Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Sao thế

Mạc Tiên

2024-04-05 00:40:23

Sau đó trừ Lý Hạc là quan tâm Diệp Phong ra, thì anh bị các bạn học khác lãng quên một cách triệt để.

Chỉ có Tôn Chính, người đã bị chúc không biết bao nhiêu lượt rượu, uống đến nỗi say bí tỉ, là thỉnh thoảng quay sang nhìn Diệp Phong với ánh mắt bất thiện.

Xương tay ở tay phải anh ta bị nứt rồi. Cho dù ăn cơm hay uống rượu, cũng chỉ dùng được tay trái.

“Cậu Tôn, cậu thử món hải sâm xào hành này đi, món ăn Sơn Đông chính thống đấy.”

Tiền Hồng tươi cười gắp đồ ăn cho Tôn Chính, các bạn học nữ khác cũng nhốn nháo bu lại.

“Cậu Tôn đã kết hôn chưa?”

“Chúng ta là bạn cũ này, ngày xưa hai chúng ta ngồi cùng bàn đấy, hai chúng ta uống một ly đi.”

Vẻ mặt Tiền Hồng kiểu âm tình bất định.

Mấy con tiểu tiện nhân này, không biết phép tắc gì cả, cậu Tôn là người mà †ầng lớp các cô có thể chấm mút sao?

Đó là nhà họ Tôn cao quý đấy!

Một Tôn Chính có tương lai sáng lạn, tiền đồ rộng mở, thế mà lại nhớ mãi không quên Liễu Thanh Thanh tám năm trời, đã vậy Liễu Thanh Thanh còn không biết trân trọng.

Vừa nghĩ tới đây, Tiền Hồng lại thấy đố kị.

Nhất là vừa nãy Liễu Thanh Thanh còn chẳng nể mặt cô ta mà ngồi cạnh Tôn Chính, điều này khiến Tiền Hồng càng bực hơn.

Bởi vì có sự tâng bốc của các bạn học, Tiền Hồng cảm thấy mình rất oai, cô ta không kìm nén lòng căm hờn với Liễu Thanh Thanh nữa, cô ta ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Nhoáng cái đã tốt nghiệp cấp ba được năm năm rồi, các bạn cũ người thì kết hôn, người thì học lên nghiên cứu sinh, chỉ có Thanh Thanh là người chiến thắng nhân sinh, sinh con trước đã, rồi đi học đi làm nuôi con, chẳng chậm trễ cái gì cả.”

Cô ta vừa nói xong. Các bạn nữ trong phòng bao xì xào chế nhạo, mười tám tuổi chưa kết hôn đã sinh con thì sao có thể gọi là người chiến thắng nhân sinh, đây là đang ngấm

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


ngầm đâm chọc bảo Liễu Thanh Thanh không biết giữ mình.

Tôn Chính chỉ cúi đầu uống rượu, không nói gì hết, thực ra anh ta cũng rất bực vì Liễu Thanh Thanh cứ từ chối anh ta hết lần này đến lần khác.

Đương sự Liễu Thanh Thanh rất là lãnh đạm nói: “Không bằng được lớp trưởng, vừa tốt nghiệp xong là lấy luôn một ông chồng tốt. Tôi xem qua ảnh đám cưới cậu đăng trong mục khoảnh khắc, chồng cậu phải sáu mươi tuổi rồi nhỉ?”

“Chồng tôi mới bốn mươi chín, lấy đâu ra sáu mươi tuổi hả!” “Thế thì đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn đấy.”

Lời Liễu Thanh Thanh nói không thua gì một con dao sắc, hung hăng đâm vào lòng Tiền Hồng, cô ta tức đến nỗi không biết phải phản bác thế nào.

Nhưng có một bạn nữ chơi thân với Tiền Hồng lên tiếng với giọng quái gở: “Liễu Thanh Thanh, cậu ghen tị với lớp trưởng như vậy, chắc không phải cậu cũng muốn lấy chồng nhà giàu đấy chứ.”

“Tôi ghen tị cậu ta có ông chồng năm mươi tuổi hói đầu, chín chẳn lại chững chạc. Tôi ghen tị cậu ta tính cách rộng lượng, rõ ràng kết hôn vì tiền còn có thể giả bộ là gả cho tình yêu.”

“Tôi ấy à, thật sự ghen tị quá mà.”

Trong phòng bao bây giờ cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.

Nét mặt của các bạn học là lạ, bọn họ không ngờ bạn mọt sách Liễu Thanh Thanh hiền như khúc gỗ năm xưa, bây giờ nói câu nào cũng có thể làm cho Tiền Hồng câm nín và bại trận.

Tiền Hồng đỏ bừng mặt: 'Liễu Thanh Thanh, cậu miệng lưỡi sắc bén thật đấy, cậu coi thường chồng tôi, thế Diệp Phong của cậu thì tốt chỗ nào? Gậu ta chỉ là một tên vô dụng chẳng làm nên trò trống gì mà thôi!”

Liễu Thanh Thanh nhấp một ngụm trà: “Đúng là hiện giờ Diệp Phong chưa giàu như chồng cậu, nhưng anh ấy thắng ở tuổi trẻ. Tôi tin là cùng lắm là mười năm, Diệp Phong sẽ mạnh hơn chồng cậu một vạn lần.”

Trong lòng Diệp Phong cảm thấy ấm áp: “Thanh Thanh, em không cần phải khiêm tốn thế đâu, bây giờ anh đã mạnh hơn chồng cậu ta vạn lần rồi.”

Ngoài mặt Liễu Thanh ung dung thản nhiên.

Nhưng dưới gầm bàn cô dùng sức cấu vào đùi Diệp Phong mấy cái, khoác lác hai câu cho anh anh còn khoác lác theo, về nhà sẽ xử lý anh sau!

Tiền Hồng cười khẩy, khi cô ta đang định nói gì đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôn Chính say bí tỉ hình như giờ mới có phản ứng, anh ta cười ha ha rồi nói: “Hiếm khi mới có dịp các bạn cũ tụ họp, cãi nhau mất mặt như thế làm cái gì, mọi người mỗi bên lùi một bước.”

Tiền Hồng kìm lại cơn tức, cô ta hừ lạnh nói: “Được, tôi nể mặt cậu Tôn, không chấp nhặt với một số người nào đó.”

Nói xong, cô ta đứng lên đi ra nhà vệ sinh với cô bạn khá thân với cô ta.

Nhưng lúc trở lại phòng, hai cô gái hùng hổ chửi: “Thật xui xẻo!”

“Sao thế.”

“Đừng nhắc nữa, vừa nấy lúc tôi đi rửa tay, không cẩn thận vẩy nước vào mặt người khác, tôi đã xin lỗi rồi, thế mà người đàn ông kia còn định đánh tôi với lớp trưởng.”

“Hả? Các cậu chưa bị đánh chứ.”

“Đương nhiên là chưa, lớp trưởng có thân phận gì, quản lý Bạch của tòa Bạch Nguyệt còn phải sang kính rượu, cậu ấy lại chịu cái nỗi ấm ức này chắc?”

Bạn nữ ôm cánh tay Tiền Hồng, hai mắt sáng lấp lánh nói: “Các cậu không biết vừa nấy lớp trưởng ngầu cỡ nào đâu, cậu ấy cho đối phương một cái bạt tai luôn!”

“Lớp trưởng siêu.”

Các bạn học nịnh một trận, Tiền Hồng được nịnh mà lâng lâng luôn.

Diệp Phong ngồi trong góc phòng bỗng bật cười: “Có trò hay để xem rồi.”

Liễu Thanh Thanh nghi hoặc nhìn Diệp Phong một cái.

Ngay sau đó.

Cửa phòng bao bị đá tung ra.

“Mẹ nó chứ, vừa nấy đứa nào tát ông đây, cút ra đây cho tao!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Số ký tự: 0