Từ Mạt Thế Xuyên Đến Năm Loạn Lạc Mất Mùa, Ta Chỉ Muốn An Ổn Làm Ruộng
A
Cẩu Trứ Đích Cẩu
2024-11-15 20:08:54
Dư Tố Cầm dẫn theo mấy phụ nhân trong thôn, chỉ trỏ Triệu lão thái thái.
Ba người Lâm Diệc Nam nhìn nhau, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Triệu lão thái thái.
“Triệu thị, bà xuất thân từ gia đình giàu có, là người hiểu chuyện, tại sao càng sống càng thụt lùi thế, Lý thị mang theo nhi nữ đến sau, sao có thể được chia lương thực của thôn chứ?” Phụ nhân bên cạnh Dư Tố Cầm nói.
“Đúng vậy, ngày thường Lý thị sống ở trong thành, Lâm Trưng lại là viện trưởng thư viện, nhiều việc trong thôn nhà bọn họ cũng không tham gia, theo tôi thấy số lương thực này, bọn họ không nên nhận.” Một phụ nhân khác phụ họa.
Hai người bọn họ ngày thường có quan hệ khá tốt với Dư Tố Cầm, thậm chí có thể nói là fan cuồng của bà ta.
Dư Tố Cầm là tú tài nương tử, trượng phu Lâm Bá Nhân là phu tử thư viện, thân phận địa vị đương nhiên cao hơn phụ nhân trong thôn một bậc.
Nhưng Dư Tố Cầm rất biết cách cư xử, ở trong thôn chưa bao giờ tỏ vẻ ta đây, đối xử với mọi người rất hòa nhã, vì vậy nhiều phụ nhân trong thôn thường xuyên qua lại với bà ta.
Lâm Trưng là cử nhân lại là viện trưởng thư viện, Lý Thục Lan cũng xuất thân từ gia đình thư hương, nhưng bà sống ở trong thành. Ngoại trừ những ngày lễ tết rất ít khi về thôn, vì vậy không quen thuộc với phụ nhân trong thôn, gặp mặt cũng chỉ chào hỏi xã giao.
Trên mặt Dư Tố Cầm lộ ra một nụ cười đắc ý.
“Triệu thẩm, tộc lão đã hồ đồ, nhưng chúng tôi thì không, xin bà trả lại hai cân lương thực đã lấy thừa kia.”
Hai tên phụ nhân tiến lên muốn giật lấy túi lương thực trong tay Trương Ngọc Hoa.
Lâm Thước đứng bên cạnh sốt ruột, phụ nhân trong thôn cãi nhau, ông ấy là một lão gia cũng không tiện đi giằng co với bọn họ.
Lý Thục Lan cản tay một phụ nhân đang đưa ra, ai ngờ người phụ nữ đó đẩy bà một cái, tay vừa vặn đè lên vết thương của bà, vết thương vốn đã đóng vảy, bây giờ máu tươi lập tức thấm ra ngoài quần áo.
“A!” Bà kêu lên một tiếng.
“A!” Lại một tiếng kêu thảm thiết.
Người phụ nữ đẩy người bị Lâm Diệc Nam chạy tới đá một cước ngã nhào xuống đất.
Lâm Diệc Tùng thấy tình hình không ổn, lập tức chạy một mạch về phía lều của tộc trưởng và thôn trưởng.
Dư Tố Cầm bị vẻ hung dữ của Lâm Diệc Nam dọa sợ, chỉ vào Triệu lão thái thái nói: “Triệu thẩm, cháu gái bà cố ý làm người khác bị thương, còn có vương pháp hay không?”
“A! Chảy máu rồi, đại tẩu, tẩu sao rồi?”
Trương Ngọc Hoa nhét túi lương thực vào lòng Lâm Trưng, sau đó vội vàng đỡ lấy Lý Thục Lan đang đau đến mặt mày tái nhợt.
Lý Thục Lan vịn vào cánh tay bà ấy, dùng sức đứng dậy một cái, hai mắt trợn lên rồi ngất đi.
“Nương! Nương! Người sao vậy?”
Lâm Diệc An đi đào rau dại về, vừa lúc nhìn thấy mẹ mình ngất xỉu trong lòng Trương Ngọc Hoa.
Cậu ấy ném sọt xuống đất, vừa khóc vừa chạy tới, phía sau còn có Lỗ Trường Thanh không nói một lời.
Cậu ấy lao thẳng vào bụng Dư Tố Cầm: "Kẻ xấu! Ngươi giết mẫu thân ta.”
Dư Tố Cầm bị cậu ấy đụng trúng, ngã phịch xuống đất, tiếp theo “Bịch” một tiếng, khuôn mặt bị Lỗ Trường Thanh ném một cục bùn.
Quay lại thấy vết thương của con dâu cả đã rỉ máu, Triệu lão thái thái kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngồi đè lên người Dư Tố Cầm, nắm lấy cổ áo bà ta, giáng xuống hai bên má những cái tát như trời giáng.
Dư Tố Cầm nhất thời bị đánh đến choáng váng, đợi đến khi hoàn hồn, bà ta vội vàng đưa tay ra cản những cái tát của Triệu lão thái thái.
Tộc trưởng và Lý thôn trưởng thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Ba người Lâm Diệc Nam nhìn nhau, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Triệu lão thái thái.
“Triệu thị, bà xuất thân từ gia đình giàu có, là người hiểu chuyện, tại sao càng sống càng thụt lùi thế, Lý thị mang theo nhi nữ đến sau, sao có thể được chia lương thực của thôn chứ?” Phụ nhân bên cạnh Dư Tố Cầm nói.
“Đúng vậy, ngày thường Lý thị sống ở trong thành, Lâm Trưng lại là viện trưởng thư viện, nhiều việc trong thôn nhà bọn họ cũng không tham gia, theo tôi thấy số lương thực này, bọn họ không nên nhận.” Một phụ nhân khác phụ họa.
Hai người bọn họ ngày thường có quan hệ khá tốt với Dư Tố Cầm, thậm chí có thể nói là fan cuồng của bà ta.
Dư Tố Cầm là tú tài nương tử, trượng phu Lâm Bá Nhân là phu tử thư viện, thân phận địa vị đương nhiên cao hơn phụ nhân trong thôn một bậc.
Nhưng Dư Tố Cầm rất biết cách cư xử, ở trong thôn chưa bao giờ tỏ vẻ ta đây, đối xử với mọi người rất hòa nhã, vì vậy nhiều phụ nhân trong thôn thường xuyên qua lại với bà ta.
Lâm Trưng là cử nhân lại là viện trưởng thư viện, Lý Thục Lan cũng xuất thân từ gia đình thư hương, nhưng bà sống ở trong thành. Ngoại trừ những ngày lễ tết rất ít khi về thôn, vì vậy không quen thuộc với phụ nhân trong thôn, gặp mặt cũng chỉ chào hỏi xã giao.
Trên mặt Dư Tố Cầm lộ ra một nụ cười đắc ý.
“Triệu thẩm, tộc lão đã hồ đồ, nhưng chúng tôi thì không, xin bà trả lại hai cân lương thực đã lấy thừa kia.”
Hai tên phụ nhân tiến lên muốn giật lấy túi lương thực trong tay Trương Ngọc Hoa.
Lâm Thước đứng bên cạnh sốt ruột, phụ nhân trong thôn cãi nhau, ông ấy là một lão gia cũng không tiện đi giằng co với bọn họ.
Lý Thục Lan cản tay một phụ nhân đang đưa ra, ai ngờ người phụ nữ đó đẩy bà một cái, tay vừa vặn đè lên vết thương của bà, vết thương vốn đã đóng vảy, bây giờ máu tươi lập tức thấm ra ngoài quần áo.
“A!” Bà kêu lên một tiếng.
“A!” Lại một tiếng kêu thảm thiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ đẩy người bị Lâm Diệc Nam chạy tới đá một cước ngã nhào xuống đất.
Lâm Diệc Tùng thấy tình hình không ổn, lập tức chạy một mạch về phía lều của tộc trưởng và thôn trưởng.
Dư Tố Cầm bị vẻ hung dữ của Lâm Diệc Nam dọa sợ, chỉ vào Triệu lão thái thái nói: “Triệu thẩm, cháu gái bà cố ý làm người khác bị thương, còn có vương pháp hay không?”
“A! Chảy máu rồi, đại tẩu, tẩu sao rồi?”
Trương Ngọc Hoa nhét túi lương thực vào lòng Lâm Trưng, sau đó vội vàng đỡ lấy Lý Thục Lan đang đau đến mặt mày tái nhợt.
Lý Thục Lan vịn vào cánh tay bà ấy, dùng sức đứng dậy một cái, hai mắt trợn lên rồi ngất đi.
“Nương! Nương! Người sao vậy?”
Lâm Diệc An đi đào rau dại về, vừa lúc nhìn thấy mẹ mình ngất xỉu trong lòng Trương Ngọc Hoa.
Cậu ấy ném sọt xuống đất, vừa khóc vừa chạy tới, phía sau còn có Lỗ Trường Thanh không nói một lời.
Cậu ấy lao thẳng vào bụng Dư Tố Cầm: "Kẻ xấu! Ngươi giết mẫu thân ta.”
Dư Tố Cầm bị cậu ấy đụng trúng, ngã phịch xuống đất, tiếp theo “Bịch” một tiếng, khuôn mặt bị Lỗ Trường Thanh ném một cục bùn.
Quay lại thấy vết thương của con dâu cả đã rỉ máu, Triệu lão thái thái kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngồi đè lên người Dư Tố Cầm, nắm lấy cổ áo bà ta, giáng xuống hai bên má những cái tát như trời giáng.
Dư Tố Cầm nhất thời bị đánh đến choáng váng, đợi đến khi hoàn hồn, bà ta vội vàng đưa tay ra cản những cái tát của Triệu lão thái thái.
Tộc trưởng và Lý thôn trưởng thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro