Tước Trong Lồng: Ta Bị Huynh Trưởng Cố Chấp Cưỡng Chế Ái

Chương 42

Loan Kính

2024-10-09 09:49:47

Nàng sợ Bùi Tông Chi, không phải chỉ vì chuyện con chim mắt trắng đó.

Mà đó là sự phản kháng theo bản năng, là sự rụt rè sợ hãi của con mồi trước thợ săn.

Suốt quãng đường còn lại, cả hai đều im lặng không nói gì.

Sau khi hai người ra khỏi rừng, Yến Thành nhìn thấy liền chạy vội tới.

“Thanh Đường muội muội, muội không sao chứ?” Hắn ta có vẻ rất lo lắng, cộng thêm bàn tay đang băng bó, chiếc váy lấm bùn, nhìn nàng càng thêm thảm thương.

Thẩm Thanh Đường lắc đầu: “Yến Thành ca ca, huynh yên tâm đi, muội không sao đâu.”

“Muội bị thương rồi.” Bùi Tông Chi nhìn nàng, “Để ta gọi thái y tới xem.”

Các ngự y cùng đi lên núi đều đang nghỉ ngơi ở trong lều.

Tấm vải băng bó bàn tay của Thẩm Thanh Đường được tháo ra, vì lúc đó điều kiện có hạn nên Bùi Tông Chi chỉ có thể xử lý qua loa một chút.

Lão thái y biết nữ nhân chắc chắn sẽ không chịu được thuốc của mình nên đã nhắc nhở nàng: “Lát nữa đắp thuốc sẽ hơi đau một chút, cô nương cố chịu đựng chút.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Thanh Đường gật đầu, nàng cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, trông cực kỳ đáng thương.

Lão thái y nhìn chân nàng.

“May mắn là xương cốt không bị thương, nhưng sẽ mất một thời gian các vết thương này mới hồi phục được. Trong khoảng thời gian này, hãy nhớ ở yên một chỗ, đừng đi lại lung tung.”

Sau khi lão thái y khám và dọn dò xong, ông lão xách hộp thuốc ra ngoài viết đơn thuốc.

Từ đầu đến cuối, Bùi Tông Chi luôn ở bên cạnh nàng, còn Yến Thành thì bị cái lý nam nữ khác biệt mà không được đến gần Thẩm Thanh Đường.

Sau khi thái ý rời đi, chàng vén áo choàng lên, ngồi xuống cạnh Thẩm Thanh Đường, nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng rồi nói: “Thói quen khóc lóc của muội muội vẫn giống hồi nhỏ, sợ rằng cả đời này cũng không thay đổi được mất.”

Nàng nghe vậy, cố kìm nước mắt lại, lẩm bẩm: “Muội sợ cái thói hay trêu chọc muội muội này của huynh cả đời cũng không sửa được.”

“Miệng lưỡi sắc bén.”

Bùi Tông Chi nhìn nàng cười cực kỳ vui vẻ, đột nhiên nghiêm túc nhìn nàng, nói: “Con ngựa muội cưỡi vốn là con ngựa được huấn luyện kỹ càng nên rất ngoan ngoãn, sao lại có thể đột nhiên phát điên vô cứ như vậy?”

Nghe những lời này, Thẩm Thanh Đường rơi vào trầm tư, ngập ngừng hỏi: “Ca ca, ý huynh là sao? Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng cũng thấy rất khó hiểu.

Con ngựa này đột nhiên phát điên, khác hẳn với vẻ ngoan ngoãn trước đây ở trường đua.

Bùi Tông Chi quả nhìn không sai, nàng suy nghĩ cực kỳ nhạy bén.

“Có phải là sự việc ngoài ý muốn hay không thì để bàn sau đi, ta sẽ tìm hiểu giúp muội. Giờ muội thử nghĩ xem mình có đắc tội hay làm gì xúc phạm đến ai không.”

Bùi Tông Chi chợt khựng lại, chàng nhớ ra gì đó.

Nhìn vẻ mặt trầm tư suy nghĩ của Thẩm Thanh Đường, nói: “Được rồi, muội nghỉ ngơi chút đi. Ta ra ngoài trước, muội yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Bùi Tông Chi đứng dậy đi ra ngoài, thấy Yến Thành vẫn đứng ở bên ngoài lều.

Nhìn thấy Bùi Tông Chi đi ra, hắn tiến tới xin lỗi: “Đều là lỗi của ta, do ta không cẩn thận. Ngươi đã giao Thanh Đường muội muội cho ta vậy mà ta lại để cho muội ấy bị thương.”

Sau đó hắn còn hỏi, “Thanh Đường muội muội vẫn ổn chứ? Có nghiêm trọng lắm không?”

“Không sao rồi.” Bùi Tông Chi khẽ cười để trấn an hắn ta, “Yến Thành, ngươi không cần tự trách mình. Đây chỉ là một tai nạn , Thanh Đường cũng sẽ không trách ngươi đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tước Trong Lồng: Ta Bị Huynh Trưởng Cố Chấp Cưỡng Chế Ái

Số ký tự: 0