Từ Mạt Thế Xuyên Đến Năm Loạn Lạc Mất Mùa, Ta Chỉ Muốn An Ổn Làm Ruộng
A
Cẩu Trứ Đích Cẩu
2024-11-15 20:08:54
Sau khi tắm xong, nàng cầm quần áo bẩn ra bờ suối giặt giũ.
Cả bộ quần áo trước đó nàng ném vào không gian cũng được lấy ra giặt sạch.
Đêm đã khuya, nàng mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Triệu lão thái thái đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, Trương Ngọc Hoa đang nấu bữa sáng, Lý Thục Lan ngồi xổm bên cạnh giúp đỡ nhóm lửa.
Trên khoảng đất trống cách đó không xa, đám nam nhân trong thôn Lâm gia đang vây quanh thôn trưởng.
“Bà nội, thúc thúc bọn họ đang làm gì vậy?”
Triệu lão thái thái nhanh nhẹn cuộn tấm chiếu trải trên đất lại, dùng dây rơm buộc chặt.
“Trời chưa sáng, thôn trưởng đã thông báo nam đinh trong nhà đến họp.”
“Họp?”
Còn chuyện gì cần phải nói nữa, chẳng phải là ăn sáng xong, mọi người thu dọn đồ đạc rồi lên đường sao?
“Bà đoán là nói chuyện lương thực.” Triệu lão thái thái vừa nói, tay vẫn không ngừng động tác.
“Trong thôn còn lương thực sao?”
Ban đầu dự định vào Tân Thành mua lương thực, kết quả thành không vào được, rất nhiều nhà đã hết lương thực.
Trên đường đi chậm chạp, là bởi vì dân làng nhìn thấy rau dại, cỏ dại có thể ăn được liền dừng lại đào bới.
Thấy nàng không hiểu, Triệu lão thái thái giải thích: "Thôn trưởng và nhà lý trưởng dùng bò kéo mấy bao tải lương thực, số lương thực đó là của chung, vốn là để chăm lo cho những người già neo đơn trong thôn.”
Lâm Diệc Nam chợt hiểu, nàng đã từng nhìn thấy mấy bao tải treo trên lưng bò, trong thôn nhiều người như vậy, mỗi nhà chia một ít, ước chừng chưa đến một cân.
Chào hỏi Triệu lão thái thái xong, nàng đi vào rừng cây để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Ban ngày ánh sáng đầy đủ, trên đùi nàng đầy vết bầm tím, thậm chí còn có dấu tay rõ ràng.
Tên khốn kiếp! Chơi cũng ghê gớm thật.
Lâm Diệc Nam nhìn thấy lại ltức giận đến chết đi sống lại, nếu để nàng gặp được tên này, nhất định nàng băm hắn ta thành trăm mảnh, cuối cùng nàng tức giận kéo quần lên.
Trên đường trở về gặp Lâm Diệc Trương đang cõng một bó cỏ lớn, người anh họ này chỉ hơn nàng một tuổi, nhưng sức lực lại khỏe như trâu.
Mấy đứa con trai nhà thúc thúc đều giống phụ thân, làm việc đồng áng thì giỏi, nhưng đọc sách viết chữ lại không có thiên phú.
Vì vậy, khi người Hồ tàn sát thành trì, một nhà thúc thúc của nàng dẫn theo Triệu lão thái thái ở lại thôn Lâm gia, mới may mắn thoát chết.
“Ca, không cần cắt nhiều như vậy, lát nữa lên đường ngựa sẽ tự ăn.”
Lâm Diệc Nam chủ động tiến lên chào hỏi hắn ta.
Lâm Diệc Trương cõng cỏ, khó khăn xoay người: "Ngựa ăn không hết, số còn lại có thể dùng để đan chiếu cói, chúng ta lên đường gấp gáp, rất nhiều thứ đều không mang theo.”
Trở về doanh địa, Lâm Thước đã họp xong trở về, đang cau mày nói gì đó với Triệu lão thái thái.
Lâm Diệc Trương ném cỏ xuống đất, Lâm Diệc Tùng thấy hai người trở về, vội vàng chạy tới giúp cởi dây thừng, sau đó ném mấy bó cỏ trước mặt ngựa.
Cậu ấy nói nhỏ với hai người: “Ca, A Nam tỷ, trong thôn đã chia lương thực, mỗi nhà hai cân, nhà chúng ta được bốn cân.”
“Vậy là trong thôn không còn lương thực nữa, từ đây đến Kiếm Thành còn bốn, năm ngày đường nữa.” Lâm Diệc Trương lo lắng nói.
Hai cân lương thực một nhà mấy miệng ăn dù có tiết kiệm đến mấy cũng chỉ ăn được vài bữa, huống chi nhà nào cũng có một đống con cái nheo nhóc.
“Không sao, đợi khi lên đường rồi, ta đi săn thêm gà rừng, thỏ rừng bù vào.”
Nàng vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng Triệu lão thái thái đang cãi nhau với người khác.
“Tiện nhân nhà ngươi, tộc trưởng và thôn trưởng chia lương thực, có ý kiến gì thì đi mà nói với họ, ở đây làm ầm ĩ cái gì?”
Cả bộ quần áo trước đó nàng ném vào không gian cũng được lấy ra giặt sạch.
Đêm đã khuya, nàng mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Triệu lão thái thái đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, Trương Ngọc Hoa đang nấu bữa sáng, Lý Thục Lan ngồi xổm bên cạnh giúp đỡ nhóm lửa.
Trên khoảng đất trống cách đó không xa, đám nam nhân trong thôn Lâm gia đang vây quanh thôn trưởng.
“Bà nội, thúc thúc bọn họ đang làm gì vậy?”
Triệu lão thái thái nhanh nhẹn cuộn tấm chiếu trải trên đất lại, dùng dây rơm buộc chặt.
“Trời chưa sáng, thôn trưởng đã thông báo nam đinh trong nhà đến họp.”
“Họp?”
Còn chuyện gì cần phải nói nữa, chẳng phải là ăn sáng xong, mọi người thu dọn đồ đạc rồi lên đường sao?
“Bà đoán là nói chuyện lương thực.” Triệu lão thái thái vừa nói, tay vẫn không ngừng động tác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trong thôn còn lương thực sao?”
Ban đầu dự định vào Tân Thành mua lương thực, kết quả thành không vào được, rất nhiều nhà đã hết lương thực.
Trên đường đi chậm chạp, là bởi vì dân làng nhìn thấy rau dại, cỏ dại có thể ăn được liền dừng lại đào bới.
Thấy nàng không hiểu, Triệu lão thái thái giải thích: "Thôn trưởng và nhà lý trưởng dùng bò kéo mấy bao tải lương thực, số lương thực đó là của chung, vốn là để chăm lo cho những người già neo đơn trong thôn.”
Lâm Diệc Nam chợt hiểu, nàng đã từng nhìn thấy mấy bao tải treo trên lưng bò, trong thôn nhiều người như vậy, mỗi nhà chia một ít, ước chừng chưa đến một cân.
Chào hỏi Triệu lão thái thái xong, nàng đi vào rừng cây để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Ban ngày ánh sáng đầy đủ, trên đùi nàng đầy vết bầm tím, thậm chí còn có dấu tay rõ ràng.
Tên khốn kiếp! Chơi cũng ghê gớm thật.
Lâm Diệc Nam nhìn thấy lại ltức giận đến chết đi sống lại, nếu để nàng gặp được tên này, nhất định nàng băm hắn ta thành trăm mảnh, cuối cùng nàng tức giận kéo quần lên.
Trên đường trở về gặp Lâm Diệc Trương đang cõng một bó cỏ lớn, người anh họ này chỉ hơn nàng một tuổi, nhưng sức lực lại khỏe như trâu.
Mấy đứa con trai nhà thúc thúc đều giống phụ thân, làm việc đồng áng thì giỏi, nhưng đọc sách viết chữ lại không có thiên phú.
Vì vậy, khi người Hồ tàn sát thành trì, một nhà thúc thúc của nàng dẫn theo Triệu lão thái thái ở lại thôn Lâm gia, mới may mắn thoát chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ca, không cần cắt nhiều như vậy, lát nữa lên đường ngựa sẽ tự ăn.”
Lâm Diệc Nam chủ động tiến lên chào hỏi hắn ta.
Lâm Diệc Trương cõng cỏ, khó khăn xoay người: "Ngựa ăn không hết, số còn lại có thể dùng để đan chiếu cói, chúng ta lên đường gấp gáp, rất nhiều thứ đều không mang theo.”
Trở về doanh địa, Lâm Thước đã họp xong trở về, đang cau mày nói gì đó với Triệu lão thái thái.
Lâm Diệc Trương ném cỏ xuống đất, Lâm Diệc Tùng thấy hai người trở về, vội vàng chạy tới giúp cởi dây thừng, sau đó ném mấy bó cỏ trước mặt ngựa.
Cậu ấy nói nhỏ với hai người: “Ca, A Nam tỷ, trong thôn đã chia lương thực, mỗi nhà hai cân, nhà chúng ta được bốn cân.”
“Vậy là trong thôn không còn lương thực nữa, từ đây đến Kiếm Thành còn bốn, năm ngày đường nữa.” Lâm Diệc Trương lo lắng nói.
Hai cân lương thực một nhà mấy miệng ăn dù có tiết kiệm đến mấy cũng chỉ ăn được vài bữa, huống chi nhà nào cũng có một đống con cái nheo nhóc.
“Không sao, đợi khi lên đường rồi, ta đi săn thêm gà rừng, thỏ rừng bù vào.”
Nàng vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng Triệu lão thái thái đang cãi nhau với người khác.
“Tiện nhân nhà ngươi, tộc trưởng và thôn trưởng chia lương thực, có ý kiến gì thì đi mà nói với họ, ở đây làm ầm ĩ cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro