Chương 35
2024-10-04 23:32:36
Hạ Tinh Nhiễm bối rối, hai tay run lên, đặt bát sữa chua lên bụng Cận Tự.
Lông mày của anh nhíu một chút, sau đó không chút lưu tình cướp bát từ trong tay cô, ném sang một bên.
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
Không cho cô thời gian kháng nghị, Cận Tự người này, là một tay tán tỉnh cừ khôi, đầu tiên là nhẹ nhàng đuổi cánh môi cô, thong thả ôn nhu, liếm liếm sữa chua còn sót lại ở khóe miệng cô, thay thế vết nước trong suốt, hơi có vẻ sắc tình.
Hạ Tinh Nhiễm bị động tác thưởng thức bình thường của anh làm cho đầu váng mắt hoa.
Cận Tự trong chuyện tình yêu từ trước đến nay không tính là ôn nhu, anh có dục vọng, thích đòi hỏi, cũng hy vọng thứ mình cho, cũng là thứ Hạ Tinh Nhiễm muốn.
Thật lâu sau, anh buông người ra, thấy Hạ Tinh Nhiễm vẫn là vẻ mặt ngơ ngác, cười nhạo: "Hô hấp.”
“……”
Hạ Tinh Nhiễm lấy lại tinh thần, mặt vừa thẹn vừa đỏ, giơ tay đánh anh.
Nhưng cô bị hôn đến cả người không có khí lực, động tác đánh người rơi vào trong mắt Cận Tự, giống như làm nũng không có nửa phần uy hiếp.
Cận Tự không nhanh không chậm kéo tay cô ra sau lưng.
“Anh chỉ nếm thử thôi”, Anh hơi cúi đầu, nhìn thẳng tầm mắt Hạ Tinh Nhiễm, ngữ điệu lười biếng nói, "Dâu tây của em quả thật ngọt hơn của anh.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
“Đoạt thức ăn từ miệng người ta, anh còn chó hơn cả Phúc Thụy." Hạ Tinh Nhiễm không vui đẩy anh.
Cận Tự ngược lại càng hăng hái, ôm cô chặt hơn một chút, Hạ Tinh Nhiễm còn muốn giãy dụa, giây tiếp theo, Cận Tự dường như giở trò xấu, cắn lên môi cô một cái.
Hạ Tinh Nhiễm theo bản năng nức nở một tiếng, cau mày kháng cự, muốn mắng chửi người.
Cận Tự lại mắng thay cô một bước: "Muốn nói anh là chó?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Ngoài chó ra còn ai cắn người?
“Còn có thể chó hơn." Cận Tự thoáng nhướng mày, mặt mày thâm thúy dưới ánh sáng lờ mờ càng chói mắt phóng đãng.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn khuôn mặt tuấn tú này, sửng sốt hai giây, sau đó, nụ hôn của Cận Tự ùn ùn kéo xuống.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng lui về phía sau, giơ bát sữa chua bên cạnh lên: "Anh... anh muốn ăn, đều cho anh là được rồi.”
Nói xong, đẩy bát sữa chua về phía trước mặt anh, thấy Cận Tự không nhận, nhanh nhẹn đặt sang một bên, sau đó nhanh chóng nhảy xuống bàn, chạy về phòng.
Cận Tự Ưng như bắt thỏ, không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, trước khi cô đóng cửa, bình tĩnh vươn cánh tay, giữ mở khe cửa đang hé.
Sau đó, thuận lợi chen vào.
“……”
Hạ Tinh Nhiễm khóc không ra nước mắt.
Người này có phải uống chút rượu sẽ loạn tính hay không?!
Hôm nay sao lại không bình thường như vậy?
Cô ôm ngực từng bước lui về phía sau, cho đến khi lui tới cửa sổ, lui không thể lui, giống như khóc nói: "Anh anh anh... anh không thể làm bậy, Cận Tự.”
Gọi đại danh, nhưng vẫn là một câu phủ định.
Nhưng thanh âm này rơi vào tai Cận Tự, luôn có chút nũng nịu.
Cận Tự thấp giọng cười một tiếng: "Làm bậy cái gì?”
Hạ Tinh Nhiễm cắn môi: "Anh biết em có ý gì.”
Cận Tự buông tay: "Xin lỗi, anh không biết.”
“……”
Ở chỗ này giả bộ ngây thơ xử nam, Hạ Tinh Nhiễm cắn răng, tựa như đập nồi dìm thuyền nói: "Hôm nay bà dì tới.”
Nói trước là không thể làm cái kia.
Ai có thể nghĩ tới, Cận Tự lại càng có hứng thú.
Lông mày nhướng lên, hướng cô tới gần hai bước: "Vậy vừa vặn.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Thanh âm Cận Tự bị rượu ngâm đến khàn khàn phóng đãng: "Vậy phiền đại tiểu thư dùng đôi tay giá trị năm trăm vạn một chút.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Dường như lại nghĩ tới cái gì, Cận Tự thản nhiên bổ sung: "A, không đúng, bây giờ là bàn tay trị giá một ngàn vạn.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cô vẫn không hứng thú lắm với loại chuyện này, chịu thử nhiều với Cận Tự, một mặt là bởi vì Cận Tự thích, nguyên nhân quan trọng nhất là, Cận Tự luôn có thể phối hợp với cô, đồng thời khiến cô được vui sướng như nhau thậm chí nhiều hơn.
Nếu như là đơn phương sử dụng đôi tay ngàn vạn của mình, Hạ Tinh Nhiễm là không muốn.
Bởi vì cô ấy sẽ không nhận được niềm vui từ nó.
Nhìn Cận Tự từng bước ép sát, cũng không biết anh rốt cuộc là thật tâm thật ý hay là tùy tiện nói.
Sau lưng cô dán vào tường, cắn môi, ngón tay nắm chặt rèm cửa sổ, ngón tay trắng bệch.
Cận Tự nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, muốn trêu chọc cô đến đỉnh điểm, nhưng rốt cuộc là không đành lòng.
Đừng làm cho cô khóc thật, làm cho nửa đêm ngủ không thoải mái, ngày hôm sau đau đầu.
Anh thở dài, thoáng nghiêm mặt nói: "Đùa thôi.”
Nói xong, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh: "Anh tắm trước.”
Cảnh báo nguy hiểm được giải trừ, sắc đỏ trên mặt Hạ Tinh Nhiễm còn chưa phai nhạt, ôm ngực ngồi trong phòng ngủ một lúc.
Nghe tiếng nước chảy ào ào trong nhà vệ sinh, cả người đều sững sờ trên sô pha, một tiếng chuông wechat không thích hợp vang lên, điện thoại di động còn ở trong bếp, tiếng wechat trên máy tính bảng làm người ta sợ hãi.
Là Khương Tử Cách gọi điện thoại nhóm.
Hạ Tinh Nhiễm và Mạnh Thiến Thiến cũng không mất hứng, tất cả đều tham gia trò chuyện trước.
"Tử Cách chuyện gì với cậu vậy?", Mạnh Thiến Thiến hỏi.
Khương Tử Cách đi thẳng vào vấn đề, nói: "Quý Hàng về Lâm Nghi rồi.”
Thanh âm xuyên thấu qua radio truyền đến, có loại cô đơn kỳ quái.
Cái tên này đã từng cùng Khương Tử Cách, cùng Cận Tự đều trói buộc cùng một chỗ, Hạ Tinh Nhiễm đã một đoạn thời gian chưa từng nghe qua.
Cô hơi sững sờ: "Hả?”
Khương Tử Cách nói: "Đầu tháng này về rồi, thăng chức, công ty mở chi nhánh ở Lâm Nghi.”
Hạ Tinh Nhiễm và Mạnh Thiến Thiến đều trầm mặc, nói không nên lời hai chữ "Chúc mừng".
Quý Hàng chính là bạn cùng phòng ký túc xá Cận Tự không thông qua khảo hạch, không trở thành phi công.
Cùng Cận Tự liếc mắt một cái đều là người thành phố Lâm Nghi.
Thời sinh viên từng yêu đương cùng Khương Tử Cách, từng chia tay, sau đó hai người lại đều làm việc ở Hàng Châu, cho tới bây giờ không hợp lại, nhưng vẫn luôn ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’.
Hạ Tinh Nhiễm cùng Mạnh Thiến Thiến đều hiểu được, dưới áp lực công việc to lớn, Khương Tử Cách ở Hàng Châu cũng không có bạn bè, Quý Hàng sẽ là niềm an ủi đến mức nào với cô ấy.
Trầm mặc một lúc lâu, Khương Tử Cách không cần người an ủi, chậm rãi nói: "Anh ấy về Lâm Nghi cũng tốt, coi như là về nhà.”
Hạ Tinh Nhiễm nói: "Cậu nhớ nhà không?”
“Nhớ”, Khương Tử Cách trả lời chắc như đinh đóng cột, "Nhưng không muốn về.”
Hai người còn muốn an ủi thêm gì đó, cô đã nhanh chóng thu liễm tâm tình: "Tớ còn đang tăng ca, chỉ là có chút khó chịu, nói với mọi người một chút, tháng sau tớ cũng nghỉ việc, có thể cũng sẽ đi Lâm Nghi."
Khương Tử Cách từ trước đến nay là tính cách hùng hùng hổ hổ, sẽ không vì một người nào đó mà dừng lại quá nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, rất nhanh lại tập trung vào công việc.
-
Bị Khương Tử Cách quấy rầy, Hạ Tinh Nhiễm tạm thời quên mất mâu thuẫn với Cận Tự.
Cận Tự tắm rửa xong, rất là quy củ mặc quần áo ở nhà.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn anh đang bận rộn thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên giường, cảm thấy cần phải suy nghĩ cho hạnh phúc của Khương Tử Cách, thử hỏi: "Quý Hàng đã trở lại?"
Cận Tự nhíu mày, hỏi ngược lại: "Sao em biết?”
Hạ Tinh Nhiễm cũng không gạt: "Tử Cách nói.”
“Hai người sẽ cùng nhau thảo luận về bạn trai?" Cận Tự vừa lên giường vừa thuận miệng hỏi, anh đều có ấn tượng sâu sắc với bạn cùng phòng của Hạ Tinh Nhiễm.
"Thỉnh thoảng đi," Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy không có gì không thể thừa nhận, dù sao thời điểm chia tay, Mạnh Thiến Thiến đã gọi cho anh mắng anh một trận, “Các anh thì sao?"
“Bọn anh không”, Cận Tự tắt đèn, trong bóng tối, có vài phần nghiền ngẫm nói ra nửa câu sau, “Bọn anh là thẳng nam, không có bạn trai.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Boomerang lại tự đâm vào mình.
Nhớ lúc vừa mới gặp lại, vì bịt miệng anh, nói mình "Không có bạn gái".
Sao lại thông minh như vậy!
Trong đêm tối, Hạ Tinh Nhiễm không nói gì, chợt nghe thấy Cận Tự chậm rãi trả lời: "Đàn ông bọn anh ở cùng nhau không nói chuyện nhiều.”
Bất quá cũng có ngoại lệ, Kiều Cảnh Sâm cũng rất thích buôn chuyện với anh.
“À." Hạ Tinh Nhiễm nhìn qua thiếu hứng thú.
Đêm tối dần lan tràn, mệt mỏi dần đột kích, hai người dần dần không còn âm thanh.
Một lúc lâu, Hạ Tinh Nhiễm nhẹ nhàng mở miệng, do dự hỏi: "A Tự?”
Cận Tự mơ mơ màng màng trả lời: "Hả?”
Lần thứ hai trầm mặc, trầm mặc đến mức Cận Tự còn nghĩ lần đối thoại ngắn ngủi này chỉ là một giấc mơ, sau đó nghe được cô đang hỏi: "Anh cảm thấy Tử Cách và Quý Hàng còn có khả năng sao?"
“Rất khó nói”, Cho dù rất buồn ngủ, anh vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Hạ Tinh Nhiễm, "Không có tâm tình lúc trước, cũng sẽ không có cảm giác lúc trước.”
Cảnh còn người mất, nước chảy khó thu.
Hạ Tinh Nhiễm cắn cắn môi, nghĩ đến hai ngày trước quan hệ của hai người dần ấm lên, lại nghĩ đến Kỳ Tụng Niên.
Nghĩ đến anh và Kỳ Tụng Niên chia tay trong không vui.
Cô lấy hết can đảm hỏi: "Vậy còn anh?"
“……”
Trong bóng tối, Cận Tự mở to mắt: "Anh không thay đổi.”
Đêm tối khiến tầm mắt hai người cũng không rõ ràng, thế cho nên cũng không có phát hiện tâm tình trong mắt đối phương.
……
Hôm sau, Cận Tự hiếm khi dậy sớm, tưới nước cho hoa trên ban công, vừa vặn nhìn thấy điện thoại trong nhóm bạn đại học.
Cách thời gian Hạ Tinh Nhiễm rời giường còn một lúc, anh mở loa ngoài, nghe các bạn cùng phòng phát biểu.
Hoàng Quân Trạch thanh âm rất cao vút: "Tự ca, tôi hiện tại đến Lâm Nghi rồi, ngày mai đến ca bay đi, đi uống rượu a!"
Cận Tự trước đem cơm chó của Phúc Thụy ra ngoài rã đông: "Hôm nay?”
Hoàng Quân Trạch: "Đúng vậy, hôm nay không phải thứ bảy sao, Quý Hàng cũng nghỉ.”
Cận Tự do dự: "Chỉ sợ hôm nay không được.”
Anh bây giờ là đang chờ Hạ Tinh Nhiễm nhận sai đây.
Ngày hôm qua hỏi Quý Hàng trước, sau đó hỏi anh.
Không phải muốn hòa hảo với mình sao.
“Sao vậy?" Hoàng Quân Trạch hỏi.
Khóe miệng Cận Tự không nhịn được nhếch lên, tưới nước cho cây trầu bà, cười mắng: "Liên quan gì đến cậu?”
Hoàng Quân Trạch nói: "Hai người giúp đỡ lẫn nhau thôi mà, cậu kích động cái gì!"
Vừa dứt lời, Quý Hàng đã tham gia cuộc gọi nhưng không có lên tiếng đột nhiên xen miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu nghe cậu ta đánh rắm?!"
“Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm giúp đỡ lẫn nhau? Sau khi kết hôn chỉ số thông minh của cậu giảm xuống sao? Chuyện ma quỷ này cậu cũng tin.”
Hoàng Quân Trạch nghe Quý Hàng nói như thế, nghĩ thầm anh là người biết nội tình, vội vàng hỏi: "A? Rốt cuộc là tình huống như thế nào.”
Quý Hàng hừ một tiếng: "Giúp đỡ lẫn nhau cái rắm! Cậu ở xa cậu không biết, vị hôn phu trước đó của Hạ Tinh Nhiễm tôi biết, không phải người tốt, nhưng vẫn có chút đầu óc.
Bạn gái cũ của hắn cứ ầm ĩ, nhưng không tìm thấy hắn, Cận Tự nhờ tôi giúp cô gái này.”
Hoàng Quân Trạch trêu ghẹo nói: "U a, Tự ca chúng ta thành bồ tát rồi.”
Cận Tự mắng anh: "Cút đi.”
Quý Hàng tiếp tục nói: "Cậu ta lên kế hoạch hơn nửa đêm tháng làm sao để cho cô gái kia tìm được nhà Lộ Duy, lại để tôi làm trung gian, đem tin tức cô gái kia tìm tới cửa truyền ra..."
“Tôi bận trước bận sau nửa tháng, kết quả hiện tại đồ chó này vong ân phụ nghĩa, mỗi ngày ở nhà với vợ, lão tử lần này trở về mời cậu ta ra ngoài uống rượu cũng không rảnh.”
Nghe anh oán giận như vậy, Cận Tự làm động tác ngoáy lỗ tai không kiên nhẫn: "Lời này cậu nói quá bí mật rồi Quý Hàng.”
Quý Hàng: "Cậu còn không cho người ta nói?”
“Được được được, thích nói thì nói.”
Cận Tự không để ý đến anh, tưới hoa xong, quay người lại, bình nước trong tay trong nháy mắt cầm không vững.
Hạ Tinh Nhiễm quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cận Tự: "......”
Lông mày của anh nhíu một chút, sau đó không chút lưu tình cướp bát từ trong tay cô, ném sang một bên.
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
Không cho cô thời gian kháng nghị, Cận Tự người này, là một tay tán tỉnh cừ khôi, đầu tiên là nhẹ nhàng đuổi cánh môi cô, thong thả ôn nhu, liếm liếm sữa chua còn sót lại ở khóe miệng cô, thay thế vết nước trong suốt, hơi có vẻ sắc tình.
Hạ Tinh Nhiễm bị động tác thưởng thức bình thường của anh làm cho đầu váng mắt hoa.
Cận Tự trong chuyện tình yêu từ trước đến nay không tính là ôn nhu, anh có dục vọng, thích đòi hỏi, cũng hy vọng thứ mình cho, cũng là thứ Hạ Tinh Nhiễm muốn.
Thật lâu sau, anh buông người ra, thấy Hạ Tinh Nhiễm vẫn là vẻ mặt ngơ ngác, cười nhạo: "Hô hấp.”
“……”
Hạ Tinh Nhiễm lấy lại tinh thần, mặt vừa thẹn vừa đỏ, giơ tay đánh anh.
Nhưng cô bị hôn đến cả người không có khí lực, động tác đánh người rơi vào trong mắt Cận Tự, giống như làm nũng không có nửa phần uy hiếp.
Cận Tự không nhanh không chậm kéo tay cô ra sau lưng.
“Anh chỉ nếm thử thôi”, Anh hơi cúi đầu, nhìn thẳng tầm mắt Hạ Tinh Nhiễm, ngữ điệu lười biếng nói, "Dâu tây của em quả thật ngọt hơn của anh.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
“Đoạt thức ăn từ miệng người ta, anh còn chó hơn cả Phúc Thụy." Hạ Tinh Nhiễm không vui đẩy anh.
Cận Tự ngược lại càng hăng hái, ôm cô chặt hơn một chút, Hạ Tinh Nhiễm còn muốn giãy dụa, giây tiếp theo, Cận Tự dường như giở trò xấu, cắn lên môi cô một cái.
Hạ Tinh Nhiễm theo bản năng nức nở một tiếng, cau mày kháng cự, muốn mắng chửi người.
Cận Tự lại mắng thay cô một bước: "Muốn nói anh là chó?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Ngoài chó ra còn ai cắn người?
“Còn có thể chó hơn." Cận Tự thoáng nhướng mày, mặt mày thâm thúy dưới ánh sáng lờ mờ càng chói mắt phóng đãng.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn khuôn mặt tuấn tú này, sửng sốt hai giây, sau đó, nụ hôn của Cận Tự ùn ùn kéo xuống.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng lui về phía sau, giơ bát sữa chua bên cạnh lên: "Anh... anh muốn ăn, đều cho anh là được rồi.”
Nói xong, đẩy bát sữa chua về phía trước mặt anh, thấy Cận Tự không nhận, nhanh nhẹn đặt sang một bên, sau đó nhanh chóng nhảy xuống bàn, chạy về phòng.
Cận Tự Ưng như bắt thỏ, không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, trước khi cô đóng cửa, bình tĩnh vươn cánh tay, giữ mở khe cửa đang hé.
Sau đó, thuận lợi chen vào.
“……”
Hạ Tinh Nhiễm khóc không ra nước mắt.
Người này có phải uống chút rượu sẽ loạn tính hay không?!
Hôm nay sao lại không bình thường như vậy?
Cô ôm ngực từng bước lui về phía sau, cho đến khi lui tới cửa sổ, lui không thể lui, giống như khóc nói: "Anh anh anh... anh không thể làm bậy, Cận Tự.”
Gọi đại danh, nhưng vẫn là một câu phủ định.
Nhưng thanh âm này rơi vào tai Cận Tự, luôn có chút nũng nịu.
Cận Tự thấp giọng cười một tiếng: "Làm bậy cái gì?”
Hạ Tinh Nhiễm cắn môi: "Anh biết em có ý gì.”
Cận Tự buông tay: "Xin lỗi, anh không biết.”
“……”
Ở chỗ này giả bộ ngây thơ xử nam, Hạ Tinh Nhiễm cắn răng, tựa như đập nồi dìm thuyền nói: "Hôm nay bà dì tới.”
Nói trước là không thể làm cái kia.
Ai có thể nghĩ tới, Cận Tự lại càng có hứng thú.
Lông mày nhướng lên, hướng cô tới gần hai bước: "Vậy vừa vặn.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Thanh âm Cận Tự bị rượu ngâm đến khàn khàn phóng đãng: "Vậy phiền đại tiểu thư dùng đôi tay giá trị năm trăm vạn một chút.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Dường như lại nghĩ tới cái gì, Cận Tự thản nhiên bổ sung: "A, không đúng, bây giờ là bàn tay trị giá một ngàn vạn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cô vẫn không hứng thú lắm với loại chuyện này, chịu thử nhiều với Cận Tự, một mặt là bởi vì Cận Tự thích, nguyên nhân quan trọng nhất là, Cận Tự luôn có thể phối hợp với cô, đồng thời khiến cô được vui sướng như nhau thậm chí nhiều hơn.
Nếu như là đơn phương sử dụng đôi tay ngàn vạn của mình, Hạ Tinh Nhiễm là không muốn.
Bởi vì cô ấy sẽ không nhận được niềm vui từ nó.
Nhìn Cận Tự từng bước ép sát, cũng không biết anh rốt cuộc là thật tâm thật ý hay là tùy tiện nói.
Sau lưng cô dán vào tường, cắn môi, ngón tay nắm chặt rèm cửa sổ, ngón tay trắng bệch.
Cận Tự nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, muốn trêu chọc cô đến đỉnh điểm, nhưng rốt cuộc là không đành lòng.
Đừng làm cho cô khóc thật, làm cho nửa đêm ngủ không thoải mái, ngày hôm sau đau đầu.
Anh thở dài, thoáng nghiêm mặt nói: "Đùa thôi.”
Nói xong, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh: "Anh tắm trước.”
Cảnh báo nguy hiểm được giải trừ, sắc đỏ trên mặt Hạ Tinh Nhiễm còn chưa phai nhạt, ôm ngực ngồi trong phòng ngủ một lúc.
Nghe tiếng nước chảy ào ào trong nhà vệ sinh, cả người đều sững sờ trên sô pha, một tiếng chuông wechat không thích hợp vang lên, điện thoại di động còn ở trong bếp, tiếng wechat trên máy tính bảng làm người ta sợ hãi.
Là Khương Tử Cách gọi điện thoại nhóm.
Hạ Tinh Nhiễm và Mạnh Thiến Thiến cũng không mất hứng, tất cả đều tham gia trò chuyện trước.
"Tử Cách chuyện gì với cậu vậy?", Mạnh Thiến Thiến hỏi.
Khương Tử Cách đi thẳng vào vấn đề, nói: "Quý Hàng về Lâm Nghi rồi.”
Thanh âm xuyên thấu qua radio truyền đến, có loại cô đơn kỳ quái.
Cái tên này đã từng cùng Khương Tử Cách, cùng Cận Tự đều trói buộc cùng một chỗ, Hạ Tinh Nhiễm đã một đoạn thời gian chưa từng nghe qua.
Cô hơi sững sờ: "Hả?”
Khương Tử Cách nói: "Đầu tháng này về rồi, thăng chức, công ty mở chi nhánh ở Lâm Nghi.”
Hạ Tinh Nhiễm và Mạnh Thiến Thiến đều trầm mặc, nói không nên lời hai chữ "Chúc mừng".
Quý Hàng chính là bạn cùng phòng ký túc xá Cận Tự không thông qua khảo hạch, không trở thành phi công.
Cùng Cận Tự liếc mắt một cái đều là người thành phố Lâm Nghi.
Thời sinh viên từng yêu đương cùng Khương Tử Cách, từng chia tay, sau đó hai người lại đều làm việc ở Hàng Châu, cho tới bây giờ không hợp lại, nhưng vẫn luôn ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’.
Hạ Tinh Nhiễm cùng Mạnh Thiến Thiến đều hiểu được, dưới áp lực công việc to lớn, Khương Tử Cách ở Hàng Châu cũng không có bạn bè, Quý Hàng sẽ là niềm an ủi đến mức nào với cô ấy.
Trầm mặc một lúc lâu, Khương Tử Cách không cần người an ủi, chậm rãi nói: "Anh ấy về Lâm Nghi cũng tốt, coi như là về nhà.”
Hạ Tinh Nhiễm nói: "Cậu nhớ nhà không?”
“Nhớ”, Khương Tử Cách trả lời chắc như đinh đóng cột, "Nhưng không muốn về.”
Hai người còn muốn an ủi thêm gì đó, cô đã nhanh chóng thu liễm tâm tình: "Tớ còn đang tăng ca, chỉ là có chút khó chịu, nói với mọi người một chút, tháng sau tớ cũng nghỉ việc, có thể cũng sẽ đi Lâm Nghi."
Khương Tử Cách từ trước đến nay là tính cách hùng hùng hổ hổ, sẽ không vì một người nào đó mà dừng lại quá nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, rất nhanh lại tập trung vào công việc.
-
Bị Khương Tử Cách quấy rầy, Hạ Tinh Nhiễm tạm thời quên mất mâu thuẫn với Cận Tự.
Cận Tự tắm rửa xong, rất là quy củ mặc quần áo ở nhà.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn anh đang bận rộn thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên giường, cảm thấy cần phải suy nghĩ cho hạnh phúc của Khương Tử Cách, thử hỏi: "Quý Hàng đã trở lại?"
Cận Tự nhíu mày, hỏi ngược lại: "Sao em biết?”
Hạ Tinh Nhiễm cũng không gạt: "Tử Cách nói.”
“Hai người sẽ cùng nhau thảo luận về bạn trai?" Cận Tự vừa lên giường vừa thuận miệng hỏi, anh đều có ấn tượng sâu sắc với bạn cùng phòng của Hạ Tinh Nhiễm.
"Thỉnh thoảng đi," Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy không có gì không thể thừa nhận, dù sao thời điểm chia tay, Mạnh Thiến Thiến đã gọi cho anh mắng anh một trận, “Các anh thì sao?"
“Bọn anh không”, Cận Tự tắt đèn, trong bóng tối, có vài phần nghiền ngẫm nói ra nửa câu sau, “Bọn anh là thẳng nam, không có bạn trai.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Boomerang lại tự đâm vào mình.
Nhớ lúc vừa mới gặp lại, vì bịt miệng anh, nói mình "Không có bạn gái".
Sao lại thông minh như vậy!
Trong đêm tối, Hạ Tinh Nhiễm không nói gì, chợt nghe thấy Cận Tự chậm rãi trả lời: "Đàn ông bọn anh ở cùng nhau không nói chuyện nhiều.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất quá cũng có ngoại lệ, Kiều Cảnh Sâm cũng rất thích buôn chuyện với anh.
“À." Hạ Tinh Nhiễm nhìn qua thiếu hứng thú.
Đêm tối dần lan tràn, mệt mỏi dần đột kích, hai người dần dần không còn âm thanh.
Một lúc lâu, Hạ Tinh Nhiễm nhẹ nhàng mở miệng, do dự hỏi: "A Tự?”
Cận Tự mơ mơ màng màng trả lời: "Hả?”
Lần thứ hai trầm mặc, trầm mặc đến mức Cận Tự còn nghĩ lần đối thoại ngắn ngủi này chỉ là một giấc mơ, sau đó nghe được cô đang hỏi: "Anh cảm thấy Tử Cách và Quý Hàng còn có khả năng sao?"
“Rất khó nói”, Cho dù rất buồn ngủ, anh vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Hạ Tinh Nhiễm, "Không có tâm tình lúc trước, cũng sẽ không có cảm giác lúc trước.”
Cảnh còn người mất, nước chảy khó thu.
Hạ Tinh Nhiễm cắn cắn môi, nghĩ đến hai ngày trước quan hệ của hai người dần ấm lên, lại nghĩ đến Kỳ Tụng Niên.
Nghĩ đến anh và Kỳ Tụng Niên chia tay trong không vui.
Cô lấy hết can đảm hỏi: "Vậy còn anh?"
“……”
Trong bóng tối, Cận Tự mở to mắt: "Anh không thay đổi.”
Đêm tối khiến tầm mắt hai người cũng không rõ ràng, thế cho nên cũng không có phát hiện tâm tình trong mắt đối phương.
……
Hôm sau, Cận Tự hiếm khi dậy sớm, tưới nước cho hoa trên ban công, vừa vặn nhìn thấy điện thoại trong nhóm bạn đại học.
Cách thời gian Hạ Tinh Nhiễm rời giường còn một lúc, anh mở loa ngoài, nghe các bạn cùng phòng phát biểu.
Hoàng Quân Trạch thanh âm rất cao vút: "Tự ca, tôi hiện tại đến Lâm Nghi rồi, ngày mai đến ca bay đi, đi uống rượu a!"
Cận Tự trước đem cơm chó của Phúc Thụy ra ngoài rã đông: "Hôm nay?”
Hoàng Quân Trạch: "Đúng vậy, hôm nay không phải thứ bảy sao, Quý Hàng cũng nghỉ.”
Cận Tự do dự: "Chỉ sợ hôm nay không được.”
Anh bây giờ là đang chờ Hạ Tinh Nhiễm nhận sai đây.
Ngày hôm qua hỏi Quý Hàng trước, sau đó hỏi anh.
Không phải muốn hòa hảo với mình sao.
“Sao vậy?" Hoàng Quân Trạch hỏi.
Khóe miệng Cận Tự không nhịn được nhếch lên, tưới nước cho cây trầu bà, cười mắng: "Liên quan gì đến cậu?”
Hoàng Quân Trạch nói: "Hai người giúp đỡ lẫn nhau thôi mà, cậu kích động cái gì!"
Vừa dứt lời, Quý Hàng đã tham gia cuộc gọi nhưng không có lên tiếng đột nhiên xen miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu nghe cậu ta đánh rắm?!"
“Cận Tự và Hạ Tinh Nhiễm giúp đỡ lẫn nhau? Sau khi kết hôn chỉ số thông minh của cậu giảm xuống sao? Chuyện ma quỷ này cậu cũng tin.”
Hoàng Quân Trạch nghe Quý Hàng nói như thế, nghĩ thầm anh là người biết nội tình, vội vàng hỏi: "A? Rốt cuộc là tình huống như thế nào.”
Quý Hàng hừ một tiếng: "Giúp đỡ lẫn nhau cái rắm! Cậu ở xa cậu không biết, vị hôn phu trước đó của Hạ Tinh Nhiễm tôi biết, không phải người tốt, nhưng vẫn có chút đầu óc.
Bạn gái cũ của hắn cứ ầm ĩ, nhưng không tìm thấy hắn, Cận Tự nhờ tôi giúp cô gái này.”
Hoàng Quân Trạch trêu ghẹo nói: "U a, Tự ca chúng ta thành bồ tát rồi.”
Cận Tự mắng anh: "Cút đi.”
Quý Hàng tiếp tục nói: "Cậu ta lên kế hoạch hơn nửa đêm tháng làm sao để cho cô gái kia tìm được nhà Lộ Duy, lại để tôi làm trung gian, đem tin tức cô gái kia tìm tới cửa truyền ra..."
“Tôi bận trước bận sau nửa tháng, kết quả hiện tại đồ chó này vong ân phụ nghĩa, mỗi ngày ở nhà với vợ, lão tử lần này trở về mời cậu ta ra ngoài uống rượu cũng không rảnh.”
Nghe anh oán giận như vậy, Cận Tự làm động tác ngoáy lỗ tai không kiên nhẫn: "Lời này cậu nói quá bí mật rồi Quý Hàng.”
Quý Hàng: "Cậu còn không cho người ta nói?”
“Được được được, thích nói thì nói.”
Cận Tự không để ý đến anh, tưới hoa xong, quay người lại, bình nước trong tay trong nháy mắt cầm không vững.
Hạ Tinh Nhiễm quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cận Tự: "......”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro