“Cùng Anh Về Nh...
2024-10-04 23:32:36
Trong lòng Hạ Tinh Nhiễm lộp bộp một tiếng, chợt nghĩ đến Cận Tự từ nhỏ lớn lên trong tình yêu, được cả nhà quan tâm che chở, hẳn là không có tâm tư không uống thuốc giả vờ sinh bệnh hấp dẫn sự chú ý của người lớn.
Trầm mặc hai giây, cô vén chăn lên, thậm chí nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh mắng em.”
Cận Tự:?
Phản ứng một chút, anh bật cười ra tiếng, bước chân vốn chuẩn bị ra cửa định ở cửa, nửa dựa vào khung cửa, lười biếng hỏi ngược lại: "Ai muốn mắng em, sao lại nghĩ lệch lạc như vậy chứ.”
Hạ Tinh Nhiễm trừng anh, cố tình gây sự: "Có muốn hay không trong lòng anh tự biết rõ.”
Cận Tự: "......”
Bốn mắt nhìn nhau, hai gò má Hạ Tinh Nhiễm còn có nhiệt độ cơ thể quá cao nhuộm đỏ ửng, trong mắt tựa hồ còn che kín một tầng hơi nước, bộ dáng khiến người ta thấy mà thương.
Không so đo với bệnh nhân.
“Đúng đúng đúng", Cận Tự nói, "Là lỗi của anh, anh xin lỗi được chưa?”
Hoàn toàn không có ý xin lỗi.
Mặt Hạ Tinh Nhiễm càng đỏ hơn, chăn trùm kín, ngủ ngon giấc.
Buổi sáng sốt nhẹ, Hạ Tinh Nhiễm ngủ một lát, rời giường họp video.
Vô luận cô có ở đây hay không, hôm nay bộ phận thương mại điện tử của công ty đều phải trải qua một lần phương án marketing cho sự kiện 11-11.
Trong nhà im ắng, Hạ Tinh Nhiễm không muốn ở trong thư phòng, ôm máy tính đến vị trí bàn ăn, lại nhìn thấy Cận Tự cũng đang xem máy tính.
Cận Tự cảm giác được tiếng bước chân của cô, giương mắt nhìn cô, hỏi: "Tỉnh rồi?”
Hạ Tinh Nhiễm gật đầu: "Anh đang làm gì vậy?”
"Viết nhật ký chuyến bay."
Nhắc tới nhật ký bay, Hạ Tinh Nhiễm cắn cắn môi, có chút không được tự nhiên đặt máy tính đối diện Cận Tự, kéo ghế ngồi xuống.
Cận Tự hồ nghi nhìn cô: "Em căng thẳng cái gì?”
Nghĩ đến lần trước bay đến Dương Thành, cô đưa nhật ký bay cho tổ máy bay, chữ ký của cơ trưởng trên đó chính là Cận Tự.
“Không, không có gì", Hạ Tinh Nhiễm e sợ bị anh phát hiện mình sẽ đưa nhật ký bay," “Không nghĩ phi công các anh còn phải làm bài tập.”
Cận Tự nghiền ngẫm cách ví von này của cô, bỗng cảm thấy chuẩn xác, giải thích: "Sau khi bay phải viết trải nghiệm bay, ghi chép tình hình chuyến bay, đệ trình hệ thống.”
“Có liên quan gì đến thăng chức không?" Hạ Tinh Nhiễm không hiểu ngành hàng không dân dụng.
Cận Tự hỏi ngược lại: "Làm bài tập có liên quan gì đến thi đứng đầu toàn trường không?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em thấy anh không phải thăng chức rất nhanh sao.”
Cận Tự ngồi thẳng tắp, cánh tay cũng dài, vừa gõ bàn phím vừa nói: "Anh là tình huống đặc biệt.”
Thông thường, phi công từ học viên lên cơ trưởng, ít nhất phải mất năm năm, cụ thể căn cứ vào quy định của hãng hàng không mà có sự ra vào rất nhỏ.
Nhưng Cận Tự chỉ vẻn vẹn bốn năm đã thăng cấp cơ trưởng.
Tháng 5 năm nay, khi Cận Tự chấp hành nhiệm vụ bay gặp phải tình huống đặc biệt khi chim đại bàng va chạm với máy bay.
Một con đại bàng sải cánh dài 1,3 mét đã va chạm với sườn máy bay làm hỏng máy theo dõi, lúc đó Cận Tự là lái phụ bên phải, trước khi bị máy bay bị đại bàng đâm đã đưa ra phán đoán chính xác, máy bay phải tiếp tục cất cánh, nếu không trong giai đoạn cất cánh mạnh mẽ hạ cánh có thể máy bay sẽ lao ra khỏi đường băng, tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn.
Sau khi liên lạc với đài phát thanh, khi bay ra khỏi sân bay cần tiến hành rẽ, xin duy trì trạng thái bay thẳng của máy bay.
Sân bay ở Tây Bắc, gần đó có núi, tổ máy bay lại tương đối bình tĩnh leo lên độ cao an toàn bay, hơn nữa bình tĩnh liên lạc với khoang hành khách, tiến hành lên phương án cho tình huống đặc biệt có thể xảy ra khi hạ cánh.
Hơn nữa sau khi cất cánh trong khu vực quản lý sân bay, lại bắt đầu hạ cánh.
Khi máy bay trở lại sân bay hạ cánh, hướng dẫn về độ cao và tốc độ bên trái đều sai, chỉ có thể giao cho phó lái bên phải Cận Tự tiến hành hạ cánh.
Lúc đó cơ trưởng là phi công chuyên nghiệp của không quân, mặc dù biết thành tích của Cận Tự ở công ty, nhưng anh còn trẻ, cũng không thể đạt được toàn bộ tín nhiệm của phi hành đoàn.
Nhưng Cận Tự bình tĩnh, mỗi một bước thao tác đều không có sai lầm, hoàn thành một lần xử lý tình huống đặc biệt hoàn mỹ.
Vụ tai nạn lên hotsearch, bởi vì xử lý rất tốt, cũng không có thương vong, mọi người còn rất có tinh thần giải trí tiến hành một phen đánh giá.
[Thanh âm phó lái thật lãnh đạm, thật bình tĩnh, giống như tôi lái xe lắc lư.]
[Nghe thanh âm phó lái hình như là bạn trai Triệu Mộng Như]
[Mọi người không hỏi Triệu Mộng Như là ai sao? Cô ấy là tôi]
Ngoại trừ tiến hành khen thưởng tương đối khi xử lý tình huống nguy hiểm, Cận Tự làm việc mấy năm nay rất cố gắng, hầu như mỗi tháng đều kéo dài thời gian làm việc, có thể bay thì bay.
Trước đây Hạ Tinh Nhiễm sẽ hiểu rõ lịch học mỗi ngày của Cận Tự, hiện giờ ngay cả con đường thăng chức trong công việc của anh cũng không rõ ràng lắm.
Cảm giác xa lạ to lớn nhắc nhở cô, những năm xa cách này quả thật tồn tại.
Thở dài, Hạ Tinh Nhiễm mở máy tính, vừa vặn Lâm Kiều gửi link cuộc họp video vào trong nhóm làm việc.
Cô nói với Cận Tự: "Bây giờ em phải họp.”
Cận Tự gật đầu, tiếng gõ bàn phím nhỏ hơn một chút.
Hội nghị bắt đầu, đầu tiên là bộ phận tiếp thị mạng báo cáo tiết tấu thúc đẩy lớn cho sự kiện 11-11 và phương án xúc tiếp của người sử dụng tương ứng trong năm nay.
Sau đó là báo cáo của bộ phận marketing.
Bộ phận marketing muốn dùng nhiều kinh phí để tuyên truyền, nhưng bộ phận thương mại điện tử muốn tiếp cận người sử dụng nhiều hơn, trưởng hai bộ phận đều phát biểu ý kiến của mình.
Hạ Tinh Nhiễm cũng không trực tiếp quản lý chuyện thương mại điện tử và marketing, cô chỉ xuất hiện trong các hội nghị và gặp một số khách hàng quan trọng, chủ yếu là có tác dụng làm linh vật và mặt tiền của công ty.
Cô nhìn Lâm Kiều ở nơi đó to đầu, thỉnh thoảng còn có thời gian xuất thần, nhìn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, lại nhìn Cận Tự.
Vì thế, trong bầu không khí khẩn trương, mọi người phát hiện bà chủ vậy mà đang thất thần.
Sau đó......
Tuy rằng bà chủ không nói chuyện, nhưng phía dưới biểu tượng avatar vẫn hiển thị loa, vừa nghe lại, lại là tiếng gõ bàn phím.
Trong nhà bà chủ lại còn có người khác?
Chồng cô đang ở nhà?
Mọi người trao đổi ánh mắt bát quái, sau đó tiếp tục giương cung bạt kiếm.
Cận Tự nhanh chóng hoàn thành công việc, khép máy tính lại, đi ngang qua phía sau Hạ Tinh Nhiễm, đến phòng khiêu vũ của Hạ Tinh Nhiễm tập thể hình.
Tuy rằng trong nhà sắp xếp phòng khiêu vũ, nhưng Hạ Tinh Nhiễm cũng không thích khiêu vũ, hơn nữa đã rất lâu không nhảy qua.
Vừa vặn Cận Tự kiên trì bảy ngày bốn luyện, liền đạt được quyền sử dụng phòng khiêu vũ.
Trong màn hình mọi người hiện lên góc áo màu trắng.
Cho dù là áo thun đơn giản nhất, cũng có thể nhìn ra được phía dưới quần áo bao bọc dáng người chặt chẽ.
Không có Hạ Tinh Nhiễm đều là nhân viên công tác bắt đầu bát quái.
[Bà chủ đã kết hôn? Mẹ kiếp, chồng cô ấy đẹp trai quá.]
[Được được được, bà chủ có tiền coi như xong, tìm ông xã ngon như vậy]
[Bà chủ ở sau lưng chúng ta sung sướng như vậy đúng không?]
Hạ Tinh Nhiễm không hề ý thức được Cận Tự đã mang đến cho cuộc sống của mình sóng gió gì.
Đợi đến khi Lâm Kiều điều chỉnh ý kiến của mọi người, Hạ Tinh Nhiễm mới bắt đầu nói chuyện.
Hiện tại dự kiến tháng 10 cô còn có triển lãm, hơn nữa tác phẩm của triển lãm đều là đại lý tiêu thụ của công ty.
Hạ Tinh Nhiễm muốn thiết kế chiến lược marketing tương đối chi tiết đối với phần tác phẩm này.
"Triển lãm vốn dĩ mang nhiều tính chất công ích, chúng ta xem xét chi phí và kế hoạch marketing cho triển lãm đã đưa lên, sự kiện 11-11 sẽ bù đắp doanh số bán hàng của công ty chúng ta, lại dẫn thêm bọn họ có phải có chút quá bồ tát không?" Lâm Kiều phản đối.
Hạ Tinh Nhiễm nói: "Tác phẩm có thể được triển lãm tại triển lãm này trình độ và giá cả đều sẽ không thấp, hơn nữa công ty chúng ta lấy tiền hoa hồng, đơn giá cao chẳng lẽ không tốt sao?"
Lâm Kiều: "Tỷ lệ đầu vào-đầu ra quá thấp.”
Hạ Tinh Nhiễm: "Tôi thấy từ trước khi bắt đầu đợt pre-sale đầu tiên, chúng ta phải đầu tư vào phạm vi tiếp cận viễn thông, tin nhắn SMS và thông báo đẩy. Chi phí cao hơn năm ngoái nhưng tỷ lệ tiếp cận của thông báo đẩy luôn không quá 2%, đơn giá gọi đi chăm sóc khách hàng cao, hiệu quả cũng không tốt , đơn giá sản phẩm của chúng ta ở Tmall rất thấp. Tôi cho rằng tỷ lệ đầu vào-đầu ra này không bằng chúng ta bán một sản phẩm duy nhất với đơn giá cao cho khách hàng”
Lâm Kiều hỏi ngược lại cô: "Đều là người tham gia giảm giá 11-11, có ai muốn mua hàng hóa giá hơn mười vạn chứ!"
“……”
Về chuyện này, hai người đều giữ ý kiến của mình, tranh chấp không ngừng.
Hai bà chủ cãi nhau, tất cả mọi người chỉ dám xem náo nhiệt, vừa lặng lẽ ‘câu cá’, vừa ngáp.
Cho đến khi người đàn ông bên người xuất hiện.
Mặc dù đã cố gắng tránh camera, nhưng vẫn bị quét qua một chút.
Màu da trắng nõn, da thịt săn chắc che đậy hoa văn cơ bắp rõ ràng, tuy rằng chỉ có một đoạn nhân ngư tuyến xuất hiện, nhưng hoàn toàn không chậm trễ mọi người nhìn ra vòng eo săn chắc của người này.
Từng thấy mặt Cận Tự, nhưng chưa từng thấy dáng người của anh.
Lâm Kiều sửng sốt một chút rồi im bặt.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn ly nước Cận Tự đặt trước mặt cô, còn chưa thoát khỏi trạng thái chiến đấu với Lâm Kiều, mờ mịt chớp mắt.
Cận Tự thăm dò người, vươn cánh tay từ trên camera, thăm dò nhiệt độ trên trán, im lặng: "Em sốt càng nghiêm trọng.”
Hạ Tinh Nhiễm cảm giác bên tai không có âm thanh, chỉ còn lại cơ ngực của anh, nuốt một ngụm nước miếng.
“?”
Cận Tự chậm rãi nhíu mày.
“……”
“A... "Hạ Tinh Nhiễm hoàn hồn, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, quét cốc nước một cái," Đúng là hơi khát, cám ơn.”
Cận Tự: "......”
Tranh chấp với Lâm Kiều cũng không có kết quả, hai người tan rã trong không vui.
Buổi trưa dì giúp việc đến nấu cơm, Hạ Tinh Nhiễm vội vàng ăn hai miếng, sau đó đi hậu trường tìm số liệu triển lãm trước đây, làm thành power point, cố gắng thuyết phục Lâm Kiều.
Lâm Kiều căn bản không nhả ra, không đồng ý.
Cô ấy là tiến sĩ quản trị kinh doanh từ Harvard trở về, so sánh với thân phận thợ thủ công của Hạ Tinh Nhiễm, Lâm Kiều lại là thương nhân thuần túy.
Cô ấy không tình cảm như Hạ Tinh Nhiễm, lợi ích thương mại là quan trọng nhất.
Lúc phát sốt não người hoạt động rất chậm, càng động não phát sốt lại càng nghiêm trọng, Hạ Tinh Nhiễm dán miếng dán hạ nhiệt lên trán, người khó chịu nằm sấp xuống, dùng hai ngón tay gõ bàn phím, cũng không chịu buông tha thuyết phục Lâm Kiều.
Cận Tự đưa thuốc buổi trưa cho cô, Hạ Tinh Nhiễm do dự một chút, khẽ cắn môi, vẫn không uống, thuận tay nhét vào trong đất trồng dưa hấu nhỏ mà cô rảnh rỗi trồng.
Còn dùng bút đâm chọc, đem thuốc chôn sâu hơn.
Một buổi chiều, Hạ Tinh Nhiễm đang bận rộn, lại cùng Lâm Kiều gọi điện thoại nói chuyện, đối với thân thể vốn đã suy yếu của cô hoàn toàn là gánh nặng siêu cao, phát sốt thì càng nghiêm trọng, hơn nữa kèm theo lưỡi dao trong cổ họng, hít thở trong xoang mũi giống như muốn phun lửa.
Cận Tự lại đo nhiệt độ cơ thể cho cô, lông mày đẹp nhíu lại, "Chậc" một tiếng.
Hạ Tinh Nhiễm chột dạ hỏi: "Sao vậy?”
Ngữ khí Cận Tự lạnh như băng: "Chúc mừng, đã sốt đến bốn mươi độ rồi.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
"Chỉ là cảm lạnh vì sao nhiệt độ cơ thể không hạ xuống được?" Hai người yêu nhau nhiều năm như vậy, Cận Tự đã gặp qua tật xấu lớn nhỏ trong cơ thể Hạ Tinh Nhiễm, nhưng còn chưa thấy qua tình huống nhiệt độ cơ thể không hạ xuống được, loại trừ toàn bộ khả năng, chỉ còn lựa chọn không có khả năng nhất.
Lông mày anh nhướng lên, như đinh đóng cột: "Em không uống thuốc.”
Hoàn toàn là một tuyên bố.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Dưa hấu nhỏ còn an ổn lớn lên trong chậu, thuốc xả xuống bồn cầu không thể theo đường ống xuống nước trở về, trong một giây nói dối bị vạch trần, Hạ Tinh Nhiễm hoảng loạn, nhưng rất nhanh hoàn hồn.
“Em uống rồi.”
Ngữ khí Cận Tự kiên định: "Em chưa uống.”
Hạ Tinh Nhiễm: "Anh chứng minh thế nào?”
Cận Tự: "Nhiệt độ cơ thể chính là minh chứng.”
Ánh mắt của anh kiên định, ngữ khí cũng kiên định, nhưng nghi tội chưa từng có, Hạ Tinh Nhiễm kiên quyết không thừa nhận: "Em thân thể không tốt!"
Cận Tự: "Ha ha.”
“……”
Lần này anh đưa thuốc và nước tới, nhét vào lòng bàn tay cô, giọng điệu không muốn xen vào: "Vậy uống trước mặt anh.”
“……”
Tuy rằng phát sốt khó chịu nên uống thuốc, nhưng Hạ Tinh Nhiễm không muốn mình khỏi nhanh như vậy, cô khỏi rồi Cận Tự nên trở về.
Nhưng nếu như kiểm tra không uống thuốc, Hạ Tinh Nhiễm lại lo lắng lấy tố chất thân thể của mình, có thể bị sốt thành viêm phổi hay không.
Tuy rằng Cận Tự rất tốt.
Nhưng nếu dùng viêm phổi đổi, vẫn là không cần.
Hạ Tinh Nhiễm do dự một lát, dùng ánh mắt mạnh mẽ của Cận Tự, cô ngượng ngùng giơ tay lên, đưa thuốc đến bên miệng.
Lại đột ngột buông xuống.
Cận Tự nhíu mày.
Biểu thị chuyện này làm anh tiêu hao quá nhiều kiên nhẫn.
Bây giờ nói uống là uống, không phải là chứng minh lúc trước thật sự không có uống thuốc sao?
Cô lè lưỡi, đầu óc không ngừng nói: "Đắng, không uống.”
“……”
Không khí yên tĩnh hai giây.
Cận Tự rầu rĩ cười một tiếng, mắt hoa đào cong cong, nốt ruồi trên mí mắt bên phải kia hết sức rõ ràng chút, vẫn là điệu điệu lười biếng kia, cười như không cười hỏi: "Công chúa đậu Hà Lan, làm nũng sao?"
“……”
Anh gọi cô là công chúa Đậu Hà Lan, cũng là bởi vì sau lần đầu tiên bọn họ, Hạ Tinh Nhiễm sốt cao, hơn nữa lúc trở lại khách sạn phát hiện, trên người cô bị anh để lại rất nhiều dấu vết.
Hơn nữa rõ ràng trong ấn tượng của anh, mình cũng không dùng nhiều sức.
Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy mặt nóng bừng, đặt thuốc vào lòng bàn tay anh, kéo chăn nhắm mắt lại muốn ngủ: "Ngủ ngon, em muốn nghỉ ngơi.”
Cận Tự kéo chăn của cô, bị cô dùng sức ôm lại, không buông tay.
Anh cười như không cười nhếch khóe miệng, nhàn nhã nói: "Thuốc đắng, vậy Birkin 25 phiên bản giới hạn thì sao.”
"Thuốc đắng," Hạ Tinh Nhiễm trả lời, "Birkin 25 không thể mua được."
Quầy chuyên doanh trong nước không có hàng, tăng giá mua hộ tăng đến khoa trương, Hạ Tinh Nhiễm tuy rằng có tiền, nhưng cũng không phải lãng phí như vậy.
“Vậy sao?" Cận Tự nhướng mày, ngữ khí nhàn nhạt, "Nhưng lần sau anh bay đến Los Angeles.”
Hạ Tinh Nhiễm trở nên có tinh thần.
“Nhân viên bảo trì muốn mua túi xách giúp vợ và bạn thân, có lẽ anh cũng sẽ đi cùng một chuyến.”
“……”
Thật ra từ hồi đại học cô đã có sở thích mua túi xách, Hạ Trạch Cương tuy rằng đối xử không tốt với cô, nhưng chưa từng bạc đãi cô về mặt kinh tế.
Nghe Cận Tự nói anh có thể hỗ trợ mua túi xách số lượng có hạn mới nhất, Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy chịu khổ một chút cũng là việc nên làm.
Hít sâu hai hơi, cô vén chăn lên, ngồi dậy.
Thích ứng với ánh sáng bất thình lình trước mắt, sau một trận mê muội, liền nhìn hai viên thuốc yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay Cận Tự, mà bản thân anh, nhướng lông mày, ung dung nhìn cô.
“……”
Lại là ở chỗ này chờ cô.
Vì túi xách xinh đẹp, Hạ Tinh Nhiễm nhịn.
Bóp mũi, cầm lên hai viên thuốc, nhanh chóng ném vào trong miệng, lại mãnh liệt rót một ngụm nước, thừa dịp khoang miệng còn chưa kịp phản ứng vị đắng, trực tiếp nuốt xuống.
Ăn xong, khuôn mặt nhăn nheo thành bánh bao.
Cận Tự thấp giọng cười, vươn ngón cái lau vết nước trên khóe miệng cô, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Lớn vậy rồi, uống thuốc còn phí sức như vậy.”
Mặc dù là động tác vừa chạm là rời, nhiệt độ làn da của anh còn dừng lại ở khóe miệng, lông mi Hạ Tinh Nhiễm như lông quạ run rẩy hai cái.
Có phải là một loại ảo giác hay không.
Cô cảm giác hai người hiện tại, có chút mập mờ......
Trên mặt dường như càng nóng hơn, Hạ Tinh Nhiễm lại nằm vào chăn, vươn bắp chân đá anh: "Em muốn che mồ hôi, anh đi đi.”
Cận Tự hừ cười một tiếng: "Dùng xong thì ném đi.”
Hạ Tinh Nhiễm không hiểu: "Em dùng anh ở đâu?
Cận Tự lặp lại từng chữ một: "Dùng, dùng?”
Tiếng nói vừa dứt, sự trầm mặc quỷ dị truyền ra giữa hai người.
Còn tưởng rằng vị đại thiếu gia ngoài miệng không buông tha người này sẽ nói thêm cái gì đó tỏ vẻ bất mãn, nhưng Cận Tự hiếm thấy đến không có oán hận.
Im lặng rời đi.
Rất nhanh, uống thuốc xong, Hạ Tinh Nhiễm đổ mồ hôi, cả người thoải mái, thấy thời gian còn sớm, lại chưa từ bỏ ý định, gọi điện thoại cho Lâm Kiều, thương lượng chuyện kinh phí marketing.
Hạ Tinh Nhiễm ở công ty chủ yếu quản lý kỹ thuật, mà bộ phận thương mại hầu như là Lâm Kiều phụ trách toàn bộ, cô căn bản không có quyền tùy tiện điều động tài chính.
"Hạ Tinh Nhiễm, bà chủ xinh đẹp của tôi, chuyện này thật sự không được," Lâm Kiều rất giảng đạo lý, "Cô có tâm kế thừa tài nghệ truyền thống, nhưng mặt hàng đơn giá thấp nhiều công đoạn trên dưới liên quan đến rất nhiều công nhân như vậy, đều đang chờ đơn hàng lớn 11-11, kiếm nhiều tiền một chút."
"Cô không thể vì ủy thác của sư phụ, vì những thợ thêu tay nghề cao nhưng danh tiếng không đủ mà không để ý sống chết của những người khác a!"
Thật ra Lâm Kiều nói rất có đạo lý, tuy rằng tài nghệ cao cấp của Tô Tú cần tiếp thị, nhưng phụ trách doanh nghiệp trên dưới, cũng đều dựa vào đây để ăn cơm.
Hơn nữa Tô Tú cao cấp cũng không dễ tiêu thụ trên nền tảng thương mại điện tử.
Dựa theo đơn giá từ mười con số trở lên, thực ra bức tranh về nhóm người tiêu dùng và người sử dụng tiềm năng của Tô Tú đặc biệt rõ ràng, trước hết thu nhập hàng năm phải trên mấy triệu.
Hạ Tinh Nhiễm á khẩu không trả lời được, trầm mặc một chút.
Sau khi đổ mồ hôi, con người sẽ khát.
Hạ Tinh Nhiễm rời giường, đi vào phòng bếp đun chút nước nóng cho mình.
rầu rĩ trả lời Lâm Kiều: "Vậy được rồi.”
Lâm Kiều thở dài: "Cô nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cúp điện thoại, không gian yên tĩnh.
Hạ Tinh Nhiễm long tràn đây suy nghĩ làm sao có thể nhanh chóng tìm được người có thu nhập cao đẩy mạnh tiêu thụ tác phẩm,
Cô suy nghĩ vấn đề công việc có chút xuất thần, cũng không chú ý tới Cận Tự ngồi trên sô pha chơi game, cho đến khi anh ho nhẹ một tiếng.
Hạ Tinh Nhiễm quay đầu lại.
Ánh đèn màu vàng ấm áp đánh vào mặt, khuôn mặt Cận Tự như bị bịt kín một tầng kính lọc ánh sáng nhu hòa, người vốn cao ngạo lười biếng lúc này xem ra có vài phần nhu hòa.
Anh vừa thao tác trò chơi, vừa nói chuyện với cô, mí mắt còn chưa nâng lên đã hỏi: "Mặt ủ mày chau cái gì?"
Vốn là vì chuyện công việc mà rầu rĩ, bị anh nhắc nhở, nghĩ đến mình đã hạ sốt, cảm lạnh cũng sắp khỏi, anh cũng sắp phải rời đi, Hạ Tinh Nhiễm càng sầu, trong lúc nhất thời không nói gì.
Trò chơi kết thúc, Cận Tự nhìn dòng chữ thắng lợi, buông tay, vẫy tay với cô.
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
“Không phải là chuyện kinh phí marketing sao", Cận Tự nói không chút để ý, nhưng không hiểu sao có vài phần định liệu trước, "Anh có biện pháp.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
“Không tin thì thôi." Thấy cô nhíu mày, Cận Tự cũng không có ý muốn nói.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng ba bước thành hai đi tới, đè lại trò chơi anh sắp bắt đầu, nhếch khóe miệng cười cười: "Em cũng không nói không tin.”
Cận Tự thừa nước đục thả câu, lưu manh nhìn cô: "Muốn nghe không?”
Tuy rằng không phải cùng ngành, nhưng mẹ Cận Tự làm ăn, anh hun đúc trong môi trường kinh doanh, không chừng có chút xúc giác và độ nhạy bén tự nhiên đối với doanh nghiệp kinh doanh.
Hạ Tinh Nhiễm còn nước còn tác.
Dù sao sư phụ đã sớm phê bình kín đáo với cô, gần đây Từ Mẫn Hành chuẩn bị phim phóng sự phải quay, cô muốn nhân cơ hội hòa hoãn một chút quan hệ với Từ Quảng Liên.
Sư phụ muốn Tô Tú đi theo con đường cao nhã, Hạ Tinh Nhiễm phải làm bà hài lòng.
Nghĩ đến đây, cô không hề do dự, gật gật đầu.
Ánh mắt Cận Tự cẩn thận lưu luyến trên mặt cô, căn bản không vội trả lời vấn đề: "Hạ sốt?”
Hạ Tinh Nhiễm gật đầu: "Ừ.”
“Mặc áo khoác vào." Trong nhà lạnh, Cận Tự dặn dò.
Hạ Tinh Nhiễm có chuyện cầu người, mặc dù nóng lòng muốn nghe đáp án, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, trở về phòng cầm cái áo điều hòa ra che trên người.
Trò chơi của Cận Tự đã bắt đầu, chống chân dài thoải mái ngồi trên sô pha giết loạn.
Đồng đội Kiều Cảnh Sâm căn bản không phối hợp với anh, thời gian nghỉ ngơi thật tốt, người đàn ông này vì sao phải ở nhà với vợ?
Người ta sinh bệnh, cậu ở nhà cùng có thể làm cho người ta không khó chịu?!
Nếu cái gì cũng không làm được, vậy không phải là làm điều thừa sao.
Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói với Cận Tự, bởi vì biết nói cũng như không.
Thấy Hạ Tinh Nhiễm từ trong phòng đi ra, Cận Tự quan sát từ trên xuống dưới vài lần, lại hất cằm, sai bảo: "Rửa chút hoa quả cho anh.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
“……”
Nhịn.
Rửa sạch nho và đào, mang lên.
Trong màn hình trò chơi, La Diệc Chu hâm mộ nói: [Chết tiệt, tình cảm giữa Tự ca và chị dâu tốt như vậy, chị dâu cũng rất thích em.]
Tầm mắt đảo qua, Cận Tự nhếch môi.
Đẩy tháp đối diện xuống, Cận Tự để điện thoại di động xuống, đi vệ sinh rửa tay xong, nhặt một quả nho đưa vào miệng.
Nhai nuốt, nếm thử.
“……”
Hạ Tinh Nhiễm tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng phải để đại thiếu gia làm bộ làm tịch, trong lòng biết không thể gấp gáp.
Sau khi hạ sốt, khẩu vị của con người cũng tốt hơn không ít.
Cô ngồi xuống, cầm lấy một quả đào mật, gặm một miếng, im lặng chờ đợi.
Trò chơi tiếp theo lại muốn mở, La Diệc Chu ở trong nhóm wechat gọi anh chuẩn bị.
Cận Tự vẫn như cũ không nhanh không chậm bộ dáng, ngón tay gõ gõ mặt bàn, hỏi một câu: "Đồ chơi kia của em đơn giá bao nhiêu.”
Hạ Tinh Nhiễm báo giá đại khái của tác phẩm triển lãm.
Ít nhất sáu con số, không thiết lập giới hạn cao nhất.
“Rất đơn giản." Cận Tự không cần nghĩ ngợi, thốt ra.
Hạ Tinh Nhiễm hỏi ngược lại: "Cái này còn đơn giản?”
Cận Tự nhướng mày: "Còn phải xem em có chịu hay không.”
Hạ Tinh Nhiễm do dự hỏi: "Là cái gì?”
Cận Tự thoáng quay đầu, đối diện với tầm mắt cô, giọng nói uể oải nhưng đầy khí phách: "Cùng anh về nhà.”
Tay Hạ Tinh Nhiễm run lên, quả đào rơi trên mặt đất, lăn hai vòng.
Trái tim cũng nhảy lên nhảy xuống như quả đào, cô cảm giác mình hẳn là nghe lầm, hỏi ngược lại: "A?"
Trầm mặc hai giây, cô vén chăn lên, thậm chí nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh mắng em.”
Cận Tự:?
Phản ứng một chút, anh bật cười ra tiếng, bước chân vốn chuẩn bị ra cửa định ở cửa, nửa dựa vào khung cửa, lười biếng hỏi ngược lại: "Ai muốn mắng em, sao lại nghĩ lệch lạc như vậy chứ.”
Hạ Tinh Nhiễm trừng anh, cố tình gây sự: "Có muốn hay không trong lòng anh tự biết rõ.”
Cận Tự: "......”
Bốn mắt nhìn nhau, hai gò má Hạ Tinh Nhiễm còn có nhiệt độ cơ thể quá cao nhuộm đỏ ửng, trong mắt tựa hồ còn che kín một tầng hơi nước, bộ dáng khiến người ta thấy mà thương.
Không so đo với bệnh nhân.
“Đúng đúng đúng", Cận Tự nói, "Là lỗi của anh, anh xin lỗi được chưa?”
Hoàn toàn không có ý xin lỗi.
Mặt Hạ Tinh Nhiễm càng đỏ hơn, chăn trùm kín, ngủ ngon giấc.
Buổi sáng sốt nhẹ, Hạ Tinh Nhiễm ngủ một lát, rời giường họp video.
Vô luận cô có ở đây hay không, hôm nay bộ phận thương mại điện tử của công ty đều phải trải qua một lần phương án marketing cho sự kiện 11-11.
Trong nhà im ắng, Hạ Tinh Nhiễm không muốn ở trong thư phòng, ôm máy tính đến vị trí bàn ăn, lại nhìn thấy Cận Tự cũng đang xem máy tính.
Cận Tự cảm giác được tiếng bước chân của cô, giương mắt nhìn cô, hỏi: "Tỉnh rồi?”
Hạ Tinh Nhiễm gật đầu: "Anh đang làm gì vậy?”
"Viết nhật ký chuyến bay."
Nhắc tới nhật ký bay, Hạ Tinh Nhiễm cắn cắn môi, có chút không được tự nhiên đặt máy tính đối diện Cận Tự, kéo ghế ngồi xuống.
Cận Tự hồ nghi nhìn cô: "Em căng thẳng cái gì?”
Nghĩ đến lần trước bay đến Dương Thành, cô đưa nhật ký bay cho tổ máy bay, chữ ký của cơ trưởng trên đó chính là Cận Tự.
“Không, không có gì", Hạ Tinh Nhiễm e sợ bị anh phát hiện mình sẽ đưa nhật ký bay," “Không nghĩ phi công các anh còn phải làm bài tập.”
Cận Tự nghiền ngẫm cách ví von này của cô, bỗng cảm thấy chuẩn xác, giải thích: "Sau khi bay phải viết trải nghiệm bay, ghi chép tình hình chuyến bay, đệ trình hệ thống.”
“Có liên quan gì đến thăng chức không?" Hạ Tinh Nhiễm không hiểu ngành hàng không dân dụng.
Cận Tự hỏi ngược lại: "Làm bài tập có liên quan gì đến thi đứng đầu toàn trường không?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em thấy anh không phải thăng chức rất nhanh sao.”
Cận Tự ngồi thẳng tắp, cánh tay cũng dài, vừa gõ bàn phím vừa nói: "Anh là tình huống đặc biệt.”
Thông thường, phi công từ học viên lên cơ trưởng, ít nhất phải mất năm năm, cụ thể căn cứ vào quy định của hãng hàng không mà có sự ra vào rất nhỏ.
Nhưng Cận Tự chỉ vẻn vẹn bốn năm đã thăng cấp cơ trưởng.
Tháng 5 năm nay, khi Cận Tự chấp hành nhiệm vụ bay gặp phải tình huống đặc biệt khi chim đại bàng va chạm với máy bay.
Một con đại bàng sải cánh dài 1,3 mét đã va chạm với sườn máy bay làm hỏng máy theo dõi, lúc đó Cận Tự là lái phụ bên phải, trước khi bị máy bay bị đại bàng đâm đã đưa ra phán đoán chính xác, máy bay phải tiếp tục cất cánh, nếu không trong giai đoạn cất cánh mạnh mẽ hạ cánh có thể máy bay sẽ lao ra khỏi đường băng, tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn.
Sau khi liên lạc với đài phát thanh, khi bay ra khỏi sân bay cần tiến hành rẽ, xin duy trì trạng thái bay thẳng của máy bay.
Sân bay ở Tây Bắc, gần đó có núi, tổ máy bay lại tương đối bình tĩnh leo lên độ cao an toàn bay, hơn nữa bình tĩnh liên lạc với khoang hành khách, tiến hành lên phương án cho tình huống đặc biệt có thể xảy ra khi hạ cánh.
Hơn nữa sau khi cất cánh trong khu vực quản lý sân bay, lại bắt đầu hạ cánh.
Khi máy bay trở lại sân bay hạ cánh, hướng dẫn về độ cao và tốc độ bên trái đều sai, chỉ có thể giao cho phó lái bên phải Cận Tự tiến hành hạ cánh.
Lúc đó cơ trưởng là phi công chuyên nghiệp của không quân, mặc dù biết thành tích của Cận Tự ở công ty, nhưng anh còn trẻ, cũng không thể đạt được toàn bộ tín nhiệm của phi hành đoàn.
Nhưng Cận Tự bình tĩnh, mỗi một bước thao tác đều không có sai lầm, hoàn thành một lần xử lý tình huống đặc biệt hoàn mỹ.
Vụ tai nạn lên hotsearch, bởi vì xử lý rất tốt, cũng không có thương vong, mọi người còn rất có tinh thần giải trí tiến hành một phen đánh giá.
[Thanh âm phó lái thật lãnh đạm, thật bình tĩnh, giống như tôi lái xe lắc lư.]
[Nghe thanh âm phó lái hình như là bạn trai Triệu Mộng Như]
[Mọi người không hỏi Triệu Mộng Như là ai sao? Cô ấy là tôi]
Ngoại trừ tiến hành khen thưởng tương đối khi xử lý tình huống nguy hiểm, Cận Tự làm việc mấy năm nay rất cố gắng, hầu như mỗi tháng đều kéo dài thời gian làm việc, có thể bay thì bay.
Trước đây Hạ Tinh Nhiễm sẽ hiểu rõ lịch học mỗi ngày của Cận Tự, hiện giờ ngay cả con đường thăng chức trong công việc của anh cũng không rõ ràng lắm.
Cảm giác xa lạ to lớn nhắc nhở cô, những năm xa cách này quả thật tồn tại.
Thở dài, Hạ Tinh Nhiễm mở máy tính, vừa vặn Lâm Kiều gửi link cuộc họp video vào trong nhóm làm việc.
Cô nói với Cận Tự: "Bây giờ em phải họp.”
Cận Tự gật đầu, tiếng gõ bàn phím nhỏ hơn một chút.
Hội nghị bắt đầu, đầu tiên là bộ phận tiếp thị mạng báo cáo tiết tấu thúc đẩy lớn cho sự kiện 11-11 và phương án xúc tiếp của người sử dụng tương ứng trong năm nay.
Sau đó là báo cáo của bộ phận marketing.
Bộ phận marketing muốn dùng nhiều kinh phí để tuyên truyền, nhưng bộ phận thương mại điện tử muốn tiếp cận người sử dụng nhiều hơn, trưởng hai bộ phận đều phát biểu ý kiến của mình.
Hạ Tinh Nhiễm cũng không trực tiếp quản lý chuyện thương mại điện tử và marketing, cô chỉ xuất hiện trong các hội nghị và gặp một số khách hàng quan trọng, chủ yếu là có tác dụng làm linh vật và mặt tiền của công ty.
Cô nhìn Lâm Kiều ở nơi đó to đầu, thỉnh thoảng còn có thời gian xuất thần, nhìn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, lại nhìn Cận Tự.
Vì thế, trong bầu không khí khẩn trương, mọi người phát hiện bà chủ vậy mà đang thất thần.
Sau đó......
Tuy rằng bà chủ không nói chuyện, nhưng phía dưới biểu tượng avatar vẫn hiển thị loa, vừa nghe lại, lại là tiếng gõ bàn phím.
Trong nhà bà chủ lại còn có người khác?
Chồng cô đang ở nhà?
Mọi người trao đổi ánh mắt bát quái, sau đó tiếp tục giương cung bạt kiếm.
Cận Tự nhanh chóng hoàn thành công việc, khép máy tính lại, đi ngang qua phía sau Hạ Tinh Nhiễm, đến phòng khiêu vũ của Hạ Tinh Nhiễm tập thể hình.
Tuy rằng trong nhà sắp xếp phòng khiêu vũ, nhưng Hạ Tinh Nhiễm cũng không thích khiêu vũ, hơn nữa đã rất lâu không nhảy qua.
Vừa vặn Cận Tự kiên trì bảy ngày bốn luyện, liền đạt được quyền sử dụng phòng khiêu vũ.
Trong màn hình mọi người hiện lên góc áo màu trắng.
Cho dù là áo thun đơn giản nhất, cũng có thể nhìn ra được phía dưới quần áo bao bọc dáng người chặt chẽ.
Không có Hạ Tinh Nhiễm đều là nhân viên công tác bắt đầu bát quái.
[Bà chủ đã kết hôn? Mẹ kiếp, chồng cô ấy đẹp trai quá.]
[Được được được, bà chủ có tiền coi như xong, tìm ông xã ngon như vậy]
[Bà chủ ở sau lưng chúng ta sung sướng như vậy đúng không?]
Hạ Tinh Nhiễm không hề ý thức được Cận Tự đã mang đến cho cuộc sống của mình sóng gió gì.
Đợi đến khi Lâm Kiều điều chỉnh ý kiến của mọi người, Hạ Tinh Nhiễm mới bắt đầu nói chuyện.
Hiện tại dự kiến tháng 10 cô còn có triển lãm, hơn nữa tác phẩm của triển lãm đều là đại lý tiêu thụ của công ty.
Hạ Tinh Nhiễm muốn thiết kế chiến lược marketing tương đối chi tiết đối với phần tác phẩm này.
"Triển lãm vốn dĩ mang nhiều tính chất công ích, chúng ta xem xét chi phí và kế hoạch marketing cho triển lãm đã đưa lên, sự kiện 11-11 sẽ bù đắp doanh số bán hàng của công ty chúng ta, lại dẫn thêm bọn họ có phải có chút quá bồ tát không?" Lâm Kiều phản đối.
Hạ Tinh Nhiễm nói: "Tác phẩm có thể được triển lãm tại triển lãm này trình độ và giá cả đều sẽ không thấp, hơn nữa công ty chúng ta lấy tiền hoa hồng, đơn giá cao chẳng lẽ không tốt sao?"
Lâm Kiều: "Tỷ lệ đầu vào-đầu ra quá thấp.”
Hạ Tinh Nhiễm: "Tôi thấy từ trước khi bắt đầu đợt pre-sale đầu tiên, chúng ta phải đầu tư vào phạm vi tiếp cận viễn thông, tin nhắn SMS và thông báo đẩy. Chi phí cao hơn năm ngoái nhưng tỷ lệ tiếp cận của thông báo đẩy luôn không quá 2%, đơn giá gọi đi chăm sóc khách hàng cao, hiệu quả cũng không tốt , đơn giá sản phẩm của chúng ta ở Tmall rất thấp. Tôi cho rằng tỷ lệ đầu vào-đầu ra này không bằng chúng ta bán một sản phẩm duy nhất với đơn giá cao cho khách hàng”
Lâm Kiều hỏi ngược lại cô: "Đều là người tham gia giảm giá 11-11, có ai muốn mua hàng hóa giá hơn mười vạn chứ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“……”
Về chuyện này, hai người đều giữ ý kiến của mình, tranh chấp không ngừng.
Hai bà chủ cãi nhau, tất cả mọi người chỉ dám xem náo nhiệt, vừa lặng lẽ ‘câu cá’, vừa ngáp.
Cho đến khi người đàn ông bên người xuất hiện.
Mặc dù đã cố gắng tránh camera, nhưng vẫn bị quét qua một chút.
Màu da trắng nõn, da thịt săn chắc che đậy hoa văn cơ bắp rõ ràng, tuy rằng chỉ có một đoạn nhân ngư tuyến xuất hiện, nhưng hoàn toàn không chậm trễ mọi người nhìn ra vòng eo săn chắc của người này.
Từng thấy mặt Cận Tự, nhưng chưa từng thấy dáng người của anh.
Lâm Kiều sửng sốt một chút rồi im bặt.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn ly nước Cận Tự đặt trước mặt cô, còn chưa thoát khỏi trạng thái chiến đấu với Lâm Kiều, mờ mịt chớp mắt.
Cận Tự thăm dò người, vươn cánh tay từ trên camera, thăm dò nhiệt độ trên trán, im lặng: "Em sốt càng nghiêm trọng.”
Hạ Tinh Nhiễm cảm giác bên tai không có âm thanh, chỉ còn lại cơ ngực của anh, nuốt một ngụm nước miếng.
“?”
Cận Tự chậm rãi nhíu mày.
“……”
“A... "Hạ Tinh Nhiễm hoàn hồn, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, quét cốc nước một cái," Đúng là hơi khát, cám ơn.”
Cận Tự: "......”
Tranh chấp với Lâm Kiều cũng không có kết quả, hai người tan rã trong không vui.
Buổi trưa dì giúp việc đến nấu cơm, Hạ Tinh Nhiễm vội vàng ăn hai miếng, sau đó đi hậu trường tìm số liệu triển lãm trước đây, làm thành power point, cố gắng thuyết phục Lâm Kiều.
Lâm Kiều căn bản không nhả ra, không đồng ý.
Cô ấy là tiến sĩ quản trị kinh doanh từ Harvard trở về, so sánh với thân phận thợ thủ công của Hạ Tinh Nhiễm, Lâm Kiều lại là thương nhân thuần túy.
Cô ấy không tình cảm như Hạ Tinh Nhiễm, lợi ích thương mại là quan trọng nhất.
Lúc phát sốt não người hoạt động rất chậm, càng động não phát sốt lại càng nghiêm trọng, Hạ Tinh Nhiễm dán miếng dán hạ nhiệt lên trán, người khó chịu nằm sấp xuống, dùng hai ngón tay gõ bàn phím, cũng không chịu buông tha thuyết phục Lâm Kiều.
Cận Tự đưa thuốc buổi trưa cho cô, Hạ Tinh Nhiễm do dự một chút, khẽ cắn môi, vẫn không uống, thuận tay nhét vào trong đất trồng dưa hấu nhỏ mà cô rảnh rỗi trồng.
Còn dùng bút đâm chọc, đem thuốc chôn sâu hơn.
Một buổi chiều, Hạ Tinh Nhiễm đang bận rộn, lại cùng Lâm Kiều gọi điện thoại nói chuyện, đối với thân thể vốn đã suy yếu của cô hoàn toàn là gánh nặng siêu cao, phát sốt thì càng nghiêm trọng, hơn nữa kèm theo lưỡi dao trong cổ họng, hít thở trong xoang mũi giống như muốn phun lửa.
Cận Tự lại đo nhiệt độ cơ thể cho cô, lông mày đẹp nhíu lại, "Chậc" một tiếng.
Hạ Tinh Nhiễm chột dạ hỏi: "Sao vậy?”
Ngữ khí Cận Tự lạnh như băng: "Chúc mừng, đã sốt đến bốn mươi độ rồi.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
"Chỉ là cảm lạnh vì sao nhiệt độ cơ thể không hạ xuống được?" Hai người yêu nhau nhiều năm như vậy, Cận Tự đã gặp qua tật xấu lớn nhỏ trong cơ thể Hạ Tinh Nhiễm, nhưng còn chưa thấy qua tình huống nhiệt độ cơ thể không hạ xuống được, loại trừ toàn bộ khả năng, chỉ còn lựa chọn không có khả năng nhất.
Lông mày anh nhướng lên, như đinh đóng cột: "Em không uống thuốc.”
Hoàn toàn là một tuyên bố.
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Dưa hấu nhỏ còn an ổn lớn lên trong chậu, thuốc xả xuống bồn cầu không thể theo đường ống xuống nước trở về, trong một giây nói dối bị vạch trần, Hạ Tinh Nhiễm hoảng loạn, nhưng rất nhanh hoàn hồn.
“Em uống rồi.”
Ngữ khí Cận Tự kiên định: "Em chưa uống.”
Hạ Tinh Nhiễm: "Anh chứng minh thế nào?”
Cận Tự: "Nhiệt độ cơ thể chính là minh chứng.”
Ánh mắt của anh kiên định, ngữ khí cũng kiên định, nhưng nghi tội chưa từng có, Hạ Tinh Nhiễm kiên quyết không thừa nhận: "Em thân thể không tốt!"
Cận Tự: "Ha ha.”
“……”
Lần này anh đưa thuốc và nước tới, nhét vào lòng bàn tay cô, giọng điệu không muốn xen vào: "Vậy uống trước mặt anh.”
“……”
Tuy rằng phát sốt khó chịu nên uống thuốc, nhưng Hạ Tinh Nhiễm không muốn mình khỏi nhanh như vậy, cô khỏi rồi Cận Tự nên trở về.
Nhưng nếu như kiểm tra không uống thuốc, Hạ Tinh Nhiễm lại lo lắng lấy tố chất thân thể của mình, có thể bị sốt thành viêm phổi hay không.
Tuy rằng Cận Tự rất tốt.
Nhưng nếu dùng viêm phổi đổi, vẫn là không cần.
Hạ Tinh Nhiễm do dự một lát, dùng ánh mắt mạnh mẽ của Cận Tự, cô ngượng ngùng giơ tay lên, đưa thuốc đến bên miệng.
Lại đột ngột buông xuống.
Cận Tự nhíu mày.
Biểu thị chuyện này làm anh tiêu hao quá nhiều kiên nhẫn.
Bây giờ nói uống là uống, không phải là chứng minh lúc trước thật sự không có uống thuốc sao?
Cô lè lưỡi, đầu óc không ngừng nói: "Đắng, không uống.”
“……”
Không khí yên tĩnh hai giây.
Cận Tự rầu rĩ cười một tiếng, mắt hoa đào cong cong, nốt ruồi trên mí mắt bên phải kia hết sức rõ ràng chút, vẫn là điệu điệu lười biếng kia, cười như không cười hỏi: "Công chúa đậu Hà Lan, làm nũng sao?"
“……”
Anh gọi cô là công chúa Đậu Hà Lan, cũng là bởi vì sau lần đầu tiên bọn họ, Hạ Tinh Nhiễm sốt cao, hơn nữa lúc trở lại khách sạn phát hiện, trên người cô bị anh để lại rất nhiều dấu vết.
Hơn nữa rõ ràng trong ấn tượng của anh, mình cũng không dùng nhiều sức.
Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy mặt nóng bừng, đặt thuốc vào lòng bàn tay anh, kéo chăn nhắm mắt lại muốn ngủ: "Ngủ ngon, em muốn nghỉ ngơi.”
Cận Tự kéo chăn của cô, bị cô dùng sức ôm lại, không buông tay.
Anh cười như không cười nhếch khóe miệng, nhàn nhã nói: "Thuốc đắng, vậy Birkin 25 phiên bản giới hạn thì sao.”
"Thuốc đắng," Hạ Tinh Nhiễm trả lời, "Birkin 25 không thể mua được."
Quầy chuyên doanh trong nước không có hàng, tăng giá mua hộ tăng đến khoa trương, Hạ Tinh Nhiễm tuy rằng có tiền, nhưng cũng không phải lãng phí như vậy.
“Vậy sao?" Cận Tự nhướng mày, ngữ khí nhàn nhạt, "Nhưng lần sau anh bay đến Los Angeles.”
Hạ Tinh Nhiễm trở nên có tinh thần.
“Nhân viên bảo trì muốn mua túi xách giúp vợ và bạn thân, có lẽ anh cũng sẽ đi cùng một chuyến.”
“……”
Thật ra từ hồi đại học cô đã có sở thích mua túi xách, Hạ Trạch Cương tuy rằng đối xử không tốt với cô, nhưng chưa từng bạc đãi cô về mặt kinh tế.
Nghe Cận Tự nói anh có thể hỗ trợ mua túi xách số lượng có hạn mới nhất, Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy chịu khổ một chút cũng là việc nên làm.
Hít sâu hai hơi, cô vén chăn lên, ngồi dậy.
Thích ứng với ánh sáng bất thình lình trước mắt, sau một trận mê muội, liền nhìn hai viên thuốc yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay Cận Tự, mà bản thân anh, nhướng lông mày, ung dung nhìn cô.
“……”
Lại là ở chỗ này chờ cô.
Vì túi xách xinh đẹp, Hạ Tinh Nhiễm nhịn.
Bóp mũi, cầm lên hai viên thuốc, nhanh chóng ném vào trong miệng, lại mãnh liệt rót một ngụm nước, thừa dịp khoang miệng còn chưa kịp phản ứng vị đắng, trực tiếp nuốt xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn xong, khuôn mặt nhăn nheo thành bánh bao.
Cận Tự thấp giọng cười, vươn ngón cái lau vết nước trên khóe miệng cô, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Lớn vậy rồi, uống thuốc còn phí sức như vậy.”
Mặc dù là động tác vừa chạm là rời, nhiệt độ làn da của anh còn dừng lại ở khóe miệng, lông mi Hạ Tinh Nhiễm như lông quạ run rẩy hai cái.
Có phải là một loại ảo giác hay không.
Cô cảm giác hai người hiện tại, có chút mập mờ......
Trên mặt dường như càng nóng hơn, Hạ Tinh Nhiễm lại nằm vào chăn, vươn bắp chân đá anh: "Em muốn che mồ hôi, anh đi đi.”
Cận Tự hừ cười một tiếng: "Dùng xong thì ném đi.”
Hạ Tinh Nhiễm không hiểu: "Em dùng anh ở đâu?
Cận Tự lặp lại từng chữ một: "Dùng, dùng?”
Tiếng nói vừa dứt, sự trầm mặc quỷ dị truyền ra giữa hai người.
Còn tưởng rằng vị đại thiếu gia ngoài miệng không buông tha người này sẽ nói thêm cái gì đó tỏ vẻ bất mãn, nhưng Cận Tự hiếm thấy đến không có oán hận.
Im lặng rời đi.
Rất nhanh, uống thuốc xong, Hạ Tinh Nhiễm đổ mồ hôi, cả người thoải mái, thấy thời gian còn sớm, lại chưa từ bỏ ý định, gọi điện thoại cho Lâm Kiều, thương lượng chuyện kinh phí marketing.
Hạ Tinh Nhiễm ở công ty chủ yếu quản lý kỹ thuật, mà bộ phận thương mại hầu như là Lâm Kiều phụ trách toàn bộ, cô căn bản không có quyền tùy tiện điều động tài chính.
"Hạ Tinh Nhiễm, bà chủ xinh đẹp của tôi, chuyện này thật sự không được," Lâm Kiều rất giảng đạo lý, "Cô có tâm kế thừa tài nghệ truyền thống, nhưng mặt hàng đơn giá thấp nhiều công đoạn trên dưới liên quan đến rất nhiều công nhân như vậy, đều đang chờ đơn hàng lớn 11-11, kiếm nhiều tiền một chút."
"Cô không thể vì ủy thác của sư phụ, vì những thợ thêu tay nghề cao nhưng danh tiếng không đủ mà không để ý sống chết của những người khác a!"
Thật ra Lâm Kiều nói rất có đạo lý, tuy rằng tài nghệ cao cấp của Tô Tú cần tiếp thị, nhưng phụ trách doanh nghiệp trên dưới, cũng đều dựa vào đây để ăn cơm.
Hơn nữa Tô Tú cao cấp cũng không dễ tiêu thụ trên nền tảng thương mại điện tử.
Dựa theo đơn giá từ mười con số trở lên, thực ra bức tranh về nhóm người tiêu dùng và người sử dụng tiềm năng của Tô Tú đặc biệt rõ ràng, trước hết thu nhập hàng năm phải trên mấy triệu.
Hạ Tinh Nhiễm á khẩu không trả lời được, trầm mặc một chút.
Sau khi đổ mồ hôi, con người sẽ khát.
Hạ Tinh Nhiễm rời giường, đi vào phòng bếp đun chút nước nóng cho mình.
rầu rĩ trả lời Lâm Kiều: "Vậy được rồi.”
Lâm Kiều thở dài: "Cô nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cúp điện thoại, không gian yên tĩnh.
Hạ Tinh Nhiễm long tràn đây suy nghĩ làm sao có thể nhanh chóng tìm được người có thu nhập cao đẩy mạnh tiêu thụ tác phẩm,
Cô suy nghĩ vấn đề công việc có chút xuất thần, cũng không chú ý tới Cận Tự ngồi trên sô pha chơi game, cho đến khi anh ho nhẹ một tiếng.
Hạ Tinh Nhiễm quay đầu lại.
Ánh đèn màu vàng ấm áp đánh vào mặt, khuôn mặt Cận Tự như bị bịt kín một tầng kính lọc ánh sáng nhu hòa, người vốn cao ngạo lười biếng lúc này xem ra có vài phần nhu hòa.
Anh vừa thao tác trò chơi, vừa nói chuyện với cô, mí mắt còn chưa nâng lên đã hỏi: "Mặt ủ mày chau cái gì?"
Vốn là vì chuyện công việc mà rầu rĩ, bị anh nhắc nhở, nghĩ đến mình đã hạ sốt, cảm lạnh cũng sắp khỏi, anh cũng sắp phải rời đi, Hạ Tinh Nhiễm càng sầu, trong lúc nhất thời không nói gì.
Trò chơi kết thúc, Cận Tự nhìn dòng chữ thắng lợi, buông tay, vẫy tay với cô.
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
“Không phải là chuyện kinh phí marketing sao", Cận Tự nói không chút để ý, nhưng không hiểu sao có vài phần định liệu trước, "Anh có biện pháp.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
“Không tin thì thôi." Thấy cô nhíu mày, Cận Tự cũng không có ý muốn nói.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng ba bước thành hai đi tới, đè lại trò chơi anh sắp bắt đầu, nhếch khóe miệng cười cười: "Em cũng không nói không tin.”
Cận Tự thừa nước đục thả câu, lưu manh nhìn cô: "Muốn nghe không?”
Tuy rằng không phải cùng ngành, nhưng mẹ Cận Tự làm ăn, anh hun đúc trong môi trường kinh doanh, không chừng có chút xúc giác và độ nhạy bén tự nhiên đối với doanh nghiệp kinh doanh.
Hạ Tinh Nhiễm còn nước còn tác.
Dù sao sư phụ đã sớm phê bình kín đáo với cô, gần đây Từ Mẫn Hành chuẩn bị phim phóng sự phải quay, cô muốn nhân cơ hội hòa hoãn một chút quan hệ với Từ Quảng Liên.
Sư phụ muốn Tô Tú đi theo con đường cao nhã, Hạ Tinh Nhiễm phải làm bà hài lòng.
Nghĩ đến đây, cô không hề do dự, gật gật đầu.
Ánh mắt Cận Tự cẩn thận lưu luyến trên mặt cô, căn bản không vội trả lời vấn đề: "Hạ sốt?”
Hạ Tinh Nhiễm gật đầu: "Ừ.”
“Mặc áo khoác vào." Trong nhà lạnh, Cận Tự dặn dò.
Hạ Tinh Nhiễm có chuyện cầu người, mặc dù nóng lòng muốn nghe đáp án, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, trở về phòng cầm cái áo điều hòa ra che trên người.
Trò chơi của Cận Tự đã bắt đầu, chống chân dài thoải mái ngồi trên sô pha giết loạn.
Đồng đội Kiều Cảnh Sâm căn bản không phối hợp với anh, thời gian nghỉ ngơi thật tốt, người đàn ông này vì sao phải ở nhà với vợ?
Người ta sinh bệnh, cậu ở nhà cùng có thể làm cho người ta không khó chịu?!
Nếu cái gì cũng không làm được, vậy không phải là làm điều thừa sao.
Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói với Cận Tự, bởi vì biết nói cũng như không.
Thấy Hạ Tinh Nhiễm từ trong phòng đi ra, Cận Tự quan sát từ trên xuống dưới vài lần, lại hất cằm, sai bảo: "Rửa chút hoa quả cho anh.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
“……”
Nhịn.
Rửa sạch nho và đào, mang lên.
Trong màn hình trò chơi, La Diệc Chu hâm mộ nói: [Chết tiệt, tình cảm giữa Tự ca và chị dâu tốt như vậy, chị dâu cũng rất thích em.]
Tầm mắt đảo qua, Cận Tự nhếch môi.
Đẩy tháp đối diện xuống, Cận Tự để điện thoại di động xuống, đi vệ sinh rửa tay xong, nhặt một quả nho đưa vào miệng.
Nhai nuốt, nếm thử.
“……”
Hạ Tinh Nhiễm tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng phải để đại thiếu gia làm bộ làm tịch, trong lòng biết không thể gấp gáp.
Sau khi hạ sốt, khẩu vị của con người cũng tốt hơn không ít.
Cô ngồi xuống, cầm lấy một quả đào mật, gặm một miếng, im lặng chờ đợi.
Trò chơi tiếp theo lại muốn mở, La Diệc Chu ở trong nhóm wechat gọi anh chuẩn bị.
Cận Tự vẫn như cũ không nhanh không chậm bộ dáng, ngón tay gõ gõ mặt bàn, hỏi một câu: "Đồ chơi kia của em đơn giá bao nhiêu.”
Hạ Tinh Nhiễm báo giá đại khái của tác phẩm triển lãm.
Ít nhất sáu con số, không thiết lập giới hạn cao nhất.
“Rất đơn giản." Cận Tự không cần nghĩ ngợi, thốt ra.
Hạ Tinh Nhiễm hỏi ngược lại: "Cái này còn đơn giản?”
Cận Tự nhướng mày: "Còn phải xem em có chịu hay không.”
Hạ Tinh Nhiễm do dự hỏi: "Là cái gì?”
Cận Tự thoáng quay đầu, đối diện với tầm mắt cô, giọng nói uể oải nhưng đầy khí phách: "Cùng anh về nhà.”
Tay Hạ Tinh Nhiễm run lên, quả đào rơi trên mặt đất, lăn hai vòng.
Trái tim cũng nhảy lên nhảy xuống như quả đào, cô cảm giác mình hẳn là nghe lầm, hỏi ngược lại: "A?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro