Tù Nhân (Ngc 6334)

Đuôi Mèo

Tiểu Thanh Điểm

2024-08-20 16:43:13

Cái đuôi được chế tác cực kỳ tinh xảo.

Lông nhân tạo màu trắng dài chừng một tấc, sờ vào rất mềm mại, có khung xương, dưới tác dụng của trọng lực, nó sẽ lắc lư tự nhiên theo những chuyển động.

Vấn đề duy nhất là, thứ này hình như không được buộc quanh thắt lưng.

Nó là một… "plug-in". Đoạn trước có một cái đầu silicon màu da dài năm sáu cm, gần to bằng ngón cái.

Giang Mi bóp nó hơi biến dạng, kiểm tra độ mềm và cứng của nó.

Tin chắc thứ này sẽ không làm mèo con bị thương, hắn vui vẻ nói: “Mèo con nhỏ của tôi, cuối cùng em cũng có một cái đuôi rồi."

“Cởi quần ra.” Giang Mi một tay nắm lấy gáy cô.

“...” Vi Diệp không nghe theo, miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nói: “Để tôi tự làm.”

"Hả?" Hắn cầm chiếc đuôi trong tay xoay một vòng, chóp đuôi quất vào đầu gối cô một cái, không hề dùng lực xíu nào, hưng lại khiến đầu gối cô phát run: “Tôi cảm thấy em không tự đeo được."

Hắn nhớ lại: "Tôi nhớ rằng âm đạo màu hồng của em rất nhỏ và mềm..."

“Tôi tự đeo được!” Vi Diệp cắt ngang miêu tả của hắn.

"Em dùng sức sẽ bị thương, tôi rất lo lắng cho em, mèo con..." Hắn dịu dàng khuyên cô: “Cho dù là thời kỳ động dục, tốt nhất chỉ nên dùng tăm bông nhét vào..."

"……"

Cô khó có thể chịu đựng được những lời khó nghe này, tên biến thái chết tiệt.

“Không cần phải sợ.” Giang Mi quan sát vẻ mặt của cô, trìu mến nói: “Tôi sẽ không làm gì đâu, em chỉ là con mèo nhỏ mà thôi."

Chết tiệt.

Nếu thật sự không thẹn với lương tâm, tại sao phải cho cô cái đuôi plug-in.



Vi Diệp cắn răng: "Tôi dùng băng dính dán lên lưng, hoặc dùng dây thừng..."

Giang Mi lắc đầu: "Như vậy quá giả, cái đuôi nên nối liền với thân thể, đến buổi tối, khi em bò tới bò lui, cái đuôi rủ xuống, nhất định đặc biệt..."

Bộ phận silicon kia ở trong tay hắn bị bóp tới bóp lui, trong lúc nói chuyện, không biết hắn đã đụng vào chỗ nào, rung lên một tiếng “Ù ù".

Hoàn toàn là một món đồ chơi tình dục.

“A.” Hắn giơ thứ đó lên kinh ngạc.

*

Hai giờ sau, bọn họ rốt cục ngồi lên xe xuất phát.

Vòng cổ mèo, áo khoác lông, tai mèo, găng tay mèo đều ở trên người Vi Diệp. Đuôi mèo cũng không ngoại lệ, rủ xuống từ trong váy ngắn, xếp lớp lên đôi bốt cổ cao.

Vi Diệp biết nên lấy hay bỏ. Cơ hội chạy trốn khi ra ngoài so với cắm một vật nhỏ...

Cái nào quan trọng hơn không cần nói cũng biết.

Cô thắt dây an toàn, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm cảnh sắc chạy như bay ngoài cửa sổ xe.

Thứ đó đang ở trong cơ thể cô.

Giang Mi bóp rất nhiều dầu bôi trơn lạnh lẽo, giữa hai chân vừa lạnh vừa ẩm ướt, cảm giác khác thường vô cùng nghiêm trọng, khi ngồi ấn vào đuôi, sẽ đẩy vật này vào sâu hơn một chút, ảnh hưởng đến phần thịt trong cơ thể.

Nhưng nếu đứng lên và đi lại, trọng lực của phần đuôi sẽ kéo vật thể này ra ngoài, thậm chí lắc lư theo động tác của đuôi, thay đổi phương hướng.

Nếu thứ này hoàn toàn rơi ra trong trung tâm mua sắm nơi người đến người đi…

Nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc cô bỏ trốn.

Hắn đang lái xe, Vi Diệp đột nhiên rất muốn mở cửa xe, lập tức nhảy xuống.



Cô đặt tay lên cửa.

“Trong đầu nhỏ đang suy nghĩ gì vậy? Mèo hư.” Con ngươi đen nhánh đột nhiên nghiêng qua, Giang Mi liếc cô.

“...” Vi Diệp nuốt nước miếng, thu tay về.

vốn dĩ không có khả năng, cửa xe đã khóa rồi.

“Ngoan quá.” Hắn một tay vịn tay lái, vươn tay phải sờ đầu cô.

Cô cúi đầu né tránh. Đừng chạm vào đầu cô.

Chính bàn tay đáng ghét này, vừa rồi... giúp cô nhét cái đuôi.

Ngón tay giống như xúc tu linh hoạt mà quỷ dị, ấn vào rất nhiều chất bôi trơn, lạnh lẽo trượt tới trượt lui giữa hai chân cô, đẩy cánh hoa ra, tìm kiếm lỗ huyệt. Bởi vì mấy phút đầu không thể nhét vào được nên hắn đưa ngón tay vào thử, sau khi xác nhận nói cho cô biết: "Mở rộng chân ra."

Đừng để bàn tay này chạm vào cô nữa.

Giang Mi theo chuyển động né tránh của cô vươn xuống phía dưới, sờ soạng mặt cô một cái.

Hắn cười nhẹ: "Mèo ngu ngốc.”

Đến rồi.

Bãi đỗ xe ngầm.

Vấn đề là, khi còn là học sinh cấp ba, Vi Diệp rất bận rộn với việc học của mình, mỗi ngày đều chỉ quanh đi quẩn lại hai địa điểm là nhà và trường học. Cô căn bản không biết đường chỗ này.

Cô cởi dây an toàn ra, mở cửa xe.

Xuống xe chạy như điên

- Bye bye!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Nhân (Ngc 6334)

Số ký tự: 0