Tướng Quân Phu Nhân Chọc Không Được- Trầm Uyển, Tống Hằng
Khó Mà Áp Chế X...
2024-11-19 19:50:48
Thu Cúc nấu nước nóng xong, Tống Hằng liền sang phòng tắm,còn Trầm Uyển lau khô tóc xong, hai tay khoanh trước ngực ngồi trên giường.
Xem ra, sau này trước mặt Tống Hằng nàng vẫn phải chú ý 1 chút mới được. Cho dù người mắc chứng mất trí nhớ tính cách có thể có chút thay đổi, nhưng mà cũng sẽ không thay đổi 1 trời 1 vực, như hoàn toàn biến thành 1 người khác được. Không thể để lộ khác thường nhiều để Tống Hằng sinh ra nghi ngờ, cảm thấy mình không phải “Trầm Uyển”. Chỉ khi nàng rời khỏi Tống Hằng rồi, thì có thể tự do tự tại mà sinh hoạt theo ý nghĩ sở thích của mình được.
Nghe thấy tiếng nước bên phòng tắm, Trầm Uyển đoán chừng Tống Hằng sắp đi ra , liền nằm xuống phía trong giường, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nàng cũng không muốn cùng Tống Hằng vợ chồng tâm sự trong đêm đâu. Tống Hằng này cũng thật là đáng ghét mà, sao không biết qua phòng của Lâm Tình Tuyết mà ngủ đi, cứ nhất định phải ngủ ở đây như vậy chứ.
Tống Hằng tắm xong từ phòng tắm đi ra, thấy thê tử đã ngủ rồi, liền nhẹ nhàng đi qua thổi cái nến đang sáng trên bàn, xong rồi nhẹ nhàng lên giường nằm.
Hắn lên giường không lâu sau thì Trầm Uyển cũng ngủ thiếp đi thật. Ngâm mình với Bạch Tuyết lộ cũng có chút hiệu quả giúp ngủ ngon, cho nên nàng chìm vào giấc ngủ nhanh hơn bình thường 1 chút.
Cái giường này không tính là lớn lắm, nhưng mà bởi vì Trầm Uyển là nép sát vào phía trong vách mà ngủ, cho nên khoảng cách giữa 2 người cũng có thể nằm vừa thêm 1 người nữa. Tống Hằng đặt hai tay lên chăn, nhắm mắt lại, bỗng nhiên hắn ngửi thấy 1 mùi hương nhàn nhạt, hương thơm kia rất nhẹ, rất nhạt, nhưng ngửi vào lại rất dễ chịu thoải mái.
Hắn nghiêng đầu ngửi ngửi thì phát hiện mùi hương kia là từ trên người thê tử truyền tới. Trước đây, trên người nàng chỉ có mùi xà phòng nhàn nhạt, nhưng không có thơm như vậy. Hắn nhích gần vào 1 chút muốn được ngửi cái mùi hương này rõ hơn
Nhưng khi hắn nhích gần vào rồi, hắn mới phát hiện, cho dù hắn đã gần bên rồi thì hương thơm kia vẫn rất nhạt như cũ. Bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên 1 sự xao động không rõ.
Không được, không được, Uyển nhi hiện giờ còn rất yếu, Tống Hằng nhắm mắt lắc đầu, vừa định quay mặt ra ngoài thì tay chân của người bên cạnh đã khoác lên người hắn, hơn nữa đầu nàng còn dụi dụi vào ngực hắn.
Tống Hằng hít sâu 1 hơi, cố gắng dằn xuống sự xao động trong lòng. Có lẽ là hắn cấm dục quá lâu rồi nên cơn xao động này làm sao cũng không dằn xuống được.
Hắn cắn răng gỡ tay chân đang gác trên người mình xuống, lại nhẹ nhàng đem đầu vợ trong ngực mình đẩy ra. Sau đó hắn còn rón rén xuống giường, mở cửa phòng ra, ngồi dưới mái hiên mà hóng mát. Chờ cho cơn xao động tiêu tan, hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo rồi mới 1 lần nữa trở về phòng ngủ tiếp.
Hôm sau.
Sau khi Trầm Uyển thức dậy, Tống Hằng cũng như mọi khi không thấy tăm hơi. Nàng rửa mặt xong liền ra sân làm vài động tác co dãn cơ thể.Tống Hằng 3 ngày thượng triều 1 lần, cho nên hôm nay hắn không cần phải vào triều nữa. Buổi sáng sau khi rửa mặt xong, hắn liền đến võ đường trong phủ luyện tập. Võ đường này là nơi Tống Hằng luyện võ, cũng là nơi quân binh phủ Trấn Bắc tướng quân tập luyện mỗi sáng.
Bây giờ hắn đang tay không đấu với cả 10 binh lính, có thể thấy hắn toàn thân mạnh mẽ, nắm đấm dũng mãnh như hổ, cả 10 binh lính đều không phải là đối thủ của hắn. Chỉ 1 lát sau, cả nhóm đều bị hắn đánh ngã trên đất.
“Lần nữa”. Tống Hằng vẫy vẫy tay với mấy binh lính ngồi dưới đất.
“Tướng quân ngài tha cho tôi đi mà! Đã là lần thứ 5 rồi đó”. Quân binh trong phủ đều chắp tay xin hắn tha cho.
Tướng quân đã đánh với 10 người bọn họ 5 hiệp rồi, lần nào bọn hắn cũng bị đánh bại, cả đám đã mệt lắm rồi, đánh không nổi nữa. Cũng không biết tướng quân lấy thể lực từ đâu ra mà ghê ghớm như vậy nữa, bọn hắn cũng muốn hỏi lắm, tướng quân không cảm thấy mệt chút nào sao?
Tống Hằng chê bai nhìn nhóm quân binh trong phủ đang ngồi liệt trên đất nói:” Các ngươi cũng quá yếu rồi”.Hắn còn chưa thấy mệt mà bọn họ đã bắt đầu xin tha rồi.
Một người phủ binh gọi là Cao Mộc nói:” Cũng không phải ai cũng có thể lợi hại như tướng quân ngài mà!”
Nếu mà bọn họ đều lợi hại như tướng quân hết, vậy bọn họ đều cũng làm tướng quân hết sao?
“Không sai nha, không phải là chúng ta quá yếu đâu, là tướng quân ngài quá mạnh rồi”.
“Đúng vậy đó”.. Các phủ binh khác cũng hùa theo.
Mấy lời bọn hắn nói làm Tống Hằng cũng khá là hưởng thụ, hắn nói:” Vậy hôm nay tới đây thôi, đều đi ăn sáng cả đi!”
Nói xong cả nhóm phủ binh liền không quay đầu mà rời khỏi võ đường, bọn họ đi rồi thì Tống Hằng cũng đi.
Từ võ đường đi ra, Tống Hằng đi thẳng đến viện Thu Thạch.Hôm qua với hôm trước nữa cũng không cùng Uyển nhi ăn sáng, cho nên hôm nay hắn nhất định ăn ở viện Thu Thạch.
Vừa vào đến cửa viện, hắn liền thấy chủ tớ 2 người ngồi dưới giàn nho ăn sáng. Nghe thấy có tiếng bước chân, Thu Cúc quay đầu nhìn, liền thấy Tống Hằng trên người đang mặc đồ luyện võ. Nàng vội vàng đứng lên thi lễ với Tống Hằng, gọi 1 tiếng tướng quân.
Xong rồi, xong rồi. Tướng quân đã thấy nàng ngồi cùng phu nhân ăn sáng, chắc chắn là tướng quân sẽ cảm thấy mình là 1 nha hoàn không có quy củ rồi.
Nàng biết là nàng không nên cùng ngồi ăn với phu nhân, như vậy là không hợp quy tắc. Nhưng mà phu nhân cứ nhất định bảo nàng cùng ngồi ăn chung, còn nói là trong viện này chỉ có 2 người bọn họ, có ngồi ăn chung cũng không có ai thấy cả, bảo nàng đừng để ý mấy cái quy củ đó. Nàng nhất thời bị phu nhân thuyết phục, rồi ngồi xuống ăn chung, không nghĩ tới lại bị tướng quân bắt gặp.
Xem ra, sau này trước mặt Tống Hằng nàng vẫn phải chú ý 1 chút mới được. Cho dù người mắc chứng mất trí nhớ tính cách có thể có chút thay đổi, nhưng mà cũng sẽ không thay đổi 1 trời 1 vực, như hoàn toàn biến thành 1 người khác được. Không thể để lộ khác thường nhiều để Tống Hằng sinh ra nghi ngờ, cảm thấy mình không phải “Trầm Uyển”. Chỉ khi nàng rời khỏi Tống Hằng rồi, thì có thể tự do tự tại mà sinh hoạt theo ý nghĩ sở thích của mình được.
Nghe thấy tiếng nước bên phòng tắm, Trầm Uyển đoán chừng Tống Hằng sắp đi ra , liền nằm xuống phía trong giường, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nàng cũng không muốn cùng Tống Hằng vợ chồng tâm sự trong đêm đâu. Tống Hằng này cũng thật là đáng ghét mà, sao không biết qua phòng của Lâm Tình Tuyết mà ngủ đi, cứ nhất định phải ngủ ở đây như vậy chứ.
Tống Hằng tắm xong từ phòng tắm đi ra, thấy thê tử đã ngủ rồi, liền nhẹ nhàng đi qua thổi cái nến đang sáng trên bàn, xong rồi nhẹ nhàng lên giường nằm.
Hắn lên giường không lâu sau thì Trầm Uyển cũng ngủ thiếp đi thật. Ngâm mình với Bạch Tuyết lộ cũng có chút hiệu quả giúp ngủ ngon, cho nên nàng chìm vào giấc ngủ nhanh hơn bình thường 1 chút.
Cái giường này không tính là lớn lắm, nhưng mà bởi vì Trầm Uyển là nép sát vào phía trong vách mà ngủ, cho nên khoảng cách giữa 2 người cũng có thể nằm vừa thêm 1 người nữa. Tống Hằng đặt hai tay lên chăn, nhắm mắt lại, bỗng nhiên hắn ngửi thấy 1 mùi hương nhàn nhạt, hương thơm kia rất nhẹ, rất nhạt, nhưng ngửi vào lại rất dễ chịu thoải mái.
Hắn nghiêng đầu ngửi ngửi thì phát hiện mùi hương kia là từ trên người thê tử truyền tới. Trước đây, trên người nàng chỉ có mùi xà phòng nhàn nhạt, nhưng không có thơm như vậy. Hắn nhích gần vào 1 chút muốn được ngửi cái mùi hương này rõ hơn
Nhưng khi hắn nhích gần vào rồi, hắn mới phát hiện, cho dù hắn đã gần bên rồi thì hương thơm kia vẫn rất nhạt như cũ. Bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên 1 sự xao động không rõ.
Không được, không được, Uyển nhi hiện giờ còn rất yếu, Tống Hằng nhắm mắt lắc đầu, vừa định quay mặt ra ngoài thì tay chân của người bên cạnh đã khoác lên người hắn, hơn nữa đầu nàng còn dụi dụi vào ngực hắn.
Tống Hằng hít sâu 1 hơi, cố gắng dằn xuống sự xao động trong lòng. Có lẽ là hắn cấm dục quá lâu rồi nên cơn xao động này làm sao cũng không dằn xuống được.
Hắn cắn răng gỡ tay chân đang gác trên người mình xuống, lại nhẹ nhàng đem đầu vợ trong ngực mình đẩy ra. Sau đó hắn còn rón rén xuống giường, mở cửa phòng ra, ngồi dưới mái hiên mà hóng mát. Chờ cho cơn xao động tiêu tan, hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo rồi mới 1 lần nữa trở về phòng ngủ tiếp.
Hôm sau.
Sau khi Trầm Uyển thức dậy, Tống Hằng cũng như mọi khi không thấy tăm hơi. Nàng rửa mặt xong liền ra sân làm vài động tác co dãn cơ thể.Tống Hằng 3 ngày thượng triều 1 lần, cho nên hôm nay hắn không cần phải vào triều nữa. Buổi sáng sau khi rửa mặt xong, hắn liền đến võ đường trong phủ luyện tập. Võ đường này là nơi Tống Hằng luyện võ, cũng là nơi quân binh phủ Trấn Bắc tướng quân tập luyện mỗi sáng.
Bây giờ hắn đang tay không đấu với cả 10 binh lính, có thể thấy hắn toàn thân mạnh mẽ, nắm đấm dũng mãnh như hổ, cả 10 binh lính đều không phải là đối thủ của hắn. Chỉ 1 lát sau, cả nhóm đều bị hắn đánh ngã trên đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lần nữa”. Tống Hằng vẫy vẫy tay với mấy binh lính ngồi dưới đất.
“Tướng quân ngài tha cho tôi đi mà! Đã là lần thứ 5 rồi đó”. Quân binh trong phủ đều chắp tay xin hắn tha cho.
Tướng quân đã đánh với 10 người bọn họ 5 hiệp rồi, lần nào bọn hắn cũng bị đánh bại, cả đám đã mệt lắm rồi, đánh không nổi nữa. Cũng không biết tướng quân lấy thể lực từ đâu ra mà ghê ghớm như vậy nữa, bọn hắn cũng muốn hỏi lắm, tướng quân không cảm thấy mệt chút nào sao?
Tống Hằng chê bai nhìn nhóm quân binh trong phủ đang ngồi liệt trên đất nói:” Các ngươi cũng quá yếu rồi”.Hắn còn chưa thấy mệt mà bọn họ đã bắt đầu xin tha rồi.
Một người phủ binh gọi là Cao Mộc nói:” Cũng không phải ai cũng có thể lợi hại như tướng quân ngài mà!”
Nếu mà bọn họ đều lợi hại như tướng quân hết, vậy bọn họ đều cũng làm tướng quân hết sao?
“Không sai nha, không phải là chúng ta quá yếu đâu, là tướng quân ngài quá mạnh rồi”.
“Đúng vậy đó”.. Các phủ binh khác cũng hùa theo.
Mấy lời bọn hắn nói làm Tống Hằng cũng khá là hưởng thụ, hắn nói:” Vậy hôm nay tới đây thôi, đều đi ăn sáng cả đi!”
Nói xong cả nhóm phủ binh liền không quay đầu mà rời khỏi võ đường, bọn họ đi rồi thì Tống Hằng cũng đi.
Từ võ đường đi ra, Tống Hằng đi thẳng đến viện Thu Thạch.Hôm qua với hôm trước nữa cũng không cùng Uyển nhi ăn sáng, cho nên hôm nay hắn nhất định ăn ở viện Thu Thạch.
Vừa vào đến cửa viện, hắn liền thấy chủ tớ 2 người ngồi dưới giàn nho ăn sáng. Nghe thấy có tiếng bước chân, Thu Cúc quay đầu nhìn, liền thấy Tống Hằng trên người đang mặc đồ luyện võ. Nàng vội vàng đứng lên thi lễ với Tống Hằng, gọi 1 tiếng tướng quân.
Xong rồi, xong rồi. Tướng quân đã thấy nàng ngồi cùng phu nhân ăn sáng, chắc chắn là tướng quân sẽ cảm thấy mình là 1 nha hoàn không có quy củ rồi.
Nàng biết là nàng không nên cùng ngồi ăn với phu nhân, như vậy là không hợp quy tắc. Nhưng mà phu nhân cứ nhất định bảo nàng cùng ngồi ăn chung, còn nói là trong viện này chỉ có 2 người bọn họ, có ngồi ăn chung cũng không có ai thấy cả, bảo nàng đừng để ý mấy cái quy củ đó. Nàng nhất thời bị phu nhân thuyết phục, rồi ngồi xuống ăn chung, không nghĩ tới lại bị tướng quân bắt gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro