Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Chương 16

2024-09-16 18:11:51

“Tần phu nhân…”

Hộ vệ do dự, không biết phải nói thế nào. Mọi chuyện hôm nay rất phức tạp, Tiết Đường cũng vậy.

Nói nàng vô lý, nhưng lời nàng nói rất rành mạch rõ ràng. Nói nàng thô lỗ, nhưng nàng rất ưu nhã, còn chuẩn bị trà chiều cho gia chủ mang về.

Trong thư phòng.

Đoàn Cảnh Thần sai người mang lên một đôi đũa, gắp một miếng lòng huyết ăn thử.

Đột nhiên đồng tử hắn co lại.

Sau đó, hắn ăn một miếng đại tràng.

Ánh mắt cứng đờ.

Ngon quá.

Tần phu nhân không chỉ biết khống chế cảm xúc của hắn, mà còn vừa đấm vừa xoa, để hắn nếm một cú đấm vừa đau vừa ngọt.

Nghĩ đến khuôn mặt lúc lạnh lùng, lúc tươi cười của Tiết Đường, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc mà hắn không giải thích được.

Mấy ngày này, Đoàn Cảnh Sơ nằm trên giường dưỡng thương, nếu không muốn đi vệ sinh thì sẽ không rời giường, không biết còn tưởng hắn ta mắc bệnh nặng, vô phương cứu chữa.

Nghe tin đại ca đi kiểm tra các cửa hàng trở về, ghé qua Tần gia, còn triệu kiến hắn ta, hắn ta liền vội vàng lăn khỏi giường. Sau khi chải chuốt gọn gàng, hắn ta mới đến thư phòng gặp người, sợ đại ca nhìn thấy bộ dạng như con cá muối* của hắn ta, thì sẽ đánh hắn ta dính vào chảo.

*cá muối: lười biếng

Đoàn Cảnh Sơ cầm một bình trà, vui vẻ mang đến trước mặt Đoàn Cảnh Thần: “Đại ca, uống trà đi.”

Khi Đoàn Cảnh Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ mộ bên, Đoàn Cảnh Sơ sững sờ: “Đại, đại ca, huynh cũng bị đánh à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  

Đoàn Cảnh Thần: “...”

Đoàn Cảnh Sơ thầm nghĩ: “Quả nhiên không phải mình bất tài, không phải mình không có năng lực phản kháng, mà là đại tẩu của tên Tần Minh Thuỵ kia quá hung hãn.”

Quay đầu, nhìn thấy hộp thức ăn ở bên cạnh, hắn ta hít một hơi: “Đúng là mùi vị này. Đại ca, nữ nhân đó cũng mời huynh ăn cơm à?"

Đoàn Cảnh Thần cầm tách trà, đang định uống, nghe hỏi vậy thì mặt tối sầm lại, lạnh lùng hỏi lại: “Nàng ta đánh đệ thế nào?”

Vốn dĩ Đoàn Cảnh Sơ không biết cáo trạng thế nào, cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng giờ đại ca của hắn ta cũng bị đánh rồi, hắn ta cảm thấy có nói ra cũng không sao.

Hắn ta giơ một ngón tay lên, chọc vào cánh tay Đoàn Cảnh Thần, nói: “Như thế này.”

Đoàn Cảnh Thần hất tay Đoàn Cảnh Sơ ra, nhìn đệ đệ vô dụng này, mặt hắn càng đen hơn. Nhưng da hắn vốn đã đen, nên sắc mặt không biến hoá nhiều lắm.

Đoàn Cảnh Sơ nhìn thấy vết thương trên mặt đại ca, trong lòng nảy sinh đồng cảm, tự thấy vết thương trên người mình cũng không đau đến mức đấy, nói tiếp: “Những gì ta nói lúc trở về đều là thật. Vết roi là do Lý bổ đầu đánh, còn Tiết Đường chỉ bảo ta giết một con heo, rồi chọc vào vết thương của ta, bảo đại phu băng bó, cho ta tắm rửa, cho ta ăn trưa, rồi thả ta về. Nhưng mà lúc nàng ta chọc vào vết thương của ta thì rất đau.”

Nghe vậy, Đoàn Cảnh Thần đứng dậy, đá Đoàn Cảnh Sơ một phát: “Từ nay về sau nhớ cẩn thận miệng lưỡi, không phải nhà nào cũng có thể đắc tội đâu.”

Đoàn Cảnh Sơ tự động dịch ra là không được chọc vào Tiết Đường nữa, gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng. Nữ nhân đó không dễ chọc, đánh đến mức huynh ngậm đắng nuốt cay, khiến huynh đau mà không dám kêu.”

Đoàn Cảnh Thần: “...”

Muốn diệt khẩu nó, phải làm sao đây?

Hắn lại nhấc chân lên.

“Vâng, đại ca, ta sẽ ngậm miệng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đoàn Cảnh Thần chưa kịp động thủ thì hắn ta đã bỏ chạy. Hắn ta không muốn bị đánh lần hai đâu.

Đoàn Cảnh Thần nhìn đồ ăn trong hộp, tự nhiên cảm thấy món lòng heo là Tiết Đường cố ý chuẩn bị cho người bị đánh, đồ ăn như mất đi hương vị, lồng ngực cũng ứ nghẹn kinh khủng.

Rất nhanh sau đó, Đoàn Cảnh Thần đã biết thứ thực sự khiến hắn ứ nghẹn không chỉ là đồ ăn.

Tần gia bỏ qua ân oán cũ, đưa Đoàn Nhị công tử về Tần gia để chữa trị và chăm sóc, Đoàn Lão thái thái và Đoàn gia chủ hai lần đến thăm để tỏ lòng biết ơn. Đoàn gia chủ thậm chí còn tự đánh vào mặt mình để tạ lỗi thay đệ đệ, lúc về còn cầm theo hộp thức ăn, tin tức cứ thế lan truyền nhanh chóng.

Lúc này, Đoàn Cảnh Thần mới ý thức được, nắm đấm của Tiết Đường quả thực có thể giải quyết mâu thuẫn giữa hai gia tộc, nhưng thực tế hắn mới là người giải quyết, còn dùng mặt đê giải quyết.

Để dập tắt tin đồn, hắn chỉ có thể sai người đi bịt miệng.

Không thể bàn tàn về Đoàn gia, vậy thì cũng không thể bàn tán về Tần gia, nhưng tình hình Tần gia đang không ổn định, sao có thể không bàn tán được? Thế là Đoàn Cảnh Thần chặt đứt tìn đồn về nhà mình, thuận tiện dẹp yên tin đồn về Tần gia.

Trải qua một trận gió tanh mưa máu, Đoàn Cảnh Thần không ngờ việc bịt miệng thiên hạ lại khó như vậy. Trời còn chưa tối, vết thương trên mặt lại đau nhức, hắn rất muốn lấy một đoạn lòng heo mà siết chết Đoàn Cảnh Sơ, đều do cái miệng hắn ta gây ra.

Đoàn Cảnh Thần kịp thời bịt miệng, không có nhiều người biết hắn bị đánh, nên tin tức mà Nguyên Duy Minh nghe được là: Đoàn Cảnh Thần đen mặt đến phủ tướng quân, lúc đi mang theo một món quà đáp lễ - một hộp lòng heo kho.

Thứ rẻ tiền như lòng heo, Đoàn Cảnh Thần có hiếm lạ gì? Rõ ràng là Đoàn Cảnh Thần ra tay dập tắt tin đồn thay Tần gia vì hai gia tộc đã giải quyết mâu thuẫn.

Nguyên Duy Minh cau mày: “Sao lại thế? Trước đây Đoàn gia và Tần gia đã không ưa nhau, công tử hai nhà còn đánh một trận, không thể tự nhiên lại kết giao được.”

Lúc Tần Minh Nguyên chưa mất tích cũng không kết giao, sao bây giờ lại kết giao?

Tuy nhiên hắn chưa bao giờ hiểu cách các cao thủ như Tần gia, Tư gia, Đoàn gia, nên hắn không quá bận tâm về điều đó. Thứ hắn bận tâm là, phải đối phó với nữ nhân Tiết Đường này thế nào đây?

Nữ nhân có thể thu phục cả Đoàn gia này, lẽ nào lại giống như Vi Sinh Miểu nói, trở nên lợi hại hơn rồi?

Vi Sinh Miểu ngồi ở trên giường, tự ôm lấy chính mình, trên mặt toàn là nước mắt, vô cùng đáng thương.

Nàng ta nỉ non: “Có phải tối nay Tư Phương Vân sẽ trở về không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Số ký tự: 0