Tước Trong Lồng: Ta Bị Huynh Trưởng Cố Chấp Cưỡng Chế Ái
Chương 41
Loan Kính
2024-10-09 09:49:47
Sau khi băng bó xong, chàng liền quỳ một chân xuống đất, ý muốn cõng Thẩm Thanh Đường.
“Không cần đâu, muội có thể tự mình đi.”
Thẩm Thanh Đường muốn từ chối nhưng Bùi Tông Chi đã ngắt lời, chàng nói: “Chân muội cũng bị thương đó, mau lên đi.”
Chân nàng thực sự bị thương lúc ngã ngựa. Nàng bị bong gân nên chỉ có thể đi khập khiễng.
Nàng không từ chối nữa, ngoan ngoãn để Bùi Tông Chi cõng lên, nàng còn vòng tay qua ôm lấy cổ chàng ấy.
Tư thế này cực kỳ thân mật, nàng có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng trên người Bùi Tông Chi.
Ngày đó, Bùi Tông Chi cũng cõng nàng như này.
Chính là cái ngày lần đầu tiên nàng trốn ra khỏi Thừa Bình Hầu phủ.
Lần đó, nàng được Bùi Tử Thê dẫn qua lỗ chó, bí mật lẻn ra ngoài chơi, nhưng đến khi trở về thì bị Bùi Tông Chi bắt được.
Trong cơn tức giận, chàng ấy đã bắt hai người đi tới từ đường quỳ trước điện thờ tổ tiên.
Sức khỏe Bùi Tử Thê rất tốt nên việc này không phải không chịu được. Nhưng cơ thể nàng lại rất yếu, quỳ đến mức đầu gối sưng tấy lên, không thể đi lại được.
Cuối cùng, là Bùi Tông Chi cõng nàng trở về phòng.
Nàng tựa người trên lưng Bùi Tông Chi, nghẹn ngào khóc lóc, cầu xin sự tha thứ: “Tông Chi ca ca, muội xin lỗi, sau này Thanh Đường nhất định sẽ nghe lời huynh, không bao giờ tự ý lẻn ra ngoài chơi nữa.”
Lúc đó nàng mới đáng yêu làm sao, không như bây giờ, nàng chỉ yên lặng tựa người vào lưng Bùi Tông Chi, không nói nửa lời.
Rốt cuộc thì Bùi Tông Chi vẫn phải lên tiếng trước: “Ta vừa gặp một cô bé, lúc đó ta còn tưởng mình bị ảo giác, vì cô bé đó rất giống muội lúc nhỏ.”
Lời nói của Bùi Tông Chi đầy cảm xúc: “Ta vẫn nhớ lần đầu tiên gặp muội ở cổng Thừa Bình Hầu phủ. Người muội ướt đẫm nước mưa, muội rất gầy, người bé tí như cái kẹo, trông rất đáng thương.”
“Muội cũng nhớ lần đầu tiên gặp huynh.” Nàng khẽ lẩm bẩm, “Nếu không phải nhờ huynh đưa chiếc ô đó, thì chắc có lẽ Thanh Đường đã chết từ lâu rồi.”
“Vậy sao?” Giọng điệu của Bùi Tông Chi có chút buồn, “Nhưng có vẻ bây giờ muội muội càng ngày càng xa cách với ta.”
Thẩm Thanh Đường luôn cố tình tránh mặt mình, tất nhiên chàng đều nhìn thấy.
“Có phải ta đã dọa muội sợ phải không?” Bùi Tông Chi khẽ hỏi, “Nếu là vì con chim mắt trắng lúc nhỏ mà khiến muội muội sợ hãi thì bây giờ ca ca xin lỗi muội,...”
Nàng lắc đầu, “Ca ca, huynh không cần xin lỗi đâu, muội hiểu mà…”
Nàng nhớ con chim mắt trắng đó là của ai.
Nắm đó, Bùi phu nhân có tới chùa Vọng An ở một thời gian, khi trở về còn mang theo một con chim mắt trắng. Nghe mấy người hầu nói là trụ trì chùa Vọng An nhìn thấy con chim này có duyên với bà ta nên đặc biệt tặng nó cho bà.
Chả biết là có duyên hay gì, nhưng đây chắc chắn là tín vật định tình của hai người họ.
Bùi Tông Chi liền bắt con chim đó trút giận, chắc hẳn lúc đó chàng đã hiểu được con chim này còn có ý nghĩa khác.
Chàng khẽ cười, “Muội muội thật thông minh.”
Thẩm Thanh Đường đang tựa người trên lưng chàng nên nàng thực sự không thể nhìn thấy vẻ mặt của chàng ấy, nhưng nàng có thể cảm nhận được niềm vui của chàng ấy lúc này.
Trong lòng cảm thấy rất bất an.
Nàng là một cô nương thông minh, sao có thể không nhìn ra được ánh mắt của Bùi Tông Chi nhìn nàng chứ. Đó không đơn thuần là ánh mắt của một người ca ca nhìn muội muội của mình, mà đó rõ ràng là ánh mắt của một con sói hoang đang nhìn chằm chằm con mồi.
“Không cần đâu, muội có thể tự mình đi.”
Thẩm Thanh Đường muốn từ chối nhưng Bùi Tông Chi đã ngắt lời, chàng nói: “Chân muội cũng bị thương đó, mau lên đi.”
Chân nàng thực sự bị thương lúc ngã ngựa. Nàng bị bong gân nên chỉ có thể đi khập khiễng.
Nàng không từ chối nữa, ngoan ngoãn để Bùi Tông Chi cõng lên, nàng còn vòng tay qua ôm lấy cổ chàng ấy.
Tư thế này cực kỳ thân mật, nàng có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng trên người Bùi Tông Chi.
Ngày đó, Bùi Tông Chi cũng cõng nàng như này.
Chính là cái ngày lần đầu tiên nàng trốn ra khỏi Thừa Bình Hầu phủ.
Lần đó, nàng được Bùi Tử Thê dẫn qua lỗ chó, bí mật lẻn ra ngoài chơi, nhưng đến khi trở về thì bị Bùi Tông Chi bắt được.
Trong cơn tức giận, chàng ấy đã bắt hai người đi tới từ đường quỳ trước điện thờ tổ tiên.
Sức khỏe Bùi Tử Thê rất tốt nên việc này không phải không chịu được. Nhưng cơ thể nàng lại rất yếu, quỳ đến mức đầu gối sưng tấy lên, không thể đi lại được.
Cuối cùng, là Bùi Tông Chi cõng nàng trở về phòng.
Nàng tựa người trên lưng Bùi Tông Chi, nghẹn ngào khóc lóc, cầu xin sự tha thứ: “Tông Chi ca ca, muội xin lỗi, sau này Thanh Đường nhất định sẽ nghe lời huynh, không bao giờ tự ý lẻn ra ngoài chơi nữa.”
Lúc đó nàng mới đáng yêu làm sao, không như bây giờ, nàng chỉ yên lặng tựa người vào lưng Bùi Tông Chi, không nói nửa lời.
Rốt cuộc thì Bùi Tông Chi vẫn phải lên tiếng trước: “Ta vừa gặp một cô bé, lúc đó ta còn tưởng mình bị ảo giác, vì cô bé đó rất giống muội lúc nhỏ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói của Bùi Tông Chi đầy cảm xúc: “Ta vẫn nhớ lần đầu tiên gặp muội ở cổng Thừa Bình Hầu phủ. Người muội ướt đẫm nước mưa, muội rất gầy, người bé tí như cái kẹo, trông rất đáng thương.”
“Muội cũng nhớ lần đầu tiên gặp huynh.” Nàng khẽ lẩm bẩm, “Nếu không phải nhờ huynh đưa chiếc ô đó, thì chắc có lẽ Thanh Đường đã chết từ lâu rồi.”
“Vậy sao?” Giọng điệu của Bùi Tông Chi có chút buồn, “Nhưng có vẻ bây giờ muội muội càng ngày càng xa cách với ta.”
Thẩm Thanh Đường luôn cố tình tránh mặt mình, tất nhiên chàng đều nhìn thấy.
“Có phải ta đã dọa muội sợ phải không?” Bùi Tông Chi khẽ hỏi, “Nếu là vì con chim mắt trắng lúc nhỏ mà khiến muội muội sợ hãi thì bây giờ ca ca xin lỗi muội,...”
Nàng lắc đầu, “Ca ca, huynh không cần xin lỗi đâu, muội hiểu mà…”
Nàng nhớ con chim mắt trắng đó là của ai.
Nắm đó, Bùi phu nhân có tới chùa Vọng An ở một thời gian, khi trở về còn mang theo một con chim mắt trắng. Nghe mấy người hầu nói là trụ trì chùa Vọng An nhìn thấy con chim này có duyên với bà ta nên đặc biệt tặng nó cho bà.
Chả biết là có duyên hay gì, nhưng đây chắc chắn là tín vật định tình của hai người họ.
Bùi Tông Chi liền bắt con chim đó trút giận, chắc hẳn lúc đó chàng đã hiểu được con chim này còn có ý nghĩa khác.
Chàng khẽ cười, “Muội muội thật thông minh.”
Thẩm Thanh Đường đang tựa người trên lưng chàng nên nàng thực sự không thể nhìn thấy vẻ mặt của chàng ấy, nhưng nàng có thể cảm nhận được niềm vui của chàng ấy lúc này.
Trong lòng cảm thấy rất bất an.
Nàng là một cô nương thông minh, sao có thể không nhìn ra được ánh mắt của Bùi Tông Chi nhìn nàng chứ. Đó không đơn thuần là ánh mắt của một người ca ca nhìn muội muội của mình, mà đó rõ ràng là ánh mắt của một con sói hoang đang nhìn chằm chằm con mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro