Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Chương 20

2024-09-16 18:11:51

Nàng nhìn ra sự hoảng loạn và sợ hãi đang cố gắng kìm nén trong mắt ông ta.

Tư Nguy?

Nàng nghe Tần gia nói, hắn được bệ hạ triệu về kinh, nhậm chức Tể tướng. Ở tuổi ba mươi, hắn là Tể tướng trẻ nhất từ khi nước Đại Kinh thành lập.

Dựa vào sắc mặt của Tiết Nhân Nghĩa mà phán đoán, Tư Nguy này không chỉ là một chính khách lợi hại, mà còn rất có năng lực ở các phương diện khác.

“Không lấy được. Hơn nữa về sau hai người an phận một chút đi, đừng có những tâm tư không nên có.”

Cảnh cáo xong, Tiết Đường lạnh lùng rời khỏi xe ngựa, không nói thêm lời nào.

Tần Minh Thuỵ đứng ở cổng, trước mặt quản gia, nắm chặt tay, nội tâm đau đớn.

Lẽ nào những thay đổi của Tiết Đường mấy ngày nay là giả? Để lừa hắn ta sao?

Không phải nàng sẽ mặc kệ chuyện của Tần gia mà cùng cha mẹ đến Thao Thiết Lâu ăn no uống say chứ? Lại uống đến khi bất tỉnh nhân sự…

Đúng lúc Tần Minh Thuỵ lạnh lòng thì Tiết Đường bước xuống xe.

Tiết Đường sinh ra trong gia đình quân đội, mưa dầm thấm lâu nên hình thành tính cách quyết đoán mạnh mẽ, hành động dứt khoát. Nghe cha mẹ nguyên chủ nói mấy lời vô nghĩa, nàng thấy thật mất thời gian.

Có cha mẹ thế này, chẳng trách nuôi dưỡng ra thứ như nguyên chủ.

Tiết Đường rất coi thường phu phụ Tiết Nhân Nghĩa nhưng cũng không thể làm gì quá đáng, dù sao nàng cũng đang chiếm thân thể nữ nhi nhà người ta.

Nàng nghiêm nghị bước lên xe ngựa của Tần gia, ra lệnh cho Tần Lục: “Xuất phát.”

Khi nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Tần Minh Thuỵ, giống hệt chú cún con bị bỏ rơi, đáng thương bất lực, Tiết Đường càng thêm ngứa mắt, trước khi rời đi đã cho hắn ta một ánh mắt, cảnh cáo: “Trông nhà cẩn thận.”

Khoé miệng Tần Minh Thuỵ nhếch lên, nhảy dựng tại chỗ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bị mắng mà hắn ta cũng thấy vui.

Phu thê Tiết Nhân Nghĩa không ngờ nữ nhi lại có thái độ như vậy. Lúc Tiết Nhân Nghĩa vén rèm, muốn dạy cho nữ nhi một bài học, thì nhìn thấy hỗn thế ma vương của Tần gia - Tam công tử đang ngốc nghếch mỉm cười tiễn Tiết Đường đi.

Tiết Nhân Nghĩa lẩm bẩm: “Thái độ của Tần gia với Đường Đường có vẻ đã thay đổi.”

Nếu ông ta vén rèm sớm hơn thì sẽ thấy không chỉ thái độ của Tần Minh Thuỵ thay đổi mà thái độ của hạ nhân với Tiết Đường cũng thay đổi.

Lý Dĩnh nhìn xe ngựa của Tần gia đi ngang qua, không nói gì. Bà ta vẫn đang chìm đắm trong nỗi niềm “nữ nhi hung dữ với mình”, không thể thoát ra.



Toà Nam Dương Hí Khúc nằm ở phía đông thành.

Đoàn kịch Nam Khúc ban đầu là những người hát kịch ở toà Nam Dương Hí Khúc, sau này mọi người gọi thành quen, toà Nam Dương Hí Khúc gọi thành đoàn kịch Nam Khúc.



Vì các thế gia vọng tộc ở kinh thành thích nghe hát kịch, Lý đoàn trưởng đã đã mời những người biết hát kịch ở quê cũ Nam Dương đến kinh thành, mở một đoàn kịch. Sau này, khi đã nổi tiếng, ông ta lợi dụng các mối quan hệ để mua một mảnh đất nhỏ đối diện Thao Thiết Lâu, dựng lên toà Nam Dương Hí Khúc.

Xe ngựa của Tần gia rất nhanh đã đến đoàn Nam Khúc.

Tiết Đường đến khiến không ít người xôn xao, thậm chí có người còn lén lút nhìn sang Vi Sinh Miểu.

“Xe ngựa của Tần tướng quân?”

“Tần tướng quân mất tích rồi, bên trong chắc chắn là Tần phu nhân.”

“Không phải đến tìm Vi Sinh sư tỷ đâu nhỉ?”

“Chắc chắn là phải.”

Vi Sinh Miểu lách người chạy vào phòng, đóng cửa, khoá lại, hận không thể chạy trốn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng ta biết Tiết Đường không dám trắng trợn đối phó mình, bây giờ mọi người bên ngoài đều tin rằng đứa con trong bụng nàng ta chính là huyết mạch duy nhất của Tần tướng quân, nếu Tiết Đường dám ra tay, các trưởng lão trong tộc của Tần gia và người dân kinh thành sẽ không tha cho Tiết Đường.

Nhưng nàng ta rất chột dạ, cũng rất sợ hãi. Nàng ta sợ, sợ Tiết Đường nổi điên quất nàng ta một roi, đánh nàng ta thảm như Tần Minh Thuỵ với Đoàn Cảnh Sơ, cũng sợ Tiết Đường giết heo lấy máu ngay trước mặt nàng ta.

Nàng ta ôm bụng, ngồi phịch xuống ghế, vô cùng hối hận.

Trước đây nàng ta bốc đồng nắm lấy sợi rơm cứu mạng này, không ngờ lại gặp phải rắc rối lớn hơn, còn chẳng có đường lui.

Nàng ta chỉ mong Tiết Đường vẫn như mọi lần, khinh thường, thờ ơ với nàng ta.

Tiết Đường không để ý đến lời bàn tán của mọi người, cũng không để ý đến Vi Sinh Miểu, vừa xuống xe, nàng đã hỏi ngay Lý đoàn trưởng: “Minh Thư bình thường ở chỗ nào?”

Lý đoàn trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, chạy lên phía trước, tay chỉ phương hướng: “Ở hậu viện, ta đưa người đi.”

Khi Tiết Đường đi vào hậu viện, những người trốn trong góc tiền viện bắt đầu bàn luận.

“Đó là Tần phu nhân sao? Khác với lời đồn thế?”

“Chẳng trách Tần tướng quân cưới một nữ thương nhân, hoá ra lại xinh đẹp như vậy. Anh hùng khó qua ải mĩ nhân lắm.”

“Không chỉ đẹp mà mọi người có cảm thấy trên người nàng ấy có một loại khí chất, rất giống nữ anh hùng trong các vở kịch không?”

Nghe vậy, không khỏi có người so sánh Vi Sinh Miểu với Tiết Đường.

Vi Sinh Miểu cũng đẹp, nhưng so với Tiết Đường thì quả là một trời một vực.

Tiết Đường không chỉ đẹp mà còn có khí chất mạnh mẽ, mĩ nhân lạnh lùng mang cảm giác hơi ngang ngược, khiến người ta nhìn mãi.

Vi Sinh Miểu nghe thấy tiếng bàn luận bên ngoài, đáng lẽ phải tức giận nhưng nàng ta không để tâm, chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Tiết Đường giống như nàng ta đoán, luôn cao cao tại thượng, không hề để nàng ta vào mắt, như vậy cũng tốt, như vậy nàng ta có thể mạnh mẽ lan truyền tin đồn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Số ký tự: 0