Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Chương 19

2024-09-16 18:11:51

Tiết Đường vừa ra ngoài thì bị một cỗ xe ngựa chặn lại.

Một người đàn ông trung niên đứng cạnh xe ngựa, nhìn thấy trang phục của Tiết Đường thì hơi sửng sốt, sau đó cười nói đi tới: “Đại tiểu thư, lão gia và phu nhân đang đợi người trên xe.”

Ông ta là quản gia của Tiết gia. Thấy Tiết Đường không nhúc nhích, ông ta mỉm cười, tay làm động tác mời.

Lúc này Tiết Đường mới nhớ tới cha mẹ của nguyên chủ.

Tiết Nhân Nghĩa, làm nghề buôn bán vải vóc. Năm năm trước, Bắc Cảnh có bão tuyết, ông ta tích trữ được một mẻ bông vải, đi bán ở phương Bắc, lúc trở về đã gặp Tần Minh Nguyên, rồi gả nữ nhi cho hắn. Sau đó, kê khuyển thăng thiên*, dưới cờ hiệu của Tần gia, ông ta ở bên ngoài làm ăn phát đạt, trở thành thương nhân bậc trung ở kinh thành, vốn còn muốn tiến thêm một bậc nhưng khó lắm. Vì Tần Minh Nguyên phát hiện có kẻ cáo mượn oai hùm, truyền ra ngoài rằng Tần gia và Tiết gia công tư phân minh, việc làm ăn không phối hợp với nhau. Kể từ đó, Tiết gia bắt đầu ra tay với hậu viện Tần gia.

*kê khuyển thăng thiên: theo truyền thuyết Hoài Nam Vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân, gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời. Về sau dùng "gà chó lên trời" để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ.

Lý Dĩnh, mẫu thân của nguyên chủ, trước đây là một tú nương*, sau này tái giá với Tiết Nhân Nghĩa, cực kì nghe lời ông ta.

*tú nương: thợ thêu

Phu thê họ chỉ có một nữ nhi là nguyên chủ. Bọn họ đã chi rất nhiều tiền để biến nữ nhi thành một con chim hoàng yến, tính kế để câu được một người chồng quyền quý.

Trong kí ức, mối quan hệ của nguyên chủ với phụ mẫu rất tốt.

Tiết Đường phải thừa nhận, phu phụ Tiết Nhân Nghĩa rất biết tính toán, nhưng đôi khi tính toán nhiều quá, lại mất nhiều hơn được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu họ dạy nữ nhi sống an phận, thì đời này, nàng chẳng cần phải lo cơm ăn áo mặc, Tần gia không thiếu chút tiền nuôi nữ chủ nhân, nhưng bọn họ lại tham lam vô độ, xúi giục nguyên chủ biển thủ gia sản Tần gia.

Bây giờ, kế hoạch “ăn trộm” của ba người họ mới tiến hành được một nửa, chắc chắn hai người kia đến đây để thúc giục.

Nghĩ đến đây, Tiết Đường bước lên xe ngựa.

Nàng vén rèm, bắt gặp ánh mắt của một nữ nhân.

Nữ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, đẹp thì cũng đẹp, nhưng ăn mặc quá mức cầu kì, trông như một nhà giàu mới nổi.

Lý Dĩnh nhìn thấy sự thay đổi của Tiết Đường, sững sờ trong giây lát, nhưng rồi phản ứng lại ngay, nở nụ cười, nắm lấy tay Tiết Đường, kéo nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Đường Đường à, sao lâu như vậy rồi mà con không liên lạc. Ta với phụ thân con lo lắng, vội vàng chạy tới xem xem. Thấy con không có chuyện gì là tốt rồi.”

Không có chuyện gì là tốt?

Lời mở đầu này, thật bất cẩn.

Tiết Đường không khỏi thầm hừ lạnh.

Chuyện giữa nàng và Đoàn gia ầm ĩ như vậy, Vi Sinh Miểu còn đang cật lực tung tin đồn bên ngoài, nàng không tin cha mẹ nguyên chủ không biết chuyện gì.

So với Lý Dĩnh, Tiết Nhân Nghĩa nói chuyện thẳng thắn hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Điệu bộ của ông ta như một viên ngoại, dáng ngồi đoan chính, không nói vòng vo: “Khi nào thì mới lấy được sản nghiệp của Thao Thiết Lâu?”

Thao Thiết Lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, người của danh môn vọng tộc thường xuyên ghé đây, càng về đêm thì càng đông đúc tấp nập. Sau khi gả vào Tần gia, nguyên chủ thường dẫn cha mẹ đến đó, và Tiết Nhân Nghĩa bắt đầu ghen tị với doanh thu của nhà người ta. Tình cờ, nguyên chủ biết Thao Thiết Lâu là sản nghiệp riêng của Tần Minh Nguyên, Tiết gia liền nảy sinh chủ ý với nó.

Trên mặt Tiết Đường không có biểu cảm gì, thẳng thừng từ chối: “Không lấy được.”

Lý Dĩnh thấy sắc mặt Tiết Đường không tốt, nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay nàng, tỏ ý an ủi: “Con này, nói cái gì vậy? Có phải có hạ nhân nào làm con không vui không? Hạ nhân gây chuyện thì con cứ đánh chúng, đừng làm bản thân khó chịu, còn giận cá chém thới với người nhà.”

Sau khi an ủi, bà ta chuyển chủ đề: “Tần gia nhà lớn làm ăn lớn, một toà Thao Thiết Lâu với Tần gia mà nói, chẳng đáng là gì, Tần Minh Nguyên sẽ không để ý đâu. Chúng ta bảo con ra tay khi hắn đi vắng là vì không muốn con phải thấp giọng cầu xin trước mặt hắn ta. Chờ lấy được Thao Thiết Lâu, con tự có sản nghiệp của riêng mình, sau này Tần Minh Nguyên trở lại, lời con nói cũng có sức mạnh hơn.”

Tiết Đường đã gặp qua người vô liêm sỉ, nhưng chưa thấy ai mặt dày như thế này.

Sức mạnh? Sức mạnh đạt được bằng cách này sao?

Nàng vốn tưởng mình làm người rất tốt, nhưng lại bị sốc đến mức không nói nên lời.

Sau khi thuyết phục Tiết Đường, Lý Dĩnh nháy mắt với Tiết Nhân Nghĩa: “Lão gia, đừng nóng vội, đợi Đường Đường bình tĩnh lại tự khắc biết xử lí.”

Mặt Tiết Nhân Nghĩa tối sầm lại: “Sao mà không nóng vội được? Tư Nguy đã hồi kinh rồi. Hắn là bạn tốt của Tần Minh Nguyên, có thể nói họ mặc chung quần mà lớn. Trù tính mấy năm qua của chúng ta có thể suôn sẻ tiến hành là vì hắn về quê cũ hiếu kính, không để ý đến chúng ta. Giờ hắn vừa mới trở về, còn cần thời gian tìm hiểu tình hình trong ngoài kinh đô, chúng ta mà không tranh thủ làm xong chuyện thì khi hắn rảnh rỗi rồi, một việc cũng đừng mơ làm nổi.”

Khoé mắt Tiết Đường lạnh nhạt liếc nhìn Tiết Nhân Nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Số ký tự: 0