Tương Kế Tựu Kế
2024-12-20 19:55:49
Edit: Lumi
“Mau mang rượu tới đây cho gia!”
Trong sương phòng, mấy vị công tử mặc áo gấm lụa là đang ngồi vây quanh bàn ăn, người hầu thị nữ đi lại bận rộn, động tác đúng mực lưu loát, bày biện món ăn rượu uống lên bàn.
“Huyền Qua, nghe nói gần đây lão thái quân nhà ngươi đang sắp xếp hôn sự cho ngươi hả?” Một nam tử mặc trường bào màu xanh đen nói.
Thiếu niên mặc cẩm bào màu đỏ sẫm ở đối diện nghe vậy thì cười khẩy một tiếng, tiện tay nâng chén rượu trên bàn lên uống một ngụm: “Mấy chuyện tầm phào không có căn cứ, chỉ là lão nhân gia nhàn rỗi không có gì làm mà thôi, thế mà các ngươi cũng tin.”
Bạn tốt bên cạnh thấy dáng vẻ tùy tiện không bận tâm của hắn, bèn cười nói: “Là rượu của Mãn Ngọc lâu không ngon hay là cô nương của Túy Xuân lâu không thơm hả? Sao cứ phải vội vàng đi tìm mấy tiểu thư thế gia khô khan nhàm chán kia để tìm vui chứ?”
Vừa nói vậy, mọi người đều cười ầm lên.
“Vẫn là Hứa nhị ngươi biết chơi.”
“Tiểu thư thế gia gì chứ, chẳng phải cũng có hai mắt, một cái mũi, một cái miệng thôi sao, ta thấy chẳng có gì đặc biệt.” Ngụy Huyền Qua không cầm chén rượu nữa, thẳng tay cầm bình rượu lên ngửa đầu uống, giọng điệu cực kỳ coi thường.
Mọi người đều biết Thế tử gia của phủ Ngụy Quốc Công yêu rượu yêu ngựa nhưng lại không yêu mĩ nhân, dù có đặt một nữ tử vô cùng xinh đẹp ở trước mặt hắn thì hắn cũng lười nhìn lấy một cái, từng có hoa khôi nổi danh khắp kinh thành đến trước mặt hắn cầu xin hắn chuộc thân, Ngụy Huyền Qua cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi lập tức gọi người hầu đến đuổi đi.
“Không nói gì khác, các cô nương tiểu thư của Thẩm gia chắc hẳn đều là những tuyệt sắc giai nhân, hoa nhường nguyệt thẹn.” Hứa Cận,Nhị công tử phủ Tín Hầu lại nói tiếp.
“Thẩm gia? Thẩm gia nào?”
“Còn có Thẩm gia nào nữa? Ta thấy ngươi đúng là bị rượu làm choáng váng mụ mị đầu óc rồi.” Hứa Cận nâng quạt xếp trong tay lên gõ vào đầu người đó.
“Đương nhiên là phủ Thẩm Thượng Thư.”
Động tác uống rượu của Ngụy Huyền Qua ngừng lại.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lý Ứng, con trai thứ ba của Lễ Bộ thị lang lập tức tiếp lời: “Nếu bàn về người có dung nhan xinh đẹp nhất thì đương nhiên là Thẩm đại tiểu thư rồi.”
“Trong buổi thiết yến ở hoàng cung vào tháng trước, ta may mắn gặp một lần, đúng là thanh cao thoát tục, xinh đẹp như tiên.”
Đám người cảm thán không ngớt, hăng say trò chuyện, thậm chí còn có người nói về dáng người.
Ngụy Huyền Qua chợt đặt bình rượu lên bàn, phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ, ngửa người ra sau dựa lên ghế gỗ hoàng hoa lê, đôi mắt liếc nhìn đám người một vòng, cong môi mắng: “Hay cho một đám khốn nạn vô liêm sỉ, A Giáng tỷ tỷ của ta là người các ngươi có thể treo trên miệng nói lời đùa bỡn suồng sã như vậy sao?”
Giọng nói lanh lảnh, trên mặt mỉm cười, nhưng trong mắt lại như lạnh như băng.
Mấy người đang nói chuyện vui vẻ đều giật mình, sau đó dừng lại.
“Thật có lỗi, có lỗi.” Thấy hắn sắp nổi giận, Hứa Cận vội cười giảng hòa: “Ta quên mất, Thẩm gia và Thế tử gia của chúng ta có chút quan hệ họ hàng.”
Đúng vậy, năm đó tiểu thư dòng chính của phủ Ngụy Quốc Công gả tới Thẩm phủ, hiện giờ, đương gia chủ mẫu của Thẩm gia chính là cô mẫu ruột của Ngụy Huyền Qua, sinh ra một con gái tên Thẩm Linh Giáng, chính là biểu tỷ của hắn.
Một người mà trước giờ trong lòng hắn vẫn luôn như một trưởng tỷ xinh đẹp thoát tục, giờ đây lại bị đám người này đem ra nói lời cợt nhả, ăn nói khó nghe, thật sự cho rằng hắn đã chết rồi sao?
Mọi người đều biết tính tình của hắn, mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần khiến gia không vui, gia có cả nghìn cách khiến ngươi đau khổ.
Mấy người lại nâng rượu lên mỉm cười tự phạt một chén, mong Thế tử gia bớt giận, lúc này vẻ mặt Ngụy Huyền Qua mới giãn ra.
Qua ba tuần rượu, Ngụy Huyền Qua nói muốn rời đi, bảo bọn họ cứ tự nhiên.
Đợi sau khi hắn rời đi, Hứa Cận mới len lén gọi người hầu bên cạnh tới, thấp giọng nói: “Làm xong chưa?”
Người hầu khẽ gật đầu nói: “Công tử yên tâm, đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Nghe vậy, Hứa Cận mới mỉm cười mở quạt xếp trong tay ra, lắc lắc.
Có lẽ là do cơn tức giận của hắn, cho nên vừa rồi bọn họ đều nhiệt tình hơn hẳn thường ngày, khiến hôm nay Ngụy Huyền Qua uống không ít rượu, cả người trở nên lâng lâng mê man nhưng ý thức vẫn còn, bởi vậy miễn cưỡng tìm được một gian sương phòng.
Đẩy cửa ra, trong không khí truyền tới một mùi thơm như có như không, Ngụy Huyền Qua cho là người hầu nào đó đặt hương xông trong sương phòng nên không để tâm lắm, vừa cởi áo khoác trên người vừa đi vào trong.
Đến bên cạnh giường, đang định vén màn lên thì bên trong lại truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Hắn lập tức dừng tay lại, cau mày, sau đó hất màn ra, bên trong xuất hiện một nữ tử có dáng người mảnh khảnh đang nằm, do trời quá tối, trong phòng không thắp đèn, khuôn mặt nữ tử bị tóc mây che phủ nên không nhìn rõ khuôn mặt lắm.
Đột nhiên bụng dưới dâng lên cảm giác khô nóng, Ngụy Huyền Qua thầm kêu không ổn.
Những lời Hứa Cận nói với hắn trước khi hắn rời đi lại hiện lên trong đầu.
“Có món quà hay ho tặng cho ngươi.”
Cái tên khốn nạn đáng chết này, vốn đang nghĩ “Món quà hay ho” đó là gì, không ngờ lại để ở đây đợi hắn.
Bụng dưới của hắn càng khô nóng căng chặt hơn theo tiếng rên rỉ không dứt của nữ tử, huyệt thái dương giật giật.
Đúng lúc đang định quay người rời đi, nữ tử bên trong lại như có thể cảm nhận được, giọng mang theo tiếng khóc kêu lên: “Đừng đi.”
Giọng nói nghe có chút quen thuộc, trong đầu xẹt qua một bóng dáng, nhưng lại không cách nào tìm hiểu sâu hơn.
Ngụy Huyền Qua vốn định rời đi nhưng ý định đó đột nhiên thay đổi, hắn khẽ cong môi cười, suy nghĩ xấu xa lởn vởn trong lòng.
Ha, khăng khăng muốn quyến rũ ta chứ gì? Vậy sau khi xong chuyện thì để lại hay bỏ đi, là được một cái kiệu nâng vào trong phủ hay là dùng xong bị vứt bỏ, điều này hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ và lựa chọn của hắn, nghĩ rồi, trong lòng hắn nổi lên ác ý.
Sau đó chỉ thấy hắn nhanh chóng tháo ủng dưới chân ra, vung tay kéo tung màn rồi leo thẳng lên giường.
“Mau mang rượu tới đây cho gia!”
Trong sương phòng, mấy vị công tử mặc áo gấm lụa là đang ngồi vây quanh bàn ăn, người hầu thị nữ đi lại bận rộn, động tác đúng mực lưu loát, bày biện món ăn rượu uống lên bàn.
“Huyền Qua, nghe nói gần đây lão thái quân nhà ngươi đang sắp xếp hôn sự cho ngươi hả?” Một nam tử mặc trường bào màu xanh đen nói.
Thiếu niên mặc cẩm bào màu đỏ sẫm ở đối diện nghe vậy thì cười khẩy một tiếng, tiện tay nâng chén rượu trên bàn lên uống một ngụm: “Mấy chuyện tầm phào không có căn cứ, chỉ là lão nhân gia nhàn rỗi không có gì làm mà thôi, thế mà các ngươi cũng tin.”
Bạn tốt bên cạnh thấy dáng vẻ tùy tiện không bận tâm của hắn, bèn cười nói: “Là rượu của Mãn Ngọc lâu không ngon hay là cô nương của Túy Xuân lâu không thơm hả? Sao cứ phải vội vàng đi tìm mấy tiểu thư thế gia khô khan nhàm chán kia để tìm vui chứ?”
Vừa nói vậy, mọi người đều cười ầm lên.
“Vẫn là Hứa nhị ngươi biết chơi.”
“Tiểu thư thế gia gì chứ, chẳng phải cũng có hai mắt, một cái mũi, một cái miệng thôi sao, ta thấy chẳng có gì đặc biệt.” Ngụy Huyền Qua không cầm chén rượu nữa, thẳng tay cầm bình rượu lên ngửa đầu uống, giọng điệu cực kỳ coi thường.
Mọi người đều biết Thế tử gia của phủ Ngụy Quốc Công yêu rượu yêu ngựa nhưng lại không yêu mĩ nhân, dù có đặt một nữ tử vô cùng xinh đẹp ở trước mặt hắn thì hắn cũng lười nhìn lấy một cái, từng có hoa khôi nổi danh khắp kinh thành đến trước mặt hắn cầu xin hắn chuộc thân, Ngụy Huyền Qua cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi lập tức gọi người hầu đến đuổi đi.
“Không nói gì khác, các cô nương tiểu thư của Thẩm gia chắc hẳn đều là những tuyệt sắc giai nhân, hoa nhường nguyệt thẹn.” Hứa Cận,Nhị công tử phủ Tín Hầu lại nói tiếp.
“Thẩm gia? Thẩm gia nào?”
“Còn có Thẩm gia nào nữa? Ta thấy ngươi đúng là bị rượu làm choáng váng mụ mị đầu óc rồi.” Hứa Cận nâng quạt xếp trong tay lên gõ vào đầu người đó.
“Đương nhiên là phủ Thẩm Thượng Thư.”
Động tác uống rượu của Ngụy Huyền Qua ngừng lại.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lý Ứng, con trai thứ ba của Lễ Bộ thị lang lập tức tiếp lời: “Nếu bàn về người có dung nhan xinh đẹp nhất thì đương nhiên là Thẩm đại tiểu thư rồi.”
“Trong buổi thiết yến ở hoàng cung vào tháng trước, ta may mắn gặp một lần, đúng là thanh cao thoát tục, xinh đẹp như tiên.”
Đám người cảm thán không ngớt, hăng say trò chuyện, thậm chí còn có người nói về dáng người.
Ngụy Huyền Qua chợt đặt bình rượu lên bàn, phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ, ngửa người ra sau dựa lên ghế gỗ hoàng hoa lê, đôi mắt liếc nhìn đám người một vòng, cong môi mắng: “Hay cho một đám khốn nạn vô liêm sỉ, A Giáng tỷ tỷ của ta là người các ngươi có thể treo trên miệng nói lời đùa bỡn suồng sã như vậy sao?”
Giọng nói lanh lảnh, trên mặt mỉm cười, nhưng trong mắt lại như lạnh như băng.
Mấy người đang nói chuyện vui vẻ đều giật mình, sau đó dừng lại.
“Thật có lỗi, có lỗi.” Thấy hắn sắp nổi giận, Hứa Cận vội cười giảng hòa: “Ta quên mất, Thẩm gia và Thế tử gia của chúng ta có chút quan hệ họ hàng.”
Đúng vậy, năm đó tiểu thư dòng chính của phủ Ngụy Quốc Công gả tới Thẩm phủ, hiện giờ, đương gia chủ mẫu của Thẩm gia chính là cô mẫu ruột của Ngụy Huyền Qua, sinh ra một con gái tên Thẩm Linh Giáng, chính là biểu tỷ của hắn.
Một người mà trước giờ trong lòng hắn vẫn luôn như một trưởng tỷ xinh đẹp thoát tục, giờ đây lại bị đám người này đem ra nói lời cợt nhả, ăn nói khó nghe, thật sự cho rằng hắn đã chết rồi sao?
Mọi người đều biết tính tình của hắn, mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần khiến gia không vui, gia có cả nghìn cách khiến ngươi đau khổ.
Mấy người lại nâng rượu lên mỉm cười tự phạt một chén, mong Thế tử gia bớt giận, lúc này vẻ mặt Ngụy Huyền Qua mới giãn ra.
Qua ba tuần rượu, Ngụy Huyền Qua nói muốn rời đi, bảo bọn họ cứ tự nhiên.
Đợi sau khi hắn rời đi, Hứa Cận mới len lén gọi người hầu bên cạnh tới, thấp giọng nói: “Làm xong chưa?”
Người hầu khẽ gật đầu nói: “Công tử yên tâm, đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Nghe vậy, Hứa Cận mới mỉm cười mở quạt xếp trong tay ra, lắc lắc.
Có lẽ là do cơn tức giận của hắn, cho nên vừa rồi bọn họ đều nhiệt tình hơn hẳn thường ngày, khiến hôm nay Ngụy Huyền Qua uống không ít rượu, cả người trở nên lâng lâng mê man nhưng ý thức vẫn còn, bởi vậy miễn cưỡng tìm được một gian sương phòng.
Đẩy cửa ra, trong không khí truyền tới một mùi thơm như có như không, Ngụy Huyền Qua cho là người hầu nào đó đặt hương xông trong sương phòng nên không để tâm lắm, vừa cởi áo khoác trên người vừa đi vào trong.
Đến bên cạnh giường, đang định vén màn lên thì bên trong lại truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Hắn lập tức dừng tay lại, cau mày, sau đó hất màn ra, bên trong xuất hiện một nữ tử có dáng người mảnh khảnh đang nằm, do trời quá tối, trong phòng không thắp đèn, khuôn mặt nữ tử bị tóc mây che phủ nên không nhìn rõ khuôn mặt lắm.
Đột nhiên bụng dưới dâng lên cảm giác khô nóng, Ngụy Huyền Qua thầm kêu không ổn.
Những lời Hứa Cận nói với hắn trước khi hắn rời đi lại hiện lên trong đầu.
“Có món quà hay ho tặng cho ngươi.”
Cái tên khốn nạn đáng chết này, vốn đang nghĩ “Món quà hay ho” đó là gì, không ngờ lại để ở đây đợi hắn.
Bụng dưới của hắn càng khô nóng căng chặt hơn theo tiếng rên rỉ không dứt của nữ tử, huyệt thái dương giật giật.
Đúng lúc đang định quay người rời đi, nữ tử bên trong lại như có thể cảm nhận được, giọng mang theo tiếng khóc kêu lên: “Đừng đi.”
Giọng nói nghe có chút quen thuộc, trong đầu xẹt qua một bóng dáng, nhưng lại không cách nào tìm hiểu sâu hơn.
Ngụy Huyền Qua vốn định rời đi nhưng ý định đó đột nhiên thay đổi, hắn khẽ cong môi cười, suy nghĩ xấu xa lởn vởn trong lòng.
Ha, khăng khăng muốn quyến rũ ta chứ gì? Vậy sau khi xong chuyện thì để lại hay bỏ đi, là được một cái kiệu nâng vào trong phủ hay là dùng xong bị vứt bỏ, điều này hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ và lựa chọn của hắn, nghĩ rồi, trong lòng hắn nổi lên ác ý.
Sau đó chỉ thấy hắn nhanh chóng tháo ủng dưới chân ra, vung tay kéo tung màn rồi leo thẳng lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro