Lời Khuyên
Tiểu Thanh Điểm
2024-08-20 16:43:13
Cuối cùng Vi Diệp cũng có đủ không khí. Cô không ngừng ho khan, càng ho càng lạnh.
Giang Mi nắm lấy móng vuốt đặt ở trên đùi hắn, xoa bóp đệm thịt mềm mại đầy đặn.
- Đối với hắn mà nói, đây chỉ là tiểu đả tiểu nháo* mà thôi.
*tiểu đả tiểu nháo: một thành ngữ, ý nói hoạt động ở quy mô nhỏ.
Máu nóng dồn lên não lắng xuống, tầm mắt cô khôi phục rõ ràng, thấy được chỗ phình ra dưới háng hắn.
Giang Mi lại dựa vào ghế sô pha, vuốt ve đỉnh đầu của cô, nói: "Cọ tôi, mèo."
Cô giống như kem tan chảy, ngồi phịch trên đầu gối hắn, chậm rãi chảy xuống.
Đương nhiên, kỳ thật đây cũng coi như một kiểu cọ xát.
Giang Mi ôm lấy mèo con mềm mại, túm lấy mái tóc ngắn của cô, vuốt ve, sủng ái nói: "Lại trở thành mèo con thể lỏng rồi."
Tóc Vi Diệp sắp bị giật đứt, miễn cưỡng túm lấy quần hắn, trèo lên đầu gối hắn.
“Tốt lắm.” Hắn buông tóc cô ra, sờ sờ mặt cô: “Quả nhiên, sau khi ép buộc, kiểu gì cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn."
Hắn nâng mặt mèo nhỏ lên, trong đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, mất đi thần thái.
“Ừm...” Hắn trầm ngâm: “Hình như không bằng lúc giãy dụa vừa rồi...”
Làm máu hắn dâng trào, tim đập nhanh hơn.
Nhưng... vẫn rất đáng yêu.
“Miệng mèo nhỏ...” Hắn đưa ngón tay vào khóe môi cô, chạm vào phần thịt mềm mại bên trong môi cô rồi nhẹ nhàng khuấy động.
Trên đầu ngón tay hắn có nước trà và vị ngọt rất kỳ quái, Vi Diệp cảm thấy khó chịu, dùng đầu lưỡi ấn ngón tay hắn muốn đẩy ra ngoài.
Xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi, thịt mềm cực kỳ mềm mại, còn có loại mịn màng này...
Cô đột nhiên nghe thấy tiếng thở hổn hển dữ dội của Giang Mi.
Hắn rũ mắt xuống nhìn cô, thì thầm: "Mèo ngoan... mèo...”
Cô nằm trên đùi hắn, không đáp lại.
Giang Mi đột nhiên im lặng.
Hắn rút ngón tay ra, đầu ngón tay ướt sũng chọc lên hai má cô, đổi cách gọi: "Vi Diệp."
Hắn tách đầu gối ra, kẹp cô giữa hai chân, vén vạt áo sơ mi lên.
Cô nhìn thấy một miếng gạc lớn quấn ngang eo và bụng, ướt đẫm nước trà, bên trong cũng lộ ra vết máu.
Vết thương này trông có vẻ nghiêm trọng hơn cô nhiều.
Trong mắt Vi Diệp lộ ra ánh sáng, nhìn thân thể hắn không chớp mắt.
Giang Mi chú ý tới bộ dáng chói mắt này, yết hầu lăn lộn, khàn giọng nói: "Mèo con xấu tính."
Đêm nay Giang Mi lại không biết đi đâu.
Vết phồng rộp trên lưng Vi Diệp vỡ một mảng lớn, không còn nguyên vẹn bao nhiêu. Bác sĩ đến khám và nói rằng có thể sẽ bị nhiễm trùng, phải uống thuốc kháng sinh.
Vi Diệp không hoàn toàn tin tưởng vị bác sĩ này, cô không thể tin tưởng tất cả mọi người ở đây.
Nhưng hôm nay bác sĩ không vui lắm với cô vì cô đã đập vỡ phòng khách.
Không ai dọn dẹp cả.
“Hôm nay người dọn dẹp không có ở đây.” Anh ta không vui nói: “Tôi chỉ là bác sĩ, chỉ muốn ngồi trong phòng khách uống một tách trà thôi.”
Vi Diệp giả vờ hoang mang, hỏi: "Người dọn dẹp đi đâu rồi?
Bác sĩ quan sát cô một hồi, dường như nghĩ rằng dù sao cô cũng sắp chết nên nói với cô: "Dọn sạch dấu vết của hiện trường."
Đương nhiên, đó là dấu vết của hiện trường án mạng.
“Ai chết?” Cô vô thức đứng thẳng dậy.
"Ai biết được, Giang Mi tôi không đoán được, ai cũng có thể chết, tuy nhiên, đừng quá lo lắng, mọi người sống đều sẽ chết." Anh ta đột nhiên liếc nhìn cô và ân cần nói: “Em gái nhỏ, em vẫn còn tâm trạng quan tâm đến người khác sao?"
“...” Vi Diệp bị anh ta nói á khẩu không trả lời được.
Mùi rượu trên người Giang Mi, tương đương với có người chết.
Bác sĩ nhìn đồng hồ treo trên tường, ân cần nhắc nhở cô: "Nếu tôi là cô, tối nay tôi sẽ chạy trốn, đây là một cơ hội tốt."
"Bản tính Giang Mi là người hay thay đổi, tình cảm chân thành anh ta đặt trong lòng hôm nay, sẽ bị bỏ rơi như giày rách vào ngày mai, bị nghiền nát đến chết như một con côn trùng chướng mắt." Anh ta cười nói.
"Em đang gặp nguy hiểm, em gái nhỏ. Tối hôm qua anh ta giết một người, đêm nay anh ta còn muốn giết thêm một người nữa, hai người kia, là chết thay cho em."
"Người chết ngày mai, sẽ là em sao?"
Giang Mi nắm lấy móng vuốt đặt ở trên đùi hắn, xoa bóp đệm thịt mềm mại đầy đặn.
- Đối với hắn mà nói, đây chỉ là tiểu đả tiểu nháo* mà thôi.
*tiểu đả tiểu nháo: một thành ngữ, ý nói hoạt động ở quy mô nhỏ.
Máu nóng dồn lên não lắng xuống, tầm mắt cô khôi phục rõ ràng, thấy được chỗ phình ra dưới háng hắn.
Giang Mi lại dựa vào ghế sô pha, vuốt ve đỉnh đầu của cô, nói: "Cọ tôi, mèo."
Cô giống như kem tan chảy, ngồi phịch trên đầu gối hắn, chậm rãi chảy xuống.
Đương nhiên, kỳ thật đây cũng coi như một kiểu cọ xát.
Giang Mi ôm lấy mèo con mềm mại, túm lấy mái tóc ngắn của cô, vuốt ve, sủng ái nói: "Lại trở thành mèo con thể lỏng rồi."
Tóc Vi Diệp sắp bị giật đứt, miễn cưỡng túm lấy quần hắn, trèo lên đầu gối hắn.
“Tốt lắm.” Hắn buông tóc cô ra, sờ sờ mặt cô: “Quả nhiên, sau khi ép buộc, kiểu gì cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn."
Hắn nâng mặt mèo nhỏ lên, trong đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, mất đi thần thái.
“Ừm...” Hắn trầm ngâm: “Hình như không bằng lúc giãy dụa vừa rồi...”
Làm máu hắn dâng trào, tim đập nhanh hơn.
Nhưng... vẫn rất đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Miệng mèo nhỏ...” Hắn đưa ngón tay vào khóe môi cô, chạm vào phần thịt mềm mại bên trong môi cô rồi nhẹ nhàng khuấy động.
Trên đầu ngón tay hắn có nước trà và vị ngọt rất kỳ quái, Vi Diệp cảm thấy khó chịu, dùng đầu lưỡi ấn ngón tay hắn muốn đẩy ra ngoài.
Xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi, thịt mềm cực kỳ mềm mại, còn có loại mịn màng này...
Cô đột nhiên nghe thấy tiếng thở hổn hển dữ dội của Giang Mi.
Hắn rũ mắt xuống nhìn cô, thì thầm: "Mèo ngoan... mèo...”
Cô nằm trên đùi hắn, không đáp lại.
Giang Mi đột nhiên im lặng.
Hắn rút ngón tay ra, đầu ngón tay ướt sũng chọc lên hai má cô, đổi cách gọi: "Vi Diệp."
Hắn tách đầu gối ra, kẹp cô giữa hai chân, vén vạt áo sơ mi lên.
Cô nhìn thấy một miếng gạc lớn quấn ngang eo và bụng, ướt đẫm nước trà, bên trong cũng lộ ra vết máu.
Vết thương này trông có vẻ nghiêm trọng hơn cô nhiều.
Trong mắt Vi Diệp lộ ra ánh sáng, nhìn thân thể hắn không chớp mắt.
Giang Mi chú ý tới bộ dáng chói mắt này, yết hầu lăn lộn, khàn giọng nói: "Mèo con xấu tính."
Đêm nay Giang Mi lại không biết đi đâu.
Vết phồng rộp trên lưng Vi Diệp vỡ một mảng lớn, không còn nguyên vẹn bao nhiêu. Bác sĩ đến khám và nói rằng có thể sẽ bị nhiễm trùng, phải uống thuốc kháng sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vi Diệp không hoàn toàn tin tưởng vị bác sĩ này, cô không thể tin tưởng tất cả mọi người ở đây.
Nhưng hôm nay bác sĩ không vui lắm với cô vì cô đã đập vỡ phòng khách.
Không ai dọn dẹp cả.
“Hôm nay người dọn dẹp không có ở đây.” Anh ta không vui nói: “Tôi chỉ là bác sĩ, chỉ muốn ngồi trong phòng khách uống một tách trà thôi.”
Vi Diệp giả vờ hoang mang, hỏi: "Người dọn dẹp đi đâu rồi?
Bác sĩ quan sát cô một hồi, dường như nghĩ rằng dù sao cô cũng sắp chết nên nói với cô: "Dọn sạch dấu vết của hiện trường."
Đương nhiên, đó là dấu vết của hiện trường án mạng.
“Ai chết?” Cô vô thức đứng thẳng dậy.
"Ai biết được, Giang Mi tôi không đoán được, ai cũng có thể chết, tuy nhiên, đừng quá lo lắng, mọi người sống đều sẽ chết." Anh ta đột nhiên liếc nhìn cô và ân cần nói: “Em gái nhỏ, em vẫn còn tâm trạng quan tâm đến người khác sao?"
“...” Vi Diệp bị anh ta nói á khẩu không trả lời được.
Mùi rượu trên người Giang Mi, tương đương với có người chết.
Bác sĩ nhìn đồng hồ treo trên tường, ân cần nhắc nhở cô: "Nếu tôi là cô, tối nay tôi sẽ chạy trốn, đây là một cơ hội tốt."
"Bản tính Giang Mi là người hay thay đổi, tình cảm chân thành anh ta đặt trong lòng hôm nay, sẽ bị bỏ rơi như giày rách vào ngày mai, bị nghiền nát đến chết như một con côn trùng chướng mắt." Anh ta cười nói.
"Em đang gặp nguy hiểm, em gái nhỏ. Tối hôm qua anh ta giết một người, đêm nay anh ta còn muốn giết thêm một người nữa, hai người kia, là chết thay cho em."
"Người chết ngày mai, sẽ là em sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro