Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Chương 18

2024-09-16 18:11:51

Lý đoàn trưởng ngẩng đầu, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt Vi Sinh Miểu nhìn sang, hừ lạnh một tiếng: “Nơi này không phải quán trọ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

Mặc dù Minh Thư cũng đến không hình, đi không dáng, nhưng không giống Vi Sinh Miểu. Minh Thư là người mà Lý đoàn trưởng đích thân cầu xin đến diễn. Lúc Tần Minh Nguyên tới bắt người, là ông ta đã che giấu hắn, còn Vi Sinh Miểu, cùng lắm chỉ là cầu xin ông ta thu nhận Minh Thư.

Tuy nhiên, bây giờ Vi Sinh Miểu đang ôm đùi một người có quyền thế. Người khác có thể không biết, nhưng ông ta biết, vị có quyền có thế đó không phải Tần Minh Nguyên. Dù cũng là quan lớn, ông ta lại khinh thường hắn. Dám tuỳ tiện gieo hạt, nhưng không dám nhận, đúng là một kẻ hèn nhát.

Lý đoàn trưởng nhìn Vi Sinh Miểu, đột nhiên giật mình.

Ông ta nhớ tới một người.

Tần phu nhân, Tiết Đường.

Minh Thư mất tích, không nên giấu Tần gia.

Ông ta gọi một tiểu tư tới: “Chuẩn bị xe, tới Tần gia! À, không, không, không, gửi thiếp trước, nói ta muốn gặp Tần phu nhân.”

Tần gia.

Tiết Đường đang ngồi trong thư phòng luyện viết.

Một chốc toả sáng, ngàn năm huy hoàng.

Viết xong tám chữ lớn, nàng đặt bút xuống, hỏi Thu Điệp ở bên cạnh: “Tam công tử vẫn đang luyện công à?”

Thu Điệp hơi cúi đầu, đáp: “Vâng, thưa phu nhân.”

Tiết Đường ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, ra lệnh: “Chuẩn bị cho Tam công tử một ít trái cây, rồi bảo hắn đi tắm nước ấm. Nếu trời nóng quá thì thêm một chậu đá vào phòng hắn, ta không cần mấy thứ đó, đá năm nay của ta cứ mang hết cho Tam công tử đi.”

“Vâng.”

Đáp lời xong, lui ra ngoài, Thu Điệp mới nhận ra, mọi năm đá của phu nhân đều không đủ dùng, còn nhân lúc tướng quân không có nhà mà lén lấy một phần của tướng quân. Sao năm nay, còn chưa tới giữa hè, phu nhân đã bắt đầu sắp xếp, phân chia đá rồi?

Khi Thu Điệp dẫn theo hai tiểu nha hoàn bưng hai khay gỗ thông đào đi về phía trước thì gặp Vương ma ma.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Biết là Tiết Đường sai người mang cho Tần Minh Thuỵ, bà ta đứng sững sờ tại chỗ. Tiết Đường này thay đổi nhiều quá. Trước đây công tử, tiểu thư ra ngoài gây hoạ, nàng cũng chưa từng quan tâm đến họ. Dáng vẻ bây giờ, càng lúc càng giống nữ chủ nhân rồi.

Tần Minh Thuỵ lúc này không còn luyện công nữa mà cùng Tần quản gia và Tần Lục ngồi xổm dưới gốc cây bàn bạc.

Ba người liệt kê tất cả những gì Tiết Đường đã làm gần đây, nhất là những thủ đoạn để đối phó với Đoàn gia, Tần quản gia phân tích từng chút một, giảng giải cho Tần Minh Thuỵ.

  

Tần Minh Thuỵ không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Sao nữ nhân đó đột nhiên lại thông minh như vậy? Một liên hoàn kế phức tạp như vậy, đầu óc nàng ta nghĩ ra thế nào chứ, còn không bị rối, ta nghe thôi đã thấy choáng váng rồi.”



Sau khi ăn xong trái cây Tiết Đường gửi đến, Tần Minh Thuỵ chạy đến Hải Đường Cư để cảm ơn, còn tiện thể mượn Tiết Đường sách. “Ta là yêu phi” quả thực không phải sách đ.ồi tr.uỵ, hắn đã đọc xong, còn thảo luận với quản gia, trong đó có rất nhiều quyền mưu toan tính, không giống những cuốn sách yêu đương đơn thuần.

Lần này, hắn ta định nhờ Tiết Đường giới thiệu một cuốn sách khác cho mình.

Đáng tiếc, Lục Nhuỵ nói với hắn ta: “Phu nhân đến tiền viện tiếp khách rồi ạ.”

Khách?

Tần gia bây giờ phải không có khách đến chứ.

Tần Minh Thuỵ nhíu mày, hỏi: “Biết là ai không?”

“Hình như là Lý đoàn trưởng.”

Trực giác Tần Minh Thuỵ mách bảo có chuyện chẳng lành, đợi đến lúc hắn ta chạy đến tiền viện thì Tiết Đường đã chuẩn bị ra ngoài.

Tiết Đường mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, tóc buộc cao bằng một sợi dây vải, lông mày hơi cau lại.

“Tần Lục, chuẩn bị xe, dẫn theo người, cùng ta ra ngoài tìm. Quản gia, chú ý nhà cửa.”

  

Nói đến đây, nhìn thấy Tần Minh Thuỵ đi tới, Tiết Đường liền đem lời muốn nói với quản gia nói cho Tần Minh Thuỵ: “Trông coi nhà cửa, ta sẽ sớm trở lại thôi. Nếu trong nhà có chuyện gì, đừng sốt ruột, tìm Tần quản gia để thương lượng cách ứng phó.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không biết Tần Minh Thư mất tích là do có kẻ trả thù hay là có âm mưu gì khác…

Nhưng dù thế nào, nàng cũng phải tìm được người trước, nếu không, sẽ có nhiều kẻ lợi dụng tình hình, gây bất lợi cho Tần gia.

Khi mới tới đây, Tiết Đường cảm thấy mình không thuộc về nơi này, nhưng trải qua vài ngày, nàng cảm thấy Tần gia cũng không tệ, trong phủ không có những toan tính giữa các nữ nhân, thanh tịnh sạch sẽ, thích hợp để nàng ở lại, đáng để nàng tốn tâm tư vun vén. Vì vậy, Tần gia bây giờ là khu vực được nàng bảo vệ, người của Tần gia cũng nằm trong phạm vi đó.

Dùng của cải của Tần gia, thì phải giúp Tần gia giải quyết các phiền phức, đây là chuyện hết sức bình thường.

Nhìn Tiết Đường, Tần Minh Thuỵ đột nhiên nhớ lại lời năm đó phụ thân và mẫu thân dặn dò bọn họ trước khi rời nhà xuất chinh.

“Trông coi nhà cửa, chúng ta sẽ sớm trở lại thôi. Nếu trong nhà có chuyện gì, đừng sốt ruột, tìm quản gia để thương lượng cách ứng phó.”

Nhưng lần ra đi đó phụ thân không bao giờ trở lại nữa.

Mẫu thân lập cho phụ thân một nơi tưởng nhớ, sau đó dẫn theo bọn họ chấn hưng lại Tần gia. Bởi vì đại ca là huyết mạch trực hệ duy nhất của Tần gia nên đã tiếp quản quân đội của Tần gia ở Bắc Cảnh.

Sau này, di nương của hắn ta gặp được lương duyên, mẫu thân để di nương tái giá, còn hắn ta ở lại bên cạnh mẫu thân.

(Chủ mẫu Tần gia đời trước, tức mẫu thân ở mấy chương gần đây chỉ là mẹ ruột của Tần Minh Nguyên, còn các Tần công tử, tiểu thư khác thì không phải con bà ấy, là em trai, em gái cùng cha, khác mẹ với Tần Minh Nguyên. Nhưng mình vẫn để gọi là mẫu thân cho thống nhất nhé.)

Mẫu thân là người rất tốt, đối xử tốt với mọi người, nhưng đám xấu xa đó không vừa mắt với bà ấy, đã hạ độc giết chết bà ấy.

Năm đó hắn ta mười tuổi, cảm giác như trời đã sập vậy. Cũng bắt đầu từ năm đó, hắn ta không thấy đại ca cười nữa, nhưng đại ca thường xuyên xuất chinh, rất hiếm khi ở nhà.

Năm sau, đại ca cưới Tiết Đường. Trưởng tẩu như mẫu, vốn dĩ hắn ta muốn đối xử tốt với đại tẩu, nhưng đại tẩu lại không quan tâm đến bọn họ, chỉ có mỗi dịp lễ tết hàng năm là sai người đến hỏi thăm bọn họ đôi câu, hay lúc bọn họ gây chuyện bên ngoài thì giúp thu dọn mớ hỗn độn. Hắn ta không có cảm tình với đại tẩu, nhưng vẫn thầm mong đợi đại tẩu sẽ quan tâm đến mình.

Bây giờ đại tẩu đã thay đổi rồi, hắn ta không muốn nàng rời đi.

Mắt hắn ta cay cay, trái tim cũng đau xót chua chát.

Hắn ta biết nhị ca mất tích chắc chắn có liên quan chuyện đại ca mất tích, những kẻ ở trong tối có thể cùng lúc ra tay với Tần gia, vì thế, Tần gia cũng cần có phòng bị, hắn ta và đại tẩu phải cùng nhau hành động.

Tần Minh Thuỵ nhìn Tiết Đường, nặng nề gật đầu: “Chuyện ở nhà cứ yên tâm, tẩu chú ý an toàn nhé!” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Số ký tự: 0