Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
Phong Ba 2
Thiên Phương Phương
2024-10-01 08:56:42
Mấy thôn dân muốn đi lên trấn trên đang vây quanh xe bò, thấy nàng lên xe bò, tất cả đều lập tức giải tán, chỉ còn một mình Tiểu Ngô Thị không đi.
Trong nhà đã hết muối ăn và kim chỉ rồi, bà bà* bảo nàng ấy đi lên trấn trên mua một ít.
*bà bà: mẹ chồng
Nàng ấy vẫn còn sợ Tô Béo Nha.
“Không đi sao?”
Tô Tiểu Tiểu ngồi trên xe bò hỏi.
Tiểu Ngô Thị do dự một lát, rồi quyết định lên xe bò.
Tô Tiểu Tiểu và ba đứa nhỏ ngồi một bên, Tiểu Ngô Thị ngồi đối diện nàng, bên cạnh nàng ấy là một đống bao thóc gạo được người dân trong thôn nhờ Lý lão đầu mang đến cửa hàng bán giúp.
Có mấy lần Tiểu Ngô Thị muốn nói lại thôi.
Nàng ấy muốn nói, điểm tâm mà ngày hôm qua nàng cho nàng ấy ăn rất ngon, đây là lần đầu tiên, hai đứa nữ nhi lớn của nàng ấy được ăn điểm tâm của trấn trên.
Xe bò mới vừa ra cửa thôn, Vương Lại Tử lên xe.
Hắn ta thấy Tô Béo Nha, sửng sốt một hồi.
“Là Béo Nha đấy à? Dẫn nhi tử đi lên trấn trên chơi sao?”
Hắn ta cười hì hì chào hỏi.
Ba người nhà họ Tô là ác bá trong thôn, nhưng thật ra tên Vương Lại Tử này cũng không phải loại người tốt đẹp gì, thường xuyên trộm cắp trong thôn, hơn nữa còn đặc biệt háo sắc.
Tô Tiểu Tiểu không quan tâm đến hắn ta.
Hắn ta cũng không dám trêu chọc Tô Béo Nha, hắn ta nhìn Tiểu Ngô Thị yếu đuối rụt rè, khóe miệng cong lên, bước đến ngồi xuống cạnh nàng ấy.
“Đại muội, đi lên trấn trên à?” Hắn ta dựa gần Tiểu Ngô Thị.
Tiểu Ngô Thị hơi dịch sang một bên.
Vương Lại Tử lại tiếp tục xích lại gần: “Mua cái gì vậy? Lát nữa, để ta cầm giúp ngươi.”
Chân của hắn ta đã dán sát lại gần chân của Tiểu Ngô Thị.
Nhưng mà cho dù Tiểu Ngô Thị có dịch người đi chỗ khác, hắn ta đều mặt dày vô sỉ xích lại gần, cánh tay giả bộ lơ đãng đặt sau lưng Tiểu Ngô Thị.
Cả người Tiểu Ngô Thị cứng đờ.
Vương Lại Tử cười xấu xa.
Giây tiếp theo, Tô Tiểu Tiểu đứng dậy, đạp hắn ta văng xuống xe bò!
Lý lão đầu không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng dừng xe bò.
“Có chuyện gì vậy?” Ông ấy quay đầu lại hỏi.
Vương Lại Tử ngã khỏi xe, rớt một cái răng cửa, hắn ta phun một ngụm thủy, hung tợn nói: “Tô Béo Nha! Mắc gì ngươi đá ta!”
Tiểu Ngô Thị đỏ mắt nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu dẫm chân lên ghế, kiêu ngạo nói: “Nhìn ngươi không vừa mắt thôi, đá thì đá lạc, sao, không phục hả?”
“Ngươi ——”
Vương Lại Tử liếc nhìn Tiểu Ngô Thị ngồi một bên, Tô Béo Nha đang ra mặt giùm Tiểu Ngô Thị sao?
Không thể nào, Tô Béo Nha sao có thể tốt bụng như vậy được!
Nhưng mà hắn ta đâu có trêu chọc nàng đâu!
Vương Lại Tử không thể hiểu được, cũng không trông đợi gì Tô Béo Nha có thể giải thích cho mình, đành phải chửi rủa mấy câu rồi rời khỏi.
Lý lão đầu không nói thêm gì, tiếp tục quay lại lái xe bò.
Trong nhà đã hết muối ăn và kim chỉ rồi, bà bà* bảo nàng ấy đi lên trấn trên mua một ít.
*bà bà: mẹ chồng
Nàng ấy vẫn còn sợ Tô Béo Nha.
“Không đi sao?”
Tô Tiểu Tiểu ngồi trên xe bò hỏi.
Tiểu Ngô Thị do dự một lát, rồi quyết định lên xe bò.
Tô Tiểu Tiểu và ba đứa nhỏ ngồi một bên, Tiểu Ngô Thị ngồi đối diện nàng, bên cạnh nàng ấy là một đống bao thóc gạo được người dân trong thôn nhờ Lý lão đầu mang đến cửa hàng bán giúp.
Có mấy lần Tiểu Ngô Thị muốn nói lại thôi.
Nàng ấy muốn nói, điểm tâm mà ngày hôm qua nàng cho nàng ấy ăn rất ngon, đây là lần đầu tiên, hai đứa nữ nhi lớn của nàng ấy được ăn điểm tâm của trấn trên.
Xe bò mới vừa ra cửa thôn, Vương Lại Tử lên xe.
Hắn ta thấy Tô Béo Nha, sửng sốt một hồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là Béo Nha đấy à? Dẫn nhi tử đi lên trấn trên chơi sao?”
Hắn ta cười hì hì chào hỏi.
Ba người nhà họ Tô là ác bá trong thôn, nhưng thật ra tên Vương Lại Tử này cũng không phải loại người tốt đẹp gì, thường xuyên trộm cắp trong thôn, hơn nữa còn đặc biệt háo sắc.
Tô Tiểu Tiểu không quan tâm đến hắn ta.
Hắn ta cũng không dám trêu chọc Tô Béo Nha, hắn ta nhìn Tiểu Ngô Thị yếu đuối rụt rè, khóe miệng cong lên, bước đến ngồi xuống cạnh nàng ấy.
“Đại muội, đi lên trấn trên à?” Hắn ta dựa gần Tiểu Ngô Thị.
Tiểu Ngô Thị hơi dịch sang một bên.
Vương Lại Tử lại tiếp tục xích lại gần: “Mua cái gì vậy? Lát nữa, để ta cầm giúp ngươi.”
Chân của hắn ta đã dán sát lại gần chân của Tiểu Ngô Thị.
Nhưng mà cho dù Tiểu Ngô Thị có dịch người đi chỗ khác, hắn ta đều mặt dày vô sỉ xích lại gần, cánh tay giả bộ lơ đãng đặt sau lưng Tiểu Ngô Thị.
Cả người Tiểu Ngô Thị cứng đờ.
Vương Lại Tử cười xấu xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giây tiếp theo, Tô Tiểu Tiểu đứng dậy, đạp hắn ta văng xuống xe bò!
Lý lão đầu không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng dừng xe bò.
“Có chuyện gì vậy?” Ông ấy quay đầu lại hỏi.
Vương Lại Tử ngã khỏi xe, rớt một cái răng cửa, hắn ta phun một ngụm thủy, hung tợn nói: “Tô Béo Nha! Mắc gì ngươi đá ta!”
Tiểu Ngô Thị đỏ mắt nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu dẫm chân lên ghế, kiêu ngạo nói: “Nhìn ngươi không vừa mắt thôi, đá thì đá lạc, sao, không phục hả?”
“Ngươi ——”
Vương Lại Tử liếc nhìn Tiểu Ngô Thị ngồi một bên, Tô Béo Nha đang ra mặt giùm Tiểu Ngô Thị sao?
Không thể nào, Tô Béo Nha sao có thể tốt bụng như vậy được!
Nhưng mà hắn ta đâu có trêu chọc nàng đâu!
Vương Lại Tử không thể hiểu được, cũng không trông đợi gì Tô Béo Nha có thể giải thích cho mình, đành phải chửi rủa mấy câu rồi rời khỏi.
Lý lão đầu không nói thêm gì, tiếp tục quay lại lái xe bò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro