Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Lại còn cầm tay...

Ân Tầm

2025-03-05 07:05:45

Coi như đã đạt được thỏa thuận với các nhân các phụ, Lục Nam Thâm hoàn toàn không lo họ không đồng ý, chẳng ai là kẻ ngớ ngẩn cả. Họ đều hiểu rõ, một khi bản thể xảy ra chuyện, thì họ cũng không còn tồn tại.Nhưng Lục Nam Thâm không tin tưởng họ, đây là những lời về sau anh nói với Niên Bách Tiêu. Kiều Uyên tràn đầy dã tâm, một khi bản thể an toàn, anh ta rất có thể sẽ giết nhân cách chính để chiếm đoạt cơ thể.Thẩm Phục không hổ danh là cao thủ trong số các cao thủ, trong một góc chật chội như vậy, ông ta vẫn có thể đột nhập vào hệ thống, xác định mục tiêu giữa một biển tài liệu camera mênh mông, một hình ảnh mù mờ như vậy cũng có thể khôi phục lại một cách hoàn hảo, ông già đó có bản lĩnh lắm. Trong chiếc USB ông ta để lại chính là manh mối về ngoại hình của hung thủ. Thông quacasc thông tin Lục Nam Thâm nghe được từ lần bị ném chậu hoa và các thông tin do cung thủ cung cấp, Thẩm Phục kết hợp với hình ảnh camera, hung thủ đã không thể vô hình được nữa.Ban đầu khoanh vùng được đó là một gã đàn ông với ngoại hình gầy và mỏng, có tật ở chân, trùng khớp với thông tin Lục Nam Thâm đưa ra sau khi lắng nghe âm thanh. Hình ảnh là một nửa khuôn mặt của đối phương, đây cũng là góc độ duy nhất có thể nhìn rõ nhất ngũ quan và góc cạnh.Lục Nam Thâm chuyển các thông tin về hung thủ cho Trần Diệp Châu. Trần Diệp Châu rất bất ngờ, hỏi Lục Nam Thâm sao có thể khoanh vùng chuẩn xác như vậy? Khi đó xung quanh tòa nhà bỏ hoang ấy có camera nào điều tra được, anh ta đã điều tra hết rồi. Câu trả lời của Lục Nam Thâm đơn giản, rõ ràng: Tìm một cao thủ.Trần Diệp Châu tỏ ra rất hứng thú với vị "cao thủ" mà anh nói.Lục Nam Thâm đáp, "Người này ấy à, chưa thể chắc chắn là bạn hay thù. Anh mà làm quen với ông ta, chưa biết chừng một ngày nào đó, ông ta lại đột nhập vào hệ thống thông tin cảnh sát của các anh, moi tin ra đổi lấy tiền đấy."Khiến Trần Diệp Châu kinh hãi, "Không có đạo đức nghề nghiệp vậy sao?"Lục Nam Thâm đưa ra một câu trả lời chắc nịch, "Phải, không có đạo đức nghề nghiệp."Trần Diệp Châu lập tức xóa sạch suy nghĩ muốn kết giao, rất lâu sau, anh ta bèn hỏi một câu với vẻ không mấy chắc chắn, "Người đó lợi hại đến vậy, phải chăng dù có quen biết tôi hay không cũng vẫn có thể đột nhập vào hệ thống của chúng ta?""Vậy thì không thể." Lục Nam Thâm giúp anh ta bình tâm.Trần Diệp Châu bấy giờ mới yên tâm. Nào có biết thật ra trong lòng Lục Nam Thâm suy nghĩ rằng: Nếu không có lợi ích gì, Thẩm Phục chắc chắn sẽ không hack vào hệ thống của công an. Ông ta cũng đâu phải là người ăn no rửng mỡ.Niên Bách Tiêu thì tỏ ra tò mò quá đỗi đối với năng lực của Thẩm Phục, anh ấy hỏi Lục Nam Thâm, "Nếu Thẩm Phục là nhân cách phụ của cậu thì những gì Thẩm Phục biết, cậu có biết không?"Lục Nam Thâm nhìn Niên Bách Tiêu bằng ánh mắt nhìn một người trí tuệ kém phát triển rồi trả lời rành mạch từng câu từng chữ, "Thẩm Phục là Thẩm Phục, tôi là tôi."Niên Bách Tiêu bật cười, thở dài, "Nếu như cậu học hết được bản lĩnh của họ trước khi tiêu diệt các nhân cách phụ, thì cậu ngầu tận trời rồi."Lục Nam Thâm không buồn phản bác giả thuyết này của anh ấy.Trong lúc Trần Diệp Châu bắt đầu so sánh và sàng lọc các thông tin về hung thủ, Lục Nam Thâm vẫn tiếp tục thực hiện công tác giải mẫn cảm cho Hàng Tư. Thật ra Hàng Tư đã tiến bộ rất nhiều, chỉ trong vòng hai ngày, cô đã không còn quá bài xích tiếng đàn violon nữa, đây là thành quả của việc thi thoảng cô lại giày vò đôi tai.Tới lúc thật sự luyện tập diễn tấu, Lục Nam Thâm liền ngồi bên cạnh Hàng Tư, sát gần cô hơn, có thể điều chỉnh trạng thái của cô bất cứ lúc nào. Khi vừa kéo một vài khuông nhạc nhỏ đầu tiên, mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng càng kéo về sau, bàn tay cầm vĩ của Hàng Tư càng run rẩy.Lục Nam Thâm đứng lên, đi ra sau lưng cô, ban đầu anh không can dự, cho đến khi thấy tay cô run quá dữ, anh mới đưa tay đỡ lấy cổ tay cô, nói nhẹ nhàng, "Bình tĩnh, đừng vội kéo cả một bài dài, cứ từng khuông từng khuông một."Anh không cố tình nhấn mạnh cảm xúc của cô, chỉ nói rằng hãy chậm một chút, chậm thêm một chút, cực kỳ nhẫn nại và cưng chiều.Nhưng nhìn trạng thái của Hàng Tư, rõ ràng mọi chuyện không quá ổn. Cô cố gắng muốn nghe Lục Nam Thâm nói gì, vậy mà toàn bộ cơ thể như bị thứ gì che chặt. Giọng nói của anh bị ngăn cách bên ngoài lớp che ấy, khi lọt vào tai chỉ còn lại những tiếng ù ù.Trán cũng bắt đầu vã mồ hôi, dù có kiểm soát thế nào, Hàng Tư vẫn cảm giác toàn thân run rẩy, càng lúc càng khó thở hơn.Bàn tay kéo vĩ được Lục Nam Thâm nhẹ nhàng giữ lấy.Tay anh man mát, khoảnh khắc này nó giống như một dòng suối trong vắt chảy từ tay Hàng Tư, nhanh chóng tràn vào trong trái tim, thực sự khiến cô tỉnh táo hơn nhiều. Lục Nam Thâm không bắt cô kéo tiếp nữa mà kéo cô tới ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô."Hàng Hàng, em hít sâu đã, đừng gấp."Trong lúc nói, tay anh vẫn giữ lấy tay cô, từ từ dẫn dắt.Hàng Tư làm theo. Sau vài lần hít sâu thở đều, tim cô không còn đập quá nhanh nữa, cảm xúc đã dần dần bình ổn trở lại. Lục Nam Thâm đưa tay lau những vệt mồ hôi trên trán cô, "Dục tốc thì bất đạt."Hàng Tư nhắm mắt lại, cảm thấy mình như bước ra từ trong một lớp che phủ. Nhưng cảm giác ban nãy vẫn quẩn quanh bám lấy cô, cô nói nhỏ, "Tôi cảm thấy tôi không làm được."Liên tục đè nén cảm xúc, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách.Lục Nam Thâm vỗ vỗ đầu cô, "Em đã tiến bộ rất nhiều rồi, cứ từ từ. Còn nữa, em phải nhìn thẳng vào chính mình, đón nhận cảm xúc vừa rồi chứ đừng bài xích. Vì em càng bài xích, càng trốn tránh, thì sau này sẽ càng cắn ngược trở lại mạnh mẽ hơn."Hàng Tư mở mắt nhìn anh. Ngoài cửa sổ là nắng vàng rực rỡ. Chúng hắt vào trong phòng khiến anh trong bộ sơ mi trắng càng rạng rỡ như một dòng suối giữa núi rừng. Ngũ quan của anh chìm trong quầng sáng, khiến người ta phải ngỡ ngàng đến ngơ ngẩn. Một người đàn ông có sự ngợi khen và vẻ vang, có một dạo cô đã nghĩ mình có lẽ không xứng với sân khấu ấy."Tôi dẫn dắt em, cứ bình tĩnh." Lục Nam Thâm không biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ nói nhẹ nhàng.Anh không mạnh tay, nhưng đủ để điều khiển bàn tay cầm vĩ của cô, chậm rãi lướt qua dây đàn, bản nhạc chậm rãi mà lay động bỗng chốc vang lên đầy du dương.Có mấy lần, Hàng Tư bất giác muốn đẩy nhanh tốc độ như bình thường, nhưng lại bị tay của Lục Nam Thâm kìm lại. Từ đầu tới cuối, anh luôn từ tốn và điềm đạm, cảm xúc của cô thì cứ nhảy qua nhảy lại giữa sự nôn nóng, lo lắng cho tới được vỗ về, bình ổn.Khương Dũ đeo chiếc violon-cen tới tìm Lục Nam Thâm. Có mấy đoạn anh ta kéo chưa chuẩn, muốn hỏi Lục Nam Thâm. Từ cánh cửa kính nhìn vào cảnh tượng trong phòng, thật sự muốn cầm di động lên chụp lại một bức. Sau đó anh ta gửi vào hai nhóm, nói với mọi người: Chẳng phải rất kiên nhẫn đó sao? Mấy người đang yên đang lành đừng hù dọa tôi.Ở trong mắt Khương Dũ, Lục Nam Thâm là đỉnh cao của diễn tấu, thế nên cứ có chỗ nào chưa chuẩn, người đầu tiên anh ta muốn hỏi chắc chắn là Lục Nam Thâm, dù gì anh cũng là linh hồn của dàn nhạc. Không ngờ, những người đầy kinh nghiệm trong dàn nhạc lại dặn đi dặn lại rằng cho dù có chỗ không chuẩn thì cũng phải tự ngẫm nghĩ, tuyệt đối đừng tới hỏi Mr. D, bằng không cậu ấy sẽ nghi ngờ năng lực xử lý bản nhạc của anh đấy.Còn có người nói về trải nghiệm thực tế của bản thân, rằng họ cũng từng tới hỏi Mr. D và bị mắng cho té tát, suýt nữa thì đuổi ra khỏi dàn nhạc.Khương Dũ không tin, anh ta cảm thấy Lục Nam Thâm vừa có tài vừa có sự kiêu hãnh, nhưng mắng người thì chưa thấy bao giờ. Những người trong nhóm khi nhìn thấy bức ảnh liền tấm tắc lấy làm lạ: Mặt trời mọc từ phía Tây rồi, lại còn cầm tay chỉ dạy ư?Còn có người nói: Có bạn gái vào đúng là khác, đã biết dạy người khác kéo đàn rồi.Khương Dũ thì nghĩ, chuyện bạn trai, bạn gái chỉ là một trong số các nguyên nhân. Bản thân Hàng Tư có vấn đề mới là mấu chốt. Bây giờ nhìn khung cảnh hài hòa ở bên trong, anh ta đoán chừng Hàng Tư sắp giải được mẫn cảm rồi.Đang mải nghĩ thì nghe thấy một tiếng động rất lớn ở bên trong. Khương Du sợ hãi giật mình. Tiếng la hét của Hàng Từ từ trong phòng vọng ra, rất điên cuồng, rất khủng khiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Số ký tự: 0