Tinh Vân
Tiểu Thanh Điểm
2024-08-20 16:43:13
Vi Diệp bị tiếng còi báo động đánh thức.
Cô mặc trên người đồng phục lúc đến, cặp sách cũng đeo trên vai.
Người nằm trên ghế dài ở sườn núi, ngửi thấy được mùi thơm cây tùng, nhìn thấy mặt trời lần đầu tiên sau bảy ngày, chói tới mức làm cô nghiêng đầu tránh né.
Là mơ sao?
Không phải. Phía sau cổ vẫn còn lưu lại cơn đau nhức kịch liệt, trên cổ tay vẫn còn hằn lại vết đỏ từ chiếc còng tay.
Tất cả mọi thứ trong ký ức đều là sự thật, thân thể của cô vẫn còn nhớ rõ thủ đoạn của tên sát nhân kia.
Ngôi nhà ma ám nằm ở lưng chừng sườn núi.
Cô ngồi xuống nhìn ra xa phía dưới núi.
Ánh đèn xanh đỏ nhanh chóng bật lên, xe cảnh sát trông giống như một món đồ chơi nhỏ màu trắng, có vài người nhỏ bé mặc đồng phục bước ra từ đó.
Cảnh sát đến để cứu cô...
Nhưng cô ở chỗ này.
Vi Diệp đứng lên.
Cô nhìn thấy một nam sinh rất nhỏ bé mặc đồng phục học sinh bước ra khỏi chiếc ô tô màu đen theo sau.
Giang Tiêu Vũ.
"Quá muộn." Cô lầm bầm lầu bầu.
Tên sát nhân chắc hẳn đã trốn thoát từ lâu
...
Bộ đàm phát ra âm thanh tín hiệu chói tai do tiếp xúc kém.
Cảnh sát cầm súng canh giữ bên ngoài trận địa, sẵn sàng đón quân địch, kêu gọi đầu hàng.
Bên trong không ai trả lời.
Không sao cả.
Hiện trường phạm tội nhất định có dấu vết sinh hoạt của tên tội phạm.
Thi thể, hung khí, tóc, vân tay, DNA.
Cho dù hung thủ bỏ chạy, chỉ cần cảnh sát xuống tầng hầm điều tra, nhất định sẽ bắt hắn lại!
Đây chính là cỗ máy bạo lực của nhà nước!
Cô chạy xuống theo đường núi.
Vi Diệp chưa bao giờ chạy nhanh như vậy trong đời, phổi cô nóng rát, tim đập điên cuồng, hai chân không ngừng lên xuống không biết mệt mỏi, như đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
Giang Tiêu Vũ bị vệ sĩ chặn lại tức giận đến mức đạp tung cửa xe, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy cô gái đang chạy về phía mình trên đường núi.
"—— Vi Diệp!" Cậu ta hất văng vệ sĩ và chạy về phía cô.
Vi Diệp không nhìn thấy cậu ta.
Thời gian dường như đột nhiên đông lại trong nháy mắt.
Bên tai cô không nghe được bất kỳ thanh âm gì, ngay cả gió cũng dừng lại.
Cô nhìn thấy cửa sổ kính của ngôi nhà ma vỡ vụn tung lên, bụi bẩn vốn bám trong đó giống như những mảnh băng vỡ, lấp lánh sáng chói, xoay tròn bay vụt ra ngoài.
"Rầm!"
Đất rung núi chuyển, thanh âm kéo tới sau đó.
Vi Diệp loạng choạng hai bước, thân thể không vững mà ngã xuống đất.
Cô nhìn xuống ngôi nhà ma dưới chân núi, thấy được khói đen cuồn cuộn, lửa cháy bừng bừng, bức tường vặn vẹo sụp đổ.
Mặt đất sụp đổ, dây điện ống nước cùng đường ống gas bật ra khỏi mặt đất, như thể có thứ gì đó đã va chạm mãnh liệt trong tầng hầm ngầm. Ngọn lửa giống như một bức tường, nhấn chìm toàn bộ đống đổ nát trong tích tắc.
Thuốc nổ.
Mười ngón tay của Vi Diệp ấn chặt mặt đất.
Rõ ràng là giữa trưa, ánh mặt trời rạng rỡ.
Nhưng đôi mắt cô tối sầm, chỉ có thể nhìn thấy những tia lửa nổ tung.
Xa xôi, mơ hồ, lộng lẫy, đỏ rực và rực rỡ, giống như một tinh vân bùng cháy và nổ tung vô tận.
Hết thảy hóa thành hư ảo. Mây đen huyền ảo cuồn cuộn, bay thẳng đến chân trời.
Chắc hẳn, ở một chỗ nào đó, "hắn" đang cười không ngừng, cực kỳ vui sướng.
...
Như thể có một thì thầm quen thuộc, vang lên bên tai đã bị âm thanh nổ tung làm nhói đau:
Có vui không?
Meo meo ~
...
"Vi Diệp."
Cửa bị đẩy ra.
Giang Tiêu Vũ đi vào.
"Cảm giác thế nào?"
Thiếu nữ mặc đồng phục nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Tôi phải về nhà."
Cậu ta từ chối: "Không thể."
"..." Vi Diệp chậm rãi dời tầm mắt.
Giang Tiêu Vũ ra lệnh cho vệ sĩ ép cô đến đây. Cô chỉ muốn trở về nhà của mình. Tại sao không thể?
"Cậu không cần phải quay về căn nhà đó." Giang Tiêu Vũ nói giọng mỉa mai, ngồi ở trên giường túm lấy cổ tay cô.
Cô rút tay về né tránh, cậu ta đã thành thói quen, dùng sức ôm lấy eo cô. Sự phản kháng của cô từ trước đến nay không có ý nghĩa thực tế gì.
"Trong thời gian cậu mất tích, bọn họ vẫn tiếp tục cuộc sống bình thường, căn bản không hề cố gắng tìm kiếm cậu." Cậu ta đưa điếu thuốc vào miệng, dùng một tay châm lửa, khói bay ra.
Vi Diệp lạnh lùng nhìn cậu ta, nói: "Tôi muốn rời khỏi nơi này."
"Người cha kia của cậu, " Cậu ta nói: "Nói có lẽ cậu đã chạy theo người đàn ông khác rồi, bảo tôi tự mình đi bắt cậu."
"Cậu không có nơi nào để đi, Vi Diệp."
"... Vậy nên." Cô ngừng một chút.
"Cậu cũng muốn nhốt tôi ở trong này."
Cô mặc trên người đồng phục lúc đến, cặp sách cũng đeo trên vai.
Người nằm trên ghế dài ở sườn núi, ngửi thấy được mùi thơm cây tùng, nhìn thấy mặt trời lần đầu tiên sau bảy ngày, chói tới mức làm cô nghiêng đầu tránh né.
Là mơ sao?
Không phải. Phía sau cổ vẫn còn lưu lại cơn đau nhức kịch liệt, trên cổ tay vẫn còn hằn lại vết đỏ từ chiếc còng tay.
Tất cả mọi thứ trong ký ức đều là sự thật, thân thể của cô vẫn còn nhớ rõ thủ đoạn của tên sát nhân kia.
Ngôi nhà ma ám nằm ở lưng chừng sườn núi.
Cô ngồi xuống nhìn ra xa phía dưới núi.
Ánh đèn xanh đỏ nhanh chóng bật lên, xe cảnh sát trông giống như một món đồ chơi nhỏ màu trắng, có vài người nhỏ bé mặc đồng phục bước ra từ đó.
Cảnh sát đến để cứu cô...
Nhưng cô ở chỗ này.
Vi Diệp đứng lên.
Cô nhìn thấy một nam sinh rất nhỏ bé mặc đồng phục học sinh bước ra khỏi chiếc ô tô màu đen theo sau.
Giang Tiêu Vũ.
"Quá muộn." Cô lầm bầm lầu bầu.
Tên sát nhân chắc hẳn đã trốn thoát từ lâu
...
Bộ đàm phát ra âm thanh tín hiệu chói tai do tiếp xúc kém.
Cảnh sát cầm súng canh giữ bên ngoài trận địa, sẵn sàng đón quân địch, kêu gọi đầu hàng.
Bên trong không ai trả lời.
Không sao cả.
Hiện trường phạm tội nhất định có dấu vết sinh hoạt của tên tội phạm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi thể, hung khí, tóc, vân tay, DNA.
Cho dù hung thủ bỏ chạy, chỉ cần cảnh sát xuống tầng hầm điều tra, nhất định sẽ bắt hắn lại!
Đây chính là cỗ máy bạo lực của nhà nước!
Cô chạy xuống theo đường núi.
Vi Diệp chưa bao giờ chạy nhanh như vậy trong đời, phổi cô nóng rát, tim đập điên cuồng, hai chân không ngừng lên xuống không biết mệt mỏi, như đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
Giang Tiêu Vũ bị vệ sĩ chặn lại tức giận đến mức đạp tung cửa xe, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy cô gái đang chạy về phía mình trên đường núi.
"—— Vi Diệp!" Cậu ta hất văng vệ sĩ và chạy về phía cô.
Vi Diệp không nhìn thấy cậu ta.
Thời gian dường như đột nhiên đông lại trong nháy mắt.
Bên tai cô không nghe được bất kỳ thanh âm gì, ngay cả gió cũng dừng lại.
Cô nhìn thấy cửa sổ kính của ngôi nhà ma vỡ vụn tung lên, bụi bẩn vốn bám trong đó giống như những mảnh băng vỡ, lấp lánh sáng chói, xoay tròn bay vụt ra ngoài.
"Rầm!"
Đất rung núi chuyển, thanh âm kéo tới sau đó.
Vi Diệp loạng choạng hai bước, thân thể không vững mà ngã xuống đất.
Cô nhìn xuống ngôi nhà ma dưới chân núi, thấy được khói đen cuồn cuộn, lửa cháy bừng bừng, bức tường vặn vẹo sụp đổ.
Mặt đất sụp đổ, dây điện ống nước cùng đường ống gas bật ra khỏi mặt đất, như thể có thứ gì đó đã va chạm mãnh liệt trong tầng hầm ngầm. Ngọn lửa giống như một bức tường, nhấn chìm toàn bộ đống đổ nát trong tích tắc.
Thuốc nổ.
Mười ngón tay của Vi Diệp ấn chặt mặt đất.
Rõ ràng là giữa trưa, ánh mặt trời rạng rỡ.
Nhưng đôi mắt cô tối sầm, chỉ có thể nhìn thấy những tia lửa nổ tung.
Xa xôi, mơ hồ, lộng lẫy, đỏ rực và rực rỡ, giống như một tinh vân bùng cháy và nổ tung vô tận.
Hết thảy hóa thành hư ảo. Mây đen huyền ảo cuồn cuộn, bay thẳng đến chân trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chắc hẳn, ở một chỗ nào đó, "hắn" đang cười không ngừng, cực kỳ vui sướng.
...
Như thể có một thì thầm quen thuộc, vang lên bên tai đã bị âm thanh nổ tung làm nhói đau:
Có vui không?
Meo meo ~
...
"Vi Diệp."
Cửa bị đẩy ra.
Giang Tiêu Vũ đi vào.
"Cảm giác thế nào?"
Thiếu nữ mặc đồng phục nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Tôi phải về nhà."
Cậu ta từ chối: "Không thể."
"..." Vi Diệp chậm rãi dời tầm mắt.
Giang Tiêu Vũ ra lệnh cho vệ sĩ ép cô đến đây. Cô chỉ muốn trở về nhà của mình. Tại sao không thể?
"Cậu không cần phải quay về căn nhà đó." Giang Tiêu Vũ nói giọng mỉa mai, ngồi ở trên giường túm lấy cổ tay cô.
Cô rút tay về né tránh, cậu ta đã thành thói quen, dùng sức ôm lấy eo cô. Sự phản kháng của cô từ trước đến nay không có ý nghĩa thực tế gì.
"Trong thời gian cậu mất tích, bọn họ vẫn tiếp tục cuộc sống bình thường, căn bản không hề cố gắng tìm kiếm cậu." Cậu ta đưa điếu thuốc vào miệng, dùng một tay châm lửa, khói bay ra.
Vi Diệp lạnh lùng nhìn cậu ta, nói: "Tôi muốn rời khỏi nơi này."
"Người cha kia của cậu, " Cậu ta nói: "Nói có lẽ cậu đã chạy theo người đàn ông khác rồi, bảo tôi tự mình đi bắt cậu."
"Cậu không có nơi nào để đi, Vi Diệp."
"... Vậy nên." Cô ngừng một chút.
"Cậu cũng muốn nhốt tôi ở trong này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro