Không quen
2024-10-04 23:32:36
Ánh mắt Hạ Tinh Nhiễm từ nước khoáng chuyển đến trên mặt Cận Tự, hơi nghi hoặc "A" một tiếng.
Cận Tự lặp lại một lần nữa, lúc này cô mới ý thức được mình không nghe lầm.
Cận Tự cũng không phải là một người tính toán chi li về tiền bạc, hiện tại vì một chai nước khoáng mà tính toán, chỉ có thể nói rõ hai chuyện:
1. Cận gia phá sản, tình trạng tài chính hiện tại của anh đáng lo ngại.
2. Anh bới móc.
Công ty Cận gia ở Lâm Nghi là đầu rồng, một khi có chấn động lớn, Hạ Tinh Nhiễm không có lý do gì không nghe qua.
Chỉ còn lại một lý do duy nhất:
Anh cố ý.
Hạ Tinh Nhiễm ở trong lòng yên lặng xem xét cuộc đối thoại vừa rồi, cô cũng đủ bình tĩnh, giải quyết việc chung, cũng không tổn hại đến lợi ích của anh chút nào.
Tính tình đại thiếu gia lúc có lúc không, cô có chút đắn đo không chuẩn.
Dù sao cũng là quan hệ hợp tác lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, Hạ Tinh Nhiễm quyết định nhường anh.
Cô thu hồi suy nghĩ, lấy di động ra: "Ngại quá, lập tức chuyển cho anh.”
Ánh mắt Cận Tự theo động tác của cô thoáng lệch đi, vẫn không nói chuyện, đôi mắt dưới ánh đèn lạnh nhạt chiếu có chút nhạt, hết sức lạnh như băng.
Hạ Tinh Nhiễm chống lại ánh mắt của anh, mở wechat quét qua, chủ động tiến lên một bước, quét mã vạch hai chiều của Cận Tự.
“Đinh "một tiếng, quét mã thành công.
“Hả?" Hạ Tinh Nhiễm nghi hoặc lẩm bẩm một tiếng.
Cận Tự nhìn về phía cô.
Ánh mắt nhìn nhau, Hạ Tinh Nhiễm cắn cắn môi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh chọn nhầm mã 2 chiều rồi.”
Cận Tự: "...?”
Hạ Tinh Nhiễm: "Chuyển khoản qua Wechat trực tiếp quét mã thanh toán là được rồi, không... không cần thêm bạn tốt.”
“……”
Nói xong, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt Cận Tự lạnh hơn một chút.
Cô như bị băng bao vây.
Cận đại thiếu gia cũng không thích bị người ta vạch trần sai lầm?
Hạ Tinh Nhiễm vừa định vớt vác lại, chợt nghe thấy anh lười biếng "A" một tiếng.
Ngón tay nhanh chóng nhấn hai cái trên màn hình, mở mã nhận tiền: "Ngại quá, chưa từng AA(*) với người khác, không có kinh nghiệm.”
“……”
*AA: Chia đôi chi phí*
Lại bị anh giả vờ.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng quét mã, chuyển tiền qua, thấy thanh toán thành công, xấu hổ lắc lắc điện thoại: "Chuyển qua rồi.”
Cận Tự nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Hứng thú rõ ràng không cao.
Có thể là chuyện vừa rồi không cẩn thận mở mã vạch hai chiều danh thiếp cá nhân khiến đại thiếu gia rõ ràng gợi lên một ít hồi ức không tốt.
Lúc trước cũng không phải chia tay trong hòa bình, hai người cãi nhau rất không vui.
Cận Tự buông lời tàn nhẫn với cô: “Anh còn đến tìm em, anh là chó.”
Hạ Tinh Nhiễm khi đó cũng nhận định hai người đời này sẽ không còn bất kỳ giao tiếp nào, đem tất cả phương thức liên lạc của anh vào danh sách đen.
Ai có thể nghĩ đến, vận mệnh vô thường, hai người quanh đi quẩn lại, vài năm sau gặp lại.
Quan hệ lại càng tiến thêm một bước so với lúc ấy.
Không khí dần dần có chút vi diệu.
Hạ Tinh Nhiễm biết nói gì cũng phí công, đành phải nhếch môi cười cười, tỏ vẻ thân thiện: "Vậy...?”
“Vậy tạm biệt." Cận Tự không đợi cô nói xong, liền đột nhiên đứng dậy, bàn tay đặt lên vali, bước chân dài trước cô một bước, đôi chân dài bước ra ngoài.
Hạ Tinh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, đeo túi xách, chậm rãi đi phía sau anh.
Khoảng cách giữa hai người cách nhau không gần không xa.
Mối tình đầu ở bên cạnh, cho dù chỉ là thở dốc, cũng đã đủ xấu hổ.
Vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.
Cửa phòng thay đồ bên trái bỗng nhiên bị mở ra, tiếp viên hàng không thay thường phục nhìn thấy Cận Tự, đều là đồng nghiệp, bình thường chào hỏi: "Cơ trưởng Cận, còn chưa đi sao?"
Nói xong, theo bản năng quay đầu lại nhìn, mỉm cười gật đầu: "Hạ tiểu thư cũng ở đây.”
“……”
Khoảng cách với Cận Tự bị cô cố ý kéo ra, lúc này lại lấy tiếp viên hàng không làm trung tâm, vô hình trung kéo gần lại.
Hạ Tinh Nhiễm xấu hổ nhéo nhéo túi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi tiếp viên hàng không: "Cô biết tôi?
Sau đó lại nghĩ tới một chuyện - - làm sao Cận Tự biết cô ngồi chuyến bay này?
Người đàn ông cao lớn phía trước dừng bước, một tay đút vào túi, chậm rãi nói: "Hạ tiểu thư là hội viên thẻ bạch kim của công ty chúng tôi, muốn không quen cô cũng khó.”
“……”
Rõ ràng là đang dùng kính ngữ, nhưng ngữ điệu kéo dài cùng với từ “khó” âm dương quái khí lộ ra vài phần đáng đánh.
Hạ Tinh Nhiễm không hiểu lắm về chế độ của hãng hàng không, tiếp viên hàng không cảm giác được bầu không khí giữa hai người không ổn, vội vàng hòa giải: "Hạ tiểu thư là hội viên cấp cao nhất của công ty tôi, trước khi khởi hành sẽ xác nhận danh sách hành khách, hành khách đặc biệt và hội viên cao cấp sẽ được đặc biệt chú ý.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
Lại nghĩ đến nói như vậy tựa hồ không quá chính xác, nói thêm: "Nhưng cũng không phải tất cả thành viên cao cấp đều sẽ được chú ý đặc biệt, chỉ là ngài..."
“Chỉ là trong vòng bốn năm ngài đi chuyến bay của công ty tôi hơn hai trăm lần.”
Tiếp viên hàng không còn chưa nói xong, đã bị Cận Tự trực tiếp cắt đứt.
Trên đỉnh đầu đèn sợi đốt giá rẻ màu trắng lạnh đánh vào trong mắt của anh, lãnh đạm và sắc bén không thể giải thích được, xuyên qua long người.
Thật ra tiếp viên hàng không muốn nói là, bởi vì Hạ Tinh Nhiễm thật sự quá xinh đẹp, tổ tiếp viên hàng không đều có ấn tượng với cô, độ chú ý mới cao hơn một chút.
Mà Hạ Tinh Nhiễm dưới ánh mắt chăm chú của Cận Tự, suy nghĩ trong nháy mắt rối loạn.
Các hãng hàng không dân dụng ủy thác các trường đại học đào tạo phi công, sinh viên kỹ thuật bay có thành tích đạt tiêu chuẩn sau khi tốt nghiệp trực tiếp làm việc tại các hãng.
Vì vậy, lúc học đại học Hạ Tinh Nhiễm đã biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cận Tự sẽ vào làm ở hãng bay nào.
Anh lại chính xác chỉ ra quỹ tích bay thường xuyên mấy năm nay của cô.
Có phải đang chất vấn: Sao em lại theo dõi máy bay của hãng chúng tôi, theo dõi hãng hàng không, hay là theo dõi người?
Quan trọng nhất là......
Suy đoán của anh là đúng.
Đầu óc Hạ Tinh Nhiễm rối loạn, miệng nhanh hơn đầu óc: "Bởi vì tiếng ồn động cơ máy bay của hãng hàng không khác không khớp với tần suất của tôi.”
“……”
Không khí một lần nữa yên tĩnh lại.
Dưới ánh sáng trắng lạnh chói mắt, gân xanh thái dương Cận Tự nhảy dựng.
Có người ngồi máy bay quan tâm bữa ăn máy bay, có người quan tâm phục vụ, cô lại chú ý tần suất tiếng ồn động cơ!
“……”
Rốt cuộc là đang nói cái gì!!!
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng cúi đầu, không để biểu tình bại lộ nội tâm sụp đổ.
Người đàn ông đối diện lại cười nhạt một tiếng: "Vậy sở thích của Hạ tiểu thư thật thú vị.”
“……”
“Có thể trao đổi với tài xế của chúng tôi về việc sửa chữa và chăm sóc động cơ máy bay.”
“……”
Bóng đêm càng sâu, người đàn ông không dành quá nhiều thời gian cho chuyện vô dụng.
Đi về phía trước vài bước, lại dừng lại: "Cùng nhau?”
Hả?
Hạ Tinh Nhiễm ngẩng đầu, phát hiện anh đang nói chuyện với tiếp viên hàng không.
Hãng hàng không thống nhất sắp xếp khách sạn cho bọn họ, cùng nhau gọi là chuyện rất bình thường.
Nhưng bây giờ......
Tiếp viên hàng không nhìn Hạ Tinh Nhiễm, có chút không rõ vị cơ trưởng trẻ tuổi này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Chuyên giữ người lại, lại không đi cùng người ta.
Hạ Tinh Nhiễm biết mình ở lâu hơn nữa cũng là tự tìm mất mặt.
Lúc đeo túi xách lướt qua Cận Tự, anh nhướng mày, thông báo: "Tôi có lịch bay sáng ngày mốt.”
Trở về Lâm Nghi.
Sau khi trở về hai người đăng ký kết hôn.
“Vậy", Hạ Tinh Nhiễm gật đầu," Đến lúc đó gặp lại.”
-
Ngày hôm sau, Hạ Tinh Nhiễm rời giường liếc mắt nhìn điện thoại di động, đã bật chế độ không làm phiền thời gian dài, mở wechat, một loạt tin nhắn hiện liên.
Hạ Trạch Cương, mẹ kế, Lộ Duy bao gồm cả người nhà Lộ Duy đều oanh tạc cô.
Buổi sáng, dựa theo thời gian ước định, Lộ Duy đi đón Hạ Tinh Nhiễm đến cục dân chính, thật lâu không đợi được cô, liền gọi điện thoại cho Hạ Trạch Cương, Hạ Trạch Cương tới nhà Hạ Tinh Nhiễm, tìm quản lý mở cửa, phát hiện cô không ở nhà.
Mọi người rốt cục luống cuống, đến công ty tìm cô, ép hỏi đồng nghiệp Lâm Kiều của cô, nhưng Lâm Kiều đã được Hạ Tinh Nhiễm tiêm mũi dự phòng đồng thời cũng không biết cô ở nơi nào.
Cho tới trưa, bọn họ ở Lâm Nghi loạn thành một nồi cháo.
Vừa mới bắt đầu quyết định chạy trốn, đem cục diện rối rắm ném cho bọn họ, Hạ Tinh Nhiễm hoảng loạn sợ hãi, hiện tại nhìn bọn họ như thế, lại không hiểu sao cảm thấy sảng khoái.
Hạ Tinh Nhiễm nghênh đón mặt trời cực đại của Dương Thành rời giường, tâm tình thật tốt mà trang điểm, sau đó đến trung tâm thương mại chọn một cái váy yêu thích, rất tự tại đi gặp Ân Điềm.
Ân Điềm là sư tỷ khi cô đi theo Từ Quảng Liên lão sư học tập thêu Tô Châu, sau khi học xong liền về tới Dương Thành.
Hai người vốn đã cắt đứt liên lạc, năm nay mới bởi vì chuyện công tác mới liên lạc được.
Sư thừa Từ Phái, kỹ thuật thêu Tô Châu chỉ là một tiêu chuẩn khảo hạch, làm thế nào để kế thừa di sản văn hóa phi vật thể này cũng là đề tài mà mỗi nghệ nhân thủ công cần suy nghĩ.
Mặc dù không được Hạ Trạch Cương thích, nhưng Hạ Tinh Nhiễm là người duy nhất trong những đứa con thừa hưởng sự nhạy bén trong kinh doanh của ông.
Hạ Tinh Nhiễm ý thức được hoàn toàn dựa vào "tao nhã" không chống đỡ nổi nhiệt tình của người học nghề đối với thêu Tô Châu, muốn thêu Tô Châu phát triển tốt hơn, phải để cho nó tham dự vào cuộc sống của càng nhiều người.
Không bán tình cảm, không trói buộc đạo đức, để cho học trò thêu Tô Châu có thể kiếm được tiền từ tài nghệ này.
Video ngắn và lưu lượng lưu thông tăng lên, Hạ Tinh Nhiễm bất chấp sự phản đối của sư phụ, dấn thân vào ngành video ngắn, trong lúc tuyên truyền thêu Tô Châu đồng thời cũng nắm bắt được đầu gió của nền tảng thương mại điện tử, sử dụng máy thêu máy tính làm ra một số mặt hàng thêu Tô Châu không phải thủ công có thể lượng hóa sản xuất, đơn giá thấp.
Đồng thời trên mạng, cô cũng giúp các cô gái thêu khác bán một số tác phẩm hàng thêu Tô Châu thuần thủ công với giá cao.
Lợi dụng nhân khí và mạng lưới quan hệ tích lũy lúc trước, mở hội chợ triển lãm, giúp nghệ nhân thủ công cao cấp tiếp thị.
Hôm nay chính là cùng Ân Điềm sư tỷ nói chuyện lựa chọn tác phẩm làm triển lãm.
Nói chuyện công việc xong, Ân Điềm mời cô ăn cơm, lái xe đến khách sạn trên đường, hỏi cô: "Sao lại từ hôn?"
Hạ Tinh Nhiễm thản nhiên nói: "Không thích hợp.”
Vị sư muội này, lúc cùng một chỗ học tập liền không nói nhiều lắm, trong lòng có ý nghĩ cũng không nói ra.
Ân Điềm rất có chừng mực, không hỏi nhiều, nhưng sau khi tình cảm ổn định cô liền thích ghép đôi với người khác: "Lát nữa dẫn em gặp bạn cùng phòng đại học của chồng chị, cũng là phi công, tuổi còn trẻ đã lên cơ trưởng, tiền đồ vô lượng.”
Sư tỷ cùng chồng là tỷ đệ luyến, chồng cô ấy mặc dù không phải người bản địa Dương Thành, nhưng được công ty hàng không phái đến chi nhánh Dương Thành, cũng định cư ở chỗ này.
Cụ thể hơn, Hạ Tinh Nhiễm cũng không biết.
Hạ Tinh Nhiễm cũng không muốn xem mắt nữa, vội vàng xua tay cự tuyệt: "Chỗ em còn phải từ từ.”
“Chúng ta một bên chọn nam nhân chất lượng tốt một bên giảm bớt bi thương trong lòng, lúc chồng chị cùng bạn cùng phòng của anh ấy gọi video chị nhìn thấy một lần, ai u, thiếu phụ đã kết hôn này đều bị vẻ đẹp trai làm động tâm.”
Nói đến kích động, Ân Điềm vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Tinh Nhiễm: "Trai đẹp như vậy bày ra trước mắt, chị bảo đảm bi thương của em lập tức thuốc đến bệnh trừ.”
“……”
-
"Không phải tôi nói cậu, vết thương tình cảm nhiều năm như vậy còn không chữa khỏi?Hạ Tinh Nhiễm kia xinh đẹp, nhưng xinh đẹp cũng không thể khiến cậu không buồn ăn uống bốn năm năm a!"
Nhìn thấy bạn cùng phòng đại học, Hoàng Quân Trạch vui vẻ đến khóe miệng bay lên, lời nói lại rất không khiến người ta thích nghe.
Từ lúc vừa lên xe, Cận Tự đã nghe anh ta nhắc tới, hiện tại đã miễn dịch, mặc cho anh ta miệng lưỡi lưu loát, anh tự mơ màng buồn ngủ.
Ở ghế lái phụ hai tay khoanh ngực, không nói một lời, ngay cả một ánh mắt cũng không cho.
"Mẹ kiếp", qua hai đèn xanh đèn đỏ, thấy anh còn không nói lời nào, Hoàng Quân Trạch thật sự nóng nảy, mắng một tiếng, "Cậu thật đúng là đối với cô ta nhớ mãi không quên a? Tên béo lớp chúng ta cũng đã làm bố, cậu vẫn còn ngồi đây đợi tình yêu thuần khiết?”
“Người biết là cậu không muốn yêu đương, không biết còn tưởng rằng nhiều năm như vậy cậu còn thủ tiết cho mối tình đầu.”
“……”
“Chính quyền Lâm Nghi các cậu không ban cho cậu một đền thờ trinh tiết sao?”
“……”
Cận Tự không nhịn được nữa, ném ánh mắt lạnh lùng về phía anh: "Lái xe cũng không bịt được miệng cậu.”
Môi Hoàng Quân Trạch như ký ức giật giật hai cái, nhưng giống như bị áp bách, không lên tiếng.
Lúc đại học làm bạn cùng phòng bốn năm, cả ngày ở cùng một chỗ chọc cười, nhưng trên người Cận Tự không hiểu sao có chút hơi thở xa lạ vô luận như thế nào cũng không hóa giải được.
Anh lạnh mặt, thật làm cho người ta run rẩy.
Hoàng Quân Trạch yên tĩnh vài phút, chậm rãi hồi phục, "Kháo" một tiếng: "Không phải, Tự ca, nhà ai lái xe mẹ nó dùng miệng a?"
“……”
Dương Thành nổi tiếng với đồ nướng, cho nên coi như là trời còn chưa tối, Hoàng Quân Trạch cũng muốn cho hảo huynh đệ thưởng thức được đồ nướng ngon nhất toàn thành phố.
Cửa hàng này nổi tiếng, chỗ đậu xe xếp thành hai cây số.
Dừng xe xong, Hoàng Quân Trạch vẫn không nhịn được than thở: "Xem ra thời gian cậu tới không tốt, vừa vặn là mùa du lịch thịnh vượng.”
“Không phải tháng này cậu có lịch bay tới thành phố Phi Dương sao?”
Cận Tự mím môi: "Đổi với đồng nghiệp.”
“Đổi tuyến nào?”
Cận Tự: "Bay đến Sydney.”
“Tôi - - phục - - rồi." Hoàng Quân Trạch không nhịn được, nói tục.
Cục Hàng không dân dụng quy định, phi công phải duy trì một lượng nghỉ ngơi nhất định trong thời gian bay nhất định, bảo đảm trạng thái thân thể của mọi người.
Mà lịch bay cũng là dựa theo lộ trình bay của mọi người mà tính, những chuyến bay dài không bị chênh lệch múi giờ là tốt nhất, chuyến bay ngắn không có lợi cho việc tận dụng tối đa thời gian.
Bay đến Sydney, thời gian bay dài 9 tiếng, không chênh lệch múi giờ.
Là chuyến bay tốt hiếm có.
“Cái này đổi với người khác? "Hoàng Quân Trạch không hiểu," Đồng nghiệp hạ mê hồn dược cho cậu?”
“……”
Cận Tự mở miệng nói: "Muốn gặp cậu.”
Hoàng Quân Trạch muốn nổi da gà, vừa muốn nói chuyện, liền nhìn thấy không xa phía trước, Ân Điềm phất phất tay với mình: "Ông xã!"
Hoàng Quân Trạch khoát tay cô, lại chỉ người bên cạnh cho Cận Tự xem: "Thấy không, vợ tôi, sư muội của cô ấy, nhìn xa như vậy cũng thấy đều là mỹ nữ.”
Cận Tự đối với vẻ đẹp của người khác phái không có chấp niệm gì.
Không phải là một khuôn mặt xinh đẹp sao - -
Anh, lại không thiếu xinh đẹp.
Nhưng vì cho bạn cùng phòng chút mặt mũi, cũng nhìn thoáng qua.
Dáng người yểu điệu, ngồi ngay ngắn, thắt lưng thẳng tắp, cổ thon dài, vừa nhìn thấy chính là dáng vẻ đã được dạy dỗ tốt.
Chỉ là...
Nếu không nhìn lầm, anh rất quen thuộc.
Hoàng Quân Trạch không quan tâm: "Lát nữa gặp cô nương người ta nhớ nói chuyện.”
-
"Chồng chị đến rồi, em xem bạn cùng phòng bên cạnh anh ấy, đẹp trai không?" Ân Điềm sư tỷ ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.
Hạ Tinh Nhiễm vừa ngẩng đầu, liền đụng vào cặp mắt đen nhánh kia, giữa hai người phảng phất có sợi dây vô hình, kéo bọn họ không ngừng nhìn nhau.
Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy hơi thở sắp dừng lại.
Bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là bàn tay vô hình của thị trường:
Nếu cô chưa đọc bình luận trên Dianping (*) nói nhà hàng này ăn ngon, hoặc nếu không phải chồng của sư tỷ muốn dẫn bạn học đại học ăn thịt nướng ngon nhất Dương Thành.
Bọn họ, sẽ không.
Gặp gỡ.
“……”
(*)Dianping: app tìm địa điểm vui chơi ăn uống ở Trung Quốc
Hai thân ảnh cao lớn đứng lại trước mặt, đầu óc Hạ Tinh Nhiễm loạn chuyển, không biết phải dùng tư thái gì đối mặt với đối tượng xem mắt được khuyến khích hôm nay, mối tình đầu ngày xưa, chồng tương lai.
“Xin chào, tôi là Hoàng Quân Trạch, chồng của Ân Điềm.”
Cho đến khi Hoàng Quân Trạch vươn tay trước mặt cô, Hạ Tinh Nhiễm chậm rãi hoàn hồn, muốn đưa tay ra.
Ánh mắt quan sát trên mặt bỗng nhiên biến mất, Hoàng Quân Trạch nói ra lời thoại lúc mới gặp Hạ Tinh Nhiễm: "Mẹ kiếp...”
Quay đầu, kéo Cận Tự rời đi.
Ân Điềm bối rối một chút, ở giữa ba người bọn họ nhìn qua nhìn lại, "Người quen sao?”
Cận Tự đẩy tay Hoàng Quân Trạch ra, kéo ghế nhựa ra, ngồi xuống, lúc nhìn Ân Điềm còn nhân tiện liếc nhẹ Hạ Tinh Nhiễm một cái.
Ngữ khí nhàn nhạt: "Không quen.”
Cận Tự lặp lại một lần nữa, lúc này cô mới ý thức được mình không nghe lầm.
Cận Tự cũng không phải là một người tính toán chi li về tiền bạc, hiện tại vì một chai nước khoáng mà tính toán, chỉ có thể nói rõ hai chuyện:
1. Cận gia phá sản, tình trạng tài chính hiện tại của anh đáng lo ngại.
2. Anh bới móc.
Công ty Cận gia ở Lâm Nghi là đầu rồng, một khi có chấn động lớn, Hạ Tinh Nhiễm không có lý do gì không nghe qua.
Chỉ còn lại một lý do duy nhất:
Anh cố ý.
Hạ Tinh Nhiễm ở trong lòng yên lặng xem xét cuộc đối thoại vừa rồi, cô cũng đủ bình tĩnh, giải quyết việc chung, cũng không tổn hại đến lợi ích của anh chút nào.
Tính tình đại thiếu gia lúc có lúc không, cô có chút đắn đo không chuẩn.
Dù sao cũng là quan hệ hợp tác lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, Hạ Tinh Nhiễm quyết định nhường anh.
Cô thu hồi suy nghĩ, lấy di động ra: "Ngại quá, lập tức chuyển cho anh.”
Ánh mắt Cận Tự theo động tác của cô thoáng lệch đi, vẫn không nói chuyện, đôi mắt dưới ánh đèn lạnh nhạt chiếu có chút nhạt, hết sức lạnh như băng.
Hạ Tinh Nhiễm chống lại ánh mắt của anh, mở wechat quét qua, chủ động tiến lên một bước, quét mã vạch hai chiều của Cận Tự.
“Đinh "một tiếng, quét mã thành công.
“Hả?" Hạ Tinh Nhiễm nghi hoặc lẩm bẩm một tiếng.
Cận Tự nhìn về phía cô.
Ánh mắt nhìn nhau, Hạ Tinh Nhiễm cắn cắn môi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh chọn nhầm mã 2 chiều rồi.”
Cận Tự: "...?”
Hạ Tinh Nhiễm: "Chuyển khoản qua Wechat trực tiếp quét mã thanh toán là được rồi, không... không cần thêm bạn tốt.”
“……”
Nói xong, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt Cận Tự lạnh hơn một chút.
Cô như bị băng bao vây.
Cận đại thiếu gia cũng không thích bị người ta vạch trần sai lầm?
Hạ Tinh Nhiễm vừa định vớt vác lại, chợt nghe thấy anh lười biếng "A" một tiếng.
Ngón tay nhanh chóng nhấn hai cái trên màn hình, mở mã nhận tiền: "Ngại quá, chưa từng AA(*) với người khác, không có kinh nghiệm.”
“……”
*AA: Chia đôi chi phí*
Lại bị anh giả vờ.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng quét mã, chuyển tiền qua, thấy thanh toán thành công, xấu hổ lắc lắc điện thoại: "Chuyển qua rồi.”
Cận Tự nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Hứng thú rõ ràng không cao.
Có thể là chuyện vừa rồi không cẩn thận mở mã vạch hai chiều danh thiếp cá nhân khiến đại thiếu gia rõ ràng gợi lên một ít hồi ức không tốt.
Lúc trước cũng không phải chia tay trong hòa bình, hai người cãi nhau rất không vui.
Cận Tự buông lời tàn nhẫn với cô: “Anh còn đến tìm em, anh là chó.”
Hạ Tinh Nhiễm khi đó cũng nhận định hai người đời này sẽ không còn bất kỳ giao tiếp nào, đem tất cả phương thức liên lạc của anh vào danh sách đen.
Ai có thể nghĩ đến, vận mệnh vô thường, hai người quanh đi quẩn lại, vài năm sau gặp lại.
Quan hệ lại càng tiến thêm một bước so với lúc ấy.
Không khí dần dần có chút vi diệu.
Hạ Tinh Nhiễm biết nói gì cũng phí công, đành phải nhếch môi cười cười, tỏ vẻ thân thiện: "Vậy...?”
“Vậy tạm biệt." Cận Tự không đợi cô nói xong, liền đột nhiên đứng dậy, bàn tay đặt lên vali, bước chân dài trước cô một bước, đôi chân dài bước ra ngoài.
Hạ Tinh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, đeo túi xách, chậm rãi đi phía sau anh.
Khoảng cách giữa hai người cách nhau không gần không xa.
Mối tình đầu ở bên cạnh, cho dù chỉ là thở dốc, cũng đã đủ xấu hổ.
Vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.
Cửa phòng thay đồ bên trái bỗng nhiên bị mở ra, tiếp viên hàng không thay thường phục nhìn thấy Cận Tự, đều là đồng nghiệp, bình thường chào hỏi: "Cơ trưởng Cận, còn chưa đi sao?"
Nói xong, theo bản năng quay đầu lại nhìn, mỉm cười gật đầu: "Hạ tiểu thư cũng ở đây.”
“……”
Khoảng cách với Cận Tự bị cô cố ý kéo ra, lúc này lại lấy tiếp viên hàng không làm trung tâm, vô hình trung kéo gần lại.
Hạ Tinh Nhiễm xấu hổ nhéo nhéo túi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi tiếp viên hàng không: "Cô biết tôi?
Sau đó lại nghĩ tới một chuyện - - làm sao Cận Tự biết cô ngồi chuyến bay này?
Người đàn ông cao lớn phía trước dừng bước, một tay đút vào túi, chậm rãi nói: "Hạ tiểu thư là hội viên thẻ bạch kim của công ty chúng tôi, muốn không quen cô cũng khó.”
“……”
Rõ ràng là đang dùng kính ngữ, nhưng ngữ điệu kéo dài cùng với từ “khó” âm dương quái khí lộ ra vài phần đáng đánh.
Hạ Tinh Nhiễm không hiểu lắm về chế độ của hãng hàng không, tiếp viên hàng không cảm giác được bầu không khí giữa hai người không ổn, vội vàng hòa giải: "Hạ tiểu thư là hội viên cấp cao nhất của công ty tôi, trước khi khởi hành sẽ xác nhận danh sách hành khách, hành khách đặc biệt và hội viên cao cấp sẽ được đặc biệt chú ý.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
Lại nghĩ đến nói như vậy tựa hồ không quá chính xác, nói thêm: "Nhưng cũng không phải tất cả thành viên cao cấp đều sẽ được chú ý đặc biệt, chỉ là ngài..."
“Chỉ là trong vòng bốn năm ngài đi chuyến bay của công ty tôi hơn hai trăm lần.”
Tiếp viên hàng không còn chưa nói xong, đã bị Cận Tự trực tiếp cắt đứt.
Trên đỉnh đầu đèn sợi đốt giá rẻ màu trắng lạnh đánh vào trong mắt của anh, lãnh đạm và sắc bén không thể giải thích được, xuyên qua long người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra tiếp viên hàng không muốn nói là, bởi vì Hạ Tinh Nhiễm thật sự quá xinh đẹp, tổ tiếp viên hàng không đều có ấn tượng với cô, độ chú ý mới cao hơn một chút.
Mà Hạ Tinh Nhiễm dưới ánh mắt chăm chú của Cận Tự, suy nghĩ trong nháy mắt rối loạn.
Các hãng hàng không dân dụng ủy thác các trường đại học đào tạo phi công, sinh viên kỹ thuật bay có thành tích đạt tiêu chuẩn sau khi tốt nghiệp trực tiếp làm việc tại các hãng.
Vì vậy, lúc học đại học Hạ Tinh Nhiễm đã biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cận Tự sẽ vào làm ở hãng bay nào.
Anh lại chính xác chỉ ra quỹ tích bay thường xuyên mấy năm nay của cô.
Có phải đang chất vấn: Sao em lại theo dõi máy bay của hãng chúng tôi, theo dõi hãng hàng không, hay là theo dõi người?
Quan trọng nhất là......
Suy đoán của anh là đúng.
Đầu óc Hạ Tinh Nhiễm rối loạn, miệng nhanh hơn đầu óc: "Bởi vì tiếng ồn động cơ máy bay của hãng hàng không khác không khớp với tần suất của tôi.”
“……”
Không khí một lần nữa yên tĩnh lại.
Dưới ánh sáng trắng lạnh chói mắt, gân xanh thái dương Cận Tự nhảy dựng.
Có người ngồi máy bay quan tâm bữa ăn máy bay, có người quan tâm phục vụ, cô lại chú ý tần suất tiếng ồn động cơ!
“……”
Rốt cuộc là đang nói cái gì!!!
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng cúi đầu, không để biểu tình bại lộ nội tâm sụp đổ.
Người đàn ông đối diện lại cười nhạt một tiếng: "Vậy sở thích của Hạ tiểu thư thật thú vị.”
“……”
“Có thể trao đổi với tài xế của chúng tôi về việc sửa chữa và chăm sóc động cơ máy bay.”
“……”
Bóng đêm càng sâu, người đàn ông không dành quá nhiều thời gian cho chuyện vô dụng.
Đi về phía trước vài bước, lại dừng lại: "Cùng nhau?”
Hả?
Hạ Tinh Nhiễm ngẩng đầu, phát hiện anh đang nói chuyện với tiếp viên hàng không.
Hãng hàng không thống nhất sắp xếp khách sạn cho bọn họ, cùng nhau gọi là chuyện rất bình thường.
Nhưng bây giờ......
Tiếp viên hàng không nhìn Hạ Tinh Nhiễm, có chút không rõ vị cơ trưởng trẻ tuổi này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Chuyên giữ người lại, lại không đi cùng người ta.
Hạ Tinh Nhiễm biết mình ở lâu hơn nữa cũng là tự tìm mất mặt.
Lúc đeo túi xách lướt qua Cận Tự, anh nhướng mày, thông báo: "Tôi có lịch bay sáng ngày mốt.”
Trở về Lâm Nghi.
Sau khi trở về hai người đăng ký kết hôn.
“Vậy", Hạ Tinh Nhiễm gật đầu," Đến lúc đó gặp lại.”
-
Ngày hôm sau, Hạ Tinh Nhiễm rời giường liếc mắt nhìn điện thoại di động, đã bật chế độ không làm phiền thời gian dài, mở wechat, một loạt tin nhắn hiện liên.
Hạ Trạch Cương, mẹ kế, Lộ Duy bao gồm cả người nhà Lộ Duy đều oanh tạc cô.
Buổi sáng, dựa theo thời gian ước định, Lộ Duy đi đón Hạ Tinh Nhiễm đến cục dân chính, thật lâu không đợi được cô, liền gọi điện thoại cho Hạ Trạch Cương, Hạ Trạch Cương tới nhà Hạ Tinh Nhiễm, tìm quản lý mở cửa, phát hiện cô không ở nhà.
Mọi người rốt cục luống cuống, đến công ty tìm cô, ép hỏi đồng nghiệp Lâm Kiều của cô, nhưng Lâm Kiều đã được Hạ Tinh Nhiễm tiêm mũi dự phòng đồng thời cũng không biết cô ở nơi nào.
Cho tới trưa, bọn họ ở Lâm Nghi loạn thành một nồi cháo.
Vừa mới bắt đầu quyết định chạy trốn, đem cục diện rối rắm ném cho bọn họ, Hạ Tinh Nhiễm hoảng loạn sợ hãi, hiện tại nhìn bọn họ như thế, lại không hiểu sao cảm thấy sảng khoái.
Hạ Tinh Nhiễm nghênh đón mặt trời cực đại của Dương Thành rời giường, tâm tình thật tốt mà trang điểm, sau đó đến trung tâm thương mại chọn một cái váy yêu thích, rất tự tại đi gặp Ân Điềm.
Ân Điềm là sư tỷ khi cô đi theo Từ Quảng Liên lão sư học tập thêu Tô Châu, sau khi học xong liền về tới Dương Thành.
Hai người vốn đã cắt đứt liên lạc, năm nay mới bởi vì chuyện công tác mới liên lạc được.
Sư thừa Từ Phái, kỹ thuật thêu Tô Châu chỉ là một tiêu chuẩn khảo hạch, làm thế nào để kế thừa di sản văn hóa phi vật thể này cũng là đề tài mà mỗi nghệ nhân thủ công cần suy nghĩ.
Mặc dù không được Hạ Trạch Cương thích, nhưng Hạ Tinh Nhiễm là người duy nhất trong những đứa con thừa hưởng sự nhạy bén trong kinh doanh của ông.
Hạ Tinh Nhiễm ý thức được hoàn toàn dựa vào "tao nhã" không chống đỡ nổi nhiệt tình của người học nghề đối với thêu Tô Châu, muốn thêu Tô Châu phát triển tốt hơn, phải để cho nó tham dự vào cuộc sống của càng nhiều người.
Không bán tình cảm, không trói buộc đạo đức, để cho học trò thêu Tô Châu có thể kiếm được tiền từ tài nghệ này.
Video ngắn và lưu lượng lưu thông tăng lên, Hạ Tinh Nhiễm bất chấp sự phản đối của sư phụ, dấn thân vào ngành video ngắn, trong lúc tuyên truyền thêu Tô Châu đồng thời cũng nắm bắt được đầu gió của nền tảng thương mại điện tử, sử dụng máy thêu máy tính làm ra một số mặt hàng thêu Tô Châu không phải thủ công có thể lượng hóa sản xuất, đơn giá thấp.
Đồng thời trên mạng, cô cũng giúp các cô gái thêu khác bán một số tác phẩm hàng thêu Tô Châu thuần thủ công với giá cao.
Lợi dụng nhân khí và mạng lưới quan hệ tích lũy lúc trước, mở hội chợ triển lãm, giúp nghệ nhân thủ công cao cấp tiếp thị.
Hôm nay chính là cùng Ân Điềm sư tỷ nói chuyện lựa chọn tác phẩm làm triển lãm.
Nói chuyện công việc xong, Ân Điềm mời cô ăn cơm, lái xe đến khách sạn trên đường, hỏi cô: "Sao lại từ hôn?"
Hạ Tinh Nhiễm thản nhiên nói: "Không thích hợp.”
Vị sư muội này, lúc cùng một chỗ học tập liền không nói nhiều lắm, trong lòng có ý nghĩ cũng không nói ra.
Ân Điềm rất có chừng mực, không hỏi nhiều, nhưng sau khi tình cảm ổn định cô liền thích ghép đôi với người khác: "Lát nữa dẫn em gặp bạn cùng phòng đại học của chồng chị, cũng là phi công, tuổi còn trẻ đã lên cơ trưởng, tiền đồ vô lượng.”
Sư tỷ cùng chồng là tỷ đệ luyến, chồng cô ấy mặc dù không phải người bản địa Dương Thành, nhưng được công ty hàng không phái đến chi nhánh Dương Thành, cũng định cư ở chỗ này.
Cụ thể hơn, Hạ Tinh Nhiễm cũng không biết.
Hạ Tinh Nhiễm cũng không muốn xem mắt nữa, vội vàng xua tay cự tuyệt: "Chỗ em còn phải từ từ.”
“Chúng ta một bên chọn nam nhân chất lượng tốt một bên giảm bớt bi thương trong lòng, lúc chồng chị cùng bạn cùng phòng của anh ấy gọi video chị nhìn thấy một lần, ai u, thiếu phụ đã kết hôn này đều bị vẻ đẹp trai làm động tâm.”
Nói đến kích động, Ân Điềm vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Tinh Nhiễm: "Trai đẹp như vậy bày ra trước mắt, chị bảo đảm bi thương của em lập tức thuốc đến bệnh trừ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“……”
-
"Không phải tôi nói cậu, vết thương tình cảm nhiều năm như vậy còn không chữa khỏi?Hạ Tinh Nhiễm kia xinh đẹp, nhưng xinh đẹp cũng không thể khiến cậu không buồn ăn uống bốn năm năm a!"
Nhìn thấy bạn cùng phòng đại học, Hoàng Quân Trạch vui vẻ đến khóe miệng bay lên, lời nói lại rất không khiến người ta thích nghe.
Từ lúc vừa lên xe, Cận Tự đã nghe anh ta nhắc tới, hiện tại đã miễn dịch, mặc cho anh ta miệng lưỡi lưu loát, anh tự mơ màng buồn ngủ.
Ở ghế lái phụ hai tay khoanh ngực, không nói một lời, ngay cả một ánh mắt cũng không cho.
"Mẹ kiếp", qua hai đèn xanh đèn đỏ, thấy anh còn không nói lời nào, Hoàng Quân Trạch thật sự nóng nảy, mắng một tiếng, "Cậu thật đúng là đối với cô ta nhớ mãi không quên a? Tên béo lớp chúng ta cũng đã làm bố, cậu vẫn còn ngồi đây đợi tình yêu thuần khiết?”
“Người biết là cậu không muốn yêu đương, không biết còn tưởng rằng nhiều năm như vậy cậu còn thủ tiết cho mối tình đầu.”
“……”
“Chính quyền Lâm Nghi các cậu không ban cho cậu một đền thờ trinh tiết sao?”
“……”
Cận Tự không nhịn được nữa, ném ánh mắt lạnh lùng về phía anh: "Lái xe cũng không bịt được miệng cậu.”
Môi Hoàng Quân Trạch như ký ức giật giật hai cái, nhưng giống như bị áp bách, không lên tiếng.
Lúc đại học làm bạn cùng phòng bốn năm, cả ngày ở cùng một chỗ chọc cười, nhưng trên người Cận Tự không hiểu sao có chút hơi thở xa lạ vô luận như thế nào cũng không hóa giải được.
Anh lạnh mặt, thật làm cho người ta run rẩy.
Hoàng Quân Trạch yên tĩnh vài phút, chậm rãi hồi phục, "Kháo" một tiếng: "Không phải, Tự ca, nhà ai lái xe mẹ nó dùng miệng a?"
“……”
Dương Thành nổi tiếng với đồ nướng, cho nên coi như là trời còn chưa tối, Hoàng Quân Trạch cũng muốn cho hảo huynh đệ thưởng thức được đồ nướng ngon nhất toàn thành phố.
Cửa hàng này nổi tiếng, chỗ đậu xe xếp thành hai cây số.
Dừng xe xong, Hoàng Quân Trạch vẫn không nhịn được than thở: "Xem ra thời gian cậu tới không tốt, vừa vặn là mùa du lịch thịnh vượng.”
“Không phải tháng này cậu có lịch bay tới thành phố Phi Dương sao?”
Cận Tự mím môi: "Đổi với đồng nghiệp.”
“Đổi tuyến nào?”
Cận Tự: "Bay đến Sydney.”
“Tôi - - phục - - rồi." Hoàng Quân Trạch không nhịn được, nói tục.
Cục Hàng không dân dụng quy định, phi công phải duy trì một lượng nghỉ ngơi nhất định trong thời gian bay nhất định, bảo đảm trạng thái thân thể của mọi người.
Mà lịch bay cũng là dựa theo lộ trình bay của mọi người mà tính, những chuyến bay dài không bị chênh lệch múi giờ là tốt nhất, chuyến bay ngắn không có lợi cho việc tận dụng tối đa thời gian.
Bay đến Sydney, thời gian bay dài 9 tiếng, không chênh lệch múi giờ.
Là chuyến bay tốt hiếm có.
“Cái này đổi với người khác? "Hoàng Quân Trạch không hiểu," Đồng nghiệp hạ mê hồn dược cho cậu?”
“……”
Cận Tự mở miệng nói: "Muốn gặp cậu.”
Hoàng Quân Trạch muốn nổi da gà, vừa muốn nói chuyện, liền nhìn thấy không xa phía trước, Ân Điềm phất phất tay với mình: "Ông xã!"
Hoàng Quân Trạch khoát tay cô, lại chỉ người bên cạnh cho Cận Tự xem: "Thấy không, vợ tôi, sư muội của cô ấy, nhìn xa như vậy cũng thấy đều là mỹ nữ.”
Cận Tự đối với vẻ đẹp của người khác phái không có chấp niệm gì.
Không phải là một khuôn mặt xinh đẹp sao - -
Anh, lại không thiếu xinh đẹp.
Nhưng vì cho bạn cùng phòng chút mặt mũi, cũng nhìn thoáng qua.
Dáng người yểu điệu, ngồi ngay ngắn, thắt lưng thẳng tắp, cổ thon dài, vừa nhìn thấy chính là dáng vẻ đã được dạy dỗ tốt.
Chỉ là...
Nếu không nhìn lầm, anh rất quen thuộc.
Hoàng Quân Trạch không quan tâm: "Lát nữa gặp cô nương người ta nhớ nói chuyện.”
-
"Chồng chị đến rồi, em xem bạn cùng phòng bên cạnh anh ấy, đẹp trai không?" Ân Điềm sư tỷ ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.
Hạ Tinh Nhiễm vừa ngẩng đầu, liền đụng vào cặp mắt đen nhánh kia, giữa hai người phảng phất có sợi dây vô hình, kéo bọn họ không ngừng nhìn nhau.
Hạ Tinh Nhiễm cảm thấy hơi thở sắp dừng lại.
Bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là bàn tay vô hình của thị trường:
Nếu cô chưa đọc bình luận trên Dianping (*) nói nhà hàng này ăn ngon, hoặc nếu không phải chồng của sư tỷ muốn dẫn bạn học đại học ăn thịt nướng ngon nhất Dương Thành.
Bọn họ, sẽ không.
Gặp gỡ.
“……”
(*)Dianping: app tìm địa điểm vui chơi ăn uống ở Trung Quốc
Hai thân ảnh cao lớn đứng lại trước mặt, đầu óc Hạ Tinh Nhiễm loạn chuyển, không biết phải dùng tư thái gì đối mặt với đối tượng xem mắt được khuyến khích hôm nay, mối tình đầu ngày xưa, chồng tương lai.
“Xin chào, tôi là Hoàng Quân Trạch, chồng của Ân Điềm.”
Cho đến khi Hoàng Quân Trạch vươn tay trước mặt cô, Hạ Tinh Nhiễm chậm rãi hoàn hồn, muốn đưa tay ra.
Ánh mắt quan sát trên mặt bỗng nhiên biến mất, Hoàng Quân Trạch nói ra lời thoại lúc mới gặp Hạ Tinh Nhiễm: "Mẹ kiếp...”
Quay đầu, kéo Cận Tự rời đi.
Ân Điềm bối rối một chút, ở giữa ba người bọn họ nhìn qua nhìn lại, "Người quen sao?”
Cận Tự đẩy tay Hoàng Quân Trạch ra, kéo ghế nhựa ra, ngồi xuống, lúc nhìn Ân Điềm còn nhân tiện liếc nhẹ Hạ Tinh Nhiễm một cái.
Ngữ khí nhàn nhạt: "Không quen.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro