Tựa Ngày Xuân Tựa Đêm Sao

"Vị hôn phu của...

2024-10-04 23:32:36

Mùa hè ở thành phố Lâm Nghi luôn có mưa.

Mưa dầm triền miên kéo dài một tuần, trong không khí tràn ngập ẩm ướt, ngột ngạt.

Gạch đá bên ngoài bãi đỗ xe bị mưa ngâm lỏng lẻo, Hạ Tinh Nhiễm hôm nay vận khí không tốt, lúc lái xe tới không cẩn thận giẫm chân, bùn dính đầy nửa bắp chân và làn váy sạch sẽ.

Cô khẽ nhíu mày, sau đó bất động thanh sắc lau chùi.

Chuông điện thoại di động liên tục vang lên ba lần, gõ vào màng nhĩ cô như đòi mạng, Hạ Tinh Nhiễm rốt cục có chút cảm xúc, buông khăn giấy nhận điện thoại: "Alo?"

Chỉ dựa vào âm tiết ngắn ngủi lúc cô nghe điện thoại, bạn tốt Khương Tử Cách liền nghe ra giọng nói của cô có phần bực bội, chẳng những không an ủi, còn xát muối vào vết thương, "Bởi vì vị hôn phu của cậu?"

  “……”

Khương Tử Cách tuy rằng ở Hàng Châu xa xôi mỗi ngày đều là 996 (*), nhưng bát quái một chút cũng không bỏ sót.

*996: chế độ giờ làm 996 có nghĩa là 9 giờ sáng sẽ bắt đầu làm việc và kết thúc ngày làm việc vào 9 giờ tối và tiếp diễn liên tục trong suốt 6 ngày mỗi tuần. Đây là văn hoá làm việc rất phổ biến ở Trung Quốc hiện nay. Mặc dù là sai quy định pháp luật nhưng vẫn có rất nhiều doanh nghiệp thực thi.*

"Tớ nghe Quý Hàng nói, vị hôn phu kia của cậu cũng không phải là người tốt gì, ở Lâm Nghi các cậu cũng coi như có chút danh tiếng ăn chơi trác táng, chọc mèo trêu chó cái gì cũng làm, bạn gái cũ có thể từ đường Bình Giang xếp hàng đến sân bay Đông Phổ, kết hôn với người như vậy cậu có thể không lo lắng, không sợ bạn gái cũ mang theo con riêng tới cửa tìm cậu?"

Nghe bạn tốt lải nhải băn khoăn, Hạ Tinh không hiểu sao trong lòng có vài phần bình tĩnh, cười nói: “Anh ấy còn chưa đến mức đó.”

Khương Tử Cách nghẹn họng, đầu óc xoay chuyển cực nhanh: "Vậy là bạn gái cũ đã tới cửa?"

Hạ Tinh Nhiễm: "......”

Trong nhà sắp xếp xem mắt, cô biết tình huống của Lộ Duy, lúc còn trẻ phóng đãng một chút, hai năm nay đã thu liễm rất nhiều, chuyện lần này bị bạn gái cũ tìm tới cửa Hạ Tinh Nhiễm không hỏi nhiều, Lộ Duy xử lý gọn gàng, cũng nói xin lỗi với cô.

Hai nhà Lộ, Hạ môn đăng hộ đối, Hạ gia muốn cô mau chóng thành hôn, tin tức kết hôn cũng đã truyền ra, lúc này có biến số cũng không thích hợp.

Dù sao cũng là liên hôn, cô cũng không phải là người có tính phản loạn, Hạ Tinh Nhiễm quyết định mở một con mắt nhắm một con mắt coi như xong.

Đơn giản giải thích tiền căn hậu quả cho Khương Tử Cách, phía đối diện trầm mặc một lúc lâu: "Không thể không kết hôn?”

“Rất khó. "Hạ Tinh Nhiễm nói.

Khương Tử Cách yên lặng châm chọc một câu: "Ba cậu cũng thật là, đây không phải là đang bán con gái sao?"

Hạ Tinh Nhiễm cười khổ như tự giễu, còn chưa lên tiếng, chợt nghe Khương Tử Cách lẩm bẩm: "Tính tình mặc cho người ta xoa bóp như cậu, thật sự xứng với người thật lòng chịu suy nghĩ cho cậu như Cận Tự.”

Cận Tự.

Đã lâu không nghe thấy cái tên này, giống như một viên đá rơi xuống mặt nước, Hạ Tinh Nhiễm nhất thời ngơ ngác.

"Nhiều năm như vậy tớ cũng không hỏi cậu, lúc trước hai người các cậu như thế nào nói chia liền chia tay? Ban đầu tớ còn sợ cậu đắm chìm trong thất tình không ra, nhưng cậu hiện tại muốn kết hôn, tớ lại có chút tiếc hận cho hai người..."

“Nói thật lòng, có thể là lúc trước hai người chia tay quá vội vàng, tớ luôn có ảo giác hai người còn chưa kết thúc.”

Thanh âm của Khương Tử Cách trải qua mài giũa của sóng điện thoại, khàn khàn, cũ kỹ.

Trong nháy mắt đó, trong đầu Hạ Tinh Nhiễm tựa hồ cũng lóe lên rất nhiều ký ức trước đây, nội dung giống như đèn kéo quân nhao nhao xẹt qua, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.

Dù sao cũng đã kết thúc.

Cô bất động thanh sắc ngắt lời người bạn đang chìm trong hồi ức: "Cậu gọi cho tớ có chuyện gì?

Khương Tử Cách vỗ đầu, nói trở lại vấn đề chính: "À đúng, đầu tháng tớ rảnh rỗi một chút, thứ sáu tớ đi Lâm Nghi tìm cậu chơi.”

“Được.”

Tuy rằng đã đến giờ tan tầm buổi tối, nhưng công việc của Khương Tử Cách bình thường đều phải đến mười giờ rưỡi, cùng Hạ Tinh Nhiễm nói thêm hai câu không mặn không nhạt hằng ngày, lại nhắc tới Lộ Duy, muốn nói lại thôi cúp điện thoại.

Hạ Tinh Nhiễm lại ngồi trên xe một lúc, tin nhắn thúc giục của Lộ Duy không ngừng nhảy ra trên điện thoại.

Cuối cùng cô thở dài một hơi, mở đường dẫn, lái xe về phía Nam thành phố.

Lộ Duy đương nhiên không phải số mệnh của cô.

Nhưng đã qua tuổi thanh xuân ngây thơ, theo đuổi ý nghĩ "duy nhất" trong lòng đối phương không khỏi quá mức đơn thuần.

  -

Nửa đường lại đổ một trận mưa, mưa bụi ào ào từ lớn biến nhỏ, mãi cho đến khi Hạ Tinh Nhiễm lái xe đến biệt thự phía nam thành phố cũng không dừng lại.

Một tòa biệt thự trong mưa đèn đuốc sáng trưng.

Hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của Lộ Duy, con trai duy nhất của Lộ gia, bữa tiệc sinh nhật này đương nhiên rất phô trương.

Hai bên đường đã đỗ không ít xe sang trọng, trước cửa cũng có nhân viên công tác đang đăng ký thông tin khách mời, danh sách quà tặng.

Nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật lại cầm một chiếc ô đen đứng trong màn mưa.

Hạ Tinh Nhiễm đẩy cửa xe ra, hạt mưa nhỏ không đợi rơi xuống mặt đã bị ngăn trở, cô sửng sốt, giương mắt nhìn người đang tới.

"Sao anh lại ra ngoài?"

Lộ Duy mặc âu phục màu trắng, một bên vai đã bị nước mưa thấm ướt.

Lộ Duy cười nói: "Vừa rồi mưa lớn, sợ em đội mưa đi vào bị cảm.”

“Em nào có yếu đuối như vậy? "Hạ Tinh Nhiễm nói.

Lộ Duy: "Nhưng anh một chút sơ xuất cũng không dám có.”



Ô lại nghiêng về phía cô, e sợ cô bị ướt một chút, cánh tay như có như không vịn trên lưng cô, một đường hộ tống cô đi vào biệt thự.

Không gian bên trong sân rất lớn, màu sắc lấy màu trắng và màu vàng làm chủ đạo, khắp nơi bày bách hợp màu hồng nhạt ngậm đầynước.

Lộ gia có ý định nhường đường cho Lộ Duy năm nay liền lục tục tiếp nhận gia nghiệp, bởi vậy, khách mời của bữa tiệc sinh nhật này không chỉ có bạn bè thân thích, rất nhiều đối tác thương mại cũng có mặt.

Mạnh đổng làm vận chuyển hàng hóa hàng không dân dụng cầm sâm banh tới chạm cốc với Lộ Duy, lại khẽ gật đầu với Hạ Tinh Nhiễm: "Thành gia lập nghiệp, Tiểu Lộ tổng năm nhi lập chuyện tốt thành đôi rồi.”

“Tôi tha thiết ước mơ." Lộ Duy hạ ly rượu xuống nửa tấc, gặp Mạnh đổng, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Hạ Tinh Nhiễm.

Mạnh đổng đi rồi, lại tới người kế tiếp.

Làm vị hôn thê, Hạ Tinh Nhiễm là tác dụng đảm đương "mặt tiền", kéo cánh tay Lộ Duy qua gian phòng y hương tấn ảnh (*).

*Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.*

Lộ Duy chu đáo gọi nhân viên phục vụ, thay cho cô ly nước trắng: "Champagne tổn thương dạ dày, uống chút nước trắng giúp anh ứng phó với đám người kia là được rồi.”

Rất là săn sóc ôn nhu.

- Đây là hình thức ở chung trước sau như một giữa hai người, nho nhã lễ độ với nhau mà có cảm giác chừng mực nhất định.

Hạ Tinh Nhiễm cười cười: "Nào có ai lừa gạt người như vậy?”

Lộ Duy nhướng mày, lộ ra một chút phong lưu thời thanh xuân: "Đám lão hồ ly kia không phải cũng qua loa với anh sao?”

Mí mắt đơn bạc theo động tác nhướng mày của hắn mở ra, Hạ Tinh Nhiễm nhìn đôi mắt hoa đào kia, bỗng dưng lại có chút thất thần.

Đột nhiên, góc đông nam biệt thự bộc phát ra một trận tiếng ồn ào.

Hạ Tinh Nhiễm hoàn hồn, theo bản năng nhìn sang đầu kia, đều là một đám người trẻ tuổi, đoán chừng là bạn bè trong giới của Lộ Duy, nam nữ vây quanh cùng một chỗ nói chút lời dí dỏm.

Không khí sôi trào ồn ào náo động.

Người đó sẽ ở đây chứ?

Nhắc tới cũng kỳ quái, ở cùng một thành phố cùng một vòng quan hệ, mấy năm nay hai người cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp lại.

“Gặp người quen? "Lộ Duy nhìn về phía ánh mắt cô, giọng nói thăm dò.

“Không, không có.”

Hạ Tinh Nhiễm rất nhanh hoàn hồn, chủ động kéo cánh tay anh rời đi.

  -

Khúc đàn dương cầm lại đổi một bài, từ êm đềm sang sục sôi.

“A Tự, A Tự!" Bạn bè dần dần cao giọng để bạn tốt trước mặt hoàn hồn," Cậu bị cái gì đè lên người vậy? Sao đột nhiên lại đứng yên...”

La Diệc Chu nhìn theo ánh mắt Cận Tự, vừa vặn nhìn thấy một dáng người thon thả.

Váy đen đoan trang cột eo quanh người, chiều dài rủ xuống mắt cá chân, khi cô bước đi làn da như ẩn như hiện so với dương chi ngọc còn trắng nõn óng ánh hơn.

Rõ ràng chỉ có một bóng lưng, nhưng từ đường cong tinh tế cùng dáng người hoàn mỹ có thể thấy được đây là một vị mỹ nữ tuyệt đối.

“Thảo.....”.

La Diệc Chu bị vẻ mỹ mạo đánh sâu vào đầu, mãi đến khi Cận Tự búng ngón tay cái trước mắt cậu mới lấy lại tinh thần, nhưng tập trung nhìn người đàn ông trước mắt, lại sửng sốt một chút.

Cận Tự lập tức nhíu đôi lông mày đen nhánh: "Cậu bị làm sao?”

“Thật con mẹ nó xinh đẹp a!" Không chỉ có La Diệc Chu thấy được, chung quanh những bằng hữu khác cũng lên tiếng phụ họa.

Không phải người địa phương? Loại đại mỹ nữ này tôi chưa từng thấy qua, không nên a.

"Con gái nhỏ của Vân Hối Mộc Nghiệp, trước đây chưa từng chơi với chúng ta, nhưng cũng đúng, ai đã biết được đức hạnh của Lộ Duy còn có thể đính hôn với anh ta chứ?"

  “……”

Cậu ấm cô chiêu cùng một chỗ ríu rít, La Diệc ngồi cạnh Cận Tự, lấy khuỷu tay oán hận anh: "Cậu biết không, hai ngày trước cô gái kia lại tới tìm Lộ Duy, chuyện kia lúc trước ầm ĩ lớn như vậy, tôi còn tưởng rằng không kết hôn được.”

“Có gì phải lo lắng? "Cận Tự nhấp một ngụm bia, ánh đèn ấm áp chiếu vào trong con ngươi anh, nhưng không hiểu sao lại chiếu ra vài phần sắc bén.

La Diệc Chu nghẹn lời: "Cũng đúng, có liên quan gì đến tôi, đâu phải tôi cưới.”

“Tôi không có ý này." Cận Tự ngắt lời anh.

La Diệc Chu: "...?”

Ngữ khí Cận Tự nhẹ nhàng: "Hiện tại cũng có thể không kết hôn được.”

La Diệc Chu: "......”

Mặc dù là cùng một vòng, nhưng bọn Cận Tự La Diệc Chu và Lộ Duy kém nhau bốn tuổi, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chơi cùng nhau.

Hôm nay Cận Tự đại diện cho gia đình tham dự bữa tiệc sinh nhật này cũng đã đủ làm cho La Diệc Chu kinh ngạc, lần phát biểu này lại càng ngoài dự liệu.

Anh không thể trông mong người khác tốt một chút.

Cận Tự một tay chống lên ghế sô pha, thoải mái dựa vào, tay kia không ngừng gõ màn hình điện thoại di động, dường như đang nói chuyện phiếm với người khác.



La Diệc Chu sôi nổi bát quái, thò cổ nhìn lén màn hình của anh, liền thấy là ảnh chân dung của một nữ sinh, đã bị Cận Tự phát hiện, ấn tắt điện thoại di động.

"Tôi trông mong cậu ta tốt thì có ích lợi gì?" anh vẫn như cũ bộ dáng không thay đổi, "Tôi là Quan Thế Âm Bồ Tát, nói cái gì cũng hiển linh?"

La Diệc Chu: "......”

Được, ngài có tính tình.

Hôm nay Cận Tự dường như không hăng hái lắm, mọi người uống rượu vui đùa ầm ĩ, chỉ có anh đang nhấp chút bia, lẳng lặng nhìn.

Nhưng khí chất trên người anh xuất chúng, tùy tiện ngồi ở chỗ này, cũng có thể khiến cho các nữ sinh liên tiếp nhìn lại.

La Diệc Chu cùng mọi người chơi xong hai ván, lại không kiềm chế được lòng hiếu kỳ lại gần: "A Tự, nói thật với tôi, có phải cậu đang yêu rồi không?"

“Vẫn chưa." Cận Tự nói.

Nghe được câu trả lời này, ánh mắt La Diệc Chu đều sáng lên.

Nhưng Cận Tự rõ ràng không muốn nhiều lời, thay đổi đề tài: "Câu chuẩn bị quà gì cho Lộ Duy?”

"Một cái túi, còn cậu?"

Cận Tự nhếch môi: "Đại lễ.”

Lại có người kiên nhẫn mời Cận Tự tham gia trò chơi của mọi người, lần này anh rốt cục đáp ứng, không khí dần dần náo nhiệt hẳn lên.

Màn hình di động sáng lên, người nọ tựa hồ lại gửi tin nhắn tới.

Cận Tự nhìn thoáng qua, ấn tắt di động.

Tiệc sinh nhật, trên sân khấu đặt ảnh Lộ Duy từ nhỏ đến lớn, còn có bài phát biểu của cha mẹ Lộ.

Đại gia tộc luôn truyền thống, làm vị hôn thê, Hạ Tinh Nhiễm ở dưới đài nhìn, đợi đến quá trình kết thúc, âm nhạc tiếp tục vang lên.

Có nhân viên công tác tới nói gì đó với Lộ Duy, sắc mặt anh ta thay đổi một chút, chào Hạ Tinh Nhiễm một tiếng rồi vội vã rời đi.

Mọi người một lần nữa náo nhiệt, có người uống chút rượu, nhớ tới nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này.

"Lộ Duy đâu? Sao còn không tới đây cùng chúng ta náo nhiệt một chút đi!"

Cận Tự dùng ngón tay day huyệt thái dương, làm như lơ đãng đưa ra ý kiến: "Gọi điện thoại đi.”

“A, đúng, gọi điện thoại......”

Mọi người lại thương lượng xem ai gọi điện thoại.

Cận Tự lại đột nhiên đứng dậy.

La Diệc Chu hỏi: "Làm sao vậy?”

Cận Tự dùng cằm chỉ ly rượu trống không: "Hóng gió, tỉnh rượu.”

  -

Điện thoại di động trong tay vang lên thật lâu.

Giống như một củ khoai lang phỏng tay, Hạ Tinh Nhiễm cắn cắn môi, đi ra cửa, một đường hỏi nhân viên công tác Lộ Duy đi đâu.

Đi thẳng tới bãi đỗ xe.

Lộ Duy có rất nhiều xe sang trọng, Hạ Tinh Nhiễm cũng không biết hôm nay anh lái chiếc nào, bóng đêm dày đặc, cô nương theo ánh sáng lờ mờ, tìm kiếm từng người một.

Cũng may không có vấn đề gì lớn, cô nhanh chóng nhìn thấy xe của Lộ Duy.

Rồi lại như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ.

Trong chiếc xe kia, rõ ràng là Lộ Duy đang ngồi.

Mà trên người hắn, lại có một người phụ nữ đang ngồi.

Xuyên qua cửa sổ xe phía sau, Hạ Tinh Nhiễm mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng hai người dây dưa, như hai dây leo, bám vào nhau.

Máu toàn thân chảy ngược, ban đêm mưa dầm ướt át, không khí sền sệt, Hạ Tinh Nhiễm vô thức nổi lên một thân mồ hôi lạnh.

Cửa sổ Mercedes Benz G-Class bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã được hạ xuống, truyền đến tiếng huýt sáo ngắn ngủi.

Hạ Tinh Nhiễm vừa tỉnh mộng nhìn qua, một giây sau, tựa như rơi vào một cảnh trong mơ khác.

Khuôn mặt đường cong lưu loát, mái tóc màu đen nhỏ vụn phủ lên trán, mắt hoa đào khép hờ cùng khóe miệng nhếch lên như cười như không.

Một khuôn mặt đã lâu không gặp, rồi lại không hiểu sao quen thuộc, giống như mấy năm nay, đã nhìn thấy nhiều lần trong giấc mộng.

Cô há miệng ngạc nhiên, nhưng không phát ra một âm tiết.

Ngược lại vị bạn trai cũ này thái độ bình tĩnh, hướng phía trước xe giương lên cằm: "Vị hôn phu của em?"

Dường như đã biết tất cả về cô.

Lòng bàn tay Hạ Tinh Nhiễm cầm điện thoại di động toát mồ hôi, cảm giác thời tiết càng ngột ngạt, có chút không thở nổi.

Một giây sau, Cận Tự nhún vai, nói như xem kịch: "Xem ra vị hôn phu của em đang yêu đương cuồng nhiệt rồi.”

  “……”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tựa Ngày Xuân Tựa Đêm Sao

Số ký tự: 0