Tôi Không Yêu A...
2024-10-04 23:32:36
Nửa giờ sau, Cận Tự cầm một xấp tài liệu vào cửa.
“Đây là cái gì?" Hạ Tinh Nhiễm tò mò hỏi.
Có đôi khi, cô có một loại ảo giác, Cận Tự mặc dù là phi công, đang ở trong hệ thống quản lý hàng không dân dụng, nhưng so với cô càng thích hợp làm một người làm ăn, lãnh đạo hơn.
Anh có sức chấp hành cường đại, hơn nữa ở phương diện xã giao thành thạo, trong công việc suy nghĩ cũng khéo léo.
Mặc dù cô có đầu óc kinh doanh, nhưng khí tức thợ thủ công càng nồng đậm hơn, thích công việc yên tĩnh tỉ mỉ, hơn nữa không thích xã giao.
Ném tài liệu lên bàn, Cận Tự ngồi xuống, cả người tê liệt như không có xương, lười nhác nói: "Tài liệu về bạn tốt của mẹ.”
Hạ Tinh Nhiễm:?
“Nhanh như vậy?" Trong giọng nói có chút kinh ngạc.
Năng lực truy tìm và chỉnh lý thông tin này không khỏi cũng quá mạnh mẽ.
“Đương nhiên”, Cận Tự hất cằm, “Anh không biết thuê ngoài sao?”
Những công việc đơn giản này tuy rằng anh không muốn làm, nhưng tùy tiện tốn chút tiền lẻ, là có thể để cho Tiền Đa Đa hỗ trợ chỉnh lý, tiểu hài tử, có cơ hội kiếm tiền này, đương nhiên hấp tấp đi làm.
“……”
Hạ Tinh Nhiễm tự thẹn, vừa nói vừa mở tài liệu ra: "Anh đi làm ông chủ, tuyệt đối là người ép nhân viên.”
Cận Tự mặc dù không tự mình đi tìm tư liệu, nhưng với mức độ quen thuộc của Tiền Đa Đa đối với những phú thái thái này, cũng có thể viết tám sáu không rời mười.
Tất cả mọi người đều bị bọn họ chỉnh lý ra, bao gồm họ tên gia thế mức độ quan hệ thân thiết xa cách với Tiền Vệ Bình, cùng với một ít sở thích bên ngoài, gần như có thể bước đầu phán đoán ra trình độ tiếp thu cùng với năng lực tiêu phí đối với Tô Tú.
Cận Tự không để ý tới lời trêu chọc của Hạ Tinh Nhiễm.
Em gái, không phải là dùng để gài bẫy sao? Huống chi tiểu nha đầu này ngày hôm qua còn muốn hãm hại anh.
Nghĩ đến câu phát biểu hai năm trước nhìn thấy ảnh cô trong ví, Cận Tự cười lạnh một tiếng.
“Em đối chiếu mặt người và tên là được”, Cận Tự gõ gõ mặt bàn, nhấc mí mắt nghiêm túc nhìn về phía cô, cho cô uống thuốc an thần, "Đừng suy nghĩ nhiều, lúc cần thiết mẹ anh sẽ giúp.”
Sợ cô nghe không hiểu, trầm ngâm một lát, anh giải thích: "Em là con dâu của bà ấy, các dì sẽ không làm gì em, hơn nữa..."
Điện thoại di động leng keng vang lên, tin tức của Kiều Cảnh Sâm vang lên.
Cận Tự cầm chìa khóa xe lên, nhấc chân bước đi.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng không ngừng đi theo bước chân của anh xoay người nhìn về phía anh, không hề phát hiện, mình dường như vẫn tín nhiệm anh như cũ, hơn nữa ỷ lại vào anh.
“Còn nữa”, Cận Tự dừng bước, lời đến miệng, bỗng nhiên thay đổi giai điệu, anh nhếch môi cười cười, bộ dáng có chút lạnh lùng, "Em còn nợ anh một nguyện vọng, chờ em đại công cáo thành anh mới có thể nhận.”
Anh nắm khóe miệng một lần, lông mày hơi nhướng lên, có vài phần lưu manh.
Khiến câu mắc nợ này không hiểu sao có chút không có ý tốt.
Hạ Tinh Nhiễm bất giác rụt cổ lại.
Giống như muốn đi ăn Mãn Hán Toàn Tịch(*), kết quả vào cửa hàng, phát hiện ra đó là một hắc điếm giết người làm bánh bao thịt người.
*Mãn Hán Tòan Tịch: đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán*
Ngón tay Hạ Tinh Nhiễm cầm tài liệu không tự chủ xoa xoa, đem hai trang giấy A4 cuộn lại: "Vậy... tạm biệt?"
“Tạm biệt?" Cận Tự bỗng nhiên nhướng mày, dường như nghĩ đến cái gì, lại đi trở về, kéo cô, "Em đi theo anh một chuyến.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
Cận Tự không thèm xen vào nói: "Đi gặp A Cảnh, cậu ấy phải cút về Đức rồi.”
Nói xong, Cận Tự dường như chê động tác của cô quá chậm, trực tiếp chặn ngang ôm lấy cô, giống như nhổ hành trên đất khô, dễ dàng, không phí sức.
"Chờ... anh chờ một chút..." Hạ Tinh Nhiễm còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, vội vàng cầm tài liệu trong tay.
Cho đến khi lên xe, xe dần dần chạy về phía rìa thành phố, xe cộ ngày càng thưa thớt, Hạ Tinh Nhiễm mới lấy lại tinh thần, hỏi anh: "Kiều Cảnh Sâm phải về Đức, có quan hệ gì với em?”
“……”
Cận Tự bị cô hỏi, tựa hồ có hai phần không kiên nhẫn nhướng mí mắt: "Chẳng lẽ em không liên quan đến anh?”
Bởi vì hai người có quan hệ, cho nên cô có quan hệ với Kiều Cảnh Sâm?
Hạ Tinh Nhiễm suy tư một lát, bĩu môi: "Vậy được rồi...”
Cận Tự "chậc" một tiếng: "Hiện tại không đi, chờ buổi tối mẹ anh về nhà, hai ta còn đi được không?"
Hạ Tinh Nhiễm suy nghĩ một chút, gật đầu thừa nhận: "Đúng là như vậy.”
Cận Tự không nói nữa.
Cô yên lặng ngồi ở ghế phụ, xem tư liệu về các chị em của Tiền Vệ Bình, tranh thủ đọc thuộc lòng, hơn nữa đem tên người và khuôn mặt dán cùng một chỗ.
Thời học sinh tuy thành tích kém, nhưng trí nhớ của cô rất tốt.
Thật dễ dàng để ghi nhớ những gì trên giấy.
Không biết Cận Tự muốn đi đâu, con đường này rất dài, Hạ Tinh Nhiễm học đi học lại mấy lần "Tài liệu ôn tập", dần dần cảm thấy nhàm chán, cuộc đối thoại trước đó với Cận Tự lại bất giác hiện lên trong đầu.
Giác quan thứ sáu quấy phá, Hạ Tinh Nhiễm mơ hồ cảm giác "thù lao" này có thể không tốt như vậy, nhưng trong đầu chỉ có nụ cười nghiền ngẫm lại có chút mê người của Cận Tự.
Căn bản không nghĩ ra rốt cuộc là vì cái gì.
Hạ Tinh Nhiễm đọc thuộc lòng đại khái danh sách nhân viên tiệc trà, lặng lẽ quấy rầy hai nhân viên đi làm trong nhóm.
Tinh Tinh: [Xin hỏi, nếu như bạn trai của các cậu giúp cậu giải quyết một ít vấn đề, sau đó muốn thu một ít thù lao, xin hỏi sẽ là cái gì?]
Vừa đúng thời gian lười biếng của Khương Tử Cách.
Là ô vuông không phải bồ câu: [Nếu là bạn trai tớ, hẳn là muốn chút tiền thưởng]
Hạ Tinh Nhiễm một lòng đặt ở trong bụng, vừa muốn trả lời cảm ơn.
Là ô vuông không phải bồ câu: [Nếu là Cận Tự, vậy có thể cần một ít phần thưởng tinh thần]
Tinh Tinh: [?]
Là ô vuông không phải bồ câu: [Có thể yêu cầu cậu trả bằng “thịt”]
Ngôi sao: [...]
Tinh Tinh: [Cậu suy bụng ta ra bụng người, Cận Tự hình như không có loại dục vọng này]
Là ô vuông không phải bồ câu: [Thế nào, anh ta cũng không được?]
Mạnh Thiến Thiến một mực nhìn trộm màn hình lúc này nhảy ra, cắm vào đối thoại: [Cái gì là cũng? @là ô vuông không phải bồ câu]
Là ô vuông chứ không phải bồ câu: [...]
Tây Hi: [Cậu rốt cuộc phát hiện còn có ai không được?]
Trong lúc vô tình bại lộ sinh hoạt riêng tư của mình, Khương Tử Cách ngậm miệng không nói gì nữa.
“……”
Cuộc đối thoại không bệnh mà kết thúc, Hạ Tinh Nhiễm lại suy nghĩ một lát, vẫn không có đáp án.
“Đến rồi." Cận Tự búng ngón tay trước mặt cô, cau mày, có chút bất đắc dĩ nói, "Ngẫn ngơ cái gì?”
Hạ Tinh Nhiễm lắc đầu: "Không có gì.”
Đến sân đua phía đông thành phố, Kiều Cảnh Sâm đã ở bên trong, mặc một bộ quần áo đua màu cam chờ Cận Tự.
Kiều Cảnh Sâm thấy cô, dường như có chút kinh ngạc nhướng mày, sau đó chào hỏi Cận Tự: "Sao giờ mới đến?”
Cận Tự ấn cửa cốp xe, có vài phần không kiên nhẫn: "Chờ một lát, liền ủy khuất cậu.”
Kiều Cảnh Sâm cười, khoát tay, bảo Cận Tự đi thay đồ đua trước.
Cận Tự đi vài bước vào phòng thay đồ, sau đó dừng bước, quay đầu lại, nhìn Hạ Tinh Nhiễm nói: "Hai người tìm một chỗ trước đi.”
Bạn nối khố đã lên tiếng, Kiều Cảnh Sâm đương nhiên trực tiếp dẫn Hạ Tinh Nhiễm lên khán đài.
Thời điểm chỉ có hai người, không khí luôn dị thường quỷ dị.
Hạ Tinh Nhiễm không thích Kiều Cảnh Sâm, lúc yêu đương ở đại học, cô còn có chút tính tình tiểu cô nương, không thích Cận Tự và Kiều Cảnh Sâm đi chơi bóng rổ, chơi đua xe, muốn anh lúc nào cũng ở bên mình.
Kiều Cảnh Sâm đương nhiên sẽ không so đo chuyện nhỏ nhặt này với cô, nhưng Hạ Tinh Nhiễm có thể nhạy bén cảm giác được, sự chán ghét của anh đối với mình là từ trong xương tủy mà ra.
Lý do hình như chính là có một người như cô.
Nếu không phải cô đã từng chứng kiến tình yêu thời đại học của Kiều Cảnh Sâm, không chừng còn phỏng đoán tình cảm của anh đối với Cận Tự có chút mờ ám.
Hạ Tinh Nhiễm tìm một vị trí ngắm cảnh rất tốt ngồi xuống, nhân viên câu lạc bộ đến đưa đồ uống và đồ ăn vặt cho cô.
Chỉ còn lại hai người, Kiều Cảnh Sâm dựa vào lan can khán đài, có phần lười nhác nhìn cô, không nói lời nào.
Hạ Tinh Nhiễm có chút không được tự nhiên, chậm rãi nói: "Tôi ở đây cũng được, anh đi tìm A Tự đi.”
“Nào dám chứ”, Kiều Cảnh Sâm nói, "A Tự không phải bảo tôi đi cùng cô sao?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Nếu anh không đi, vậy cô coi như không nhìn thấy anh.
Chỉ là Kiều Cảnh Sâm không cho cô cơ hội này.
Mũi chân anh chạm đất, tự vỗ nhịp cho mình, ung dung nói: "Không ngờ cô và A Tự còn có thể đến với nhau.”
Hạ Tinh Nhiễm không rõ anh có ý gì, nhưng mơ hồ cảm giác anh không có ý tốt.
Cúi đầu uống một ngụm trà, không trả lời.
“Xem ra cô đã tự chinh phục được chính mình”, Kiều Cảnh Sâm nhướng mày, nụ cười có chút nghiền ngẫm và ác liệt, công khai chán ghét cô, "Hay là trên người Cận Tự có cái gì là do cô muốn?”
Anh nói chuyện rất khó nghe.
Hạ Tinh Nhiễm trước kia còn quá trẻ, bị lời nói của anh làm tổn thương, lúc này gặp lại, cô vẫn không thể tu luyện ra tường đồng vách sắt, đối mặt trào phúng của anh có thể không đáng giá mỉm cười.
“Là anh ấy tới tìm tôi trước." Cô nhìn vào mắt anh, nói rất ngắn gọn.
Những lời này rơi vào lỗ tai Kiều Cảnh Sâm, chính là cho anh thấy Cận Tự yêu cô.
Anh nhướng mày, chậm rãi nói: "Cậu ấy chính là một người tốt như vậy, lại có chuyện với Lộ Duy, để cô đá Lộ Duy, kết hôn với cậu ta, trăm lợi không một hại, cớ sao mà không làm?"
Khúc mắc lợi ích hôn nhân của hai người bị anh nói toạc ra.
Có quan hệ gì với Lộ Duy không?
Cô không biết.
Hạ Tinh Nhiễm mím môi, cố gắng đè nén sự khiếp sợ và khổ sở từ từ dâng lên.
“Lời này áp dụng cho Cận Tự”, Hạ Tinh Nhiễm nói, "Với tôi cũng vậy.”
“Cô biết rõ bên cạnh cậu ấy có người thích hợp hơn”, Kiều Cảnh Sâm nói, "Tính cách hai người dây dưa với nhau sẽ không có kết quả tốt.”
Học bá lý trí trước sau như một, lớn lên trong gia đình chung minh đỉnh thực(*), dùng giọng điệu bình tĩnh nhất lần nữa nói rõ sự thật này.
*Chung minh đỉnh thực: chỉ những gia đình giàu có phú quý tột bậc, đến giờ ăn phải đánh chuông*
“Tiến vào hôn nhân, tôi vốn không định có kết quả tốt." Giọng Hạ Tinh Nhiễm bình tĩnh như một bức tượng điêu khắc.
Kiều Cảnh Sâm dường như không nghĩ tới cô vậy mà bình tĩnh như thế, khóe miệng bất giác giật giật, biểu tình trên mặt có chút biến hóa: "Cô đã suýt chút nữa làm hại Cận Tự mất việc!"
Hạ Tinh Nhiễm kinh ngạc: "Cái gì?”
Kiều Cảnh Sâm: "Năm hai người chia tay, cậu ấy trốn học để tổ chức sinh nhật cho cô, làm lỡ kỳ thi quan trọng, thiếu chút nữa không thể trở thành phi công.”
Nghe nói như thế, trong lòng Hạ Tinh Nhiễm lộp bộp một tiếng.
Ngoại trừ áy náy với Cận Tự, càng nhiều hơn là ý thức được giữa hai người có khoảng cách không thể vượt qua.
Cận Tự kiêu hãnh và rõ ràng mục tiêu cuộc đời như vậy, làm sao có thể một lần nữa yêu một cô gái đã gây ảnh hưởng tới sự nghiệp của mình.
Trong lòng không tự giác bi thương, Hạ Tinh Nhiễm nói chuyện cũng bắt đầu bi quan.
Nhưng trước mặt Kiều Cảnh Sâm, cô không chịu tỏ ra yếu đuối: "Chuyện lúc trước là anh ấy không nói trước với tôi đã tới tìm tôi, điều này không thể trách tôi.”
Hạ Tinh Nhiễm nói: "Hôn nhân hiện tại cũng vậy, tôi không yêu anh ấy, anh ấy cũng không yêu tôi, tôi coi anh ấy là đồng minh, hai chúng tôi đều có nhu cầu, việc ai làm nấy, tốt cho cả hai."
“Vậy sao?”
Im lặng một lát, đáy mắt Kiều Cảnh Sâm hiện lên một nụ cười.
Trong lòng Hạ Tinh Nhiễm bỗng nhiên lộp bộp một chút.
Nhận ra điều gì đó, vội vã quay lại.
Cận Tự thay một bộ quần áo đua xe màu đen, thân người cao lớn đứng cách cô không xa.
Tựa hồ nghe được toàn bộ đối thoại của hai người, trên khuôn mặt tinh xảo một mảnh lạnh lẽo.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cận Tự giật giật khóe miệng, cười lạnh một tiếng.
“Đây là cái gì?" Hạ Tinh Nhiễm tò mò hỏi.
Có đôi khi, cô có một loại ảo giác, Cận Tự mặc dù là phi công, đang ở trong hệ thống quản lý hàng không dân dụng, nhưng so với cô càng thích hợp làm một người làm ăn, lãnh đạo hơn.
Anh có sức chấp hành cường đại, hơn nữa ở phương diện xã giao thành thạo, trong công việc suy nghĩ cũng khéo léo.
Mặc dù cô có đầu óc kinh doanh, nhưng khí tức thợ thủ công càng nồng đậm hơn, thích công việc yên tĩnh tỉ mỉ, hơn nữa không thích xã giao.
Ném tài liệu lên bàn, Cận Tự ngồi xuống, cả người tê liệt như không có xương, lười nhác nói: "Tài liệu về bạn tốt của mẹ.”
Hạ Tinh Nhiễm:?
“Nhanh như vậy?" Trong giọng nói có chút kinh ngạc.
Năng lực truy tìm và chỉnh lý thông tin này không khỏi cũng quá mạnh mẽ.
“Đương nhiên”, Cận Tự hất cằm, “Anh không biết thuê ngoài sao?”
Những công việc đơn giản này tuy rằng anh không muốn làm, nhưng tùy tiện tốn chút tiền lẻ, là có thể để cho Tiền Đa Đa hỗ trợ chỉnh lý, tiểu hài tử, có cơ hội kiếm tiền này, đương nhiên hấp tấp đi làm.
“……”
Hạ Tinh Nhiễm tự thẹn, vừa nói vừa mở tài liệu ra: "Anh đi làm ông chủ, tuyệt đối là người ép nhân viên.”
Cận Tự mặc dù không tự mình đi tìm tư liệu, nhưng với mức độ quen thuộc của Tiền Đa Đa đối với những phú thái thái này, cũng có thể viết tám sáu không rời mười.
Tất cả mọi người đều bị bọn họ chỉnh lý ra, bao gồm họ tên gia thế mức độ quan hệ thân thiết xa cách với Tiền Vệ Bình, cùng với một ít sở thích bên ngoài, gần như có thể bước đầu phán đoán ra trình độ tiếp thu cùng với năng lực tiêu phí đối với Tô Tú.
Cận Tự không để ý tới lời trêu chọc của Hạ Tinh Nhiễm.
Em gái, không phải là dùng để gài bẫy sao? Huống chi tiểu nha đầu này ngày hôm qua còn muốn hãm hại anh.
Nghĩ đến câu phát biểu hai năm trước nhìn thấy ảnh cô trong ví, Cận Tự cười lạnh một tiếng.
“Em đối chiếu mặt người và tên là được”, Cận Tự gõ gõ mặt bàn, nhấc mí mắt nghiêm túc nhìn về phía cô, cho cô uống thuốc an thần, "Đừng suy nghĩ nhiều, lúc cần thiết mẹ anh sẽ giúp.”
Sợ cô nghe không hiểu, trầm ngâm một lát, anh giải thích: "Em là con dâu của bà ấy, các dì sẽ không làm gì em, hơn nữa..."
Điện thoại di động leng keng vang lên, tin tức của Kiều Cảnh Sâm vang lên.
Cận Tự cầm chìa khóa xe lên, nhấc chân bước đi.
Hạ Tinh Nhiễm vội vàng không ngừng đi theo bước chân của anh xoay người nhìn về phía anh, không hề phát hiện, mình dường như vẫn tín nhiệm anh như cũ, hơn nữa ỷ lại vào anh.
“Còn nữa”, Cận Tự dừng bước, lời đến miệng, bỗng nhiên thay đổi giai điệu, anh nhếch môi cười cười, bộ dáng có chút lạnh lùng, "Em còn nợ anh một nguyện vọng, chờ em đại công cáo thành anh mới có thể nhận.”
Anh nắm khóe miệng một lần, lông mày hơi nhướng lên, có vài phần lưu manh.
Khiến câu mắc nợ này không hiểu sao có chút không có ý tốt.
Hạ Tinh Nhiễm bất giác rụt cổ lại.
Giống như muốn đi ăn Mãn Hán Toàn Tịch(*), kết quả vào cửa hàng, phát hiện ra đó là một hắc điếm giết người làm bánh bao thịt người.
*Mãn Hán Tòan Tịch: đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán*
Ngón tay Hạ Tinh Nhiễm cầm tài liệu không tự chủ xoa xoa, đem hai trang giấy A4 cuộn lại: "Vậy... tạm biệt?"
“Tạm biệt?" Cận Tự bỗng nhiên nhướng mày, dường như nghĩ đến cái gì, lại đi trở về, kéo cô, "Em đi theo anh một chuyến.”
Hạ Tinh Nhiễm: "...?”
Cận Tự không thèm xen vào nói: "Đi gặp A Cảnh, cậu ấy phải cút về Đức rồi.”
Nói xong, Cận Tự dường như chê động tác của cô quá chậm, trực tiếp chặn ngang ôm lấy cô, giống như nhổ hành trên đất khô, dễ dàng, không phí sức.
"Chờ... anh chờ một chút..." Hạ Tinh Nhiễm còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, vội vàng cầm tài liệu trong tay.
Cho đến khi lên xe, xe dần dần chạy về phía rìa thành phố, xe cộ ngày càng thưa thớt, Hạ Tinh Nhiễm mới lấy lại tinh thần, hỏi anh: "Kiều Cảnh Sâm phải về Đức, có quan hệ gì với em?”
“……”
Cận Tự bị cô hỏi, tựa hồ có hai phần không kiên nhẫn nhướng mí mắt: "Chẳng lẽ em không liên quan đến anh?”
Bởi vì hai người có quan hệ, cho nên cô có quan hệ với Kiều Cảnh Sâm?
Hạ Tinh Nhiễm suy tư một lát, bĩu môi: "Vậy được rồi...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cận Tự "chậc" một tiếng: "Hiện tại không đi, chờ buổi tối mẹ anh về nhà, hai ta còn đi được không?"
Hạ Tinh Nhiễm suy nghĩ một chút, gật đầu thừa nhận: "Đúng là như vậy.”
Cận Tự không nói nữa.
Cô yên lặng ngồi ở ghế phụ, xem tư liệu về các chị em của Tiền Vệ Bình, tranh thủ đọc thuộc lòng, hơn nữa đem tên người và khuôn mặt dán cùng một chỗ.
Thời học sinh tuy thành tích kém, nhưng trí nhớ của cô rất tốt.
Thật dễ dàng để ghi nhớ những gì trên giấy.
Không biết Cận Tự muốn đi đâu, con đường này rất dài, Hạ Tinh Nhiễm học đi học lại mấy lần "Tài liệu ôn tập", dần dần cảm thấy nhàm chán, cuộc đối thoại trước đó với Cận Tự lại bất giác hiện lên trong đầu.
Giác quan thứ sáu quấy phá, Hạ Tinh Nhiễm mơ hồ cảm giác "thù lao" này có thể không tốt như vậy, nhưng trong đầu chỉ có nụ cười nghiền ngẫm lại có chút mê người của Cận Tự.
Căn bản không nghĩ ra rốt cuộc là vì cái gì.
Hạ Tinh Nhiễm đọc thuộc lòng đại khái danh sách nhân viên tiệc trà, lặng lẽ quấy rầy hai nhân viên đi làm trong nhóm.
Tinh Tinh: [Xin hỏi, nếu như bạn trai của các cậu giúp cậu giải quyết một ít vấn đề, sau đó muốn thu một ít thù lao, xin hỏi sẽ là cái gì?]
Vừa đúng thời gian lười biếng của Khương Tử Cách.
Là ô vuông không phải bồ câu: [Nếu là bạn trai tớ, hẳn là muốn chút tiền thưởng]
Hạ Tinh Nhiễm một lòng đặt ở trong bụng, vừa muốn trả lời cảm ơn.
Là ô vuông không phải bồ câu: [Nếu là Cận Tự, vậy có thể cần một ít phần thưởng tinh thần]
Tinh Tinh: [?]
Là ô vuông không phải bồ câu: [Có thể yêu cầu cậu trả bằng “thịt”]
Ngôi sao: [...]
Tinh Tinh: [Cậu suy bụng ta ra bụng người, Cận Tự hình như không có loại dục vọng này]
Là ô vuông không phải bồ câu: [Thế nào, anh ta cũng không được?]
Mạnh Thiến Thiến một mực nhìn trộm màn hình lúc này nhảy ra, cắm vào đối thoại: [Cái gì là cũng? @là ô vuông không phải bồ câu]
Là ô vuông chứ không phải bồ câu: [...]
Tây Hi: [Cậu rốt cuộc phát hiện còn có ai không được?]
Trong lúc vô tình bại lộ sinh hoạt riêng tư của mình, Khương Tử Cách ngậm miệng không nói gì nữa.
“……”
Cuộc đối thoại không bệnh mà kết thúc, Hạ Tinh Nhiễm lại suy nghĩ một lát, vẫn không có đáp án.
“Đến rồi." Cận Tự búng ngón tay trước mặt cô, cau mày, có chút bất đắc dĩ nói, "Ngẫn ngơ cái gì?”
Hạ Tinh Nhiễm lắc đầu: "Không có gì.”
Đến sân đua phía đông thành phố, Kiều Cảnh Sâm đã ở bên trong, mặc một bộ quần áo đua màu cam chờ Cận Tự.
Kiều Cảnh Sâm thấy cô, dường như có chút kinh ngạc nhướng mày, sau đó chào hỏi Cận Tự: "Sao giờ mới đến?”
Cận Tự ấn cửa cốp xe, có vài phần không kiên nhẫn: "Chờ một lát, liền ủy khuất cậu.”
Kiều Cảnh Sâm cười, khoát tay, bảo Cận Tự đi thay đồ đua trước.
Cận Tự đi vài bước vào phòng thay đồ, sau đó dừng bước, quay đầu lại, nhìn Hạ Tinh Nhiễm nói: "Hai người tìm một chỗ trước đi.”
Bạn nối khố đã lên tiếng, Kiều Cảnh Sâm đương nhiên trực tiếp dẫn Hạ Tinh Nhiễm lên khán đài.
Thời điểm chỉ có hai người, không khí luôn dị thường quỷ dị.
Hạ Tinh Nhiễm không thích Kiều Cảnh Sâm, lúc yêu đương ở đại học, cô còn có chút tính tình tiểu cô nương, không thích Cận Tự và Kiều Cảnh Sâm đi chơi bóng rổ, chơi đua xe, muốn anh lúc nào cũng ở bên mình.
Kiều Cảnh Sâm đương nhiên sẽ không so đo chuyện nhỏ nhặt này với cô, nhưng Hạ Tinh Nhiễm có thể nhạy bén cảm giác được, sự chán ghét của anh đối với mình là từ trong xương tủy mà ra.
Lý do hình như chính là có một người như cô.
Nếu không phải cô đã từng chứng kiến tình yêu thời đại học của Kiều Cảnh Sâm, không chừng còn phỏng đoán tình cảm của anh đối với Cận Tự có chút mờ ám.
Hạ Tinh Nhiễm tìm một vị trí ngắm cảnh rất tốt ngồi xuống, nhân viên câu lạc bộ đến đưa đồ uống và đồ ăn vặt cho cô.
Chỉ còn lại hai người, Kiều Cảnh Sâm dựa vào lan can khán đài, có phần lười nhác nhìn cô, không nói lời nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tinh Nhiễm có chút không được tự nhiên, chậm rãi nói: "Tôi ở đây cũng được, anh đi tìm A Tự đi.”
“Nào dám chứ”, Kiều Cảnh Sâm nói, "A Tự không phải bảo tôi đi cùng cô sao?”
Hạ Tinh Nhiễm: "......”
Nếu anh không đi, vậy cô coi như không nhìn thấy anh.
Chỉ là Kiều Cảnh Sâm không cho cô cơ hội này.
Mũi chân anh chạm đất, tự vỗ nhịp cho mình, ung dung nói: "Không ngờ cô và A Tự còn có thể đến với nhau.”
Hạ Tinh Nhiễm không rõ anh có ý gì, nhưng mơ hồ cảm giác anh không có ý tốt.
Cúi đầu uống một ngụm trà, không trả lời.
“Xem ra cô đã tự chinh phục được chính mình”, Kiều Cảnh Sâm nhướng mày, nụ cười có chút nghiền ngẫm và ác liệt, công khai chán ghét cô, "Hay là trên người Cận Tự có cái gì là do cô muốn?”
Anh nói chuyện rất khó nghe.
Hạ Tinh Nhiễm trước kia còn quá trẻ, bị lời nói của anh làm tổn thương, lúc này gặp lại, cô vẫn không thể tu luyện ra tường đồng vách sắt, đối mặt trào phúng của anh có thể không đáng giá mỉm cười.
“Là anh ấy tới tìm tôi trước." Cô nhìn vào mắt anh, nói rất ngắn gọn.
Những lời này rơi vào lỗ tai Kiều Cảnh Sâm, chính là cho anh thấy Cận Tự yêu cô.
Anh nhướng mày, chậm rãi nói: "Cậu ấy chính là một người tốt như vậy, lại có chuyện với Lộ Duy, để cô đá Lộ Duy, kết hôn với cậu ta, trăm lợi không một hại, cớ sao mà không làm?"
Khúc mắc lợi ích hôn nhân của hai người bị anh nói toạc ra.
Có quan hệ gì với Lộ Duy không?
Cô không biết.
Hạ Tinh Nhiễm mím môi, cố gắng đè nén sự khiếp sợ và khổ sở từ từ dâng lên.
“Lời này áp dụng cho Cận Tự”, Hạ Tinh Nhiễm nói, "Với tôi cũng vậy.”
“Cô biết rõ bên cạnh cậu ấy có người thích hợp hơn”, Kiều Cảnh Sâm nói, "Tính cách hai người dây dưa với nhau sẽ không có kết quả tốt.”
Học bá lý trí trước sau như một, lớn lên trong gia đình chung minh đỉnh thực(*), dùng giọng điệu bình tĩnh nhất lần nữa nói rõ sự thật này.
*Chung minh đỉnh thực: chỉ những gia đình giàu có phú quý tột bậc, đến giờ ăn phải đánh chuông*
“Tiến vào hôn nhân, tôi vốn không định có kết quả tốt." Giọng Hạ Tinh Nhiễm bình tĩnh như một bức tượng điêu khắc.
Kiều Cảnh Sâm dường như không nghĩ tới cô vậy mà bình tĩnh như thế, khóe miệng bất giác giật giật, biểu tình trên mặt có chút biến hóa: "Cô đã suýt chút nữa làm hại Cận Tự mất việc!"
Hạ Tinh Nhiễm kinh ngạc: "Cái gì?”
Kiều Cảnh Sâm: "Năm hai người chia tay, cậu ấy trốn học để tổ chức sinh nhật cho cô, làm lỡ kỳ thi quan trọng, thiếu chút nữa không thể trở thành phi công.”
Nghe nói như thế, trong lòng Hạ Tinh Nhiễm lộp bộp một tiếng.
Ngoại trừ áy náy với Cận Tự, càng nhiều hơn là ý thức được giữa hai người có khoảng cách không thể vượt qua.
Cận Tự kiêu hãnh và rõ ràng mục tiêu cuộc đời như vậy, làm sao có thể một lần nữa yêu một cô gái đã gây ảnh hưởng tới sự nghiệp của mình.
Trong lòng không tự giác bi thương, Hạ Tinh Nhiễm nói chuyện cũng bắt đầu bi quan.
Nhưng trước mặt Kiều Cảnh Sâm, cô không chịu tỏ ra yếu đuối: "Chuyện lúc trước là anh ấy không nói trước với tôi đã tới tìm tôi, điều này không thể trách tôi.”
Hạ Tinh Nhiễm nói: "Hôn nhân hiện tại cũng vậy, tôi không yêu anh ấy, anh ấy cũng không yêu tôi, tôi coi anh ấy là đồng minh, hai chúng tôi đều có nhu cầu, việc ai làm nấy, tốt cho cả hai."
“Vậy sao?”
Im lặng một lát, đáy mắt Kiều Cảnh Sâm hiện lên một nụ cười.
Trong lòng Hạ Tinh Nhiễm bỗng nhiên lộp bộp một chút.
Nhận ra điều gì đó, vội vã quay lại.
Cận Tự thay một bộ quần áo đua xe màu đen, thân người cao lớn đứng cách cô không xa.
Tựa hồ nghe được toàn bộ đối thoại của hai người, trên khuôn mặt tinh xảo một mảnh lạnh lẽo.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cận Tự giật giật khóe miệng, cười lạnh một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro