Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch
Cái duyên
Mạc Tiên
2024-04-05 00:40:23
Cái này cũng không phải là Diệp Phong muốn chiếm tiện nghỉ đâu.
Mà là y thuật mà Diệp Phong kế thừa, là của một vị lão tổ nào đó ở Ngọc Nữ Quan.
Lúc vị lão tổ đó xuống núi hành y cứu thế, bên cạnh ông có hai tiểu dược đồng một nam một nữ.
Trong điển tịch có ghi lại, vị dược đồng nữ thiên phú bình thường kia theo lão tổ lên núi, trở thành quan chủ đời tiếp theo.
Vị lão tổ này thường xuyên cảm khái Tôn Tư Mạc không phải phận nữ nhi, cho nên ông không thể đưa về Ngọc Nữ Quan, nhưng ông cũng truyền cho một số đạo pháp thần thông, coi như chấm dứt một đoạn duyên sư đồ.
Thảo nào Diệp Phong vừa nhìn thấy Tôn Chính đã cảm thấy thân thiết, thân thiết đến mức nắm nứt cả xương tay đối phương, thì ra đây là con cháu của Tôn sư huynh cách anh không biết bao nhiêu đời.
Cái duyên.
Đúng là thứ tuyệt không thể tả.
Trông thấy ánh mắt cưng chiều kia của Diệp Phong.
Tôn Chính nổi da gà, có chuyện gì vậy, tự nhiên có cảm giác không được khỏe. cho lắm.
Tôn Chính được các bạn học tâng bốc, anh ta cũng chẳng nghĩ nhiều, anh ta nâng ly nói:
“Nhà họ Tôn tôi làm thầy thuốc từ đời này sang đời khác, sau này các vị bạn học có việc thì có thể liên hệ với tôi, tôi làm được tôi sẽ cố hết sức!”
“Kính cậu Tôn!”
Các bạn học mừng như điên, thế là lại chúc một vòng rượu nữa.
Chưa qua được bao lâu, có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi
tuổi đi vào phòng, khuôn mặt chữ quốc trông cực kỳ dễ gần, đi theo sau ông ta là một nhân viên tạp vụ bưng rượu vang.
Nhìn thấy người tới.
Tiền Hồng hơi kinh ngạc, cô ta lập tức đứng dậy đón tiếp: “Quản lý Bạch, sao ngài lại tới đây.”
Quản lý Bạch cười ha ha nói: “Nghe cấp dưới bảo, cô mở tiệc đãi bạn ở đây, tôi tới tặng một chai rượu, không làm phiền đến các cô chứ?”
Tiền Hồng có hơi thụ sủng nhược kinh: “Không phiền không phiền, quản lý Bạch ngài cũng khách sáo quá.”
Quản lý Bạch trò chuyện với Tiền Hồng mấy câu, sau đó ôn tồn nói: “Tôi kính các vị một ly, sau này có cơ hội thường xuyên tới chơi nhé.”
Các bạn học không rõ nguyên do.
Nhưng nhìn vẻ mặt của lớp trưởng Tiền Hồng, có thể đoán ra vị quản lý Bạch này có thân phận không tâm thường, bọn họ nâng ly tới tấp.”
“Các cậu trai xinh gái đẹp tiếp tục ăn uống nhé, có vấn đề gì cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào. Tôi còn có một vị khách quý cần tiếp đãi, tôi đi trước đây.”
Quản lý Bạch mỉm cười đi ra ngoài. Các bạn học sôi nổi hóng chuyện.
“Lớp trưởng, người đó là ai vậy.”
“Thoạt nhìn không phú cũng quý, hơn nữa còn họ Bạch, chẳng lẽ...”
“Đúng vậy, quản lý Bạch là người nhà họ Bạch, và cũng là người phụ trách tòa Bạch Nguyệt. Hôm nay coi như mọi người may mắn đấy, chứ bình thường quản lý Bạch thần long lộ đầu không lộ đuôi, chỉ tiếp đón những phú hào có giá trị con người trên trăm triệu, hoặc quyền quý có địa vị cao thôi.”
Mặt Tiền Hồng hồng hào, lòng hư vinh được thỏa mãn cực lớn.
“Lớp trưởng có thể diện cao quá.”
“Lớp chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long, có một cậu Tôn, còn có một lớp trưởng.”
Người nhà họ Bạch bễ nghễ Giang Nam đặc biệt tới để chúc rượu, đấy là tượng trưng cho thân phận, các bạn học cũng cảm thấy vinh quang theo, cứ như
thể họ đã bước lên tầng lớp xã hội mới vậy.
Tiền Hồng cười khổ nói: “Haiz, tôi thì có mặt mũi gì, chồng tôi với quản lý Bạch xem như là bạn bè, thỉnh thoảng uống vài chén với nhau thôi.”
Mọi người lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Rõ ràng mấy năm trước bọn họ còn học chung một lớp, nay mọi người lại là người ở hai giai tầng.
Một bạn học bỗng hỏi: “Lớp trưởng, trước đây tôi nghe nói, có một quan nhị đại không có mắt gây chuyện ở tòa Bạch Nguyệt, xong bị đánh gãy chân vứt ra ngoài, bố của nhị đại đó là phó thị trưởng, ông ta không những không giận, trái lại
còn dẫn con trai đến nhà quỳ xuống xin lỗi, chuyện này có phải là thật không?”
Tiền Hồng hơi bất ngờ, cô ta nói: “Cậu biết nhiều thật đấy, chuyện này không chỉ có thật, mà còn do đích thân quản lý Bạch ra tay nữa.”
Lời Tiền Hồng nói.
Làm cho nhóm thanh niên đưa mắt nhìn nhau.
Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, quản lý Bạch nhìn mặt trông hiền lành, thế mà khi ra tay lại tàn nhãn như vậy, điều này khiến cho bọn họ hiểu sâu sắc về sự khủng bố của nhà họ Bạch.
Trải qua khúc nhạc đệm vừa rồi.
Bầu không khí náo nhiệt trong phòng bao lên đến đỉnh điểm.
Mọi người chúc rượu nhau rồi hàn huyên, hỏi han về tình hình gần đây của nhau, cũng có bạn học nữ năm xưa từng thích Diệp Phong đi tới mời rượu anh.
Sau khi biết hiện giờ Diệp Phong không nghề nghiệp, cũng không có bằng đại học, bạn học nữ không hề che dấu nét mặt thất vọng, cô ta quay người đi sang
bên Tôn Chính, rồi gọi cậu Tôn ngọt sớt.
Mà là y thuật mà Diệp Phong kế thừa, là của một vị lão tổ nào đó ở Ngọc Nữ Quan.
Lúc vị lão tổ đó xuống núi hành y cứu thế, bên cạnh ông có hai tiểu dược đồng một nam một nữ.
Trong điển tịch có ghi lại, vị dược đồng nữ thiên phú bình thường kia theo lão tổ lên núi, trở thành quan chủ đời tiếp theo.
Vị lão tổ này thường xuyên cảm khái Tôn Tư Mạc không phải phận nữ nhi, cho nên ông không thể đưa về Ngọc Nữ Quan, nhưng ông cũng truyền cho một số đạo pháp thần thông, coi như chấm dứt một đoạn duyên sư đồ.
Thảo nào Diệp Phong vừa nhìn thấy Tôn Chính đã cảm thấy thân thiết, thân thiết đến mức nắm nứt cả xương tay đối phương, thì ra đây là con cháu của Tôn sư huynh cách anh không biết bao nhiêu đời.
Cái duyên.
Đúng là thứ tuyệt không thể tả.
Trông thấy ánh mắt cưng chiều kia của Diệp Phong.
Tôn Chính nổi da gà, có chuyện gì vậy, tự nhiên có cảm giác không được khỏe. cho lắm.
Tôn Chính được các bạn học tâng bốc, anh ta cũng chẳng nghĩ nhiều, anh ta nâng ly nói:
“Nhà họ Tôn tôi làm thầy thuốc từ đời này sang đời khác, sau này các vị bạn học có việc thì có thể liên hệ với tôi, tôi làm được tôi sẽ cố hết sức!”
“Kính cậu Tôn!”
Các bạn học mừng như điên, thế là lại chúc một vòng rượu nữa.
Chưa qua được bao lâu, có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi
tuổi đi vào phòng, khuôn mặt chữ quốc trông cực kỳ dễ gần, đi theo sau ông ta là một nhân viên tạp vụ bưng rượu vang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy người tới.
Tiền Hồng hơi kinh ngạc, cô ta lập tức đứng dậy đón tiếp: “Quản lý Bạch, sao ngài lại tới đây.”
Quản lý Bạch cười ha ha nói: “Nghe cấp dưới bảo, cô mở tiệc đãi bạn ở đây, tôi tới tặng một chai rượu, không làm phiền đến các cô chứ?”
Tiền Hồng có hơi thụ sủng nhược kinh: “Không phiền không phiền, quản lý Bạch ngài cũng khách sáo quá.”
Quản lý Bạch trò chuyện với Tiền Hồng mấy câu, sau đó ôn tồn nói: “Tôi kính các vị một ly, sau này có cơ hội thường xuyên tới chơi nhé.”
Các bạn học không rõ nguyên do.
Nhưng nhìn vẻ mặt của lớp trưởng Tiền Hồng, có thể đoán ra vị quản lý Bạch này có thân phận không tâm thường, bọn họ nâng ly tới tấp.”
“Các cậu trai xinh gái đẹp tiếp tục ăn uống nhé, có vấn đề gì cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào. Tôi còn có một vị khách quý cần tiếp đãi, tôi đi trước đây.”
Quản lý Bạch mỉm cười đi ra ngoài. Các bạn học sôi nổi hóng chuyện.
“Lớp trưởng, người đó là ai vậy.”
“Thoạt nhìn không phú cũng quý, hơn nữa còn họ Bạch, chẳng lẽ...”
“Đúng vậy, quản lý Bạch là người nhà họ Bạch, và cũng là người phụ trách tòa Bạch Nguyệt. Hôm nay coi như mọi người may mắn đấy, chứ bình thường quản lý Bạch thần long lộ đầu không lộ đuôi, chỉ tiếp đón những phú hào có giá trị con người trên trăm triệu, hoặc quyền quý có địa vị cao thôi.”
Mặt Tiền Hồng hồng hào, lòng hư vinh được thỏa mãn cực lớn.
“Lớp trưởng có thể diện cao quá.”
“Lớp chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long, có một cậu Tôn, còn có một lớp trưởng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người nhà họ Bạch bễ nghễ Giang Nam đặc biệt tới để chúc rượu, đấy là tượng trưng cho thân phận, các bạn học cũng cảm thấy vinh quang theo, cứ như
thể họ đã bước lên tầng lớp xã hội mới vậy.
Tiền Hồng cười khổ nói: “Haiz, tôi thì có mặt mũi gì, chồng tôi với quản lý Bạch xem như là bạn bè, thỉnh thoảng uống vài chén với nhau thôi.”
Mọi người lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Rõ ràng mấy năm trước bọn họ còn học chung một lớp, nay mọi người lại là người ở hai giai tầng.
Một bạn học bỗng hỏi: “Lớp trưởng, trước đây tôi nghe nói, có một quan nhị đại không có mắt gây chuyện ở tòa Bạch Nguyệt, xong bị đánh gãy chân vứt ra ngoài, bố của nhị đại đó là phó thị trưởng, ông ta không những không giận, trái lại
còn dẫn con trai đến nhà quỳ xuống xin lỗi, chuyện này có phải là thật không?”
Tiền Hồng hơi bất ngờ, cô ta nói: “Cậu biết nhiều thật đấy, chuyện này không chỉ có thật, mà còn do đích thân quản lý Bạch ra tay nữa.”
Lời Tiền Hồng nói.
Làm cho nhóm thanh niên đưa mắt nhìn nhau.
Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, quản lý Bạch nhìn mặt trông hiền lành, thế mà khi ra tay lại tàn nhãn như vậy, điều này khiến cho bọn họ hiểu sâu sắc về sự khủng bố của nhà họ Bạch.
Trải qua khúc nhạc đệm vừa rồi.
Bầu không khí náo nhiệt trong phòng bao lên đến đỉnh điểm.
Mọi người chúc rượu nhau rồi hàn huyên, hỏi han về tình hình gần đây của nhau, cũng có bạn học nữ năm xưa từng thích Diệp Phong đi tới mời rượu anh.
Sau khi biết hiện giờ Diệp Phong không nghề nghiệp, cũng không có bằng đại học, bạn học nữ không hề che dấu nét mặt thất vọng, cô ta quay người đi sang
bên Tôn Chính, rồi gọi cậu Tôn ngọt sớt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro