Đều là lỗi của...
Ân Tầm
2025-03-05 07:05:45
Hàng Tư không kiểm soát được bản thân.Đây có lẽ là lần đầu tiên cô phát điên phát khùng một cách tuyệt vọng như vậy nhưng lại không thể kiểm soát chính mình. Khi tiếng đàn violon chỉ mới lọt vào tai cô, chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng chẳng mấy chốc chúng như những lưỡi dao nhỏ cứa vào tai, cảm giác đau đớn men theo lỗ tai xông thẳng lên đại não.Cô nhìn thấy bàn tay của Lục Nam Thâm, từng khớp xương rõ ràng, giữ lấy tay cô, bình tĩnh chỉnh sửa âm thanh. Thế mà chỉ trong phút chốc, bàn tay trước mặt đổi khác, máu men theo những ngón tay trắng trẻo chảy xuống, nhuộm đỏ cả kẽ tay. Bên tai là những âm thanh hỗn tạp, sau đó vang lên một tiếng động rất khủng khiếp, Hàng Tư chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, tối mịt, một tiếng rít đinh tai vang lên, sau đó tất cả hoàn toàn trắng xóa.Như thể rơi vào một thế giới vô thanh, nhưng kỳ lạ thay, cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh. Tiếng cãi lộn thi thoảng lại xen lẫn cùng những tiếng đàn violon không mượt mà. Hàng loạt những khung cảnh hiện lên trước mắt, tựa hồ đã được khảm lên một tấm kính vỡ vụn, trong đó có một hình ảnh được phóng to lên trước mặt cô. Một đôi nam nữ đang tranh cãi kịch liệt, đồ đạc quăng lung tung dưới đất, cô nhỏ xíu, co ro ở trong căn phòng của mình, sợ rằng dù đóng chặt cửa phòng vẫn có thể nghe thấy những câu cãi vã ác độc ấy.Cô ôm chặt lấy cây đàn violon, nhưng lại rất thận trọng, tuyệt đối không để nó phát ra tiếng động. Cô thầm nghĩ: Yên tĩnh đi, yên tĩnh lại đi...Lại có một hình ảnh khác xông vào mắt Hàng Tư. Cô ở trong một căn phòng u ám, xung quanh im phăng phắc. Cô chầm chậm kéo đàn, tiếng nhạc du dương bao bọc lấy cô. Cô tham lam tận hưởng sự bình yên và tĩnh lặng này.Bỗng nhiên, cô nghe thấy có tiếng chìa khóa mở cửa, tay run lên, động tác kéo đàn dừng khựng lại. Rất nhanh, có một người phụ nữ đầu tóc bù xù xách cô tới trước mặt và nói: Mày kéo đàn làm cái gì? Mày vẫn muốn làm nhạc giống như bố mẹ à? Đến cuối cùng thì sao? Tìm một gã đàn ông vô dụng như bố mày để sống cả đời à? Rồi lại sinh ra một đứa của nợ, tự tay phá hỏng giấc mơ của chính mình? Điều hối hận nhất trong cuộc đời này của tao chính là lấy bố mày rồi đẻ ra mày! Vì sao tao lại có những cục nợ như thế cơ chứ?Sau đó bà lại ôm cô òa khóc, xin lỗi: Mẹ cũng không muốn nói những lời ấy làm tổn thương con đâu, nhưng cuộc đời của mẹ đã bị hủy hoại rồi, mẹ cũng không biết phải làm sao cả.Sau đó vẫn là những cuộc cãi vã không hồi kết, những màn đập đồ thậm chí là ra tay đánh đập.Lại có một khung cảnh đập vào mắt cô. Đêm khuya, người phụ nữ đi tới phòng cô, xoa đầu cô và nghẹn ngào nói: Mẹ đi đây.Bà ngồi lên xe, bỏ đi không hề quay đầu lại, thậm chí còn không mang theo cây đàn vĩ cầm thường ngày bà dùng. Cô gào khóc, trong lòng trào dâng một nỗi sợ hãi không thể nói thành lời, rồi ôm theo cây đàn của bà loạng choạng chạy ra ngoài, vừa đuổi theo vừa gào lên: Cây đàn, thứ quan trọng nhất trong lòng bà, giờ bà cũng không cần nữa ư?Hình ảnh cuối cùng là lúc cô ngồi trong xe ô tô, ghế bên cạnh còn đặt cây đàn violon, người đàn ông lái xe rất nhanh, nhanh tới mức gần như điên cuồng.Sau đó là giây phút va chạm xe. Kể từ ngày ấy, trong một khoảng thời gian rất dài, đôi tai cô chỉ nghe thấy những thứ trắng xóa.Khi Hàng Tư phát điên đập cây đàn, Lục Nam Thâm không ngăn cản, để mặc cô phá, cô đập, mặc cho cô gào lên trong điên loạn. Khương Dũ ở ngoài cửa chứng kiến cảnh ấy, thực sự đã hết hồn một phen. Thấy Lục Nam Thâm đứng im ở đó, anh ta còn nghĩ Lục Nam Thâm sợ đến đứng người, anh ta lập tức đẩy cửa định xông vào trong.Nào ngờ Lục Nam Thâm quát lên: "Đừng vào đây!"Nhưng đã muộn rồi, đôi chân của Khương Dũ cũng nhanh như bàn tay của anh ta, khi Lục Nam Thâm quát lên cũng là lúc anh ta đã đẩy cửa vào, chân cũng đã bước vào theo. Hàng Tư đang trong cơn điên, sau khi nghe thấy tiếng động thì quay phắt đầu lại. Giây phút Khương Dũ và cô bốn mắt nhìn nhau, anh ta chợt rùng mình.Đó là một ánh mắt như thế nào? Vừa điên vừa chất chứa căm hận, như hai lưỡi dao găm thẳng về phía cửa chính, cho dù cách một lớp kính, nhưng Khương Dũ vẫn cảm nhận rõ ràng độ sắc lẹm của nó. Bỗng chốc, trong đầu anh ta chỉ hiện lên một suy nghĩ: Quá đáng sợ rồi!Suy nghĩ cũng chỉ vừa hiện ra, Hàng Tư đã lập tức lao về phía này. Lần này tới lượt Khương Dũ đứng im không dám nhúc nhích, não bộ nhắc nhở anh ta khẩn trương lùi ra và đóng cửa lại nhưng đôi chân thì như bị đóng đinh dưới đất, con ngươi trợn lên rất dữ.Nhìn thấy đầu ngón tay cô sắp chạm tới Khương Dũ, Lục Nam Thâm nhanh tay nhanh mắt, lao lên như một mũi tên, kéo ngược cô trở lại, mới tránh cho khuôn mặt Khương Dũ bị Hàng Tư cào nát."Ra ngoài!" Lục Nam Thâm lớn tiếng ra lệnh.Như được giải huyệt, Khương Dũ cử động được, rồi lập tức co cẳng chạy biến. Hàng Tư còn định đuổi theo, nhưng eo đã bị Lục Nam Thâm ôm chặt khiến cô không thể làm được như mong muốn. Cô chuyển hướng mục tiêu sang Lục Nam Thâm.Cô giơ tay đánh anh, đẩy anh, túm anh, điên cuồng gào thét, "Vì sao phải ép tôi? Nhìn thấy người khác đau khổ anh vui lắm sao?"Lục Nam Thâm mặc cho cô la lối om sòm, nhưng quyết không buông tay, vẫn ôm rịt lấy cô. Hàng Tư cào rất đau, chẳng mấy chốc cổ Lục Nam Thâm đã xuất hiện một vài vết cào, thậm chí là rỉ máu. Hàng Tư ra sức khóc thét, "Tôi không được... Tôi không làm được gì cả, tôi vốn là một kẻ phế vật, không bao giờ cầm violon lên được nữa, càng không kéo được đàn!"Đôi mắt đỏ rực như một con thú mất đi lý trí, cô một lần nữa gào vào mặt Lục Nam Thâm: "Vì sao cứ bắt tôi cầm đàn lên? Vì sao! Đều là lỗi của anh! Tại anh cả!"Lục Nam Thâm nhìn ra sự yếu đuối và bất lực đằng sau đôi mắt rưng rưng đầy phẫn uất của cô, nhất thời cảm thấy rất đau lòng. Anh chưa kịp nói gì nhưng lại ôm cô rất chặt, bất luận cô giãy giụa thế nào anh vẫn không hề động đậy, không để cô thoát ra khỏi vòng tay mình.Cứ như thế cho tới khi cảm xúc của Hàng Tư có phần dịu đi, Lục Nam Thâm mới buông lỏng bàn tay ra một chút, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cô, từng nhịp từng nhịp an ủi cô. Hàng Tư không còn ầm ĩ, không còn khóc to, nhưng như một ngọn đèn bị rút cạn dầu, cô rấm rứt, "Tôi không làm được đâu, tôi chắc chắn không thể...""Hàng Hàng, em làm được, em phải tin tôi." Lục Nam Thâm khẽ an ủi, "Chỉ tại em quá nôn nóng, chỉ vậy mà thôi. Thế nên việc em cần làm bây giờ là chậm lại, theo nhịp của tôi là được."Hàng Tư lắc đầu trong lòng anh, rất ủ rũ, "Tôi không nên kéo violon, tôi không nên sống trên đời này, ở trong mắt họ, tôi không có một chút giá trị nào cả." Có lẽ màn rồ dại vừa rồi đã làm cô mất hết thể lực, cả người trong phút chốc mềm nhũn ra.Thấy vậy, Lục Nam Thâm bế bổng cô trở về sofa. Cô dựa vào đó, sắc mặt đỏ hồng vì kích động nhưng đôi môi lại trắng nhợt ra. Cô nhìn những tia nắng vụn vặt ngoài cửa sổ, như vượt qua ánh nắng nhìn về một nơi nào rất xa, rất xa, xa tới mức có thể trở lại cái quá khứ tệ hại của cô."Tối hôm đó, mẹ tôi ngồi ở đầu giường, giơ tay xoa đầu tôi. Bà rất ít khi dịu dàng v.uốt ve tôi như vậy. Thật ra lúc đó tôi chưa ngủ, nhưng cũng không đành lòng mở mắt ra. Tôi thích bàn tay bà, rất nhẹ nhàng mềm mại, như lúc bà kéo violon vậy."Khi nói những lời này, giọng Hàng Tư nghẹn nào. Nó như kể cho Lục Nam Thâm nghe, nhưng cũng lại như cô của quá khứ đang thủ thỉ với cô của hiện tại...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro