Tước Trong Lồng: Ta Bị Huynh Trưởng Cố Chấp Cưỡng Chế Ái
Chương 43
Loan Kính
2024-10-09 09:49:47
“Vậy thì tốt.” Vẻ mặt Yến Thành đầy tiếc nuối, “Nếu biết chuyện này, ta sẽ không dẫn muội ấy vào rừng nữa.”
Hắn nghĩ mình đang làm cho nàng ấy vui vẻ, hạnh phúc nhưng không ngờ lại gây ra rắc rối lớn vậy.
Thái Vi bây giờ rất hối hận vì đã không ngăn cản Thẩm Thanh Đường, nàng ta nhìn những vết thương của nàng với đôi mắt đỏ hoe: “Cô nương tốt của nô tỳ, mới vào rừng được lúc, sao lại bị thương thành thế này rồi?’
Nàng ta nghẹn ngào hỏi: “Cô nương, bây giờ còn đau không?”
“Được rồi, đừng khóc nữa, ta không sao.”
Thẩm Thanh Đường dở khóc dở cười an ủi Thái Vi: “Em khóc thế này, nếu để người khác nhìn thấy người ta còn tưởng ta chết rồi đấy.”
“Dừng dừng dừng.” Thái Vi vội vàng lấy tay che miệng Thẩm Thanh Đường lại, “Cô nương, người đang nói linh tinh cái gì vậy? Mau phun ra đi, đừng để ông trời nghe thấy.”
Thật là một tiểu nha đầu đáng yêu, trung thành mà.
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, đưa tay ra ôm lấy Thái Vi: “Thật tốt vì bao năm qua có em ở bên cạnh ta. Em yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, sẽ không để chuyện gì xảy ra nữa đâu.”
Trên đời này, họ là người thân duy nhất của nhau, họ nương tựa vào nhau sống.
Thẩm Thanh Đường chợt nghĩ đến Yến Thành vẫn đang chờ ở ngoài lều.
Vì nàng đang bị thương nên không tiện ra ngoài gặp hắn, liền nhờ Thái Vi mang chiếc khăn tay ra.
“Cô nương của tôi nói rằng mình không sao hết, chỉ có vài vết thương nhẹ thôi, xin Thế tử Yến Thành không cần lo lắng.”
Thái Vi đưa chiếc khăn tay cho Yến Thành, “Cô nương kêu tôi tới đây đưa chiếc khăn cho ngài, vừa rồi nhìn thấy ống tay áo của Thế tử bị bẩn, bảo ngài lau sạch đi.”
Yến Thành nhìn tay áo của mình
Thật sự bị bẩn. Chắc vừa nãy lúc tìm nàng, vì quá lo lắng nên va vào thứ gì đó.
Hắn cầm lấy chiếc khăn nhưng không lau mà ôm nó vào lòng, vô cùng trân trọng.
Thái Vi nhìn thấy cũng không nói gì, nàng ta liền quay vào lều báo với Thẩm Thanh Đường.
Cô nương nghe xong, hàng lông mi khẽ cụp xuống, ánh mắt có chút xấu hổ, nhưng cũng rất vui vì đã tìm thấy một người yêu mình.
Cảnh đưa khăn tay vừa rồi ở bên ngoài lều đã bị Nghiễn Thư nhìn thấy, hắn liền quay lại báo cáo với Bùi Tông Chi.
Chàng lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta biết rồi.” Một lúc sau, chàng mới lên tiếng, sau đó chỉ vào lọ thuốc mỡ trên bàn, nói với hắn: “Đưa cái này cho muội ấy.”
Thuốc mỡ này được chế tác dành riêng cho cung điện. Nó có tác dụng xóa sẹo và làm trẻ hóa khuôn mặt nên được hoàng hậu, phi tần trong cùng sử dụng rất nhiều.
Bùi Tông Chi có được thứ này là do chàng ấy đã đặc biệt đến xin bệ hạ.
Cô nương ai chả thích đẹp, làm gì có ai muốn có sẹo trên người, Thẩm Thanh Đường cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Nghiễn Thư lại cảm thấy rất khó hiểu, hắn ta cầm lấy lọ thuốc mỡ lên, nghi hoặc hỏi: “Công tử, nếu ngài đã quan tâm đến Thẩm cô nương như vậy, tại sao không trực tiếp ra tay sớm hơn?”
Bùi Tông Chi có lẽ có thể cứu Thẩm Thanh Đường từ trước khi con ngựa mất kiểm soát.
Nhưng chàng vẫn đứng nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Nhìn cô nương nhỏ cưỡi trên con ngựa phi nhanh vào trong rừng, va phải cô số bụi cây. Chàng đứng xem Thẩm Thanh Đường đang đấu tranh giành sự sống, cố gắng bắn ra những mũi tên. Rồi lại đứng yên xem nàng ngã ngựa, trong lòng rất lo lắng.
Hắn nghĩ mình đang làm cho nàng ấy vui vẻ, hạnh phúc nhưng không ngờ lại gây ra rắc rối lớn vậy.
Thái Vi bây giờ rất hối hận vì đã không ngăn cản Thẩm Thanh Đường, nàng ta nhìn những vết thương của nàng với đôi mắt đỏ hoe: “Cô nương tốt của nô tỳ, mới vào rừng được lúc, sao lại bị thương thành thế này rồi?’
Nàng ta nghẹn ngào hỏi: “Cô nương, bây giờ còn đau không?”
“Được rồi, đừng khóc nữa, ta không sao.”
Thẩm Thanh Đường dở khóc dở cười an ủi Thái Vi: “Em khóc thế này, nếu để người khác nhìn thấy người ta còn tưởng ta chết rồi đấy.”
“Dừng dừng dừng.” Thái Vi vội vàng lấy tay che miệng Thẩm Thanh Đường lại, “Cô nương, người đang nói linh tinh cái gì vậy? Mau phun ra đi, đừng để ông trời nghe thấy.”
Thật là một tiểu nha đầu đáng yêu, trung thành mà.
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, đưa tay ra ôm lấy Thái Vi: “Thật tốt vì bao năm qua có em ở bên cạnh ta. Em yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, sẽ không để chuyện gì xảy ra nữa đâu.”
Trên đời này, họ là người thân duy nhất của nhau, họ nương tựa vào nhau sống.
Thẩm Thanh Đường chợt nghĩ đến Yến Thành vẫn đang chờ ở ngoài lều.
Vì nàng đang bị thương nên không tiện ra ngoài gặp hắn, liền nhờ Thái Vi mang chiếc khăn tay ra.
“Cô nương của tôi nói rằng mình không sao hết, chỉ có vài vết thương nhẹ thôi, xin Thế tử Yến Thành không cần lo lắng.”
Thái Vi đưa chiếc khăn tay cho Yến Thành, “Cô nương kêu tôi tới đây đưa chiếc khăn cho ngài, vừa rồi nhìn thấy ống tay áo của Thế tử bị bẩn, bảo ngài lau sạch đi.”
Yến Thành nhìn tay áo của mình
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật sự bị bẩn. Chắc vừa nãy lúc tìm nàng, vì quá lo lắng nên va vào thứ gì đó.
Hắn cầm lấy chiếc khăn nhưng không lau mà ôm nó vào lòng, vô cùng trân trọng.
Thái Vi nhìn thấy cũng không nói gì, nàng ta liền quay vào lều báo với Thẩm Thanh Đường.
Cô nương nghe xong, hàng lông mi khẽ cụp xuống, ánh mắt có chút xấu hổ, nhưng cũng rất vui vì đã tìm thấy một người yêu mình.
Cảnh đưa khăn tay vừa rồi ở bên ngoài lều đã bị Nghiễn Thư nhìn thấy, hắn liền quay lại báo cáo với Bùi Tông Chi.
Chàng lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta biết rồi.” Một lúc sau, chàng mới lên tiếng, sau đó chỉ vào lọ thuốc mỡ trên bàn, nói với hắn: “Đưa cái này cho muội ấy.”
Thuốc mỡ này được chế tác dành riêng cho cung điện. Nó có tác dụng xóa sẹo và làm trẻ hóa khuôn mặt nên được hoàng hậu, phi tần trong cùng sử dụng rất nhiều.
Bùi Tông Chi có được thứ này là do chàng ấy đã đặc biệt đến xin bệ hạ.
Cô nương ai chả thích đẹp, làm gì có ai muốn có sẹo trên người, Thẩm Thanh Đường cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Nghiễn Thư lại cảm thấy rất khó hiểu, hắn ta cầm lấy lọ thuốc mỡ lên, nghi hoặc hỏi: “Công tử, nếu ngài đã quan tâm đến Thẩm cô nương như vậy, tại sao không trực tiếp ra tay sớm hơn?”
Bùi Tông Chi có lẽ có thể cứu Thẩm Thanh Đường từ trước khi con ngựa mất kiểm soát.
Nhưng chàng vẫn đứng nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Nhìn cô nương nhỏ cưỡi trên con ngựa phi nhanh vào trong rừng, va phải cô số bụi cây. Chàng đứng xem Thẩm Thanh Đường đang đấu tranh giành sự sống, cố gắng bắn ra những mũi tên. Rồi lại đứng yên xem nàng ngã ngựa, trong lòng rất lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro