả Tử Hiên Viên cũng không dám làm chuyện này.
Nhưng điều mà hắn không ngờ đến vẫn còn ở phía sau. Trông thấy Hắc Thiềm vương không có phản ứng gì, Sở Phong lại rút dao ra, định đâm thêm lần nữa vào mắt của con trai Hắc Thiềm vương.
"Dừng tay, ta sẽ thả người!!!" Hắc Thiềm vương thấy thế liền vội vàng la lên. Đây mới chính là điều khiến Sở Phong dừng tay lại.
"Có điều vẫn quy định cũ, chúng ta sẽ cùng thả người. Ngươi thả con trai ta, ta thả con bé này cho ngươi." Hắc Thiềm vương lấy tay túm lấy Tử Linh.
"Đó là quy định giữa ngươi và Hiên Viên trưởng lão, chẳng có tác dụng với ta. Ta muốn ngươi phải thả Tử Linh ngay lập tức. Nếu không ta sẽ móc hai mắt của con ngươi ra!" Sở Phong kiên quyết, ngữ khí lạnh lùng.
"Thằng nhãi, ngươi đừng có lên mặt quá. Nếu ngươi dám ra tay với con ta, có tin ta sẽ rạch luôn mặt con bé này không?" Hắc Thiềm vương hung tợn nói.
"Roẹt!"
Hắc Thiềm vương còn chưa nói hết câu thì con dao trong tay Sở Phong đã hạ xuống lần nữa, chỉ nghe thấy tiếng "xì xì", máu tươi lại lần nữa phun ra. Con dao trong tay Sở Phong đã cắm vào mắt của con Hắc Thiềm vương, sau đó hắn khoét một đường, khiến cho con ngươi đầy máu đỏ bật ra.
"Roẹt" ngay sau lúc đó, Sở Phong vẫn không có vẻ gì là muốn dừng tay lại. Hắn tiếp tục ra tay cũng chẳng thèm để ý đến sự uy hiếp của Hắc Thiềm vương mà tiếp tục lạnh lùng đâm vào mắt còn lại của con trai Hắc Thiềm vương, hành động dứt khoát, quyết đoán.
"Dừng tay! Ta thả người!!!"
Hắc Thiềm vương cuống quá cũng không dám đặt điều kiện, nó dùng bàn tay to tóm lấy Tử Linh quăng nàng về phía Sở Phong. Ngay lúc này, Tử Hiên Viên bay vút lên cao đỡ lấy Tử Linh và cởi dây trói trên người nàng.
"Mau, mau thả con ta ra!!!" Hắc Thiềm vương cuống quýt gào lên. Lúc này ngay cả người hắn cũng đang run lên bần bật, không rõ là bị Sở Phong làm cho tức điên hay là bị Sở Phong dọa cho chết khiếp nữa. Tóm lại nó tức giận là chắc chắn nhưng đang cố nén lại ý muốn sát phạt trong đầu.
"Nói với thủ hạ của ngươi để chúng ta đi đã!" Vậy mà Sở Phong vẫn chưa thả con trai của Hắc Thiềm vương ra ngay mà ngược lại hướng con mắt về phía đám người Từ Trọng Vũ đang bị yêu thú bao vây.
"Thằng nhãi, ngươi có còn liêm sỉ không? Ngươi muốn ta thả người ta đã thả rồi. Nay ngươi không những không thả con ta ra mà còn muốn ta thả tất cả người của các ngươi. Ngươi thật sự cũng dám mở miệng ra nói đấy." Trong giọng nói của Hắc Thiềm vương chứa đựng sát khí trùng trùng.
Nhưng Sở Phong lại chẳng sợ chút nào, ngược lại còn ung dung tự tại nói: "Ta nghĩ ngươi nhầm rồi. Ta chưa bao giờ nói ngươi thả Tử Linh thì ta sẽ thả con trai ngươi. Ta thả con của ngươi cũng chỉ là do ngươi tự nghĩ thế thôi!"
"Mẹ nó, ta chưa bao giờ gặp phải loại người vô sỉ như ngươi!"
"Vậy xem ra hôm nay ngươi cũng coi như là được mở mang tầm mắt rồi. Nói một câu nhanh gọn, thả hay không thả?" Sở Phong vừa nói tay lại lần nữa vung con dao trong lên.
‘Thả, ta thả. Ngươi đừng làm hại nó nữa. Có điều ngươi phải đồng ý với ta,
sau khi ta thả hết bọn chúng, ngươi nhất định phải thả con trai ta ra!" Hắc Thiềm vương thật sự quá yêu thương đứa con này, không muốn nó phải chịu thêm bất cứ đau đớn nào nữa.
"Được, ta đồng ý với ngươi." Sở Phong gật đầu.
Sau đó, theo chỉ thị của Hắc Thiềm vương, bọn yêu thú đang bao vây đám người Từ Trọng Vũ liền nhanh chóng tháo dây trói đặc biệt trên người họ xuống.
Cuối cùng, đám người Từ Trọng Vũ cũng đã đi đến được cửa đại điện nấp sau lưng Tử Hiên Viên.
"Mau thả con ta ra, mau thả con ta ra. Ngươi bảo ta làm gì ta đều làm rồi. Ngươi không thể nói lời không giữ lời."
Trong lúc này, Hắc Thiềm vương đã gần như phát điên, gào lên từng tiếng chấn động đại điện giống như sắp sập đến nơi rồi.
Sở Phong hoàn toàn có thể tưởng tượng được nếu bây giờ bản thân hắn rơi vào tay Hắc Thiềm vương thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.
Nhưng Sở Phong cũng hiểu rất rõ rằng lúc này vẫn đang nằm trong hang ổ của yêu thú. Cho dù tất cả mọi người đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn nhưng không có nghĩa là đã thật sự an toàn.
Vì thế, Sở Phong đưa mắt nhìn Tử Hiên Viên, hỏi: "Hiên Viên trưởng lão, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Thằng nhóc, làm việc tốt lắm, giúp lão phu ta đây giải quyết được không ít phiền toái." Tử Hiên Viên nhìn Sở Phong rồi khen ngợi, sau đó quay sang nói với Tử Linh:
"Tử Linh, con dẫn bọn họ rời khỏi đây đi. Trực tiếp rời khỏi núi Vạn Yêu, quay về Chí Tôn Sơn Trang. Ngoài ra không cần nói Trưởng lão trong sơn trang phái quân đến núi Vạn Yêu đâu. Cứ ở sơn trang đợi tin của chúng ta là được rồi."
"Ông nội, người..." Tử Linh cảm thấy lo lắng cho ông nội của mình.
"Đi mau đi, các ngươi ở trong này chỉ khiến ta phân tâm thôi." Tử Hiên Viên kiên quyết nói.
"Tử Linh, chúng ta đi thôi. Cuộc chiến của bọn họ chúng ta không phải muốn mà có thể tham gia được." Sở Phong cũng tiến lên khuyên nhủ.
"Ông nội, người nhất định phải cẩn thận đấy." Cuối cùng Tử Linh cũng gật gật đầu.
"Các vị, đi theo ta, ta sẽ dẫn mọi người rời khỏi đây." Thấy thế, Sở Phong liền túm lấy Tử Linh đi thẳng ra ngoài. Từ Trọng Vũ và những người trong công hội Giới linh không chút do dự cũng vội vàng đi theo sau.
Về phần những người khác lại hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo Sở Phong ra ngoài. Bởi vì trải qua sự việc Sở Phong dám áp chế Hắc Thiềm vương ban nãy, mọi người đều cảm thấy chàng trai này tuy ít tuổi hơn họ nhưng thực ra rất đáng tin cậy.
Mà Sở Phong cũng không khiến mọi người phải thất vọng. Trong hang động gập ghềnh này một khúc đường cũng chưa từng đi qua mà lại có thể dẫn được hàng trăm người thoát khỏi hang ổ của Hắc Thiềm vương. Tại sao đang từ một nghìn người lại chỉ còn có vài trăm người? Đương nhiên là bởi khi bị yêu thú vây bắt nhiều người đã bị giết.
"Uỳnh!"
Nhưng đám người Sở Phong vừa mới rời khỏi núi đá không lâu thì phía sau truyền đến một âm thanh inh tai nhức óc, mặt đất phía dưới bị rung lắc dữ dội vô sốt vết nứt hiện ra, từ từ mở rộng. Những thân cây to bắt đầu bị đổ xuống, khói đặc cuồn cuồn từ dưới đất bốc lên.
"Đi mau. Phải mau rời khỏi nơi này." Trong tình hống này, tất cả mọi người đêu có thể đoán ra được chắc chắn Tử Hiên Viên và Hắc Thiềm vương ra tay rồi. Hai người đó thực lực phải nói là rất mạnh. Chỉ sợ là mới đầu giao chiến thôi, những người có mặt ở đó chắc chẳng mấy người có thể chịu đựng được.
Vì thế, trong tình huống này, Sở Phong, Từ Trung Vũ, Giới Thanh Minh, Liễu Chí Tôn đều phát huy khả năng lãnh đạo của họ, bắt đầu dẫn cả đám người nhanh chóng tháo chạy khỏi khu vực núi Vạn Yêu.
Điều khiến Giới Thanh Minh và Liễu Chí Tôn không thể chịu được đó là bất giác người lãnh đạo mà mọi người tin tưởng nhất lại không phải là người xuất sắc nhất trong số bọn họ mà là Sở Phong chỉ có Huyền võ tam trọn
"Roẹt!"
Vào đúng lúc này chỉ thấy trong tay Sở Phong sáng lóe lên, tiếp theo đó là máu bắn tung tóe. Hắn cầm con dao, lạnh lùng chém vào mặt cóc của đứa con trai Hắc Thiềm vương.
"Á!!!" Mặt đau dữ dội khiến con trai Hắc Thiềm vương há to mồm gào khóc thảm thiết, hiển nhiên vô cùng đau đớn.
‘Ngươi..." Nhìn thấy trên mặt con trai mình toàn là máu tươi, hai con mắt của Hắc Thiềm vương như muốn rơi ra, nó cũng bị dọa cho sợ chết khiếp.
Nó hoàn toàn không thể ngờ được Sở Phong lại to gan đến thế, độc ác đến thế, dám ra tay trực tiếp với con của nó. Đến ngay cả Tử Hiên Viên cũng không dám làm chuyện này.
Nhưng điều mà hắn không ngờ đến vẫn còn ở phía sau. Trông thấy Hắc Thiềm vương không có phản ứng gì, Sở Phong lại rút dao ra, định đâm thêm lần nữa vào mắt của con trai Hắc Thiềm vương.
"Dừng tay, ta sẽ thả người!!!" Hắc Thiềm vương thấy thế liền vội vàng la lên. Đây mới chính là điều khiến Sở Phong dừng tay lại.
"Có điều vẫn quy định cũ, chúng ta sẽ cùng thả người. Ngươi thả con trai ta, ta thả con bé này cho ngươi." Hắc Thiềm vương lấy tay túm lấy Tử Linh.
"Đó là quy định giữa ngươi và Hiên Viên trưởng lão, chẳng có tác dụng với ta. Ta muốn ngươi phải thả Tử Linh ngay lập tức. Nếu không ta sẽ móc hai mắt của con ngươi ra!" Sở Phong kiên quyết, ngữ khí lạnh lùng.
"Thằng nhãi, ngươi đừng có lên mặt quá. Nếu ngươi dám ra tay với con ta, có tin ta sẽ rạch luôn mặt con bé này không?" Hắc Thiềm vương hung tợn nói.
"Roẹt!"
Hắc Thiềm vương còn chưa nói hết câu thì con dao trong tay Sở Phong đã hạ xuống lần nữa, chỉ nghe thấy tiếng "xì xì", máu tươi lại lần nữa phun ra. Con dao trong tay Sở Phong đã cắm vào mắt của con Hắc Thiềm vương, sau đó hắn khoét một đường, khiến cho con ngươi đầy máu đỏ bật ra.
"Roẹt" ngay sau lúc đó, Sở Phong vẫn không có vẻ gì là muốn dừng tay lại. Hắn tiếp tục ra tay cũng chẳng thèm để ý đến sự uy hiếp của Hắc Thiềm vương mà tiếp tục lạnh lùng đâm vào mắt còn lại của con trai Hắc Thiềm vương, hành động dứt khoát, quyết đoán.
"Dừng tay! Ta thả người!!!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắc Thiềm vương cuống quá cũng không dám đặt điều kiện, nó dùng bàn tay to tóm lấy Tử Linh quăng nàng về phía Sở Phong. Ngay lúc này, Tử Hiên Viên bay vút lên cao đỡ lấy Tử Linh và cởi dây trói trên người nàng.
"Mau, mau thả con ta ra!!!" Hắc Thiềm vương cuống quýt gào lên. Lúc này ngay cả người hắn cũng đang run lên bần bật, không rõ là bị Sở Phong làm cho tức điên hay là bị Sở Phong dọa cho chết khiếp nữa. Tóm lại nó tức giận là chắc chắn nhưng đang cố nén lại ý muốn sát phạt trong đầu.
"Nói với thủ hạ của ngươi để chúng ta đi đã!" Vậy mà Sở Phong vẫn chưa thả con trai của Hắc Thiềm vương ra ngay mà ngược lại hướng con mắt về phía đám người Từ Trọng Vũ đang bị yêu thú bao vây.
"Thằng nhãi, ngươi có còn liêm sỉ không? Ngươi muốn ta thả người ta đã thả rồi. Nay ngươi không những không thả con ta ra mà còn muốn ta thả tất cả người của các ngươi. Ngươi thật sự cũng dám mở miệng ra nói đấy." Trong giọng nói của Hắc Thiềm vương chứa đựng sát khí trùng trùng.
Nhưng Sở Phong lại chẳng sợ chút nào, ngược lại còn ung dung tự tại nói: "Ta nghĩ ngươi nhầm rồi. Ta chưa bao giờ nói ngươi thả Tử Linh thì ta sẽ thả con trai ngươi. Ta thả con của ngươi cũng chỉ là do ngươi tự nghĩ thế thôi!"
"Mẹ nó, ta chưa bao giờ gặp phải loại người vô sỉ như ngươi!"
"Vậy xem ra hôm nay ngươi cũng coi như là được mở mang tầm mắt rồi. Nói một câu nhanh gọn, thả hay không thả?" Sở Phong vừa nói tay lại lần nữa vung con dao trong lên.
‘Thả, ta thả. Ngươi đừng làm hại nó nữa. Có điều ngươi phải đồng ý với ta,
sau khi ta thả hết bọn chúng, ngươi nhất định phải thả con trai ta ra!" Hắc Thiềm vương thật sự quá yêu thương đứa con này, không muốn nó phải chịu thêm bất cứ đau đớn nào nữa.
"Được, ta đồng ý với ngươi." Sở Phong gật đầu.
Sau đó, theo chỉ thị của Hắc Thiềm vương, bọn yêu thú đang bao vây đám người Từ Trọng Vũ liền nhanh chóng tháo dây trói đặc biệt trên người họ xuống.
Cuối cùng, đám người Từ Trọng Vũ cũng đã đi đến được cửa đại điện nấp sau lưng Tử Hiên Viên.
"Mau thả con ta ra, mau thả con ta ra. Ngươi bảo ta làm gì ta đều làm rồi. Ngươi không thể nói lời không giữ lời."
Trong lúc này, Hắc Thiềm vương đã gần như phát điên, gào lên từng tiếng chấn động đại điện giống như sắp sập đến nơi rồi.
Sở Phong hoàn toàn có thể tưởng tượng được nếu bây giờ bản thân hắn rơi vào tay Hắc Thiềm vương thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.
Nhưng Sở Phong cũng hiểu rất rõ rằng lúc này vẫn đang nằm trong hang ổ của yêu thú. Cho dù tất cả mọi người đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn nhưng không có nghĩa là đã thật sự an toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế, Sở Phong đưa mắt nhìn Tử Hiên Viên, hỏi: "Hiên Viên trưởng lão, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Thằng nhóc, làm việc tốt lắm, giúp lão phu ta đây giải quyết được không ít phiền toái." Tử Hiên Viên nhìn Sở Phong rồi khen ngợi, sau đó quay sang nói với Tử Linh:
"Tử Linh, con dẫn bọn họ rời khỏi đây đi. Trực tiếp rời khỏi núi Vạn Yêu, quay về Chí Tôn Sơn Trang. Ngoài ra không cần nói Trưởng lão trong sơn trang phái quân đến núi Vạn Yêu đâu. Cứ ở sơn trang đợi tin của chúng ta là được rồi."
"Ông nội, người..." Tử Linh cảm thấy lo lắng cho ông nội của mình.
"Đi mau đi, các ngươi ở trong này chỉ khiến ta phân tâm thôi." Tử Hiên Viên kiên quyết nói.
"Tử Linh, chúng ta đi thôi. Cuộc chiến của bọn họ chúng ta không phải muốn mà có thể tham gia được." Sở Phong cũng tiến lên khuyên nhủ.
"Ông nội, người nhất định phải cẩn thận đấy." Cuối cùng Tử Linh cũng gật gật đầu.
"Các vị, đi theo ta, ta sẽ dẫn mọi người rời khỏi đây." Thấy thế, Sở Phong liền túm lấy Tử Linh đi thẳng ra ngoài. Từ Trọng Vũ và những người trong công hội Giới linh không chút do dự cũng vội vàng đi theo sau.
Về phần những người khác lại hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo Sở Phong ra ngoài. Bởi vì trải qua sự việc Sở Phong dám áp chế Hắc Thiềm vương ban nãy, mọi người đều cảm thấy chàng trai này tuy ít tuổi hơn họ nhưng thực ra rất đáng tin cậy.
Mà Sở Phong cũng không khiến mọi người phải thất vọng. Trong hang động gập ghềnh này một khúc đường cũng chưa từng đi qua mà lại có thể dẫn được hàng trăm người thoát khỏi hang ổ của Hắc Thiềm vương. Tại sao đang từ một nghìn người lại chỉ còn có vài trăm người? Đương nhiên là bởi khi bị yêu thú vây bắt nhiều người đã bị giết.
"Uỳnh!"
Nhưng đám người Sở Phong vừa mới rời khỏi núi đá không lâu thì phía sau truyền đến một âm thanh inh tai nhức óc, mặt đất phía dưới bị rung lắc dữ dội vô sốt vết nứt hiện ra, từ từ mở rộng. Những thân cây to bắt đầu bị đổ xuống, khói đặc cuồn cuồn từ dưới đất bốc lên.
"Đi mau. Phải mau rời khỏi nơi này." Trong tình hống này, tất cả mọi người đêu có thể đoán ra được chắc chắn Tử Hiên Viên và Hắc Thiềm vương ra tay rồi. Hai người đó thực lực phải nói là rất mạnh. Chỉ sợ là mới đầu giao chiến thôi, những người có mặt ở đó chắc chẳng mấy người có thể chịu đựng được.
Vì thế, trong tình huống này, Sở Phong, Từ Trung Vũ, Giới Thanh Minh, Liễu Chí Tôn đều phát huy khả năng lãnh đạo của họ, bắt đầu dẫn cả đám người nhanh chóng tháo chạy khỏi khu vực núi Vạn Yêu.
Điều khiến Giới Thanh Minh và Liễu Chí Tôn không thể chịu được đó là bất giác người lãnh đạo mà mọi người tin tưởng nhất lại không phải là người xuất sắc nhất trong số bọn họ mà là Sở Phong chỉ có Huyền võ tam trọn
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro