Chạy Trốn
Tiểu Thanh Điểm
2024-08-20 16:43:13
Cái đuôi lắc lư rất nhiều theo động tác chạy của cô, cực kỳ không thoải mái, nhưng cô không rảnh bận tâm.
- Hình như không nghe thấy tiếng bước chân Giang Mi đuổi theo cô!
Vi Diệp không dám quay đầu lại nhìn, sợ tốc độ chậm lại sẽ bị bắt.
Cô không ngừng chạy về phía trước, nhưng không biết nên đi đâu.
Phía trước có biển chỉ dẫn thang, chỗ đó!
Vết thương trên bắp chân đã lành, nhưng lớp vảy vẫn chưa bong ra hoàn toàn, do chạy quá nhanh nên bị mài mất một mảng lớn ở trong ống giày cao gót, nhoi nhói đau.
Vật nối với đuôi mèo đột nhiên phát ra một tiếng "ù ù". Tiếng kêu kỳ thật rất nhỏ, chôn ở trong cơ thể gần như không có bất kỳ động tĩnh gì, thế nhưng ở trong đầu Vi Diệp, vang đến đinh tai nhức óc.
Bụng cô co rút lại, đùi co giật, lập tức ngã sấp xuống đầu cầu thang, làm rách da của đôi bốt cổ cao, đầu gối tê dại.
Không có thời gian ngẩn người, Vi Diệp dùng cả tay lẫn chân bò dậy, hai chân run rẩy không ngừng, cô dùng sức kéo vật kia hai cái, khiến thắt lưng mình run rẩy, nhưng không thể kéo xuống.
Cô không hề trì hoãn, đầu tiên làm lơ nó đi đã, chạy lên trên lầu.
Giang Mi nhắm mắt đếm một trăm lần rồi mới xuống xe.
Ở đây đã không còn bóng dáng Vi Diệp, rất nhàm chán, nhưng trên điện thoại di động của hắn có một phần mềm nhỏ "Plug in" Vi Diệp. Có thể điều chỉnh cường độ rung của đuôi mèo từ xa bằng cách dùng ngón tay vẽ các đường lên màn hình.
Hắn lơ đãng dùng đầu ngón tay vẽ lên đó một cái đầu mèo tròn trịa.
Tai mèo, mắt mèo, mũi mèo, miệng mèo.
Còn có cả những sợi râu mèo rải rác.
Không biết cảm giác này sẽ như thế nào... Hắn chỉ vừa mới xem hướng dẫn sử dụng, còn chưa hiểu được hết, cũng không nhìn thấy phản hồi.
Hắn chậm rãi bước đi trong ga ra ngầm vọng tiếng, vừa đi vừa tìm thang máy, hắn lẩm bẩm: "Tôi tới bắt em, chạy mau đi mèo.”
Vi Diệp mở cửa lên tầng trên của gara, nhưng thật đáng tiếc, nơi này là B1, không phải tầng trệt.
Không có cầu thang đi lên nữa, cô không thể không đi vào.
Cách ăn mặc của Vi Diệp rất đáng chú ý.
Cô vừa vừa bước vào, mọi người đều nhìn cô, sau khi cô bắt đầu chạy, mọi người đều chủ động nhường đường cho cô.
Có lẽ bây giờ cô ấy trông rất điên rồ.
Sắc mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập, còn chạy như điên ở nơi này.
Nhưng mà... nhưng vật nhỏ chôn ở trong thân thể cô kia, không ngừng thay đổi tần suất rung, đã mấy lần cô bị tần suất rung đột ngột thay đổi của nó làm chấn động lảo đảo.
Nhưng cô căn bản không có cách nào kéo đuôi ra, cô quá căng thẳng, cơ bắp bên trong kẹp chặt quá, mỗi khi cô cử động, một cảm giác đau nhức và tê dại kỳ lạ từ bụng dưới bò lê, vọt tới đỉnh đầu, khiến cô căn bản không có cách nào đi lại...
Có chất lỏng tuôn ra, chảy xuống đùi, dấu vết ẩm ướt.
Cô nên vào nhà vệ sinh cởi quần lót ra, nhưng cô không có thời gian.
Cô cắn môi, nếm mùi máu, hoàn toàn không thể thở được.
Cô chạy lên lầu từ cầu thang cuốn.
Được rồi, bây giờ là tầng trệt. Nhanh, nhanh lên......
Vi Diệp đứng giữa cửa hàng và quầy tính tiền, toàn thân run rẩy, kìm nén tiếng nức nở, tìm kiếm lối ra.
Có một cửa hàng bán chocolate ở bên tay phải, mùi thơm ngọt ngào khiến cô gần như ngất đi.
Có đứa trẻ đi ngang qua đang nhìn cô - - ngàn vạn lần đừng nghe thấy tiếng "ù ù" không ngừng kia.
Đứa bé vươn tay, muốn kéo cô: "Mèo! Cái đuôi!”
Vi Diệp liên tục lui về phía sau, lùi lại mười mét, sợ tới mức da đầu tê dại.
Nhạc nền êm dịu dễ nghe bên trong trung tâm thương mại dừng lại.
Thay vào đó là một giọng nam quen tai, âm cuối lười biếng, hàm chứa ý cười khiến người ta chán ghét, vang vọng cả tòa nhà:
"Ừm… Ba phút nữa sẽ cúp điện."
Giống như có một cây kim thép cắm vào lỗ tai cô, Vi Diệp nghe thấy đầu óc mình phát ra tiếng kẽo kẹt và tiếng kêu thảm thiết bén nhọn.
Cô xoay người nhìn về hướng âm thanh gần nhất.
Giọng nói của Giang Mi - - hắn đang làm gì?
"Cổng điện sẽ đóng lại, nếu chạy vội ra ngoài có thể xảy ra tai nạn giẫm đạp."
Hắn muốn làm gì!!
Vi Diệp thô lỗ kéo cái lỗ tai lông xù trên đỉnh đầu xuống, kéo theo cả mấy sợi tóc.
Lập tức vang lên những âm thanh hoảng sợ và bối rối, một số đứa trẻ hiểu được bầu không khí, cảm xúc bị ảnh hưởng, khóc rống lên.
Báo cảnh sát đi! Đây là một cuộc tấn công khủng bố!
Cô cứng đờ tại chỗ.
Mắc mớ gì đến cô, nhiều người lớn thế này, bọn họ có thể mở đèn pin điện thoại di động, từ từ xếp thành một hàng, đi lối thoát hiểm ra ngoài!
Nhan viên công tác đâu? Mau tới xử lý, động não đi chứ!
Nhưng cảm xúc khủng hoảng đang lan tràn, trong trung tâm thương mại đã có người chạy đi, tiếng khóc càng ngày càng nhiều, bảo vệ đang thổi còi hô to, trẻ con đang la hét.
Hắn hạ giọng, thì thầm trong tiếng người ồn ào: "Ghế ngồi rất thoải mái, đột nhiên không muốn nhúc nhích."
"Ba phút, tới chỗ tôi."
Hắn vẽ một trái tim rất đầy đủ trên màn hình điện thoại di động.
Ba phút không ngắn, mà Vi Diệp, người đã ở tầng một, hoàn toàn có thể chạy ra khỏi nơi này.
……
- Hình như không nghe thấy tiếng bước chân Giang Mi đuổi theo cô!
Vi Diệp không dám quay đầu lại nhìn, sợ tốc độ chậm lại sẽ bị bắt.
Cô không ngừng chạy về phía trước, nhưng không biết nên đi đâu.
Phía trước có biển chỉ dẫn thang, chỗ đó!
Vết thương trên bắp chân đã lành, nhưng lớp vảy vẫn chưa bong ra hoàn toàn, do chạy quá nhanh nên bị mài mất một mảng lớn ở trong ống giày cao gót, nhoi nhói đau.
Vật nối với đuôi mèo đột nhiên phát ra một tiếng "ù ù". Tiếng kêu kỳ thật rất nhỏ, chôn ở trong cơ thể gần như không có bất kỳ động tĩnh gì, thế nhưng ở trong đầu Vi Diệp, vang đến đinh tai nhức óc.
Bụng cô co rút lại, đùi co giật, lập tức ngã sấp xuống đầu cầu thang, làm rách da của đôi bốt cổ cao, đầu gối tê dại.
Không có thời gian ngẩn người, Vi Diệp dùng cả tay lẫn chân bò dậy, hai chân run rẩy không ngừng, cô dùng sức kéo vật kia hai cái, khiến thắt lưng mình run rẩy, nhưng không thể kéo xuống.
Cô không hề trì hoãn, đầu tiên làm lơ nó đi đã, chạy lên trên lầu.
Giang Mi nhắm mắt đếm một trăm lần rồi mới xuống xe.
Ở đây đã không còn bóng dáng Vi Diệp, rất nhàm chán, nhưng trên điện thoại di động của hắn có một phần mềm nhỏ "Plug in" Vi Diệp. Có thể điều chỉnh cường độ rung của đuôi mèo từ xa bằng cách dùng ngón tay vẽ các đường lên màn hình.
Hắn lơ đãng dùng đầu ngón tay vẽ lên đó một cái đầu mèo tròn trịa.
Tai mèo, mắt mèo, mũi mèo, miệng mèo.
Còn có cả những sợi râu mèo rải rác.
Không biết cảm giác này sẽ như thế nào... Hắn chỉ vừa mới xem hướng dẫn sử dụng, còn chưa hiểu được hết, cũng không nhìn thấy phản hồi.
Hắn chậm rãi bước đi trong ga ra ngầm vọng tiếng, vừa đi vừa tìm thang máy, hắn lẩm bẩm: "Tôi tới bắt em, chạy mau đi mèo.”
Vi Diệp mở cửa lên tầng trên của gara, nhưng thật đáng tiếc, nơi này là B1, không phải tầng trệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có cầu thang đi lên nữa, cô không thể không đi vào.
Cách ăn mặc của Vi Diệp rất đáng chú ý.
Cô vừa vừa bước vào, mọi người đều nhìn cô, sau khi cô bắt đầu chạy, mọi người đều chủ động nhường đường cho cô.
Có lẽ bây giờ cô ấy trông rất điên rồ.
Sắc mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập, còn chạy như điên ở nơi này.
Nhưng mà... nhưng vật nhỏ chôn ở trong thân thể cô kia, không ngừng thay đổi tần suất rung, đã mấy lần cô bị tần suất rung đột ngột thay đổi của nó làm chấn động lảo đảo.
Nhưng cô căn bản không có cách nào kéo đuôi ra, cô quá căng thẳng, cơ bắp bên trong kẹp chặt quá, mỗi khi cô cử động, một cảm giác đau nhức và tê dại kỳ lạ từ bụng dưới bò lê, vọt tới đỉnh đầu, khiến cô căn bản không có cách nào đi lại...
Có chất lỏng tuôn ra, chảy xuống đùi, dấu vết ẩm ướt.
Cô nên vào nhà vệ sinh cởi quần lót ra, nhưng cô không có thời gian.
Cô cắn môi, nếm mùi máu, hoàn toàn không thể thở được.
Cô chạy lên lầu từ cầu thang cuốn.
Được rồi, bây giờ là tầng trệt. Nhanh, nhanh lên......
Vi Diệp đứng giữa cửa hàng và quầy tính tiền, toàn thân run rẩy, kìm nén tiếng nức nở, tìm kiếm lối ra.
Có một cửa hàng bán chocolate ở bên tay phải, mùi thơm ngọt ngào khiến cô gần như ngất đi.
Có đứa trẻ đi ngang qua đang nhìn cô - - ngàn vạn lần đừng nghe thấy tiếng "ù ù" không ngừng kia.
Đứa bé vươn tay, muốn kéo cô: "Mèo! Cái đuôi!”
Vi Diệp liên tục lui về phía sau, lùi lại mười mét, sợ tới mức da đầu tê dại.
Nhạc nền êm dịu dễ nghe bên trong trung tâm thương mại dừng lại.
Thay vào đó là một giọng nam quen tai, âm cuối lười biếng, hàm chứa ý cười khiến người ta chán ghét, vang vọng cả tòa nhà:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừm… Ba phút nữa sẽ cúp điện."
Giống như có một cây kim thép cắm vào lỗ tai cô, Vi Diệp nghe thấy đầu óc mình phát ra tiếng kẽo kẹt và tiếng kêu thảm thiết bén nhọn.
Cô xoay người nhìn về hướng âm thanh gần nhất.
Giọng nói của Giang Mi - - hắn đang làm gì?
"Cổng điện sẽ đóng lại, nếu chạy vội ra ngoài có thể xảy ra tai nạn giẫm đạp."
Hắn muốn làm gì!!
Vi Diệp thô lỗ kéo cái lỗ tai lông xù trên đỉnh đầu xuống, kéo theo cả mấy sợi tóc.
Lập tức vang lên những âm thanh hoảng sợ và bối rối, một số đứa trẻ hiểu được bầu không khí, cảm xúc bị ảnh hưởng, khóc rống lên.
Báo cảnh sát đi! Đây là một cuộc tấn công khủng bố!
Cô cứng đờ tại chỗ.
Mắc mớ gì đến cô, nhiều người lớn thế này, bọn họ có thể mở đèn pin điện thoại di động, từ từ xếp thành một hàng, đi lối thoát hiểm ra ngoài!
Nhan viên công tác đâu? Mau tới xử lý, động não đi chứ!
Nhưng cảm xúc khủng hoảng đang lan tràn, trong trung tâm thương mại đã có người chạy đi, tiếng khóc càng ngày càng nhiều, bảo vệ đang thổi còi hô to, trẻ con đang la hét.
Hắn hạ giọng, thì thầm trong tiếng người ồn ào: "Ghế ngồi rất thoải mái, đột nhiên không muốn nhúc nhích."
"Ba phút, tới chỗ tôi."
Hắn vẽ một trái tim rất đầy đủ trên màn hình điện thoại di động.
Ba phút không ngắn, mà Vi Diệp, người đã ở tầng một, hoàn toàn có thể chạy ra khỏi nơi này.
……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro