"Em Xem Kích Th...
2024-10-04 23:32:36
Thái độ có thể nói là hai cực đảo ngược, đối lập rõ ràng.
Hạ Tinh Nhiễm giật mình tại chỗ.
Cận Tự nắm tay cô, đi về phía trước vài bước, đến bên cạnh Tiền Ngọc Thư, buông người ra, cũng không quay đầu lại đi vào trong sân, còn có chút không phục lầm bầm: "Không phải ngài bảo con tìm chỗ nào để hạ nhiệt sao?"
Ngày đó ông ngoại vẫn thông qua bạn bè biết tin Cận Tự kết hôn, đương nhiên là tức giận không chỗ phát tiết.
Tiền Vệ Bình gọi anh về nhà, đối mặt với nhân sinh đại sự, thái độ tản mạn của anh càng chọc giận lão gia tử, Tiền Ngọc Thư bảo anh cút tới.
Nghĩ đến đây, lão gia tử hừ một tiếng: "Cũng chưa từng thấy con nghe lời, ta bảo con tìm chỗ nào hạ nhiệt, sao con không đi Nam Cực luôn đi!"
Cận Tự bước chân lớn, đã xuyên qua một gốc cây long não sum xuê cùng bể nước bày lá sen cùng cá vàng dưới tàng cây.
Nghe tiếng, dừng bước, quay đầu lại nói: "Con cũng muốn, nhưng công ty không cho con nghỉ.”
Rõ ràng là trả lời câu hỏi của ông ngoại, nhưng căn bản không có một chút ý tứ kính trọng biết sai.
Ngược lại nghe có vẻ âm dương quái khí.
Tiền Ngọc Thư nào nuông chiều anh, “hắc” một tiếng, giơ tay ném cây gậy về phía anh, mắng: "Thằng nhãi con!”
Tốc độ phản ứng của Cận Tự rất tốt, hơn nữa phán đoán lần này ông ngoại cũng không chính xác, nhẹ nhàng nghiêng người sang bên trái, cây gậy xoay hai vòng, đập vào dưới cửa sổ.
Anh nhướng lông mày không bị thương.
Ông ngoại đương nhiên cũng không muốn đánh cậu thật, ném gậy xong, không nhìn anh một cái nữa.
Cận Tự cho Hạ Tinh Nhiễm một ánh mắt, sau đó bước vào phòng trước.
Hạ Tinh Nhiễm nhận được ánh mắt của anh, vội vàng tiến lên một bước, đỡ Tiền Ngọc Thư, cung kính gọi: "Ông ngoại.”
Nhìn Hạ Tinh Nhiễm, Tiền Ngọc Thư vẻ mặt đều là cười, càng đánh giá càng hài lòng, vỗ vỗ tay của cô, chào hỏi: "Đến, cùng ông ngoại đi vào, cô bé xinh đẹp như vậy gả cho Cận Tự, thật đúng là tiện nghi cho tên tiểu tử thúi này!"
Nói xong, ông dẫn Hạ Tinh Nhiễm đi vào, Tiền Vệ Bình Tiền Hòa Bình còn có Tiền Đa Đa đi theo ở phía sau, cả nhà tiến vào.
“Cận Tự tiểu tử đó thật không biết lễ nghĩa, kết hôn quá vội vàng, ngay cả ngũ kim và lễ hỏi cũng không chuẩn bị.”
Ông ngoại nghĩ tới đây, lại tức giận một chút, tìm gậy khắp nơi, còn muốn đánh Cận Tự.
Tiền Đa Đa thấy thế, vội vàng đá cây gậy xa hơn một chút, sau đó nháy mắt ra hiệu với anh họ, cầu một ít phần thưởng, tốt nhất là vật chất.
Tiền Ngọc Thư là phong thái của thế gia quan lại, cũng không bảo thủ, hiểu được hiện tại thịnh hành tự do yêu đương, cuộc sống tình cảm của tiểu bối không cần ông già ông xen vào, nhưng Cận Tự cũng quá không có quy củ.
Tiền Vệ Bình sợ ông cụ thật sự đánh Cận Tự, vội vàng kéo tay Hạ Tinh Nhiễm ngồi xuống ghế dài bằng gỗ lim: "Nói cho cùng vẫn là vấn đề nhà chúng ta, Cận Tự chúng ta đã giáo huấn qua, Nhiễm Nhiễm con cũng đừng để những chuyện khốn kiếp đó trong lòng.”
Người một nhà, từ lúc gặp mặt đến bây giờ, thái độ đối với cô đều ôn hòa thân thiện.
Không có ai bởi vì hôn sự của cô và Lộ Duy đã gây xôn xao dư luận, quay đầu gả cho Cận Tự mà tỏ vẻ bất mãn với cô.
Hạ Tinh Nhiễm thả lỏng rất nhiều trái tim, nhếch khóe miệng, lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Không sao, dì à, chúng con là tự do yêu đương, không để ý những thứ này.”
“Còn gọi là dì?" Tiền Vệ Bình nói.
Hạ Tinh Nhiễm đỏ mặt, sửa miệng nói: "Mẹ...... mẹ.”
Từ ngữ đơn giản này đối với cô mà nói có chút nóng miệng, từ nhỏ đến lớn, mẹ không ở bên cạnh, trong nhà cũng chỉ gọi mẹ kế là dì.
“Ai, vậy mới đúng." Tiền Vệ Bình lựa chọn bỏ qua chút cà lăm do căng thẳng mang đến của cô, trên mặt tươi cười, hài lòng vỗ vỗ tay Hạ Tinh Nhiễm, "Mẹ vẫn muốn có một đứa con gái, lúc mang thai Cận Dữ mỗi ngày đều muốn ăn cay, làm mẹ vui muốn chết, ai biết lại sinh ra một thằng nhóc thối!”
“Hiện tại có con, mẹ cũng xem như là có con gái.”
Tiền Vệ Bình từ nhỏ lớn lên ở đại viện, lại gả cho con cháu quân nhân, sau đó quản lý công ty Cận gia, có thể nói là nữ cường nhân mạnh mẽ vang dội, nhưng lúc đối mặt với Hạ Tinh Nhiễm, tương đối ôn nhu.
Không vì cái gì khác, đây là cô gái mà con trai bà thích.
Cho dù lấy gia thế Tiền gia chướng mắt hành vi bán con gái của Hạ Trạch Cương, Hạ Tinh Nhiễm chưa chắc vô tội, nhưng không thể dùng phỏng đoán định tội cho người ta.
Huống chi Hạ Tinh Nhiễm tướng mạo xinh đẹp sang sủa, giơ tay nhấc chân lại tao nhã có hàm dưỡng, Tiền Vệ Bình nhìn thấy bản thân quả nhiên là thật tâm yêu thích.
Bà cũng không làm bộ làm tịch, nói xong, lấy từ trong túi ra một cái vòng tay.
Là một chiếc vòng tay phỉ thúy, vừa lớn vừa rộng vừa dày, lại vô cùng lạnh, nước ngọc nhìn rất tốt.
Hạ Tinh Nhiễm còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Tiền Vệ Bình liền nắm tay trái phải của cô, đeo vòng phỉ thúy lên cổ tay cô.
“Cái này quá quý giá, con không thể nhận." Hạ Tinh Nhiễm vội vàng cự tuyệt.
Mặc dù cô cũng không nghiên cứu ngọc thạch, nhưng nhìn chất lượng vòng tay liền biết giá cả xa xỉ, vội vàng muốn tháo xuống.
“Đây là quà gặp mặt mẹ cho con," Tiền Vệ Bình vỗ vỗ tay Hạ Tinh Nhiễm, vòng tay phỉ thúy không lớn không nhỏ nằm trên cổ tay cô, hài lòng nói," Ngọc dưỡng người, xứng với con vừa vặn, phỉ thúy như vậy khó gặp được, gặp được vừa vặn lại trùng khớp với kích thước cổ tay con, đây chính là duyên phận của con.”
Nói xong lại liếc Cận Tự một cái: "Thằng nhóc Cận Tự này không đáng tin, nhưng tốt xấu gì cũng báo đúng kích cỡ cổ tay con rồi.”
Tiền Vệ Bình nói như vậy, rõ ràng là thật lòng không khách sáo, nhưng Hạ Tinh Nhiễm da mặt mỏng, không dám nhận, nhìn Cận Tự giống như xin giúp đỡ.
Cận Tự giống như không hiểu nhìn về phía em họ Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa lập tức nhảy nhót lại gần, nhìn chị dâu, lại nhìn vòng tay, tán thưởng nói: "Chị dâu, vòng tay rất hợp với chị.”
Lại hỏi Tiền Hòa Bình: "Ba, có phải không?”
Tiền Hòa Bình gật đầu: "Đúng là đẹp.”
Tiền Ngọc Thư cũng để tâm: " Nha đầu Nhiễm Nhiễm, cho con thì con cứ nhận, đều người một nhà, còn khách khí cái gì?"
Bọn họ càng thật lòng, lại càng làm cho Hạ Tinh Nhiễm khó xử.
Giá trị chiếc vòng ngọc này ngược lại là thứ yếu, không đến mức Hạ Tinh Nhiễm không trả lại được quà, nhưng cô và Cận Tự cũng không có ý định duy trì cuộc hôn nhân này lâu dài, hiện tại nhận quà này cũng không thích hợp.
Hạ Tinh Nhiễm trái lo phải nghĩ, cắn cắn môi, con ngươi hết sức sạch sẽ nhìn Cận Tự, xin giúp đỡ.
Cận Tự cuối cùng cũng nhận được ánh mắt của cô, nhướng mày, nhìn về phía cổ tay cô.
Dáng người cô hơi gầy, nhưng cũng không quá gầy, chỉ là cổ tay tinh tế, mỗi lần anh nắm cũng không dám dùng sức, luôn có một loại ảo giác sẽ bị mình bóp nát.
Cổ tay trắng nõn tinh tế như vậy phối hợp với một cái vòng tay phỉ thúy sạch sẽ trong suốt, càng tôn lên khí chất yên tĩnh của cô.
Như là nữ nhân nhà Hán trăm năm trước trên đường Bình Giang, che dù thản nhiên đi tới, dịu dàng xinh đẹp.
Cô quả thật thích hợp trang sức quý khí, quý khí tô điểm mỹ mạo.
“Mẹ cho em thì em cứ nhận đi", Cận Tự ho một tiếng, lười biếng nói, "Đây là quà gặp mặt của em.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Không nói gì ngưng nghẹn.
Ca, anh xem em có ý này không?
Cận Tự vô tình hay cố ý nhắc nhở, Tiền Ngọc Thư vỗ trán: "Chị Triệu, mau lấy quà gặp mặt tôi chuẩn bị cho Nhiễm Nhiễm ra.”
……
Người một nhà đều rất trịnh trọng chuẩn bị quà gặp mặt cho Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm ở nhà vẫn luôn là nhân vật bên lề, nếu không cũng không có khả năng bị cô cô đón đi, khi còn bé vẫn nuôi ở nông thôn.
Cô đi học Tô Tú cũng là bởi vì, Hạ Trạch Cương là một người rất coi trọng thành tựu của bọn nhỏ, Hạ Nguyệt Thăng học tập tốt, Hạ Dương Thần biết ăn nói, thành tích của cô bình thường miệng lại ngốc, muốn chiếm được một chút yêu thích của Hạ Trạch Cương, phải tìm lối tắt khác.
Nhưng đến Tiền gia, cô giống như cái gì cũng không làm, liền trở thành trung tâm ánh mắt, được mọi người quan tâm, yêu thích.
Loại tương phản bất thình lình này làm cô mơ hồ cảm thấy bất an.
Cô sợ mình làm chỗ nào hơi không tốt, mọi người sẽ đối với cô từ thích chuyển thành chán ghét, những thứ tốt kia toàn bộ đều biến mất không còn một mảnh.
Rất nhanh đã đến giờ dùng cơm trưa.
Tiền Vệ Bình dắt Hạ Tinh Nhiễm đến nhà hàng: "Cận Tự đã nói trước với chúng ta, biết con không thể ăn cay mà không ăn thịt mỡ dị ứng hải sản, đầu bếp trong nhà là từ Quảng Châu tới, con xem có hợp khẩu vị không.”
Hạ Tinh Nhiễm thụ sủng nhược kinh, có chút kinh ngạc nhìn Cận Tự.
Qua mấy năm nay anh vẫn nhớ được khẩu vị của cô không có gì lạ, dù sao cũng rất hiếm thấy người kiêng ăn nhiều hơn, khẩu vị khó ăn hơn cô.
Khó có được chính là Cận Tự lại chủ động nhắc tới với người nhà.
Mà người một nhà, đều bao dung khẩu vị có chút khó chiều của cô, trên mặt bàn chỉ xuất hiện một món hải sản, là món Tiền Đa Đa và Tiền Hòa Bình thích ăn, vị trí đặt cách Hạ Tinh Nhiễm rất xa.
Cho dù là ở Hạ gia, người trong nhà đều cảm thấy cô kiêng ăn quá nhiều phiền toái.
Khi còn bé, mẹ kế nói cô ra vẻ, trong tiệc hải sản, buộc cô ăn càng cua hoàng đé, cuối cùng cô nửa đêm dậy đầy người phát ban đỏ, hô hấp dồn dập phải đưa vào bệnh viện.
Trong bữa tiệc, Tiền Vệ Bình vẫn đề cử món ăn với Hạ Tinh Nhiễm, bởi vì không biết thói quen dùng cơm và món ăn cô thích, bà cũng rất có chừng mực cũng gắp thức ăn.
Ăn cơm trưa xong, đi thưởng thức đồ ngọt và hoa quả do Tiền Vệ Bình tự tay làm.
Tiểu cô nương Tiền Đa Đa chuyển ánh mắt tròn xoe, nói với Hạ Tinh Nhiễm: "Chị dâu, nhờ phúc của chị, bình thường cô không tự mình vào bếp đâu.”
Một người phụ nữ mạnh mẽ trong công việc, mỗi ngàt đặt một mục tiêu nhỏ, sự dịu dàng khi vào bếp cũng không quá nhiều.
Hạ Tinh Nhiễm sửng sốt một chút, trịnh trọng gật đầu với Tiền Vệ Bình: "Cảm ơn mẹ.”
Tiền Vệ Bình nở nụ cười: "Đứa nhỏ này, làm chút đồ ngọt thì tính là gì? Nếu con thích, sau này về nhà nhiều, mẹ làm nhiều cho con ăn.”
Nói tới đây, Tiền Ngọc Thư và Tiền Vệ Bình cùng nhau nhớ tới một chuyện lớn, thống nhất nhìn Cận Tự, hỏi: "Gần đây con ở đâu? Sau này con và Nhiễm Nhiễm chuẩn bị ở đâu?”
“……”
Cận Tự dựa lưng vào sô pha, thoải mái nghịch điện thoại di động, nghe vậy nhướng mí mắt, không thích xử lý.
“Ở chỗ cô ấy.”
Trả lời ngắn gọn.
Hai đạo thanh âm khiếp sợ cùng nhau truyền đến: "Cái gì?!”
Tiền Ngọc Thư lại cầm lấy cây gậy dùng để trang trí gõ bắp chân Cận Tự: "Chính con có nhà không ở, đi quấy rầy Nhiễm Nhiễm làm gì!"
Cận Tự cười lạnh một tiếng.
Lúc trước kêu anh tìm chỗ nào hạ nhiệt cũng không quan tâm anh rốt cuộc có thể đi nơi nào.
Bất quá đại thiếu gia khắp nơi đều là bằng hữu, không đến mức lưu lạc đầu đường nghèo rớt mùng tơi.
"Nhà con sửa sang lại," hắn nói, "đặt một con cá mập, phải làm bể cá cho nó."
“Con chỉ có một cái nhà?" Tiền Ngọc Thư nâng cao âm lượng.
Cận Tự: "Ở chỗ khác không thoải mái.”
Tiền Ngọc Thư: "Không thoải mái con còn mua?"
Cận Tự oán giận: "Không phải ngài cũng có bất động sản khắp nơi, còn phải trông coi nhà cũ sao?”
“……”
Tiếng nói vừa dứt, trong không khí yên tĩnh vài phần.
Cận Tự cho tới bây giờ đều là tính tình không chịu quản giáo, các mặt đều làm rất tốt, nhưng hầu như không làm việc trong khuôn sáo.
Tính cách hai ông cháu rất giống nhau, Tiền Ngọc Thư thích Cận Tự, đồng thời cũng sẽ bị gai nhọn giống mình đâm bị thương.
Tiền Ngọc Thư không chịu rời khỏi nhà tổ, là bởi vì người vợ quá cố qua đời ở chỗ này.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Tiền Đa Đa luôn cắm đầu ăn hòa giải, không biết là tiểu cô nương nhạy bén biết đọc tình huống, hay là trong lúc vô tình rơi vào bẫy.
Cô nhìn Hạ Tinh Nhiễm, bỗng nhiên mở miệng: "Chị dâu, chị thật xinh đẹp, giống như mấy năm trước.”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người nhìn về phía cô bé.
Cô bé gặm bánh bích quy, nuốt mấy ngụm như chuột đồng, chậm rãi nói: "Lúc anh họ lên đại học, nghỉ hè dẫn con đi chơi, nói là tìm bạn học, chính là đi tìm chị dâu.”
Trong nháy mắt, toàn bộ ký ức về cô bé trước mắt hiện lên.
Từ mười tuổi đến mười tám tuổi, Tiền Đa Đa đã trưởng thành thành đại cô nương, không trách Hạ Tinh Nhiễm không nhận ra.
Bất quá tiểu cô nương 18 tuổi, ở trong loại gia đình này vẫn bị coi là tiểu hài tử, nói chuyện vẫn là đồng ngôn vô kỵ.
“Con muốn gọi chị dâu là chị gái, chị dâu cũng nghĩ như vậy, anh không cho, nhất định muốn con gọi chị dâu, gọi một lần trả mười đồng.”
“……”
Đúng là có chuyện này, Tiền Đa Đa gọi một lần, Hạ Tinh Nhiễm đỏ mặt một lần, Cận Tự cười một lần.
Cận Tự nhìn em gái, tức giận nói: "Vậy em cũng rẻ lắm.”
“Anh không phải đang bóc lột lao động trẻ em sao?” Tiền Đa Đa oán hận một câu, còn nói, "Lúc ấy anh còn nói chị dâu xấu hổ cái gì, sớm muộn gì cũng có một ngày hai người phải kết hôn.”
Cô bé nói xong câu đó, không biết học từ đâu, ra vẻ thâm trầm thở dài: "Giữa hai người còn từng chia tay, đây không phải là quanh đi quẩn lại bao nhiêu năm lại trở về như trước sao!"
Chờ cô bé này nói xong, Cận Tự bắt chéo chân, cầm lấy một quả lê ném cho cô.
“Câm miệng đi nhóc." Lời oán giận lúc này mới nói ra miệng, ngữ khí miễn cưỡng, "Ăn cũng không bịt miệng được.”
Nhiệm vụ của Tiền Đa Đa kết thúc, vốn nên ngậm miệng ăn trái cây, không biết tại sao, nhìn Cận Tự lại nhìn Hạ Tinh Nhiễm, giảo hoạt cười, lại bổ sung một câu: "Chị dâu thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, hai năm trước em thấy hình chị ở trong ví tiền của anh trai còn không xinh đẹp như vậy đâu.”
Hai năm trước.
Thời gian có chút mập mờ.
Cận Tự nhíu mày, nói cô bé: "Câm miệng đi!”
Tiền Đa Đa lè lưỡi với anh.
Những tâm tư bình tĩnh kia của Hạ Tinh Nhiễm bởi vì câu "Hai năm trước" thời gian hạn định này mà có chút lắc lư.
Nhưng lời nói trẻ con của Tiền Đa Đa, ngược lại giúp Tiền Ngọc Thư và Tiền Vệ Bình chứng thực.
- Mặc dù biết Cận Tự là tính tình kiệt ngạo khó thuần, cũng mơ hồ phát hiện anh thời đại học từng yêu đương.
Nhưng bình tĩnh mà xem xét, lấy gia thế của anh, chỉ cần chấp nhận, sẽ không thiếu bạn gái, cho dù yêu đương, người trong nhà cũng không quan tâm.
Hạ Tinh Nhiễm đầu tiên là con dâu Lộ gia, lại quay đầu kết hôn với Cận Tự.
Cận Tự đã quen với cuộc sống chơi bời, người trong nhà thật lo lắng anh coi hôn nhân đại sự là trò đùa.
Cho nên, ban đầu Cận Tự nói mình và Hạ Tinh Nhiễm là mối tình đầu gương vỡ lại lành.
Mọi người giữ thái độ bảo lưu.
Sau một phen phát biểu của Tiền Đa Đa, mọi người đối với Hạ Tinh Nhiễm càng thêm yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Cận Tự đúng lúc ngồi xuống, hỏi một câu: "Dì Trương đâu?”
“Nhiễm Nhiễm mang quà cho hai người, bị con bỏ lại trong xe.”
Tiền Ngọc Thư mặt trầm xuống: "Cái này con cũng có thể quên? Sao không đem chính mình quên ở nhà luôn đi!"
Nói xong hô một tiếng: "Tiểu Trương à, cô đi một chuyến đi.”
Cận Tự đưa chìa khóa xe cho dì Trương, ngồi chống chân dài, dáng vẻ lười biếng, mặc cho bọn họ trêu ghẹo.
Trong chốc lát, dì Trương đóng gói xách tới mấy hộp quà tặng.
“Đặt lên bàn là được." Cận Tự nói, Tiền Đa Đa giúp dịch trái cây và đồ ngọt sang bên cạnh, sau đó hai người cùng nhau nhìn về phía Hạ Tinh Nhiễm.
Hôm nay cùng Cận Tự trở về, gặp phụ huynh chỉ là nguyên nhân bề ngoài, mục đích quan trọng nhất là quảng bá sản phẩm Tô Tú với Tiền Vệ Bình.
Đây là lời cô đã nói với Cận Tự, nhưng tên đã lên dây, Hạ Tinh Nhiễm bỗng nhiên có chút lui bước.
- Nếu thái độ của Tiền Vệ Bình đối với cô bình thường còn chưa tính, nhưng lúc này Tiền Vệ Bình thích cô rõ ràng, còn tặng cô một chiếc vòng tay giá trị xa xỉ làm quà gặp mặt, quà Hạ Tinh Nhiễm chuẩn bị cho Tiền Vệ Bình mặc dù giá cả không thể so sánh với chiếc vòng tay trên cổ tay, nhưng cũng coi như quý trọng.
Chỉ là, Tiền Vệ Bình thích cô,cô cảm nhận được tình yêu rất chân thật từ bà, so với tình cảm cảm nhận được từ mẹ ruột còn nhiều hơn, chân thật hơn.
Hiện tại cô để bà bỏ tiền ra cho triển lãm Tô Tú của mình, có phải là quá đáng hay không?
Hạ Tinh Nhiễm sợ làm người ta không thích.
Ánh mắt rối rắm của cô rơi vào trong mắt Cận Tự, anh căng hàm, như có như không nở nụ cười.
"Ông ngoại, cái này là cho ngài", anh đứng lên, bắt đầu lần lượt tặng quà, chủ động đẩy mạnh tốc độ, ngược lại ép Hạ Tinh Nhiễm, "Mẹ, cái này của ngài."
Cậu Tiền Hòa Bình còn có Tiền Đa Đa, thậm chí quà của mợ đang đi công tác không ở nhà cũng chuẩn bị đầy đủ.
Tiền Đa Đa nhận được quà, vui vẻ nhảy dựng lên: "Oa, chị dâu thật tốt, hào phóng hơn ba và anh trai nhiều.”
Cô thích nhất là túi xách nhãn hiệu này, nhưng ba chỉ nói sau khi khai giảng đại học sẽ mua cho cô, Cận Tự ghét bỏ quá nhiều đồ thiếu nữ khó coi, trực tiếp không mua.
Không ngờ ở chỗ chị dâu lại được thỏa mãn.
Tặng Tiền Ngọc Thư là một nghiên mực, quà tặng của Tiền Hòa Bình là một chiếc đồng hồ đeo tay.
Tiền Vệ Bình mở cái hộp cực lớn ra, trên mặt nhất thời cười như nở hoa: "Cái này quá xinh đẹp, đây là nghề thủ công gì vậy, sao trước đó ta chưa từng thấy qua?"
“Tô Tú", Cận Tự thản nhiên trả lời, "Nhiễm Nhiễm thêu hai tháng.”
Đây là một bức tranh hoa điểu.
Dùng tơ lụa làm nền, bên trên thêu hoa cỏ và chim chóc màu sắc đậm đà, màu sắc phối hợp hài hòa, đồ án sinh động như thật.
Tiền Vệ Bình càng cẩn thận nhìn một chút, đưa cho Tiền Đa Đa chỉ vào nhìn, "Con nhìn hoa văn này, thật rõ ràng, chim chóc này lông vũ giống như thật, cảm giác trong phòng chúng ta đều là mùa xuân."
“Hai tháng?” Tiền Ngọc Thư lớn tuổi, mắt có chút hoa, nhưng cũng tán dương theo: "Tĩnh tâm hai tháng làm một việc, bây giờ người trẻ tuổi có thể có tĩnh khí như Nhiễm Nhiễm, cũng rất không dễ dàng."
Cận Tự dùng khuỷu tay đẩy Hạ Tinh Nhiễm, không có cảm xúc gì nói: "Này, giới thiệu cho ông ngoại và mẹ một chút.”
Hạ Tinh Nhiễm ngượng ngùng, nhưng lời này bị Tiền Vệ Bình nghe được, bà vẫy tay với Hạ Tinh Nhiễm: "Nào, nói cho mẹ một chút.”
“……”
Bất đắc dĩ, Hạ Tinh Nhiễm đi qua, chỉ vào lông chim và một đóa hoa mẫu đơn, chậm rãi nói: "Cánh hoa phải thật chỉnh tề, con dùng phương pháp thêu bình châm; lông vũ phải căn căn rõ ràng, con dùng phương pháp thêu loạn châm, đổi vài loại chỉ màu sắc độ sáng tương đối gần, tạo ra thấu thị và độ sáng tối.”
Ngày thường cô là người có chút hàm súc, nhưng đối mặt với sở trường chuyên nghiệp của mình, lại rủ rỉ nói ra.
Tiền Vệ Bình không chỉ thưởng thức cô vài phần, từ ái hỏi: "Học Tô Tú có phải còn cần chút bản lĩnh mỹ thuật không?”
Hạ Tinh Nhiễm gật đầu: "Vâng, con bắt đầu học mỹ thuật từ sơ trung, đại học cũng là chuyên ngành mỹ thuật.”
Nếu không cũng sẽ không gặp Cận Tự ở Lâm Hàng.
Tiền Vệ Bình gật đầu: "Thật đúng là không dễ dàng.”
Cô cầm điện thoại lên chụp ảnh bức tranh, sau đó cẩn thận cất đi, nói: "Ta phải nhờ trợ lý treo nó lên văn phòng."
Cận Tự lúc này bốn lạng đẩy ngàn cân nói: "Nhiễm Nhiễm gần đây còn có triển lãm, tác phẩm ở đó nhiều hơn.”
Tiền Đa Đa vui vẻ nói: "Con muốn đi, con muốn đi.”
"Vậy ta phải đi xem một chút," Tiền Vệ Bình nói, "Thuận tiện để cho những chị em già của ta cũng đến xem một chút, xa xỉ phẩm là tốt, nhưng công nghệ truyền thống của Trung Quốc chúng ta cũng không kém!"
“Nhiễm Nhiễm, triển lãm diễn ra lúc nào ở đâu?”
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng báo thời gian địa điểm.
Tiền Vệ Bình cũng nói làm là làm, trực tiếp cùng trợ lý xác định thời gian, để trống ngày triển lãm kia, để lại cho Hạ Tinh Nhiễm.
Hết thảy đại công cáo thành.
Hạ Tinh Nhiễm không thể tin được chỉ đơn giản như vậy, có chút mờ mịt thẳng lưng ngồi ở chỗ cũ.
Cận Tự ném cho cô một quả lê, lại quay về, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Hạ Tinh Nhiễm kéo kéo ống tay áo anh: "Chỉ đơn giản như vậy?”
Cảm giác cũng không làm gì, Tiền Vệ Bình liền nguyện ý thưởng thức triển lãm Tô Tú của cô, hơn nữa đề cử cho người khác xem.
"Chỉ đơn giản như vậy," Cận Tự nhấn điện thoại, câu được câu không trả lời cô, thờ ơ nhưng thành khẩn, "Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, đừng đặt ra khó khăn cho bản thân trước, rất nhiều chuyện và thành công chỉ kém ở việc có bắt đầu hay không."
Một câu nói rất đơn giản, nói toạc ra toàn bộ tâm tư Hạ Tinh Nhiễm.
Cô mím môi, không nói gì.
Tiền Vệ Bình và Tiền Hòa Bình đi chơi cờ với ông cụ, Tiền Đa Đa đang lúc lớn, luôn thèm ăn, len lén mò vào phòng bếp mở bếp nhỏ.
Vừa ăn cơm trưa còn dư lại cá, vừa gõ bàn phím: [trả tiền]
Đối diện: [Gấp cái gì]
Tiền Đa Đa: [Không thể lừa trẻ con!]
Đối diện: [Hôm nay không phải còn chưa xong sao?]
[Còn nữa, sao hôm nay em phải lắm mồm một câu kia?]
Tiền Đa Đa xì một tiếng: [Em đâu có nói dối, không phải cũng phụ họa theo yêu cầu của anh sao?]
Đối diện á khẩu không trả lời được:...
Tiền Đa Đa: [Chỉ là anh nhớ người ta lâu như vậy, người ta cũng không nhớ rõ anh.]
[……]
[Lão ca, em bắt đầu có chút thương cảm anh, nhớ thương người ta nhiều năm như vậy, cuối cùng còn phải cưới người ta về rồi mới bắt đầu nghĩ cách chinh phục.]
Nói chuyện gì vậy?
Lão gia tử tinh thần quắc thước, đánh mấy ván cũng không mệt, Tiền Hòa Bình bảo chị thay thế mình mấy ván, đi ra uống chút nước trà, thở một hơi.
Tiền Đa Đa bị dọa nhảy dựng lên, đem di động che ở ngực, kinh hồn phủ định: "Ba ba, ba sao lại lặng lẽ tới gần còn rình coi con vậy!"
Tiền Hòa Bình nở nụ cười: "Không cần rình coi cũng biết trò đùa giữa con và anh con.”
Tiền Đa Đa e sợ ba lừa cô, trừng mắt nhìn, giả ngu giả dại: "Con và anh trai làm sao?”
Tiền Hòa Bình mở một lon nước, uống một ngụm, "Chỉ là ông nội và cô con cưng chiều các con, giả vờ xem không hiểu.”
Cận Tự trả lương cho cô, để cho cô hôm nay xem tình hình, lúc thích hợp giả bộ đáng yêu làm sinh động không khí, chính là vì để cho Hạ Tinh Nhiễm ở trong mắt trưởng bối có ấn tượng tốt.
Nhưng ông nội và cô cô đều nhìn ra được, đó không phải là hôm nay diễn không công sao?
“Vậy làm sao bây giờ?" Tiền Đa Đa nhăn mặt.
"Mọi người đều có thể thấy điều đó, nhưng mọi người đều ngầm hiểu," Tiền Hòa Bình lẩm bẩm uống một chai nước, ném chai rỗng vào thùng rác và vỗ nhẹ vào đầu cô, "Lo lắng cái gì?"
“Ông nội và cô con yêu anh trai con, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng thương vợ nó.”
-
Ăn cơm tối xong, Tiền Vệ Bình nhàn rỗi vô sự, đã đem tác phẩm Hạ Tinh Nhiễm tặng cho mình thay nhau triển lãm một lần trong các nhóm bạn tốt.
Có vài người hâm mộ, có vài người cảm thấy hứng thú với Tô Tú - -
Đều là những phú thái thái có tiền lại lớn tuổi, đều cần một ít xa xỉ phẩm khác nhau để lấp đầy khung cảnh.
Lúc này Tiền Vệ Bình hẹn trà chiều mời mọi người gặp mặt, thuận tiện gọi mọi người cùng tham gia triển lãm thêu của Hạ Tinh Nhiễm.
Vòng tròn quan hệ Hạ Tinh Nhiễm vẫn không thể nào đột phá, cứ như vậy dễ dàng đột phá.
Kỳ thật, bên cạnh mẹ kế cũng là một nhóm phú thái thái, nhưng mẹ kế đối với cô có tự nhiên địch ý, Hạ Tinh Nhiễm không dám nhờ bà giúp cái gì.
Đến giờ đi ngủ buổi tối.
Ở nhà cũ, hai người lại là vợ chồng, theo lý nên ngủ một gian phòng.
Nhà tuy cũ, nhưng trước mắt hai nhà phía sau chỉ giữ lại phong cách phục cổ bên ngoài, bên trong đã được tu sửa lại, đều tương đối hiện đại.
Phòng có phòng tắm riêng, Hạ Tinh Nhiễm tắm trước, tắm xong đổi cho Cận Tự đi tắm.
Tiền Vệ Bình đã tới.
Người phụ nữ trung niên tẩy trang, tuy rằng có thể thấy được một ít nếp nhăn, nhưng khí chất của bà vẫn ưu nhã giỏi giang như cũ, làn da sạch sẽ khí huyết rất tốt.
Tiền Vệ Bình đưa sữa nóng cho hai người, đặt ở trong khay màu bạc, bên cạnh còn đặt mấy tờ khăn giấy, như là phong cách của nhà hàng.
“Cảm ơn mẹ." Hạ Tinh Nhiễm ngọt ngào cười nói.
Tiền Vệ Bình từ ái cười: "Các con đi ngủ sớm một chút, đừng quá mệt mỏi.”
Hạ Tinh Nhiễm gật đầu.
Cô vẫn không hiểu những lời này là có ý gì, cho đến khi uống hai ngụm sữa, cầm lấy khăn giấy lau miệng, nhìn thấy phía dưới hai tờ khăn giấy, đặt một cái hộp hình vuông.
Hạ Tinh Nhiễm có chút mơ hồ, cầm lên nhìn, trong nháy mắt đỏ mặt.
Vừa vặn Cận Tự từ phòng tắm đi ra, không mặc áo, bên hông lỏng lẻo quấn khăn tắm.
“Nhìn cái gì vậy?" Ánh mắt Cận Tự hồ nghi đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Hạ Tinh Nhiễm hoảng hốt đi bừa, một tay vứt bỏ đồ đạc, tự mình đi lên giường.
Cận Tự nhanh tay nhanh mắt tiếp được, ánh mắt vốn nghiền ngẫm trong nháy mắt sâu thẳm.
Hầu kết trên dưới nhúc nhích, dưới ánh sáng lờ mờ, hai người trong tĩnh thất có chút mập mờ, Cận Tự lông mày nhảy dựng, đi tới mép giường, từ trên cao nhìn xuống nói: "Có ý gì?"
“……”
“Muốn sử dụng một chút?”
“……”
Hạ Tinh Nhiễm nhất thời da đầu tê dại, ôm chặt chăn, vội vàng giải thích: "Đây là mẹ đưa tới.”
Cận Tự "ồ" một tiếng: "Xem ra bà ấy không muốn ôm cháu.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......"
Cận Tự quan sát vẻ mặt của cô, ung dung lật qua lật lại xem hộp vuông vức, hỏi cô: "Em xem kích thước chưa? Đừng để không vừa.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Hạ Tinh Nhiễm giật mình tại chỗ.
Cận Tự nắm tay cô, đi về phía trước vài bước, đến bên cạnh Tiền Ngọc Thư, buông người ra, cũng không quay đầu lại đi vào trong sân, còn có chút không phục lầm bầm: "Không phải ngài bảo con tìm chỗ nào để hạ nhiệt sao?"
Ngày đó ông ngoại vẫn thông qua bạn bè biết tin Cận Tự kết hôn, đương nhiên là tức giận không chỗ phát tiết.
Tiền Vệ Bình gọi anh về nhà, đối mặt với nhân sinh đại sự, thái độ tản mạn của anh càng chọc giận lão gia tử, Tiền Ngọc Thư bảo anh cút tới.
Nghĩ đến đây, lão gia tử hừ một tiếng: "Cũng chưa từng thấy con nghe lời, ta bảo con tìm chỗ nào hạ nhiệt, sao con không đi Nam Cực luôn đi!"
Cận Tự bước chân lớn, đã xuyên qua một gốc cây long não sum xuê cùng bể nước bày lá sen cùng cá vàng dưới tàng cây.
Nghe tiếng, dừng bước, quay đầu lại nói: "Con cũng muốn, nhưng công ty không cho con nghỉ.”
Rõ ràng là trả lời câu hỏi của ông ngoại, nhưng căn bản không có một chút ý tứ kính trọng biết sai.
Ngược lại nghe có vẻ âm dương quái khí.
Tiền Ngọc Thư nào nuông chiều anh, “hắc” một tiếng, giơ tay ném cây gậy về phía anh, mắng: "Thằng nhãi con!”
Tốc độ phản ứng của Cận Tự rất tốt, hơn nữa phán đoán lần này ông ngoại cũng không chính xác, nhẹ nhàng nghiêng người sang bên trái, cây gậy xoay hai vòng, đập vào dưới cửa sổ.
Anh nhướng lông mày không bị thương.
Ông ngoại đương nhiên cũng không muốn đánh cậu thật, ném gậy xong, không nhìn anh một cái nữa.
Cận Tự cho Hạ Tinh Nhiễm một ánh mắt, sau đó bước vào phòng trước.
Hạ Tinh Nhiễm nhận được ánh mắt của anh, vội vàng tiến lên một bước, đỡ Tiền Ngọc Thư, cung kính gọi: "Ông ngoại.”
Nhìn Hạ Tinh Nhiễm, Tiền Ngọc Thư vẻ mặt đều là cười, càng đánh giá càng hài lòng, vỗ vỗ tay của cô, chào hỏi: "Đến, cùng ông ngoại đi vào, cô bé xinh đẹp như vậy gả cho Cận Tự, thật đúng là tiện nghi cho tên tiểu tử thúi này!"
Nói xong, ông dẫn Hạ Tinh Nhiễm đi vào, Tiền Vệ Bình Tiền Hòa Bình còn có Tiền Đa Đa đi theo ở phía sau, cả nhà tiến vào.
“Cận Tự tiểu tử đó thật không biết lễ nghĩa, kết hôn quá vội vàng, ngay cả ngũ kim và lễ hỏi cũng không chuẩn bị.”
Ông ngoại nghĩ tới đây, lại tức giận một chút, tìm gậy khắp nơi, còn muốn đánh Cận Tự.
Tiền Đa Đa thấy thế, vội vàng đá cây gậy xa hơn một chút, sau đó nháy mắt ra hiệu với anh họ, cầu một ít phần thưởng, tốt nhất là vật chất.
Tiền Ngọc Thư là phong thái của thế gia quan lại, cũng không bảo thủ, hiểu được hiện tại thịnh hành tự do yêu đương, cuộc sống tình cảm của tiểu bối không cần ông già ông xen vào, nhưng Cận Tự cũng quá không có quy củ.
Tiền Vệ Bình sợ ông cụ thật sự đánh Cận Tự, vội vàng kéo tay Hạ Tinh Nhiễm ngồi xuống ghế dài bằng gỗ lim: "Nói cho cùng vẫn là vấn đề nhà chúng ta, Cận Tự chúng ta đã giáo huấn qua, Nhiễm Nhiễm con cũng đừng để những chuyện khốn kiếp đó trong lòng.”
Người một nhà, từ lúc gặp mặt đến bây giờ, thái độ đối với cô đều ôn hòa thân thiện.
Không có ai bởi vì hôn sự của cô và Lộ Duy đã gây xôn xao dư luận, quay đầu gả cho Cận Tự mà tỏ vẻ bất mãn với cô.
Hạ Tinh Nhiễm thả lỏng rất nhiều trái tim, nhếch khóe miệng, lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Không sao, dì à, chúng con là tự do yêu đương, không để ý những thứ này.”
“Còn gọi là dì?" Tiền Vệ Bình nói.
Hạ Tinh Nhiễm đỏ mặt, sửa miệng nói: "Mẹ...... mẹ.”
Từ ngữ đơn giản này đối với cô mà nói có chút nóng miệng, từ nhỏ đến lớn, mẹ không ở bên cạnh, trong nhà cũng chỉ gọi mẹ kế là dì.
“Ai, vậy mới đúng." Tiền Vệ Bình lựa chọn bỏ qua chút cà lăm do căng thẳng mang đến của cô, trên mặt tươi cười, hài lòng vỗ vỗ tay Hạ Tinh Nhiễm, "Mẹ vẫn muốn có một đứa con gái, lúc mang thai Cận Dữ mỗi ngày đều muốn ăn cay, làm mẹ vui muốn chết, ai biết lại sinh ra một thằng nhóc thối!”
“Hiện tại có con, mẹ cũng xem như là có con gái.”
Tiền Vệ Bình từ nhỏ lớn lên ở đại viện, lại gả cho con cháu quân nhân, sau đó quản lý công ty Cận gia, có thể nói là nữ cường nhân mạnh mẽ vang dội, nhưng lúc đối mặt với Hạ Tinh Nhiễm, tương đối ôn nhu.
Không vì cái gì khác, đây là cô gái mà con trai bà thích.
Cho dù lấy gia thế Tiền gia chướng mắt hành vi bán con gái của Hạ Trạch Cương, Hạ Tinh Nhiễm chưa chắc vô tội, nhưng không thể dùng phỏng đoán định tội cho người ta.
Huống chi Hạ Tinh Nhiễm tướng mạo xinh đẹp sang sủa, giơ tay nhấc chân lại tao nhã có hàm dưỡng, Tiền Vệ Bình nhìn thấy bản thân quả nhiên là thật tâm yêu thích.
Bà cũng không làm bộ làm tịch, nói xong, lấy từ trong túi ra một cái vòng tay.
Là một chiếc vòng tay phỉ thúy, vừa lớn vừa rộng vừa dày, lại vô cùng lạnh, nước ngọc nhìn rất tốt.
Hạ Tinh Nhiễm còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Tiền Vệ Bình liền nắm tay trái phải của cô, đeo vòng phỉ thúy lên cổ tay cô.
“Cái này quá quý giá, con không thể nhận." Hạ Tinh Nhiễm vội vàng cự tuyệt.
Mặc dù cô cũng không nghiên cứu ngọc thạch, nhưng nhìn chất lượng vòng tay liền biết giá cả xa xỉ, vội vàng muốn tháo xuống.
“Đây là quà gặp mặt mẹ cho con," Tiền Vệ Bình vỗ vỗ tay Hạ Tinh Nhiễm, vòng tay phỉ thúy không lớn không nhỏ nằm trên cổ tay cô, hài lòng nói," Ngọc dưỡng người, xứng với con vừa vặn, phỉ thúy như vậy khó gặp được, gặp được vừa vặn lại trùng khớp với kích thước cổ tay con, đây chính là duyên phận của con.”
Nói xong lại liếc Cận Tự một cái: "Thằng nhóc Cận Tự này không đáng tin, nhưng tốt xấu gì cũng báo đúng kích cỡ cổ tay con rồi.”
Tiền Vệ Bình nói như vậy, rõ ràng là thật lòng không khách sáo, nhưng Hạ Tinh Nhiễm da mặt mỏng, không dám nhận, nhìn Cận Tự giống như xin giúp đỡ.
Cận Tự giống như không hiểu nhìn về phía em họ Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa lập tức nhảy nhót lại gần, nhìn chị dâu, lại nhìn vòng tay, tán thưởng nói: "Chị dâu, vòng tay rất hợp với chị.”
Lại hỏi Tiền Hòa Bình: "Ba, có phải không?”
Tiền Hòa Bình gật đầu: "Đúng là đẹp.”
Tiền Ngọc Thư cũng để tâm: " Nha đầu Nhiễm Nhiễm, cho con thì con cứ nhận, đều người một nhà, còn khách khí cái gì?"
Bọn họ càng thật lòng, lại càng làm cho Hạ Tinh Nhiễm khó xử.
Giá trị chiếc vòng ngọc này ngược lại là thứ yếu, không đến mức Hạ Tinh Nhiễm không trả lại được quà, nhưng cô và Cận Tự cũng không có ý định duy trì cuộc hôn nhân này lâu dài, hiện tại nhận quà này cũng không thích hợp.
Hạ Tinh Nhiễm trái lo phải nghĩ, cắn cắn môi, con ngươi hết sức sạch sẽ nhìn Cận Tự, xin giúp đỡ.
Cận Tự cuối cùng cũng nhận được ánh mắt của cô, nhướng mày, nhìn về phía cổ tay cô.
Dáng người cô hơi gầy, nhưng cũng không quá gầy, chỉ là cổ tay tinh tế, mỗi lần anh nắm cũng không dám dùng sức, luôn có một loại ảo giác sẽ bị mình bóp nát.
Cổ tay trắng nõn tinh tế như vậy phối hợp với một cái vòng tay phỉ thúy sạch sẽ trong suốt, càng tôn lên khí chất yên tĩnh của cô.
Như là nữ nhân nhà Hán trăm năm trước trên đường Bình Giang, che dù thản nhiên đi tới, dịu dàng xinh đẹp.
Cô quả thật thích hợp trang sức quý khí, quý khí tô điểm mỹ mạo.
“Mẹ cho em thì em cứ nhận đi", Cận Tự ho một tiếng, lười biếng nói, "Đây là quà gặp mặt của em.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Không nói gì ngưng nghẹn.
Ca, anh xem em có ý này không?
Cận Tự vô tình hay cố ý nhắc nhở, Tiền Ngọc Thư vỗ trán: "Chị Triệu, mau lấy quà gặp mặt tôi chuẩn bị cho Nhiễm Nhiễm ra.”
……
Người một nhà đều rất trịnh trọng chuẩn bị quà gặp mặt cho Hạ Tinh Nhiễm.
Hạ Tinh Nhiễm ở nhà vẫn luôn là nhân vật bên lề, nếu không cũng không có khả năng bị cô cô đón đi, khi còn bé vẫn nuôi ở nông thôn.
Cô đi học Tô Tú cũng là bởi vì, Hạ Trạch Cương là một người rất coi trọng thành tựu của bọn nhỏ, Hạ Nguyệt Thăng học tập tốt, Hạ Dương Thần biết ăn nói, thành tích của cô bình thường miệng lại ngốc, muốn chiếm được một chút yêu thích của Hạ Trạch Cương, phải tìm lối tắt khác.
Nhưng đến Tiền gia, cô giống như cái gì cũng không làm, liền trở thành trung tâm ánh mắt, được mọi người quan tâm, yêu thích.
Loại tương phản bất thình lình này làm cô mơ hồ cảm thấy bất an.
Cô sợ mình làm chỗ nào hơi không tốt, mọi người sẽ đối với cô từ thích chuyển thành chán ghét, những thứ tốt kia toàn bộ đều biến mất không còn một mảnh.
Rất nhanh đã đến giờ dùng cơm trưa.
Tiền Vệ Bình dắt Hạ Tinh Nhiễm đến nhà hàng: "Cận Tự đã nói trước với chúng ta, biết con không thể ăn cay mà không ăn thịt mỡ dị ứng hải sản, đầu bếp trong nhà là từ Quảng Châu tới, con xem có hợp khẩu vị không.”
Hạ Tinh Nhiễm thụ sủng nhược kinh, có chút kinh ngạc nhìn Cận Tự.
Qua mấy năm nay anh vẫn nhớ được khẩu vị của cô không có gì lạ, dù sao cũng rất hiếm thấy người kiêng ăn nhiều hơn, khẩu vị khó ăn hơn cô.
Khó có được chính là Cận Tự lại chủ động nhắc tới với người nhà.
Mà người một nhà, đều bao dung khẩu vị có chút khó chiều của cô, trên mặt bàn chỉ xuất hiện một món hải sản, là món Tiền Đa Đa và Tiền Hòa Bình thích ăn, vị trí đặt cách Hạ Tinh Nhiễm rất xa.
Cho dù là ở Hạ gia, người trong nhà đều cảm thấy cô kiêng ăn quá nhiều phiền toái.
Khi còn bé, mẹ kế nói cô ra vẻ, trong tiệc hải sản, buộc cô ăn càng cua hoàng đé, cuối cùng cô nửa đêm dậy đầy người phát ban đỏ, hô hấp dồn dập phải đưa vào bệnh viện.
Trong bữa tiệc, Tiền Vệ Bình vẫn đề cử món ăn với Hạ Tinh Nhiễm, bởi vì không biết thói quen dùng cơm và món ăn cô thích, bà cũng rất có chừng mực cũng gắp thức ăn.
Ăn cơm trưa xong, đi thưởng thức đồ ngọt và hoa quả do Tiền Vệ Bình tự tay làm.
Tiểu cô nương Tiền Đa Đa chuyển ánh mắt tròn xoe, nói với Hạ Tinh Nhiễm: "Chị dâu, nhờ phúc của chị, bình thường cô không tự mình vào bếp đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người phụ nữ mạnh mẽ trong công việc, mỗi ngàt đặt một mục tiêu nhỏ, sự dịu dàng khi vào bếp cũng không quá nhiều.
Hạ Tinh Nhiễm sửng sốt một chút, trịnh trọng gật đầu với Tiền Vệ Bình: "Cảm ơn mẹ.”
Tiền Vệ Bình nở nụ cười: "Đứa nhỏ này, làm chút đồ ngọt thì tính là gì? Nếu con thích, sau này về nhà nhiều, mẹ làm nhiều cho con ăn.”
Nói tới đây, Tiền Ngọc Thư và Tiền Vệ Bình cùng nhau nhớ tới một chuyện lớn, thống nhất nhìn Cận Tự, hỏi: "Gần đây con ở đâu? Sau này con và Nhiễm Nhiễm chuẩn bị ở đâu?”
“……”
Cận Tự dựa lưng vào sô pha, thoải mái nghịch điện thoại di động, nghe vậy nhướng mí mắt, không thích xử lý.
“Ở chỗ cô ấy.”
Trả lời ngắn gọn.
Hai đạo thanh âm khiếp sợ cùng nhau truyền đến: "Cái gì?!”
Tiền Ngọc Thư lại cầm lấy cây gậy dùng để trang trí gõ bắp chân Cận Tự: "Chính con có nhà không ở, đi quấy rầy Nhiễm Nhiễm làm gì!"
Cận Tự cười lạnh một tiếng.
Lúc trước kêu anh tìm chỗ nào hạ nhiệt cũng không quan tâm anh rốt cuộc có thể đi nơi nào.
Bất quá đại thiếu gia khắp nơi đều là bằng hữu, không đến mức lưu lạc đầu đường nghèo rớt mùng tơi.
"Nhà con sửa sang lại," hắn nói, "đặt một con cá mập, phải làm bể cá cho nó."
“Con chỉ có một cái nhà?" Tiền Ngọc Thư nâng cao âm lượng.
Cận Tự: "Ở chỗ khác không thoải mái.”
Tiền Ngọc Thư: "Không thoải mái con còn mua?"
Cận Tự oán giận: "Không phải ngài cũng có bất động sản khắp nơi, còn phải trông coi nhà cũ sao?”
“……”
Tiếng nói vừa dứt, trong không khí yên tĩnh vài phần.
Cận Tự cho tới bây giờ đều là tính tình không chịu quản giáo, các mặt đều làm rất tốt, nhưng hầu như không làm việc trong khuôn sáo.
Tính cách hai ông cháu rất giống nhau, Tiền Ngọc Thư thích Cận Tự, đồng thời cũng sẽ bị gai nhọn giống mình đâm bị thương.
Tiền Ngọc Thư không chịu rời khỏi nhà tổ, là bởi vì người vợ quá cố qua đời ở chỗ này.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Tiền Đa Đa luôn cắm đầu ăn hòa giải, không biết là tiểu cô nương nhạy bén biết đọc tình huống, hay là trong lúc vô tình rơi vào bẫy.
Cô nhìn Hạ Tinh Nhiễm, bỗng nhiên mở miệng: "Chị dâu, chị thật xinh đẹp, giống như mấy năm trước.”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người nhìn về phía cô bé.
Cô bé gặm bánh bích quy, nuốt mấy ngụm như chuột đồng, chậm rãi nói: "Lúc anh họ lên đại học, nghỉ hè dẫn con đi chơi, nói là tìm bạn học, chính là đi tìm chị dâu.”
Trong nháy mắt, toàn bộ ký ức về cô bé trước mắt hiện lên.
Từ mười tuổi đến mười tám tuổi, Tiền Đa Đa đã trưởng thành thành đại cô nương, không trách Hạ Tinh Nhiễm không nhận ra.
Bất quá tiểu cô nương 18 tuổi, ở trong loại gia đình này vẫn bị coi là tiểu hài tử, nói chuyện vẫn là đồng ngôn vô kỵ.
“Con muốn gọi chị dâu là chị gái, chị dâu cũng nghĩ như vậy, anh không cho, nhất định muốn con gọi chị dâu, gọi một lần trả mười đồng.”
“……”
Đúng là có chuyện này, Tiền Đa Đa gọi một lần, Hạ Tinh Nhiễm đỏ mặt một lần, Cận Tự cười một lần.
Cận Tự nhìn em gái, tức giận nói: "Vậy em cũng rẻ lắm.”
“Anh không phải đang bóc lột lao động trẻ em sao?” Tiền Đa Đa oán hận một câu, còn nói, "Lúc ấy anh còn nói chị dâu xấu hổ cái gì, sớm muộn gì cũng có một ngày hai người phải kết hôn.”
Cô bé nói xong câu đó, không biết học từ đâu, ra vẻ thâm trầm thở dài: "Giữa hai người còn từng chia tay, đây không phải là quanh đi quẩn lại bao nhiêu năm lại trở về như trước sao!"
Chờ cô bé này nói xong, Cận Tự bắt chéo chân, cầm lấy một quả lê ném cho cô.
“Câm miệng đi nhóc." Lời oán giận lúc này mới nói ra miệng, ngữ khí miễn cưỡng, "Ăn cũng không bịt miệng được.”
Nhiệm vụ của Tiền Đa Đa kết thúc, vốn nên ngậm miệng ăn trái cây, không biết tại sao, nhìn Cận Tự lại nhìn Hạ Tinh Nhiễm, giảo hoạt cười, lại bổ sung một câu: "Chị dâu thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, hai năm trước em thấy hình chị ở trong ví tiền của anh trai còn không xinh đẹp như vậy đâu.”
Hai năm trước.
Thời gian có chút mập mờ.
Cận Tự nhíu mày, nói cô bé: "Câm miệng đi!”
Tiền Đa Đa lè lưỡi với anh.
Những tâm tư bình tĩnh kia của Hạ Tinh Nhiễm bởi vì câu "Hai năm trước" thời gian hạn định này mà có chút lắc lư.
Nhưng lời nói trẻ con của Tiền Đa Đa, ngược lại giúp Tiền Ngọc Thư và Tiền Vệ Bình chứng thực.
- Mặc dù biết Cận Tự là tính tình kiệt ngạo khó thuần, cũng mơ hồ phát hiện anh thời đại học từng yêu đương.
Nhưng bình tĩnh mà xem xét, lấy gia thế của anh, chỉ cần chấp nhận, sẽ không thiếu bạn gái, cho dù yêu đương, người trong nhà cũng không quan tâm.
Hạ Tinh Nhiễm đầu tiên là con dâu Lộ gia, lại quay đầu kết hôn với Cận Tự.
Cận Tự đã quen với cuộc sống chơi bời, người trong nhà thật lo lắng anh coi hôn nhân đại sự là trò đùa.
Cho nên, ban đầu Cận Tự nói mình và Hạ Tinh Nhiễm là mối tình đầu gương vỡ lại lành.
Mọi người giữ thái độ bảo lưu.
Sau một phen phát biểu của Tiền Đa Đa, mọi người đối với Hạ Tinh Nhiễm càng thêm yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Cận Tự đúng lúc ngồi xuống, hỏi một câu: "Dì Trương đâu?”
“Nhiễm Nhiễm mang quà cho hai người, bị con bỏ lại trong xe.”
Tiền Ngọc Thư mặt trầm xuống: "Cái này con cũng có thể quên? Sao không đem chính mình quên ở nhà luôn đi!"
Nói xong hô một tiếng: "Tiểu Trương à, cô đi một chuyến đi.”
Cận Tự đưa chìa khóa xe cho dì Trương, ngồi chống chân dài, dáng vẻ lười biếng, mặc cho bọn họ trêu ghẹo.
Trong chốc lát, dì Trương đóng gói xách tới mấy hộp quà tặng.
“Đặt lên bàn là được." Cận Tự nói, Tiền Đa Đa giúp dịch trái cây và đồ ngọt sang bên cạnh, sau đó hai người cùng nhau nhìn về phía Hạ Tinh Nhiễm.
Hôm nay cùng Cận Tự trở về, gặp phụ huynh chỉ là nguyên nhân bề ngoài, mục đích quan trọng nhất là quảng bá sản phẩm Tô Tú với Tiền Vệ Bình.
Đây là lời cô đã nói với Cận Tự, nhưng tên đã lên dây, Hạ Tinh Nhiễm bỗng nhiên có chút lui bước.
- Nếu thái độ của Tiền Vệ Bình đối với cô bình thường còn chưa tính, nhưng lúc này Tiền Vệ Bình thích cô rõ ràng, còn tặng cô một chiếc vòng tay giá trị xa xỉ làm quà gặp mặt, quà Hạ Tinh Nhiễm chuẩn bị cho Tiền Vệ Bình mặc dù giá cả không thể so sánh với chiếc vòng tay trên cổ tay, nhưng cũng coi như quý trọng.
Chỉ là, Tiền Vệ Bình thích cô,cô cảm nhận được tình yêu rất chân thật từ bà, so với tình cảm cảm nhận được từ mẹ ruột còn nhiều hơn, chân thật hơn.
Hiện tại cô để bà bỏ tiền ra cho triển lãm Tô Tú của mình, có phải là quá đáng hay không?
Hạ Tinh Nhiễm sợ làm người ta không thích.
Ánh mắt rối rắm của cô rơi vào trong mắt Cận Tự, anh căng hàm, như có như không nở nụ cười.
"Ông ngoại, cái này là cho ngài", anh đứng lên, bắt đầu lần lượt tặng quà, chủ động đẩy mạnh tốc độ, ngược lại ép Hạ Tinh Nhiễm, "Mẹ, cái này của ngài."
Cậu Tiền Hòa Bình còn có Tiền Đa Đa, thậm chí quà của mợ đang đi công tác không ở nhà cũng chuẩn bị đầy đủ.
Tiền Đa Đa nhận được quà, vui vẻ nhảy dựng lên: "Oa, chị dâu thật tốt, hào phóng hơn ba và anh trai nhiều.”
Cô thích nhất là túi xách nhãn hiệu này, nhưng ba chỉ nói sau khi khai giảng đại học sẽ mua cho cô, Cận Tự ghét bỏ quá nhiều đồ thiếu nữ khó coi, trực tiếp không mua.
Không ngờ ở chỗ chị dâu lại được thỏa mãn.
Tặng Tiền Ngọc Thư là một nghiên mực, quà tặng của Tiền Hòa Bình là một chiếc đồng hồ đeo tay.
Tiền Vệ Bình mở cái hộp cực lớn ra, trên mặt nhất thời cười như nở hoa: "Cái này quá xinh đẹp, đây là nghề thủ công gì vậy, sao trước đó ta chưa từng thấy qua?"
“Tô Tú", Cận Tự thản nhiên trả lời, "Nhiễm Nhiễm thêu hai tháng.”
Đây là một bức tranh hoa điểu.
Dùng tơ lụa làm nền, bên trên thêu hoa cỏ và chim chóc màu sắc đậm đà, màu sắc phối hợp hài hòa, đồ án sinh động như thật.
Tiền Vệ Bình càng cẩn thận nhìn một chút, đưa cho Tiền Đa Đa chỉ vào nhìn, "Con nhìn hoa văn này, thật rõ ràng, chim chóc này lông vũ giống như thật, cảm giác trong phòng chúng ta đều là mùa xuân."
“Hai tháng?” Tiền Ngọc Thư lớn tuổi, mắt có chút hoa, nhưng cũng tán dương theo: "Tĩnh tâm hai tháng làm một việc, bây giờ người trẻ tuổi có thể có tĩnh khí như Nhiễm Nhiễm, cũng rất không dễ dàng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cận Tự dùng khuỷu tay đẩy Hạ Tinh Nhiễm, không có cảm xúc gì nói: "Này, giới thiệu cho ông ngoại và mẹ một chút.”
Hạ Tinh Nhiễm ngượng ngùng, nhưng lời này bị Tiền Vệ Bình nghe được, bà vẫy tay với Hạ Tinh Nhiễm: "Nào, nói cho mẹ một chút.”
“……”
Bất đắc dĩ, Hạ Tinh Nhiễm đi qua, chỉ vào lông chim và một đóa hoa mẫu đơn, chậm rãi nói: "Cánh hoa phải thật chỉnh tề, con dùng phương pháp thêu bình châm; lông vũ phải căn căn rõ ràng, con dùng phương pháp thêu loạn châm, đổi vài loại chỉ màu sắc độ sáng tương đối gần, tạo ra thấu thị và độ sáng tối.”
Ngày thường cô là người có chút hàm súc, nhưng đối mặt với sở trường chuyên nghiệp của mình, lại rủ rỉ nói ra.
Tiền Vệ Bình không chỉ thưởng thức cô vài phần, từ ái hỏi: "Học Tô Tú có phải còn cần chút bản lĩnh mỹ thuật không?”
Hạ Tinh Nhiễm gật đầu: "Vâng, con bắt đầu học mỹ thuật từ sơ trung, đại học cũng là chuyên ngành mỹ thuật.”
Nếu không cũng sẽ không gặp Cận Tự ở Lâm Hàng.
Tiền Vệ Bình gật đầu: "Thật đúng là không dễ dàng.”
Cô cầm điện thoại lên chụp ảnh bức tranh, sau đó cẩn thận cất đi, nói: "Ta phải nhờ trợ lý treo nó lên văn phòng."
Cận Tự lúc này bốn lạng đẩy ngàn cân nói: "Nhiễm Nhiễm gần đây còn có triển lãm, tác phẩm ở đó nhiều hơn.”
Tiền Đa Đa vui vẻ nói: "Con muốn đi, con muốn đi.”
"Vậy ta phải đi xem một chút," Tiền Vệ Bình nói, "Thuận tiện để cho những chị em già của ta cũng đến xem một chút, xa xỉ phẩm là tốt, nhưng công nghệ truyền thống của Trung Quốc chúng ta cũng không kém!"
“Nhiễm Nhiễm, triển lãm diễn ra lúc nào ở đâu?”
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng báo thời gian địa điểm.
Tiền Vệ Bình cũng nói làm là làm, trực tiếp cùng trợ lý xác định thời gian, để trống ngày triển lãm kia, để lại cho Hạ Tinh Nhiễm.
Hết thảy đại công cáo thành.
Hạ Tinh Nhiễm không thể tin được chỉ đơn giản như vậy, có chút mờ mịt thẳng lưng ngồi ở chỗ cũ.
Cận Tự ném cho cô một quả lê, lại quay về, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Hạ Tinh Nhiễm kéo kéo ống tay áo anh: "Chỉ đơn giản như vậy?”
Cảm giác cũng không làm gì, Tiền Vệ Bình liền nguyện ý thưởng thức triển lãm Tô Tú của cô, hơn nữa đề cử cho người khác xem.
"Chỉ đơn giản như vậy," Cận Tự nhấn điện thoại, câu được câu không trả lời cô, thờ ơ nhưng thành khẩn, "Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, đừng đặt ra khó khăn cho bản thân trước, rất nhiều chuyện và thành công chỉ kém ở việc có bắt đầu hay không."
Một câu nói rất đơn giản, nói toạc ra toàn bộ tâm tư Hạ Tinh Nhiễm.
Cô mím môi, không nói gì.
Tiền Vệ Bình và Tiền Hòa Bình đi chơi cờ với ông cụ, Tiền Đa Đa đang lúc lớn, luôn thèm ăn, len lén mò vào phòng bếp mở bếp nhỏ.
Vừa ăn cơm trưa còn dư lại cá, vừa gõ bàn phím: [trả tiền]
Đối diện: [Gấp cái gì]
Tiền Đa Đa: [Không thể lừa trẻ con!]
Đối diện: [Hôm nay không phải còn chưa xong sao?]
[Còn nữa, sao hôm nay em phải lắm mồm một câu kia?]
Tiền Đa Đa xì một tiếng: [Em đâu có nói dối, không phải cũng phụ họa theo yêu cầu của anh sao?]
Đối diện á khẩu không trả lời được:...
Tiền Đa Đa: [Chỉ là anh nhớ người ta lâu như vậy, người ta cũng không nhớ rõ anh.]
[……]
[Lão ca, em bắt đầu có chút thương cảm anh, nhớ thương người ta nhiều năm như vậy, cuối cùng còn phải cưới người ta về rồi mới bắt đầu nghĩ cách chinh phục.]
Nói chuyện gì vậy?
Lão gia tử tinh thần quắc thước, đánh mấy ván cũng không mệt, Tiền Hòa Bình bảo chị thay thế mình mấy ván, đi ra uống chút nước trà, thở một hơi.
Tiền Đa Đa bị dọa nhảy dựng lên, đem di động che ở ngực, kinh hồn phủ định: "Ba ba, ba sao lại lặng lẽ tới gần còn rình coi con vậy!"
Tiền Hòa Bình nở nụ cười: "Không cần rình coi cũng biết trò đùa giữa con và anh con.”
Tiền Đa Đa e sợ ba lừa cô, trừng mắt nhìn, giả ngu giả dại: "Con và anh trai làm sao?”
Tiền Hòa Bình mở một lon nước, uống một ngụm, "Chỉ là ông nội và cô con cưng chiều các con, giả vờ xem không hiểu.”
Cận Tự trả lương cho cô, để cho cô hôm nay xem tình hình, lúc thích hợp giả bộ đáng yêu làm sinh động không khí, chính là vì để cho Hạ Tinh Nhiễm ở trong mắt trưởng bối có ấn tượng tốt.
Nhưng ông nội và cô cô đều nhìn ra được, đó không phải là hôm nay diễn không công sao?
“Vậy làm sao bây giờ?" Tiền Đa Đa nhăn mặt.
"Mọi người đều có thể thấy điều đó, nhưng mọi người đều ngầm hiểu," Tiền Hòa Bình lẩm bẩm uống một chai nước, ném chai rỗng vào thùng rác và vỗ nhẹ vào đầu cô, "Lo lắng cái gì?"
“Ông nội và cô con yêu anh trai con, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng thương vợ nó.”
-
Ăn cơm tối xong, Tiền Vệ Bình nhàn rỗi vô sự, đã đem tác phẩm Hạ Tinh Nhiễm tặng cho mình thay nhau triển lãm một lần trong các nhóm bạn tốt.
Có vài người hâm mộ, có vài người cảm thấy hứng thú với Tô Tú - -
Đều là những phú thái thái có tiền lại lớn tuổi, đều cần một ít xa xỉ phẩm khác nhau để lấp đầy khung cảnh.
Lúc này Tiền Vệ Bình hẹn trà chiều mời mọi người gặp mặt, thuận tiện gọi mọi người cùng tham gia triển lãm thêu của Hạ Tinh Nhiễm.
Vòng tròn quan hệ Hạ Tinh Nhiễm vẫn không thể nào đột phá, cứ như vậy dễ dàng đột phá.
Kỳ thật, bên cạnh mẹ kế cũng là một nhóm phú thái thái, nhưng mẹ kế đối với cô có tự nhiên địch ý, Hạ Tinh Nhiễm không dám nhờ bà giúp cái gì.
Đến giờ đi ngủ buổi tối.
Ở nhà cũ, hai người lại là vợ chồng, theo lý nên ngủ một gian phòng.
Nhà tuy cũ, nhưng trước mắt hai nhà phía sau chỉ giữ lại phong cách phục cổ bên ngoài, bên trong đã được tu sửa lại, đều tương đối hiện đại.
Phòng có phòng tắm riêng, Hạ Tinh Nhiễm tắm trước, tắm xong đổi cho Cận Tự đi tắm.
Tiền Vệ Bình đã tới.
Người phụ nữ trung niên tẩy trang, tuy rằng có thể thấy được một ít nếp nhăn, nhưng khí chất của bà vẫn ưu nhã giỏi giang như cũ, làn da sạch sẽ khí huyết rất tốt.
Tiền Vệ Bình đưa sữa nóng cho hai người, đặt ở trong khay màu bạc, bên cạnh còn đặt mấy tờ khăn giấy, như là phong cách của nhà hàng.
“Cảm ơn mẹ." Hạ Tinh Nhiễm ngọt ngào cười nói.
Tiền Vệ Bình từ ái cười: "Các con đi ngủ sớm một chút, đừng quá mệt mỏi.”
Hạ Tinh Nhiễm gật đầu.
Cô vẫn không hiểu những lời này là có ý gì, cho đến khi uống hai ngụm sữa, cầm lấy khăn giấy lau miệng, nhìn thấy phía dưới hai tờ khăn giấy, đặt một cái hộp hình vuông.
Hạ Tinh Nhiễm có chút mơ hồ, cầm lên nhìn, trong nháy mắt đỏ mặt.
Vừa vặn Cận Tự từ phòng tắm đi ra, không mặc áo, bên hông lỏng lẻo quấn khăn tắm.
“Nhìn cái gì vậy?" Ánh mắt Cận Tự hồ nghi đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Hạ Tinh Nhiễm hoảng hốt đi bừa, một tay vứt bỏ đồ đạc, tự mình đi lên giường.
Cận Tự nhanh tay nhanh mắt tiếp được, ánh mắt vốn nghiền ngẫm trong nháy mắt sâu thẳm.
Hầu kết trên dưới nhúc nhích, dưới ánh sáng lờ mờ, hai người trong tĩnh thất có chút mập mờ, Cận Tự lông mày nhảy dựng, đi tới mép giường, từ trên cao nhìn xuống nói: "Có ý gì?"
“……”
“Muốn sử dụng một chút?”
“……”
Hạ Tinh Nhiễm nhất thời da đầu tê dại, ôm chặt chăn, vội vàng giải thích: "Đây là mẹ đưa tới.”
Cận Tự "ồ" một tiếng: "Xem ra bà ấy không muốn ôm cháu.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......"
Cận Tự quan sát vẻ mặt của cô, ung dung lật qua lật lại xem hộp vuông vức, hỏi cô: "Em xem kích thước chưa? Đừng để không vừa.”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro