Giãy Dụa
Tiểu Thanh Điểm
2024-08-20 16:43:13
Đi chết đi.
Máu chảy ở trong đầu sôi sùng sục, Vi Diệp chỉ cảm thấy có mười vạn kim đâm vào cơ thể mình, nhưng không có đau đớn, chỉ có sự kích thích và thúc giục liên tục.
Cô đã dùng tất cả những gì có thể để đánh hắn, đập hắn, làm hắn tổn thương.
“Thằng khốn nạn nhà anh...”
Hai tay cô tê dại run rẩy, giống như cành cây rụng hết lá, không còn ý thức nhưng có thể tự mình di chuyển mà không cần cô dùng sức nữa.
Tiếng leng keng leng keng không dứt bên tai, nửa ấm nước trà rơi đầy đất, bàn trà trên mặt đất mài ra âm thanh chói tai, ngã xuống một bên, đập vỡ gạch lát sàn bằng đá cẩm thạch.
Nước làm ướt áo sơ mi của Giang Mi, vải vóc dán sát vào thân thể hắn, vẽ ra đường cong ẩm ướt, trên tay hắn có vết máu do mảnh sứ làm rách, máu trên mặt chảy xuôi xuống theo đuôi lông mày.
“Tôi muốn giết anh…” Vi Diệp vô thức lặp lại.
Việc hủy diệt Giang Mi không liên quan gì đến sự bình yên và khoái lạc... Cũng muốn hủy diệt thế giới này luôn
Cốt nhục thân tình, chẳng qua là lời nói dối. Vi Diệp đã có linh cảm từ lâu khi bị bắt nạt nhưng không có cách nào cầu cứu.
Nhưng mà...
“Tại sao...”
Cứ phải lột tầng da máu chảy đầm đìa này xuống chứ.
Phòng khách trang trí xa hoa lộng lẫy trông bừa bộn như thể vừa có một trận động đất, trong tay cô cầm vật trang trí điêu khắc kim loại, chọi thẳng vào đầu hắn.
- Cô nực cười biết bao.
“... Cục cưng.” Giang Mi ngồi ở trong sô pha đưa tay về phía cô, ngửa mặt nghênh đón cô, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn quỷ dị: “Cục cưng của tôi...”
Hắn bị cô dùng đủ loại đồ vật đập cho chật vật, vừa thở gấp, vừa cười.
Bóp nát hộp sọ của hắn, để bộ não đen đặc sệt chảy ra.
“Mèo hư.” Hắn nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh một cái, giảm bớt lực va chạm.
Đồ trang trí đập vào tay vịn của ghế sô pha, cạnh hình học sắc bén làm xước vỏ ghế sô pha bằng da thật, lộ ra lõi bông bên trong, lăn đùng xuống.
Tay kia của hắn bóp lấy cổ cô, ấn cô xuống.
Xương đầu gối đập vào gạch men sứ rầm một tiếng, Vi Diệp lảo đảo quỳ xuống trước đầu gối hắn, cằm cô đập mạnh vào đầu gối hắn, cả đầu choáng váng ong một tiếng, động tác dừng lại.
Cô nghe thấy Giang Mi mập mờ hừ nhẹ: "Em làm cho tôi đau quá, mèo hư."
Chỉ đau thôi, làm sao đủ?
Hắn nắm lấy gáy cô, nhấc cô lên.
Để giữ thăng bằng, cô theo bản năng đặt tay lên đùi của hắn, hắn chìm vào chiếc ghế sô pha mềm mại, từ trên cao nhìn xuống cúi đầu nhìn cô, nói: "Em thuộc về tôi, mèo, phải ngoan."
Móng tay cô đâm vào đùi hắn. Tay phải ướt sũng, có máu thấm ướt quần, nhuộm đỏ lòng bàn tay. Vết thương đã xử lý xong bị cô làm rách.
Không sạch sẽ.
Hắn ấn sau gáy cô, nâng đầu gối lên, cọ xát thịt mềm ở hàm dưới của cô. Giống như là đang vuốt ve động vật, càng giống một cách làm nhục trắng trợn, đầu gối thọc về phía cổ họng cô, hắn dỗ dành nói: "Ngoan.”
Khí quản bị đè tới nghẹt thở, Vi Diệp nức nở thở dốc thật sâu, chống lại chân hắn đẩy về phía trước, giãy dụa ra.
Toàn bộ khuôn mặt cô bị sung huyết, ngực phát đau, trước mắt biến thành màu đen.
"A..." Hắn bỗng nhiên cúi người xuống, thưởng thức khuôn mặt ửng đỏ và cái miệng nhỏ nhắn thở dồn dập của cô, khẽ than: “Thật đáng yêu..."
Bằng không thì, cứ vẫn duy trì loại trạng thái nghẹt thở này, để xem cô có thể kiên trì bao lâu mới có thể ngất xỉu.
Bàn tay đặt sau gáy cô hình như là gân cốt đúc bằng sắt, cô không ngừng giãy dụa, bẻ ngón tay hắn, cào cổ tay hắn, đẩy chân hắn...
Ý thức dần dần mơ hồ, cô nhìn thấy những điểm sáng rực rỡ, đại não đang bành trướng nhảy lên, trái tim cô đập mạnh.
Cuối cùng cô cũng vô lực giãy dụa, đầu rũ xuống đầu gối hắn, hai tay khoác lên đùi hắn, cánh tay đan vào nhau.
“Quên đi.” Hắn dời đầu gối, đột nhiên cười khẽ: “Chơi thêm một lát nữa.”
Máu chảy ở trong đầu sôi sùng sục, Vi Diệp chỉ cảm thấy có mười vạn kim đâm vào cơ thể mình, nhưng không có đau đớn, chỉ có sự kích thích và thúc giục liên tục.
Cô đã dùng tất cả những gì có thể để đánh hắn, đập hắn, làm hắn tổn thương.
“Thằng khốn nạn nhà anh...”
Hai tay cô tê dại run rẩy, giống như cành cây rụng hết lá, không còn ý thức nhưng có thể tự mình di chuyển mà không cần cô dùng sức nữa.
Tiếng leng keng leng keng không dứt bên tai, nửa ấm nước trà rơi đầy đất, bàn trà trên mặt đất mài ra âm thanh chói tai, ngã xuống một bên, đập vỡ gạch lát sàn bằng đá cẩm thạch.
Nước làm ướt áo sơ mi của Giang Mi, vải vóc dán sát vào thân thể hắn, vẽ ra đường cong ẩm ướt, trên tay hắn có vết máu do mảnh sứ làm rách, máu trên mặt chảy xuôi xuống theo đuôi lông mày.
“Tôi muốn giết anh…” Vi Diệp vô thức lặp lại.
Việc hủy diệt Giang Mi không liên quan gì đến sự bình yên và khoái lạc... Cũng muốn hủy diệt thế giới này luôn
Cốt nhục thân tình, chẳng qua là lời nói dối. Vi Diệp đã có linh cảm từ lâu khi bị bắt nạt nhưng không có cách nào cầu cứu.
Nhưng mà...
“Tại sao...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ phải lột tầng da máu chảy đầm đìa này xuống chứ.
Phòng khách trang trí xa hoa lộng lẫy trông bừa bộn như thể vừa có một trận động đất, trong tay cô cầm vật trang trí điêu khắc kim loại, chọi thẳng vào đầu hắn.
- Cô nực cười biết bao.
“... Cục cưng.” Giang Mi ngồi ở trong sô pha đưa tay về phía cô, ngửa mặt nghênh đón cô, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn quỷ dị: “Cục cưng của tôi...”
Hắn bị cô dùng đủ loại đồ vật đập cho chật vật, vừa thở gấp, vừa cười.
Bóp nát hộp sọ của hắn, để bộ não đen đặc sệt chảy ra.
“Mèo hư.” Hắn nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh một cái, giảm bớt lực va chạm.
Đồ trang trí đập vào tay vịn của ghế sô pha, cạnh hình học sắc bén làm xước vỏ ghế sô pha bằng da thật, lộ ra lõi bông bên trong, lăn đùng xuống.
Tay kia của hắn bóp lấy cổ cô, ấn cô xuống.
Xương đầu gối đập vào gạch men sứ rầm một tiếng, Vi Diệp lảo đảo quỳ xuống trước đầu gối hắn, cằm cô đập mạnh vào đầu gối hắn, cả đầu choáng váng ong một tiếng, động tác dừng lại.
Cô nghe thấy Giang Mi mập mờ hừ nhẹ: "Em làm cho tôi đau quá, mèo hư."
Chỉ đau thôi, làm sao đủ?
Hắn nắm lấy gáy cô, nhấc cô lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để giữ thăng bằng, cô theo bản năng đặt tay lên đùi của hắn, hắn chìm vào chiếc ghế sô pha mềm mại, từ trên cao nhìn xuống cúi đầu nhìn cô, nói: "Em thuộc về tôi, mèo, phải ngoan."
Móng tay cô đâm vào đùi hắn. Tay phải ướt sũng, có máu thấm ướt quần, nhuộm đỏ lòng bàn tay. Vết thương đã xử lý xong bị cô làm rách.
Không sạch sẽ.
Hắn ấn sau gáy cô, nâng đầu gối lên, cọ xát thịt mềm ở hàm dưới của cô. Giống như là đang vuốt ve động vật, càng giống một cách làm nhục trắng trợn, đầu gối thọc về phía cổ họng cô, hắn dỗ dành nói: "Ngoan.”
Khí quản bị đè tới nghẹt thở, Vi Diệp nức nở thở dốc thật sâu, chống lại chân hắn đẩy về phía trước, giãy dụa ra.
Toàn bộ khuôn mặt cô bị sung huyết, ngực phát đau, trước mắt biến thành màu đen.
"A..." Hắn bỗng nhiên cúi người xuống, thưởng thức khuôn mặt ửng đỏ và cái miệng nhỏ nhắn thở dồn dập của cô, khẽ than: “Thật đáng yêu..."
Bằng không thì, cứ vẫn duy trì loại trạng thái nghẹt thở này, để xem cô có thể kiên trì bao lâu mới có thể ngất xỉu.
Bàn tay đặt sau gáy cô hình như là gân cốt đúc bằng sắt, cô không ngừng giãy dụa, bẻ ngón tay hắn, cào cổ tay hắn, đẩy chân hắn...
Ý thức dần dần mơ hồ, cô nhìn thấy những điểm sáng rực rỡ, đại não đang bành trướng nhảy lên, trái tim cô đập mạnh.
Cuối cùng cô cũng vô lực giãy dụa, đầu rũ xuống đầu gối hắn, hai tay khoác lên đùi hắn, cánh tay đan vào nhau.
“Quên đi.” Hắn dời đầu gối, đột nhiên cười khẽ: “Chơi thêm một lát nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro