Tù Nhân (Ngc 6334)

Bong Bóng

Tiểu Thanh Điểm

2024-08-20 16:43:13

Ba mươi... phút...

Vi Diệp theo bản năng nuốt khan.

“Trừ đi thời gian tắm rửa trước đó, còn lại... mười bảy phút.” Tên sát nhân sửa miệng, nắm cằm nhìn thẳng vào mắt cô.

Vi Diệp nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt anh tuấn này.

Lông mi dày rậm, đồng tử đen láy, đường nét sắc bén, tao nhã quý khí cực kỳ không phù hợp với bản tính biến thái.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cô mơ hồ cảm thấy có một tia quen thuộc thoáng qua.

Không nên hỏi, chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng lời nói đã thoát ra khỏi miệng.

“Anh họ Giang?”

“Ừ...” Khóe miệng hắn nhếch lên ý cười: “Em nghe được hả?”

“Lỗ tai mèo nhỏ thính ghê.” Hắn ngậm lấy lỗ tai cô, nhẹ nhàng cắn một cái.

“...” Vi Diệp không hiểu.

Mười bảy phút, cảnh sát.

Cô hẳn nên vui mừng vì có thể được cứu. Cô cũng nên sợ hãi, bởi vì hắn có thể giết cô trong vòng mười bảy phút này.

Vì sao?

Hắn không bỏ trốn.

Vì sao hắn còn có lòng dạ nhàn nhã, ôm cô ngâm mình trong bồn tắm?

Cô nhớ rõ, ngày hôm qua hắn nói muốn rời khỏi nơi này.

“...” Vi Diệp siết chặt nắm đấm.

“Mèo con của tôi.” Hắn dùng chóp mũi cọ vào cổ cô, ngâm nga hút nước trên cổ cô.

Hai tay di chuyển xuống phía dưới, vuốt ve thân thể cô.

Bộ ngực mềm mại lộ ra trên mặt nước thay đổi hình dạng giữa các ngón tay hắn, phần thịt mềm mại tràn ra giữa các ngón tay, quả anh đào nhỏ cương cứng ấn vào da thịt. Hắn ấn vào xương sườn của cô qua lớp da thịt, vuốt ve bụng dưới của cô, xoa nắn nắn lên thịt mềm.

Lớp mỡ mỏng manh mềm mại ở trong tay hắn thay đổi, giống như món điểm tâm nhỏ núng nính.

“Bụng mèo con...” Hắn rên rỉ.



Lưng cô áp sát vào ngực hắn, cảm nhận được cảm xúc vặn vẹo của hắn, cùng với tiếng thở hổn hển và rên rỉ.

Cô thầm đếm.

Đại khái lại qua năm phút.

Nghĩ ngợi cũng chẳng ích gì



Tay hắn di chuyển dưới nước, chạm vào da thịt mỏng manh ở đùi cô, trước tiên nắm lấy, sau đó dùng đầu ngón tay nghiền ép trêu đùa.

- Cảnh sát đang đến.

Tên sát nhân sẽ bị bắt và bị kết án tử hình. Cô chỉ cần kéo dài thời gian...

Kẻ bắt nạt đã đến cứu cô.

Còn 12 phút nữa.

Hắn đắm chìm trong việc vuốt ve cô, hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo.

Trái tim Vi Diệp đập thình thịch, gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một cái ý nghĩ to gan chiếm lấy suy nghĩ của cô.

Trước khi cảnh sát đến...

Cô muốn...

Bọt nước dâng lên, cô mở bàn tay nắm chặt ra, trong lòng bàn tay có vết thương mờ nhạt và mảnh sứ sắc nhọn.

Cô đâm vào cổ hắn.

Tự tay giết hắn!

Ai cũng không có tư cách cứu cô! Cô sẽ tự cứu mình!

"...Wao." Tên sát nhân né tránh một chút, mảnh sứ màu hồng cắt qua cổ họng của hắn, một vết thương mỏng nhanh chóng rỉ ra máu, tụ lại thành một giọt trên cổ họng của hắn.

Đây là sắc khí duy nhất mà Vi Diệp tìm được hôm nay.

“Thật hung dữ...” Hắn bật cười.

Mảnh sứ đến từ cái bát mèo chứa đầy thịt người kho tàu, hai ngày trước cô cũng không dám nhìn thứ kia một cái.

Thế mà lại làm vỡ nó rồi giấu đi làm hung khí.

Cô lại đâm tới một nhát nữa, vẫn hướng về phía cổ hắn.



“Rất thông minh.” Hắn khen.

Mảnh sứ này ngoại trừ có cạnh sắc nhọn thì chẳng có tác dụng gì, lấy sức mạnh của cô, không thể xuyên thủng trái tim hắn, chỉ có thể dựa vào khoảng cách gần, đâm thủng động mạch chủ trên da.

“... Nhưng thật đáng tiếc, em chỉ là một con mèo nhỏ.” Hắn lại một lần nữa tránh qua, ôm lấy eo cô, run giọng cười không ngừng.

Vi Diệp xoay người nằm sấp trên người hắn, vô thức học động tác mà lúc nãy hắn áp chế cô.

Lợi dụng bồn tắm trơn ướt, cô quỳ trên lưng hắn, không cho hắn đứng dậy. Cô đè hắn vào trong nước đầy bọt, giơ tay lên cao, vung mạnh xuống, tăng thêm sức lực đâm hắn.

Hắn nằm ngửa trong bồn tắm, duỗi tay trái ra và nắm lấy còng tay cô.

Mảnh sứ giằng co trên không trung, cô đấu sức với hắn.

Khi làn da va chạm phát ra tiếng vang mập mờ. Trong phòng tắm có tiếng vang dội, khuếch đại tiếng nước hỗn loạn kịch liệt, hắn thở dốc ngày càng dữ dội.

Nhanh – Nhanh !

Cô muốn giết hắn!

Xích chân di chuyển trong nước.

Đầu gối trần trụi nóng ẩm vung bọt nước lên, dùng sức đè lên vai hắn, mùi ngọt ngào trong bồn tắm nồng nặc, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Hai vết thương dọc ở trên cổ hắn, không ngừng chảy máu, hóa thành sợi máu loãng xoay quanh ở trong nước.

Hắn ngẩng đầu lên, yết hầu chuyển động, càn rỡ rên rỉ: "Ừm...”

Cô lại dùng sức, đầu gối kia cũng đè lên, cưỡi trên hai vai hắn, ngồi trên ngực bụng hắn, mũi chân đá vào hông hắn.

Tên sát nhân cuối cùng cũng buông tay cô ra và chìm xuống nước, bọt bóng ngập đỉnh đầu.

Vi Diệp nín thở đâm xuống.

Cổ chân bỗng nhiên bị kéo mạnh, cô như con cá bị bắt lấy đuôi, rầm một tiếng ngã vào trong bồn tắm.

Nước sặc vào mũi, cô cuống quít tìm kiếm điểm tựa, đột nhiên đụng phải một thứ trụ dài thô cứng nóng rực.

Sau gáy đau nhức, bóng tối ập đến.

Nước trong bồn tắm trà ra gần hết, một bàn tay thon dài bắt lấy mép bồn tắm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh kiềm chế.

Tên sát nhân chậm rãi ngồi dậy, luôn miệng thở dốc.

“Bé con hư hỏng.”

Vậy mà làm hắn cứng lên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Nhân (Ngc 6334)

Số ký tự: 0