Đào hôn, nhưng...
2024-10-04 23:32:36
Bầu trời phương xa trong suốt sáng trong, ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng ngủ hướng nam, hạt bụi nhỏ di động dưới ánh sáng, điều hòa trung tâm hoạt động cùng với tiếng tim đập của Hạ Tinh Nhiễm tương ứng.
Sau khi tự giới thiệu, phía đối diện vẫn trầm mặc mà bình tĩnh như cũ, ngắn ngủi phát ra một âm tiết: "Hả?”
Không muốn dẫn dắt cuộc đối thoại.
Hạ Tinh Nhiễm nghe được chính mình do dự, thanh âm như muỗi kêu: "Tối hôm qua anh nói, bây giờ còn tính không?"
“Câu nào?" Cận Tự biết rõ còn cố hỏi.
Bả vai căng thẳng, tấm nệm đắt tiền dựa theo trí nhớ của con người bao bọc cô hoàn mỹ trong đó, hơi cho Hạ Tinh Nhiễm một ít dũng khí và cảm giác an toàn: "Chính là câu bảo tôi đừng kết hôn với Lộ Duy, có thể...... có thể theo anh.”
Ngực giống như cưỡi ngựa, huyệt Thái Dương và trái tim đều căng phồng đau đớn vì cảm xúc kịch liệt phập phồng.
Không khí yên lặng hơn.
Tín hiệu vô tuyến truyền đến âm thanh yếu ớt của dòng điện đối diện.
Cô giống như bị rút hết sức lực, không dám chờ đợi đáp án, vội vàng cúp điện thoại.
Lúc trước chia tay cũng không có thể diện, cô làm sao dám yêu cầu Cận Tự vẫn như trước kia bất kể hiềm khích giúp mình?
Không có ai trời sinh đã đảm đương trách nhiệm thiên thần, một lần lại một lần cứu vớt một người không hề liên quan.
-
Từ khi bắt được Lộ Duy vụng trộm, nhưng người trong nhà đều không đồng ý hủy bỏ hôn ước, chuyện Hạ Tinh Nhiễm từ hôn liền rơi vào cục diện bế tắc.
Lộ Duy cũng từ uy hiếp ban đầu, theo Hạ gia tạo áp lực với Hạ Tinh Nhiễm chuyển thành kế sách dụ dỗ.
【Nhiễm Nhiễm, anh sai rồi, ngày đó là anh nhất thời xúc động, anh cam đoan đã cùng A Đàm đoạn sạch sẽ 】
【 đều là A Đàm quyến rũ anh, anh chỉ là phạm vào sai lầm tất cả nam nhân đều sẽ phạm 】
[Bảo bối đừng giận, quầy chuyên doanh Ngân Thái H lại về một lô túi mới, buổi chiều có thời gian anh cùng em đi dạo]
“……”
Nếu Lộ Duy kiên định lựa chọn bạn gái cũ, Hạ Tinh Nhiễm còn có thể oán hận anh ta không tuân thủ tinh thần khế ước, khen anh là tình yêu đích thực dũng cảm.
Anh ta trong vòng vài ngày lắc lư bất định, đơn giản là cân nhắc lợi hại tinh thông tính toán, chỉ làm Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy một trận hoang đường.
Cô chịu áp lực, không thỏa hiệp đăng ký kết hôn, cứng đầu quả thực khiến Hạ Trạch Cương không còn cách nào.
Cách "ngày hoàng đạo" ông bỏ ra số tiền lớn mời đại sư tính toán càng ngày càng gần, ông càng sốt ruột.
Hạ Tinh Nhiễm bị ba cô trói buộc đạo đức đến cùng đường, thứ tư sau khi tan tầm, đi thăm cô nằm ở trên giường bệnh.
Cô lớn tuổi, qua ba lần phẫu thuật não, cả người cắm đầy ống, hôn mê bất tỉnh, tình trạng thân thể cũng không lạc quan.
Gầy như tờ giấy, nằm ở trên giường bệnh cũng rất khó nhìn thấy chăn phập phồng, Hạ Tinh Nhiễm thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ngồi trước giường cô một lát, bất tri bất giác, lệ rơi đầy mặt.
Lý do Hạ Tinh Nhiễm lựa chọn tiến vào một cuộc hôn nhân kỳ thật càng hoang đường.
Hạ Trạch Cương thừa dịp cải cách mở cửa, nắm bắt đầu gió thời đại, dựa vào máy ghi âm đầu cơ trục lợi, từ một thanh niên nông thôn nhảy vọt lên tầng lớp cao.
Phong tục truyền thống của quê hương nông thôn sùng bái sức mạnh phi tự nhiên.
Lúc Hạ Trạch Cương vừa phát tài, đại sư từ Hồng Kông tới tính toán cho ông một quẻ, đại sư nói mệnh của ông thuộc kim, chị ông Hạ Lan Phân thuộc thổ.
Thổ sinh kim, vận mệnh của Hạ Trạch Cương đều liên quan đến vui buồn của Hạ Lan Phân.
Hạ Trạch Cương kinh ngạc kêu lên thần cơ diệu toán của sư phụ.
Lúc nhỏ trong nhà Hạ Trạch Cương nghèo, là Hạ Lan Phân một tay nuôi lớn ông, lại cổ vũ ông rời khỏi thôn ra ngoài lang bạt, sau đó hỗ trợ hai đứa con gái của ông, vì thế sống góa phụ ba mươi năm.
Hạ Trạch Cương phát tài tự nhiên cũng rất kính trọng Hạ Lan Phân.
Chỉ là hai năm nay sau khi lợi nhuận thương mại điện tử trên mạng rút đi, việc làm ăn của Vân Hối Mộc Nghiệp càng ngày càng khó khăn, vừa vặn đúng lúc Hạ Lan Phân nằm viện, Hạ Trạch Cương lại tìm bậc thầy cũ tính toán một quẻ.
Đại sư nói Hạ Tinh Nhiễm và Hạ Lan Phân là mệnh thổ giống nhau cùng vượng Hạ Trạch Cương hơn nữa, nếu trong mệnh Hạ Tinh Nhiễm có cơ hội hợp hóa thành công, có thể trợ giúp Hạ Trạch Cương một bước lên mây.
Mà phương thức hợp hóa tốt nhất lại là để Hạ Tinh Nhiễm tìm một người đàn ông bát tự tương hợp với cô kết hôn.
Sau khi lựa chọn kỹ càng, Lộ Duy là người duy nhất được chọn.
Hạ Tinh Nhiễm quan tâm đến sức khỏe của cô, cũng biết nguyện vọng lớn nhất của người phụ nữ mộc mạc truyền thống thậm chí có chút phong kiến này là xem cô kết hôn, cho nên cô đồng ý.
Nhưng mà, cô à, chẳng lẽ kết hôn sinh con so với hạnh phúc vui vẻ của con quan trọng hơn sao?
Hạ Tinh Nhiễm nhẹ nhàng hỏi, trên giường bệnh, người phụ nữ tái nhợt cũng không trả lời.
[Chuẩn bị hộ khẩu xong, tám giờ sáng mai anh đi đón em]
Ngày đăng ký kết hôn đã gần trong gang tấc.
Hạ Tinh Nhiễm không định nhịn nữa, trên đường về nhà, trong lúc chờ đèn đỏ, mở APP mua vé, thuận tay mua vé máy bay đi thành phố phương Bắc.
Đơn giản mang theo một ít mỹ phẩm dưỡng da hữu hiệu duy trì trạng thái da, Hạ Tinh Nhiễm dừng xe ở nhà, ngồi taxi đi sân bay.
Vẫn là chuyến bay của hãng hàng không China Southern Airlines, mấy năm nay bởi vì công việc cần thiết, Hạ Tinh Nhiễm sẽ tự mình đi công tác đàm phán nghiệp vụ, mỗi lần đều ngồi chuyến bay của China Southern Airlines.
Hạ gia đông con cái, Hạ Tinh Nhiễm vẫn là lão nhị kẹp ở giữa, là người không được coi trọng nhất.
Vì không muốn Hạ Trạch Cương và mẹ kế chán ghét, cô luôn nơm nớp lo sợ sắm vai đứa bé ngoan, từ nhỏ đến lớn nhãn hiệu trên người không loại trừ được hai chữ "nghe lời".
Kháng hôn(*), hơn nữa còn chạy trốn trước khi đăng ký kết hôn.
*Khánh hôn: chống lại cuộc hôn nhân*
Hạ Tinh Nhiễm trong sinh mệnh hữu hạn của mình chưa bao giờ phản nghịch như thế, giống như Argus trong thần thoại Hy Lạp, có thể vì tự do mà bất kể hậu quả.
E sợ Hạ Trạch Cương phát hiện mình đã mất tích, cô liền điều chỉnh điện thoại thành chế độ không làm phiền.
Sợ hãi, kích động và bất an lẫn lộn lấp đầy đầu cô, tim cô bất giác tăng tốc, tư duy lắc lư trong hỗn loạn lại tuân theo trật tự.
Chỗ ngồi trong khoang thương gia cũng không chật chội, trong lúc đần độn, hai vị thiếu nữ dáng dấp tuổi dậy thì nói chuyện với nhau hấp dẫn sự chú ý của Hạ Tinh Nhiễm.
“Nhật ký bay của cậu đã chuẩn bị xong chưa? Xác định cơ trưởng tối nay là anh ấy chứ?”
“Anh ấy thật sự muốn đem ta đẹp trai ngất xỉu, mới hai mươi sáu tuổi, nghe nói là cơ trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử China Southern Airlines.”
“Ngay cả tên cũng rất dễ nghe! Cận Tự.”
Các thiếu nữ ôm tâm tình nhìn thấy thần linh trong mộng, thanh âm líu ríu sáng ngời lại nhẹ nhàng.
Hạ Tinh Nhiễm chỉ nghe rõ hai chữ "Cận Tự", thân hình chấn động, đột nhiên nhìn về phía các cô.
Trên bàn nhỏ đặt trên màn hình iPad 12,9 inch, rõ ràng đặt một tấm ảnh Cận Tự.
Phối hợp với ảnh chụp truyền thông mới của công ty công bố, anh đứng trong đại sảnh của hãng hàng không, một bộ quần áo mùa hè lưu loát che khuất dáng người thẳng tắp lại cao lớn.
Con ngươi vừa đen vừa sáng, bên môi nhàn nhạt cong lên, mắt hoa đào đuôi mắt hơi giương lên, có vài phần thành thạo bất cần đời.
Ánh đèn chuyến bay ban đêm cũng không sáng, còn có màn hình điện tử phản quang, nhưng Hạ Tinh Nhiễm vẫn trong nháy mắt liền nhận ra anh.
"1m85, mắt hoa đào, phi công, không hút thuốc, uống ít rượu, thành tích bay lại tốt," một cô gái trong mắt đầy hoa đào thuộc như lòng bàn tay, "cũng không biết thời đại học anh ấy bị cô gái nào bắt được."
Có thể nói chuyện yêu đương với anh ấy một ngày sẽ rất vui vẻ.
"Cái rắm," một cô gái khác giáo dục yêu đương não tỷ muội, "Nhìn khuôn mặt này của anh, nam sinh đẹp trai như vậy bên người nhất định vây quanh một đám oanh oanh yến yến, có mỹ nữ gì có thể lọt vào mắt anh? Thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo”
Nói được một nửa, chú ý tới tầm mắt đối diện lối đi nhỏ kia, hai cô gái nhìn qua một cái, bỗng nhiên lại nhao nhao đỏ mặt.
Còn tưởng ầm ĩ đến người nghỉ ngơi, ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, một lúc lâu, lại hạ giọng nói: "Chị gái xinh đẹp này, hẳn là có thể.”
Làm xong công tác chuẩn bị, dựa theo chỉ thị của đài quan sát, máy bay chạy vào đường băng quy định, cất cánh, trong cabin rơi vào một mảnh tối tăm.
Cô thật nổi loạn.
Lúc ở đại học, mười tám tuổi.
Ký ức dù quý trọng, cũng vẫn như cũ dần dần mơ hồ theo thời gian, mơ hồ đến hỗn loạn một ít chi tiết nhỏ.
Nhưng cảm thụ về đoạn ký ức kia thoát khỏi trói buộc thời gian, vẫn rõ ràng như cũ.
Có người nói, cuộc đời con người chỉ sống được vài khoảnh khắc.
Đối với Hạ Tinh Nhiễm mà nói, nhân sinh mấy cái chớp mắt chỉ sống hai chữ: Cận Tự.
Màn đêm thấm đầy sắc thái ủ dột, nhìn xuống sân bay yên tĩnh, máy bay chở khách dần dần biến mất trong bóng đêm, lưu lại tung tích trái đỏ phải xanh đuôi trắng trên không trung.
Hạ Tinh Nhiễm thở dài một tiếng, đeo bịt mắt tơ tằm và gối lên cổ, chuẩn bị ngủ say.
Sau khi an ổn kéo lên, radio trong cabin đúng giờ vang lên, thanh âm trong suốt lại trầm thấp của cơ trưởng khuếch tán ra.
"Thưa quý ông quý bà, chào mừng quý vị lên chuyến bay CZ1234 của China Southern Airlines, chuyến bay này từ Lâm Nghi đến Dương Thành..."
Tạch.
Hạ Tinh Nhiễm chặt đứt dây cung.
Cô kéo bịt mắt xuống, mở mắt ra nhìn màn hình tin nhắn trên không, máu dâng lên, trên mặt nổi lên mảng lớn đỏ, lặng lẽ im lặng bao phủ trong đêm tối.
Là Cận Tự.
Rõ ràng là radio đọc ngàn bài một điệu, nhưng giọng điệu của anh cực kỳ rõ ràng, lại có phần lười biếng không chút để ý, có vẻ tiêu sái lại thả lỏng.
Hộp Pandora bị đánh đổ, bất ngờ không kịp đề phòng, suy nghĩ của Hạ Tinh Nhiễm bị hồi ức lấp đầy.
-
Năm quen Cận Tự, mười tám tuổi.
Sau khi sinh viên năm nhất báo danh, bắt đầu huấn luyện quân sự trong hai tuần.
Thành phố Lâm Giang đầu tháng chín, thời tiết khô nóng không hề giảm, nữ sinh hai lớp mỹ thuật chuyên ngành nghệ thuật và bốn lớp phát thanh viên trà trộn thành một đội, may mắn được phân công huấn luyện quân sự dưới ký túc xá.
Không khí oi bức, ve kêu phập phồng, ánh mặt trời ngẫu nhiên có cá lọt lưới, xuyên qua lá cây sum xuê chiếu lên da.
Rất nhiều cô gái ầm ĩ nóng, cùng huấn luyện viên trẻ tuổi vừa chơi xấu vừa làm nũng, tranh thủ nghỉ ngơi nhiều lần.
Hạ Tinh Nhiễm không tham gia.
Bởi vì ngày hôm sau huấn luyện quân sự, cô bị cảm nắng té xỉu.
Trước mắt tối sầm, còn sót lại thính lực chỉ làm cho nàng nghe được chung quanh nữ sinh tiếng kinh hô, dần dần có chút ý thức lúc, cô cảm giác chính mình như đang ở nơi sóng biển nâng lên, lắc lư chập chờn chọc người choáng váng đầu óc.
Cô sợ nhất là nước, vô thức giãy dụa.
"Chết tiệt", bên cạnh có người kinh hô, "Sao cô gái này lại như cá chép lộn người vậy?"
Hai cánh tay ôm chặt lấy cô, nam sinh từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng dặn dò: "Đừng lộn xộn.”
“……”
Thật lạnh lùng, thật cao ngạo.
Trong ngày hè nắng chói chang, giống như một ly nước chanh trộn bạc hà.
Hạ Tinh Nhiễm mơ mơ màng màng chỉ nhìn thấy một cái cổ thon dài, còn có đường cong hàm dưới rất chặt rất rõ ràng.
Vị đưa cô đến phòng y tế này nhìn qua là một người tốt, trong lòng cô đơn giản phán đoán, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.
Khi từ từ tỉnh lại, mùi nước khử trùng quanh quẩn trên chóp mũi kích thích cảm quan, Hạ Tinh Nhiễm tỉnh táo hơn rất nhiều, phát hiện mình nằm trên giường bệnh phòng y tế, bình phong màu trắng ngăn cách từng chiếc giường nhỏ giống như miếng đậu hũ.
Trên mu bàn tay còn cắm ống truyền dịch.
“Bạn học Cận Tự?” Bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, dặn dò cô, "Thể chất em quá kém, lúc huấn luyện quân sự tốt nhất nên mang theo hoắc hương chính khí thủy (*), hai ngày nay mai cũng không cần huấn luyện..."
* Hoắc hương chính khí thủy - Huoxiang Zhengqi Shui: là một công thức thảo dược dạng lỏng được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc để giúp tiết mồ hôi và thanh nhiệt mùa hè, giải ẩm và điều hòa chức năng của tỳ và dạ dày.*
Cận Tự.
Là người đưa cô đến phòng y tế sao?
“Cận Tự, bạn học Cận Tự!" Hạ Tinh Nhiễm vừa thất thần, bác sĩ liền giơ cao âm lượng, cẩn thận nhắc nhở," Nhớ kỹ chưa?”
Không cần phải sửa lại cách xưng hô sai lầm của bác sĩ, Hạ Tinh Nhiễm vẫn còn choáng váng, mơ màng gật đầu: "À...... Được.”
Bác sĩ lại dặn dò ba câu, rời đi.
Phòng y tế thời kỳ huấn luyện quân sự, rốt cuộc không tính là an tĩnh, giường bên trái bình phong kia, tân sinh viên trốn tập huấn tới đang cùng nhau chơi game, còn có người đang yêu đương, so sánh với bên phải thì yên tĩnh quá mức.
Hạ Tinh Nhiễm tò mò nghiêng đầu nhìn sang bên phải.
Tấm bình phong kia tựa như còn sống, lập tức chậm rãi dời xuống dưới chân.
Không có bình phong mới biết được, giữa hai giường bệnh cách nhau rất gần.
Trên giường bệnh có một nam sinh đang nằm, không mặc quân phục, áo trắng quần đen đơn giản cũng không che giấu được dáng người cao gầy, trên mặt che một cái mũ lưỡi trai màu đen.
Từ một chút da thịt lộ ra mà xem, hàm dưới rõ ràng, da trắng lạnh, bất luận như thế nào cũng nên là một soái ca.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn thêm hai lần.
Người nọ lại bỗng nhiên tháo mũ xuống, lông mi dài run rẩy, mắt hoa đào mở nửa ra, lãnh đạm quét mắt nhìn cô, có vài phần ác liệt hỏi: "Cô là Cận Tự?”
“Vậy tôi là ai?”
Dưới ánh mặt trời, màu mắt của hắn rất nhạt, là màu hổ phách.
Ánh sáng lốm đốm chiếu vào nốt ruồi màu nâu ở mí mắt phải của hắn, khiến nam sinh vốn đã túm được hai năm tám vạn nhìn càng đẹp trai hơn.
Là cô gái từ nhỏ đắm chìm trong thế giới nghệ thuật, Hạ Tinh Nhiễm càng quan tâm đến hiệu quả thị giác, hiểu được người này chính là người đưa cô đến phòng y tế, nhưng đầu óc vốn bị cảm nắng lại càng không chuyển, ngây ngốc trả lời: "Vậy anh là...... Hạ Tinh Nhiễm?
“……”
Câu trả lời của cô khiến Cận Tự có thêm chút hứng thú nghiền ngẫm, anh ngồi dậy, lạnh lùng đội mũ lên, mặt che hơn phân nửa, nhưng khí chất duệ ca(*) càng sâu.
*Duệ 拽 /Zhuāi/ (ngôn ngữ mạng): ra dẻ, tự cho mình là giỏi*
"Tinh nào, Nhiễm nào?"
Hạ Tinh Nhiễm ngoan ngoãn trả lời: "Tinh cầu Tinh, thời gian thấm thoát thoi đưa Nhiễm.”
Cận Tự: "... À.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Nam sinh không nói gì nữa, cúi đầu lướt di động.
Khoảng cách xã giao ngày thường dựa vào bình phong thành lập bị vô tình đánh nát, Hạ Tinh Nhiễm từ nhỏ đến lớn cực kỳ ngoan ngoãn, ngay cả nói cũng không nói với nam sinh hai câu.
Có vị duệ ca này bên cạnh, cảm giác bị cảm nắng càng nghiêm trọng.
Không nói chuyện cũng không phải, nói chuyện cũng không phải.
Nhưng vẫn phải lễ phép một chút, do dự một lát, Hạ Tinh Nhiễm mở miệng: "Hôm nay, cám ơn anh.”
Duệ ca cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gật đầu, xem như nhận được lời cảm ơn của cô.
Động tác nhẹ nhàng như vậy, không có ý để ý tới cô nữa.
Một lát sau, bên cạnh cửa sổ bỗng nhiên bị từ bên ngoài kéo ra, hơi nóng cùng một nam sinh mặc quân phục xuất hiện: "Tự ca, đi tiệm net không!"
Duệ ca chậm rãi đứng dậy, cũng không nói đi hay không đi, nhưng anh muốn rời đi, mặc kệ nói như thế nào vẫn để cho Hạ Tinh Nhiễm thở một hơi.
Bả vai căng thẳng vừa thả lỏng, trước mắt liền đè xuống một bóng ma, cô mở to mắt nhìn quần đen của anh, đỉnh đầu là giọng nói lười biếng của Cận Tự: "Thoải mái một chút nhớ đi bệnh viện.”
“?”
Hạ Tinh Nhiễm ngẩng đầu.
Cận Tự chỉ chỉ trán cô: "Bác sĩ nói có thể phải khâu.”
Chẳng lẽ vừa rồi ngã sấp xuống là trán chạm đất trước?
Khuôn mặt vốn tái nhợt của Hạ Tinh Nhiễm càng trắng bệch, chẳng để ý còn đang treo nước, trực tiếp giơ tay sờ loạn trên mặt, e sợ có tổn thương gì đến nhan sắc.
“Mẹ kiếp mẹ kiếp", Nam sinh ngoài cửa sổ lại nói,"Tự ca, anh đừng chọc con gái người ta nữa”.
Hạ Tinh Nhiễm dừng động tác lại, hốc mắt đỏ hoe nhìn anh.
Cằm Cận Tự căng thẳng, chậm rãi quay mặt đi.
Một anh chàng mặc trang phục màu vàng mang theo túi trà sữa xuất hiện ở cửa hô: "Cận Tự!”
Cận Tự chỉ chỉ giường bệnh: "Cho cô ấy.”
Nói xong, Cận Tự nhấc chân đi về phía trước, không được hai bước lại dừng lại, cách thân hình mập mạp của nhân viên giao hàng, nghiêm túc nói: "Ngại quá.”
Im lặng, bổ sung một câu: "Nghỉ ngơi cho tốt.”
-
Như là làm một giấc mộng ngắn ngủi.
Khi tỉnh mộng, máy bay đang trong giai đoạn tuần tra, nhân viên phi hành đoàn thấy cô tỉnh lại, nhiệt tình ngồi xổm xuống bên cạnh cô, tư vấn thức ăn cô cần.
“Một ly nước sạch, cám ơn.”
Tiếp viên hàng không nhanh chóng rót nước nóng cho cô, lại bởi vì cô là hành khách thẻ bạch kim, tiếp viên hàng không hiểu sở thích và thói quen đáp máy bay của cô, nhiệt tình dò hỏi: "Cô Hạ, vừa rồi thấy cô đang ngủ không quấy rầy cô, xin hỏi chuyến bay lần này còn cần chúng tôi điền nhật ký chuyến bay không? Máy bay đang trong giai đoạn tuần tra, cơ trưởng nói có thể giúp mọi người ký tên.”
Hạ Tinh Nhiễm sửng sốt một chút, đưa nhật ký phi hành ra ngoài: "Được.”
Tiếp viên hàng không cũng không ngoài ý muốn, tiếp nhận đưa vào buồng lái.
Vị hội viên thẻ bạch kim này trong năm năm ngồi 500 chuyến bay của hãng hàng không bọn họ, hơn nữa không có ngoại lệ, mỗi lần đều đưa ra nhật ký bay, do cơ trưởng điền, cơ trưởng, phó cơ trưởng cùng các nhân viên khác cùng nhau ký tên.
Nội bộ tiếp viên hàng không còn suy đoán, cô hẳn là người yêu thích bay lượn.
Nhân viên phi hành đoàn rất nhanh điền xong nhật ký, lúc đưa về tiếp viên trẻ tuổi xinh đẹp không kiềm chế được lòng bát quái, không khỏi lặng lẽ quan sát Hạ Tinh Nhiễm.
Ánh mắt hai người đánh giáp lá cà trong không khí, tiếp viên hàng không có chút xấu hổ, vội vàng thu hồi tầm mắt, hạ giọng nói: "Cơ trưởng Cận Tự nhờ tôi truyền đạt tin cho ngài.”
Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Tinh Nhiễm vô thức cào lên tấm thảm lông.
“Anh ấy nói, đến Dương thành, xin ngài chờ anh ấy."
Sau khi tự giới thiệu, phía đối diện vẫn trầm mặc mà bình tĩnh như cũ, ngắn ngủi phát ra một âm tiết: "Hả?”
Không muốn dẫn dắt cuộc đối thoại.
Hạ Tinh Nhiễm nghe được chính mình do dự, thanh âm như muỗi kêu: "Tối hôm qua anh nói, bây giờ còn tính không?"
“Câu nào?" Cận Tự biết rõ còn cố hỏi.
Bả vai căng thẳng, tấm nệm đắt tiền dựa theo trí nhớ của con người bao bọc cô hoàn mỹ trong đó, hơi cho Hạ Tinh Nhiễm một ít dũng khí và cảm giác an toàn: "Chính là câu bảo tôi đừng kết hôn với Lộ Duy, có thể...... có thể theo anh.”
Ngực giống như cưỡi ngựa, huyệt Thái Dương và trái tim đều căng phồng đau đớn vì cảm xúc kịch liệt phập phồng.
Không khí yên lặng hơn.
Tín hiệu vô tuyến truyền đến âm thanh yếu ớt của dòng điện đối diện.
Cô giống như bị rút hết sức lực, không dám chờ đợi đáp án, vội vàng cúp điện thoại.
Lúc trước chia tay cũng không có thể diện, cô làm sao dám yêu cầu Cận Tự vẫn như trước kia bất kể hiềm khích giúp mình?
Không có ai trời sinh đã đảm đương trách nhiệm thiên thần, một lần lại một lần cứu vớt một người không hề liên quan.
-
Từ khi bắt được Lộ Duy vụng trộm, nhưng người trong nhà đều không đồng ý hủy bỏ hôn ước, chuyện Hạ Tinh Nhiễm từ hôn liền rơi vào cục diện bế tắc.
Lộ Duy cũng từ uy hiếp ban đầu, theo Hạ gia tạo áp lực với Hạ Tinh Nhiễm chuyển thành kế sách dụ dỗ.
【Nhiễm Nhiễm, anh sai rồi, ngày đó là anh nhất thời xúc động, anh cam đoan đã cùng A Đàm đoạn sạch sẽ 】
【 đều là A Đàm quyến rũ anh, anh chỉ là phạm vào sai lầm tất cả nam nhân đều sẽ phạm 】
[Bảo bối đừng giận, quầy chuyên doanh Ngân Thái H lại về một lô túi mới, buổi chiều có thời gian anh cùng em đi dạo]
“……”
Nếu Lộ Duy kiên định lựa chọn bạn gái cũ, Hạ Tinh Nhiễm còn có thể oán hận anh ta không tuân thủ tinh thần khế ước, khen anh là tình yêu đích thực dũng cảm.
Anh ta trong vòng vài ngày lắc lư bất định, đơn giản là cân nhắc lợi hại tinh thông tính toán, chỉ làm Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy một trận hoang đường.
Cô chịu áp lực, không thỏa hiệp đăng ký kết hôn, cứng đầu quả thực khiến Hạ Trạch Cương không còn cách nào.
Cách "ngày hoàng đạo" ông bỏ ra số tiền lớn mời đại sư tính toán càng ngày càng gần, ông càng sốt ruột.
Hạ Tinh Nhiễm bị ba cô trói buộc đạo đức đến cùng đường, thứ tư sau khi tan tầm, đi thăm cô nằm ở trên giường bệnh.
Cô lớn tuổi, qua ba lần phẫu thuật não, cả người cắm đầy ống, hôn mê bất tỉnh, tình trạng thân thể cũng không lạc quan.
Gầy như tờ giấy, nằm ở trên giường bệnh cũng rất khó nhìn thấy chăn phập phồng, Hạ Tinh Nhiễm thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ngồi trước giường cô một lát, bất tri bất giác, lệ rơi đầy mặt.
Lý do Hạ Tinh Nhiễm lựa chọn tiến vào một cuộc hôn nhân kỳ thật càng hoang đường.
Hạ Trạch Cương thừa dịp cải cách mở cửa, nắm bắt đầu gió thời đại, dựa vào máy ghi âm đầu cơ trục lợi, từ một thanh niên nông thôn nhảy vọt lên tầng lớp cao.
Phong tục truyền thống của quê hương nông thôn sùng bái sức mạnh phi tự nhiên.
Lúc Hạ Trạch Cương vừa phát tài, đại sư từ Hồng Kông tới tính toán cho ông một quẻ, đại sư nói mệnh của ông thuộc kim, chị ông Hạ Lan Phân thuộc thổ.
Thổ sinh kim, vận mệnh của Hạ Trạch Cương đều liên quan đến vui buồn của Hạ Lan Phân.
Hạ Trạch Cương kinh ngạc kêu lên thần cơ diệu toán của sư phụ.
Lúc nhỏ trong nhà Hạ Trạch Cương nghèo, là Hạ Lan Phân một tay nuôi lớn ông, lại cổ vũ ông rời khỏi thôn ra ngoài lang bạt, sau đó hỗ trợ hai đứa con gái của ông, vì thế sống góa phụ ba mươi năm.
Hạ Trạch Cương phát tài tự nhiên cũng rất kính trọng Hạ Lan Phân.
Chỉ là hai năm nay sau khi lợi nhuận thương mại điện tử trên mạng rút đi, việc làm ăn của Vân Hối Mộc Nghiệp càng ngày càng khó khăn, vừa vặn đúng lúc Hạ Lan Phân nằm viện, Hạ Trạch Cương lại tìm bậc thầy cũ tính toán một quẻ.
Đại sư nói Hạ Tinh Nhiễm và Hạ Lan Phân là mệnh thổ giống nhau cùng vượng Hạ Trạch Cương hơn nữa, nếu trong mệnh Hạ Tinh Nhiễm có cơ hội hợp hóa thành công, có thể trợ giúp Hạ Trạch Cương một bước lên mây.
Mà phương thức hợp hóa tốt nhất lại là để Hạ Tinh Nhiễm tìm một người đàn ông bát tự tương hợp với cô kết hôn.
Sau khi lựa chọn kỹ càng, Lộ Duy là người duy nhất được chọn.
Hạ Tinh Nhiễm quan tâm đến sức khỏe của cô, cũng biết nguyện vọng lớn nhất của người phụ nữ mộc mạc truyền thống thậm chí có chút phong kiến này là xem cô kết hôn, cho nên cô đồng ý.
Nhưng mà, cô à, chẳng lẽ kết hôn sinh con so với hạnh phúc vui vẻ của con quan trọng hơn sao?
Hạ Tinh Nhiễm nhẹ nhàng hỏi, trên giường bệnh, người phụ nữ tái nhợt cũng không trả lời.
[Chuẩn bị hộ khẩu xong, tám giờ sáng mai anh đi đón em]
Ngày đăng ký kết hôn đã gần trong gang tấc.
Hạ Tinh Nhiễm không định nhịn nữa, trên đường về nhà, trong lúc chờ đèn đỏ, mở APP mua vé, thuận tay mua vé máy bay đi thành phố phương Bắc.
Đơn giản mang theo một ít mỹ phẩm dưỡng da hữu hiệu duy trì trạng thái da, Hạ Tinh Nhiễm dừng xe ở nhà, ngồi taxi đi sân bay.
Vẫn là chuyến bay của hãng hàng không China Southern Airlines, mấy năm nay bởi vì công việc cần thiết, Hạ Tinh Nhiễm sẽ tự mình đi công tác đàm phán nghiệp vụ, mỗi lần đều ngồi chuyến bay của China Southern Airlines.
Hạ gia đông con cái, Hạ Tinh Nhiễm vẫn là lão nhị kẹp ở giữa, là người không được coi trọng nhất.
Vì không muốn Hạ Trạch Cương và mẹ kế chán ghét, cô luôn nơm nớp lo sợ sắm vai đứa bé ngoan, từ nhỏ đến lớn nhãn hiệu trên người không loại trừ được hai chữ "nghe lời".
Kháng hôn(*), hơn nữa còn chạy trốn trước khi đăng ký kết hôn.
*Khánh hôn: chống lại cuộc hôn nhân*
Hạ Tinh Nhiễm trong sinh mệnh hữu hạn của mình chưa bao giờ phản nghịch như thế, giống như Argus trong thần thoại Hy Lạp, có thể vì tự do mà bất kể hậu quả.
E sợ Hạ Trạch Cương phát hiện mình đã mất tích, cô liền điều chỉnh điện thoại thành chế độ không làm phiền.
Sợ hãi, kích động và bất an lẫn lộn lấp đầy đầu cô, tim cô bất giác tăng tốc, tư duy lắc lư trong hỗn loạn lại tuân theo trật tự.
Chỗ ngồi trong khoang thương gia cũng không chật chội, trong lúc đần độn, hai vị thiếu nữ dáng dấp tuổi dậy thì nói chuyện với nhau hấp dẫn sự chú ý của Hạ Tinh Nhiễm.
“Nhật ký bay của cậu đã chuẩn bị xong chưa? Xác định cơ trưởng tối nay là anh ấy chứ?”
“Anh ấy thật sự muốn đem ta đẹp trai ngất xỉu, mới hai mươi sáu tuổi, nghe nói là cơ trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử China Southern Airlines.”
“Ngay cả tên cũng rất dễ nghe! Cận Tự.”
Các thiếu nữ ôm tâm tình nhìn thấy thần linh trong mộng, thanh âm líu ríu sáng ngời lại nhẹ nhàng.
Hạ Tinh Nhiễm chỉ nghe rõ hai chữ "Cận Tự", thân hình chấn động, đột nhiên nhìn về phía các cô.
Trên bàn nhỏ đặt trên màn hình iPad 12,9 inch, rõ ràng đặt một tấm ảnh Cận Tự.
Phối hợp với ảnh chụp truyền thông mới của công ty công bố, anh đứng trong đại sảnh của hãng hàng không, một bộ quần áo mùa hè lưu loát che khuất dáng người thẳng tắp lại cao lớn.
Con ngươi vừa đen vừa sáng, bên môi nhàn nhạt cong lên, mắt hoa đào đuôi mắt hơi giương lên, có vài phần thành thạo bất cần đời.
Ánh đèn chuyến bay ban đêm cũng không sáng, còn có màn hình điện tử phản quang, nhưng Hạ Tinh Nhiễm vẫn trong nháy mắt liền nhận ra anh.
"1m85, mắt hoa đào, phi công, không hút thuốc, uống ít rượu, thành tích bay lại tốt," một cô gái trong mắt đầy hoa đào thuộc như lòng bàn tay, "cũng không biết thời đại học anh ấy bị cô gái nào bắt được."
Có thể nói chuyện yêu đương với anh ấy một ngày sẽ rất vui vẻ.
"Cái rắm," một cô gái khác giáo dục yêu đương não tỷ muội, "Nhìn khuôn mặt này của anh, nam sinh đẹp trai như vậy bên người nhất định vây quanh một đám oanh oanh yến yến, có mỹ nữ gì có thể lọt vào mắt anh? Thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo”
Nói được một nửa, chú ý tới tầm mắt đối diện lối đi nhỏ kia, hai cô gái nhìn qua một cái, bỗng nhiên lại nhao nhao đỏ mặt.
Còn tưởng ầm ĩ đến người nghỉ ngơi, ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, một lúc lâu, lại hạ giọng nói: "Chị gái xinh đẹp này, hẳn là có thể.”
Làm xong công tác chuẩn bị, dựa theo chỉ thị của đài quan sát, máy bay chạy vào đường băng quy định, cất cánh, trong cabin rơi vào một mảnh tối tăm.
Cô thật nổi loạn.
Lúc ở đại học, mười tám tuổi.
Ký ức dù quý trọng, cũng vẫn như cũ dần dần mơ hồ theo thời gian, mơ hồ đến hỗn loạn một ít chi tiết nhỏ.
Nhưng cảm thụ về đoạn ký ức kia thoát khỏi trói buộc thời gian, vẫn rõ ràng như cũ.
Có người nói, cuộc đời con người chỉ sống được vài khoảnh khắc.
Đối với Hạ Tinh Nhiễm mà nói, nhân sinh mấy cái chớp mắt chỉ sống hai chữ: Cận Tự.
Màn đêm thấm đầy sắc thái ủ dột, nhìn xuống sân bay yên tĩnh, máy bay chở khách dần dần biến mất trong bóng đêm, lưu lại tung tích trái đỏ phải xanh đuôi trắng trên không trung.
Hạ Tinh Nhiễm thở dài một tiếng, đeo bịt mắt tơ tằm và gối lên cổ, chuẩn bị ngủ say.
Sau khi an ổn kéo lên, radio trong cabin đúng giờ vang lên, thanh âm trong suốt lại trầm thấp của cơ trưởng khuếch tán ra.
"Thưa quý ông quý bà, chào mừng quý vị lên chuyến bay CZ1234 của China Southern Airlines, chuyến bay này từ Lâm Nghi đến Dương Thành..."
Tạch.
Hạ Tinh Nhiễm chặt đứt dây cung.
Cô kéo bịt mắt xuống, mở mắt ra nhìn màn hình tin nhắn trên không, máu dâng lên, trên mặt nổi lên mảng lớn đỏ, lặng lẽ im lặng bao phủ trong đêm tối.
Là Cận Tự.
Rõ ràng là radio đọc ngàn bài một điệu, nhưng giọng điệu của anh cực kỳ rõ ràng, lại có phần lười biếng không chút để ý, có vẻ tiêu sái lại thả lỏng.
Hộp Pandora bị đánh đổ, bất ngờ không kịp đề phòng, suy nghĩ của Hạ Tinh Nhiễm bị hồi ức lấp đầy.
-
Năm quen Cận Tự, mười tám tuổi.
Sau khi sinh viên năm nhất báo danh, bắt đầu huấn luyện quân sự trong hai tuần.
Thành phố Lâm Giang đầu tháng chín, thời tiết khô nóng không hề giảm, nữ sinh hai lớp mỹ thuật chuyên ngành nghệ thuật và bốn lớp phát thanh viên trà trộn thành một đội, may mắn được phân công huấn luyện quân sự dưới ký túc xá.
Không khí oi bức, ve kêu phập phồng, ánh mặt trời ngẫu nhiên có cá lọt lưới, xuyên qua lá cây sum xuê chiếu lên da.
Rất nhiều cô gái ầm ĩ nóng, cùng huấn luyện viên trẻ tuổi vừa chơi xấu vừa làm nũng, tranh thủ nghỉ ngơi nhiều lần.
Hạ Tinh Nhiễm không tham gia.
Bởi vì ngày hôm sau huấn luyện quân sự, cô bị cảm nắng té xỉu.
Trước mắt tối sầm, còn sót lại thính lực chỉ làm cho nàng nghe được chung quanh nữ sinh tiếng kinh hô, dần dần có chút ý thức lúc, cô cảm giác chính mình như đang ở nơi sóng biển nâng lên, lắc lư chập chờn chọc người choáng váng đầu óc.
Cô sợ nhất là nước, vô thức giãy dụa.
"Chết tiệt", bên cạnh có người kinh hô, "Sao cô gái này lại như cá chép lộn người vậy?"
Hai cánh tay ôm chặt lấy cô, nam sinh từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng dặn dò: "Đừng lộn xộn.”
“……”
Thật lạnh lùng, thật cao ngạo.
Trong ngày hè nắng chói chang, giống như một ly nước chanh trộn bạc hà.
Hạ Tinh Nhiễm mơ mơ màng màng chỉ nhìn thấy một cái cổ thon dài, còn có đường cong hàm dưới rất chặt rất rõ ràng.
Vị đưa cô đến phòng y tế này nhìn qua là một người tốt, trong lòng cô đơn giản phán đoán, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.
Khi từ từ tỉnh lại, mùi nước khử trùng quanh quẩn trên chóp mũi kích thích cảm quan, Hạ Tinh Nhiễm tỉnh táo hơn rất nhiều, phát hiện mình nằm trên giường bệnh phòng y tế, bình phong màu trắng ngăn cách từng chiếc giường nhỏ giống như miếng đậu hũ.
Trên mu bàn tay còn cắm ống truyền dịch.
“Bạn học Cận Tự?” Bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, dặn dò cô, "Thể chất em quá kém, lúc huấn luyện quân sự tốt nhất nên mang theo hoắc hương chính khí thủy (*), hai ngày nay mai cũng không cần huấn luyện..."
* Hoắc hương chính khí thủy - Huoxiang Zhengqi Shui: là một công thức thảo dược dạng lỏng được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc để giúp tiết mồ hôi và thanh nhiệt mùa hè, giải ẩm và điều hòa chức năng của tỳ và dạ dày.*
Cận Tự.
Là người đưa cô đến phòng y tế sao?
“Cận Tự, bạn học Cận Tự!" Hạ Tinh Nhiễm vừa thất thần, bác sĩ liền giơ cao âm lượng, cẩn thận nhắc nhở," Nhớ kỹ chưa?”
Không cần phải sửa lại cách xưng hô sai lầm của bác sĩ, Hạ Tinh Nhiễm vẫn còn choáng váng, mơ màng gật đầu: "À...... Được.”
Bác sĩ lại dặn dò ba câu, rời đi.
Phòng y tế thời kỳ huấn luyện quân sự, rốt cuộc không tính là an tĩnh, giường bên trái bình phong kia, tân sinh viên trốn tập huấn tới đang cùng nhau chơi game, còn có người đang yêu đương, so sánh với bên phải thì yên tĩnh quá mức.
Hạ Tinh Nhiễm tò mò nghiêng đầu nhìn sang bên phải.
Tấm bình phong kia tựa như còn sống, lập tức chậm rãi dời xuống dưới chân.
Không có bình phong mới biết được, giữa hai giường bệnh cách nhau rất gần.
Trên giường bệnh có một nam sinh đang nằm, không mặc quân phục, áo trắng quần đen đơn giản cũng không che giấu được dáng người cao gầy, trên mặt che một cái mũ lưỡi trai màu đen.
Từ một chút da thịt lộ ra mà xem, hàm dưới rõ ràng, da trắng lạnh, bất luận như thế nào cũng nên là một soái ca.
Hạ Tinh Nhiễm nhìn thêm hai lần.
Người nọ lại bỗng nhiên tháo mũ xuống, lông mi dài run rẩy, mắt hoa đào mở nửa ra, lãnh đạm quét mắt nhìn cô, có vài phần ác liệt hỏi: "Cô là Cận Tự?”
“Vậy tôi là ai?”
Dưới ánh mặt trời, màu mắt của hắn rất nhạt, là màu hổ phách.
Ánh sáng lốm đốm chiếu vào nốt ruồi màu nâu ở mí mắt phải của hắn, khiến nam sinh vốn đã túm được hai năm tám vạn nhìn càng đẹp trai hơn.
Là cô gái từ nhỏ đắm chìm trong thế giới nghệ thuật, Hạ Tinh Nhiễm càng quan tâm đến hiệu quả thị giác, hiểu được người này chính là người đưa cô đến phòng y tế, nhưng đầu óc vốn bị cảm nắng lại càng không chuyển, ngây ngốc trả lời: "Vậy anh là...... Hạ Tinh Nhiễm?
“……”
Câu trả lời của cô khiến Cận Tự có thêm chút hứng thú nghiền ngẫm, anh ngồi dậy, lạnh lùng đội mũ lên, mặt che hơn phân nửa, nhưng khí chất duệ ca(*) càng sâu.
*Duệ 拽 /Zhuāi/ (ngôn ngữ mạng): ra dẻ, tự cho mình là giỏi*
"Tinh nào, Nhiễm nào?"
Hạ Tinh Nhiễm ngoan ngoãn trả lời: "Tinh cầu Tinh, thời gian thấm thoát thoi đưa Nhiễm.”
Cận Tự: "... À.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Nam sinh không nói gì nữa, cúi đầu lướt di động.
Khoảng cách xã giao ngày thường dựa vào bình phong thành lập bị vô tình đánh nát, Hạ Tinh Nhiễm từ nhỏ đến lớn cực kỳ ngoan ngoãn, ngay cả nói cũng không nói với nam sinh hai câu.
Có vị duệ ca này bên cạnh, cảm giác bị cảm nắng càng nghiêm trọng.
Không nói chuyện cũng không phải, nói chuyện cũng không phải.
Nhưng vẫn phải lễ phép một chút, do dự một lát, Hạ Tinh Nhiễm mở miệng: "Hôm nay, cám ơn anh.”
Duệ ca cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gật đầu, xem như nhận được lời cảm ơn của cô.
Động tác nhẹ nhàng như vậy, không có ý để ý tới cô nữa.
Một lát sau, bên cạnh cửa sổ bỗng nhiên bị từ bên ngoài kéo ra, hơi nóng cùng một nam sinh mặc quân phục xuất hiện: "Tự ca, đi tiệm net không!"
Duệ ca chậm rãi đứng dậy, cũng không nói đi hay không đi, nhưng anh muốn rời đi, mặc kệ nói như thế nào vẫn để cho Hạ Tinh Nhiễm thở một hơi.
Bả vai căng thẳng vừa thả lỏng, trước mắt liền đè xuống một bóng ma, cô mở to mắt nhìn quần đen của anh, đỉnh đầu là giọng nói lười biếng của Cận Tự: "Thoải mái một chút nhớ đi bệnh viện.”
“?”
Hạ Tinh Nhiễm ngẩng đầu.
Cận Tự chỉ chỉ trán cô: "Bác sĩ nói có thể phải khâu.”
Chẳng lẽ vừa rồi ngã sấp xuống là trán chạm đất trước?
Khuôn mặt vốn tái nhợt của Hạ Tinh Nhiễm càng trắng bệch, chẳng để ý còn đang treo nước, trực tiếp giơ tay sờ loạn trên mặt, e sợ có tổn thương gì đến nhan sắc.
“Mẹ kiếp mẹ kiếp", Nam sinh ngoài cửa sổ lại nói,"Tự ca, anh đừng chọc con gái người ta nữa”.
Hạ Tinh Nhiễm dừng động tác lại, hốc mắt đỏ hoe nhìn anh.
Cằm Cận Tự căng thẳng, chậm rãi quay mặt đi.
Một anh chàng mặc trang phục màu vàng mang theo túi trà sữa xuất hiện ở cửa hô: "Cận Tự!”
Cận Tự chỉ chỉ giường bệnh: "Cho cô ấy.”
Nói xong, Cận Tự nhấc chân đi về phía trước, không được hai bước lại dừng lại, cách thân hình mập mạp của nhân viên giao hàng, nghiêm túc nói: "Ngại quá.”
Im lặng, bổ sung một câu: "Nghỉ ngơi cho tốt.”
-
Như là làm một giấc mộng ngắn ngủi.
Khi tỉnh mộng, máy bay đang trong giai đoạn tuần tra, nhân viên phi hành đoàn thấy cô tỉnh lại, nhiệt tình ngồi xổm xuống bên cạnh cô, tư vấn thức ăn cô cần.
“Một ly nước sạch, cám ơn.”
Tiếp viên hàng không nhanh chóng rót nước nóng cho cô, lại bởi vì cô là hành khách thẻ bạch kim, tiếp viên hàng không hiểu sở thích và thói quen đáp máy bay của cô, nhiệt tình dò hỏi: "Cô Hạ, vừa rồi thấy cô đang ngủ không quấy rầy cô, xin hỏi chuyến bay lần này còn cần chúng tôi điền nhật ký chuyến bay không? Máy bay đang trong giai đoạn tuần tra, cơ trưởng nói có thể giúp mọi người ký tên.”
Hạ Tinh Nhiễm sửng sốt một chút, đưa nhật ký phi hành ra ngoài: "Được.”
Tiếp viên hàng không cũng không ngoài ý muốn, tiếp nhận đưa vào buồng lái.
Vị hội viên thẻ bạch kim này trong năm năm ngồi 500 chuyến bay của hãng hàng không bọn họ, hơn nữa không có ngoại lệ, mỗi lần đều đưa ra nhật ký bay, do cơ trưởng điền, cơ trưởng, phó cơ trưởng cùng các nhân viên khác cùng nhau ký tên.
Nội bộ tiếp viên hàng không còn suy đoán, cô hẳn là người yêu thích bay lượn.
Nhân viên phi hành đoàn rất nhanh điền xong nhật ký, lúc đưa về tiếp viên trẻ tuổi xinh đẹp không kiềm chế được lòng bát quái, không khỏi lặng lẽ quan sát Hạ Tinh Nhiễm.
Ánh mắt hai người đánh giáp lá cà trong không khí, tiếp viên hàng không có chút xấu hổ, vội vàng thu hồi tầm mắt, hạ giọng nói: "Cơ trưởng Cận Tự nhờ tôi truyền đạt tin cho ngài.”
Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Tinh Nhiễm vô thức cào lên tấm thảm lông.
“Anh ấy nói, đến Dương thành, xin ngài chờ anh ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro