Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
Phong Ba 3
Thiên Phương Phương
2024-10-01 08:56:42
Tô Tiểu Tiểu không hỏi Tiểu Ngô Thị có làm sao không, cũng không mở miệng an ủi nàng ấy, giống như vừa rồi nàng không nhìn thấy gì cả, nàng chỉ đơn thuần là ngứa mắt Vương Lại Tử.
Xe bò dừng lại ở cửa chợ.
Tô Tiểu Tiểu lần lượt ôm ba đứa nhỏ xuống xe.
Tiểu Ngô Thị cũng theo sát xuống xe.
Nàng ấy lấy hết can đảm, nói nhỏ với Tô Tiểu Tiểu: “Cảm, cảm ơn.”
……
Hôm qua Tô Tiểu Tiểu đã đi đến cửa tiệm thuốc, vẫn còn nhớ rõ đương.
Trên con đường rộn ràng nhộn nhịp, nàng dẫn theo ba đứa trẻ đi dạo trên đường phố, thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường.
Tam bào thai vốn dĩ đã hiếm thấy, càng đừng nói ba bé con lại trông đáng yêu như thế.
Hôm qua ba đứa trẻ được dẫn đi khắp thôn khoe khoang, cho nên cho rằng hôm nay được đến trấn trên tiếp tục khoe khoang.
Ba đứa nhỏ ưởn ngực, bước đi thật nhanh, trông rất phong cách!
Làm mọi người đi đường xung quanh cười sắp chết!
“Mọi người đều đang cười gì vậy?”
Tô Tiểu Tiểu nói thầm, đang định quay đầu lại nhìn xem ba đứa nhỏ như thế nào rồi.
Thì đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đang lao nhanh như bay tới.
“Tránh ra! Mau tránh ra!”
Xa phu hoảng hốt kêu to.
Hắn cố gắng dừng xe lại, nhưng con ngựa hoàn toàn mất kiểm soát, căn bản là không kéo lại được nữa.
“Ba người các ngươi ——”
Tô Tiểu Tiểu đang định dặn ba đứa nhỏ nhanh chóng chạy sang đứng một bên, thì vừa quay đầu lại, đã thấy ba đứa nhỏ đã sớm trốn sau một bức tường che chắn…… À không, sau lưng một người nam nhân to cao.
Ừm…… Tính cảnh giác rất cao.
Trên đường phố hỗn loạn, Tô Tiểu Tiểu mới vừa đỡ được một bé con bị ngã dưới chân mình thì một cái xe đẩy của người bán hàng rong lao tới, suýt nữa thì đè phải bé gái kia.
Ngay lúc chiếc xe ngựa mất kiểm soát sắp lao vào trong đám người.
Một thiếu niên mặc cẩm y đã phá vỡ cửa sổ trên tầng hai, lao ra, đâm vào con ngựa kia!
Không sai, chính là đâm vào.
Dùng sức mạnh của bản thân, thành công đánh ngã ngựa điên.
Một người một ngựa nặng nề ngã xuống mặt đường!
Gần như cùng lúc đó, Tô Tiểu Tiểu nhắm chuẩn thời cơ, đá vào chiếc xe đẩy trước mặt!
Xe đẩy lao nhanh ra ngoài, tông vào thùng xe bị văng ra ngoài do quán tính.e.
Thùng xe phanh lại, dừng trước mặt một đôi phu thê già chưa kịp bỏ chạy.
Hai phu thê già nhìn chiếc thùng xe gần trong gang tấc, sợ đến mức không đứng dậy được.
Sau khi con ngựa bị tông ngã nó giãy giụa vài cái, sau đó thiếu niên lấy ra một chiếc khăn có tẩm thuốc, bịt mũi nó lại, khiến nó hôn mê bất tỉnh.
Hình như thiếu niên kia cũng bị thương, vẻ mặt trông vô cùng khổ sở.
Tô Tiểu Tiểu đi đến, hỏi hắn nói: “Ngươi không sao chứ?”
Thiếu niên ôm lấy cánh tay trái của mình: “Không……”
Còn chưa dứt lời, phía sau cửa hàng truyền đến tiếng kêu đầy sợ hãi của một thiếu nữ: “Tiểu công tử! Tiểu công tử người làm sao vậy? Người đừng dọa nô tỳ!”
Xe bò dừng lại ở cửa chợ.
Tô Tiểu Tiểu lần lượt ôm ba đứa nhỏ xuống xe.
Tiểu Ngô Thị cũng theo sát xuống xe.
Nàng ấy lấy hết can đảm, nói nhỏ với Tô Tiểu Tiểu: “Cảm, cảm ơn.”
……
Hôm qua Tô Tiểu Tiểu đã đi đến cửa tiệm thuốc, vẫn còn nhớ rõ đương.
Trên con đường rộn ràng nhộn nhịp, nàng dẫn theo ba đứa trẻ đi dạo trên đường phố, thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường.
Tam bào thai vốn dĩ đã hiếm thấy, càng đừng nói ba bé con lại trông đáng yêu như thế.
Hôm qua ba đứa trẻ được dẫn đi khắp thôn khoe khoang, cho nên cho rằng hôm nay được đến trấn trên tiếp tục khoe khoang.
Ba đứa nhỏ ưởn ngực, bước đi thật nhanh, trông rất phong cách!
Làm mọi người đi đường xung quanh cười sắp chết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mọi người đều đang cười gì vậy?”
Tô Tiểu Tiểu nói thầm, đang định quay đầu lại nhìn xem ba đứa nhỏ như thế nào rồi.
Thì đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đang lao nhanh như bay tới.
“Tránh ra! Mau tránh ra!”
Xa phu hoảng hốt kêu to.
Hắn cố gắng dừng xe lại, nhưng con ngựa hoàn toàn mất kiểm soát, căn bản là không kéo lại được nữa.
“Ba người các ngươi ——”
Tô Tiểu Tiểu đang định dặn ba đứa nhỏ nhanh chóng chạy sang đứng một bên, thì vừa quay đầu lại, đã thấy ba đứa nhỏ đã sớm trốn sau một bức tường che chắn…… À không, sau lưng một người nam nhân to cao.
Ừm…… Tính cảnh giác rất cao.
Trên đường phố hỗn loạn, Tô Tiểu Tiểu mới vừa đỡ được một bé con bị ngã dưới chân mình thì một cái xe đẩy của người bán hàng rong lao tới, suýt nữa thì đè phải bé gái kia.
Ngay lúc chiếc xe ngựa mất kiểm soát sắp lao vào trong đám người.
Một thiếu niên mặc cẩm y đã phá vỡ cửa sổ trên tầng hai, lao ra, đâm vào con ngựa kia!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không sai, chính là đâm vào.
Dùng sức mạnh của bản thân, thành công đánh ngã ngựa điên.
Một người một ngựa nặng nề ngã xuống mặt đường!
Gần như cùng lúc đó, Tô Tiểu Tiểu nhắm chuẩn thời cơ, đá vào chiếc xe đẩy trước mặt!
Xe đẩy lao nhanh ra ngoài, tông vào thùng xe bị văng ra ngoài do quán tính.e.
Thùng xe phanh lại, dừng trước mặt một đôi phu thê già chưa kịp bỏ chạy.
Hai phu thê già nhìn chiếc thùng xe gần trong gang tấc, sợ đến mức không đứng dậy được.
Sau khi con ngựa bị tông ngã nó giãy giụa vài cái, sau đó thiếu niên lấy ra một chiếc khăn có tẩm thuốc, bịt mũi nó lại, khiến nó hôn mê bất tỉnh.
Hình như thiếu niên kia cũng bị thương, vẻ mặt trông vô cùng khổ sở.
Tô Tiểu Tiểu đi đến, hỏi hắn nói: “Ngươi không sao chứ?”
Thiếu niên ôm lấy cánh tay trái của mình: “Không……”
Còn chưa dứt lời, phía sau cửa hàng truyền đến tiếng kêu đầy sợ hãi của một thiếu nữ: “Tiểu công tử! Tiểu công tử người làm sao vậy? Người đừng dọa nô tỳ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro