Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Cãi Nhau
Mai Ngọc Lan
2024-09-19 17:02:17
Ngày kia.
Hồ Vân Thư mạnh miệng mềm lòng, tự hứa là sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của Lâm Vân Thiên nhưng vẫn thành thật mà đợi anh ở trước cổng nhà.
Đã lâu rồi cậu mới được anh đèo đến trường.
Cậu nhớ lắm.
Nhớ như in khoảng khắc anh dùng những tờ tiền lương đầu tiên mua xe đạp, anh cười hỏi cậu thích mẫu nào, hai đứa mình đi học cũng tiện hơn, cậu không cần phải đứng đợi xe bus, không cần phải chịu đựng tin tức tố của người khác.
Cậu nói cậu thích chiếc xe màu hồng có rổ ở phía trước, anh liền mua, ngày hôm sau liền chở cậu đến trường, không ngại màu hồng nổi bật.
Điều khiến anh quyết tâm mua xe, là vì khi đi xe công cộng, cậu bị quấy rối. Khi đó anh mới là một đứa nhóc học cấp 2, can đảm đứng ra bảo vệ cậu. Cảm giác kinh tởm khi bị bàn tay lạnh lẽo như làn da con rắn của người đàn ông lạ mặt sờ soạng cánh tay khiến cậu sợ hãi cứng người, rất buồn nôn. Cũng từ đó mà cậu mắc chứng say tàu xe, sợ người lạ tiếp cận.
Lâm Vân Thiên từ nhỏ đã là người hùng số 1 trong lòng cậu.
Không phải bố, mà là anh ấy.
Cứu rỗi cậu, bảo vệ cậu.
Hồ Vân Thư nở nụ cười hiếm hoi trong thời gian này.
Sau cùng thì, kỉ niệm cũng đáng được trân trọng.
Cậu đứng đợi một hồi lâu, đến nổi chân tê nhức, anh vẫn chưa tới.
Đợi càng lâu, cậu càng hi vọng anh mau mau xuất hiện.
Không phải sợ trễ giờ đến trường, là vì sợ anh thất hứa.
Anh chưa từng để cậu đợi lâu thế này.
5 phút, rồi lại 10 phút...
Đến khi kim đồng hồ chỉ vào số 7 trên đồng hồ, Lâm Vân Thiên mới vội vàng đến.
May quá, anh ấy không quên.
Anh áy náy nhìn Hồ Vân Thư trước mặt, xin lỗi ngay: “Xin lỗi để cậu đợi lâu, lên đi kẻo trễ.”
Cậu không lên ngay, mà chỉ hỏi, khó nén run rẩy: “...Thú bông cậu hứa đâu?” Lâm Vân Thiên có mùi của người khác, vậy trước đó, anh đang ở cạnh người nọ sao?
Nói dối một lần sẽ phải dùng nhiều lời nói dối hơn che lấp. Nhưng lúc này cậu lại hi vọng anh nối dối với mình, đừng thành thật gì hết.
“Phải xin lỗi cậu lần nữa, mình vốn định nhờ bạn gái cầm giúp nhưng cô ấy không đồng ý, rổ xe cũng quá nhỏ để chứa. Vừa đưa người yêu đến trường là mình phi thẳng đến đây để đón cậu, chưa kịp...” Anh sốt ruột giải thích, sợ cậu giận mình vì lại nuốt lời.
Lại là bạn gái.
Cậu biết anh đặt người yêu lên trước nhất mà.
Anh chân thành đến độ làm cậu đau.
Biết sao bây giờ, cậu yêu anh như thế.
Hồ Vân Thư đột ngột trèo lên xe, mùi tin tức tố xa lạ càng thêm kích thích tinh thần, bây giờ thì cậu biến thành một người xấu xí hoàn toàn rồi: “Đủ rồi! Mình không muốn nghe thêm một câu nào nữa. Cậu bảo trễ mà, mau đến trường đi!”
Thú bông không có, người hùng của mình cũng thuộc về người khác.
Lâm Vân Thiên, anh có còn là người quan tâm em nhất hay không?
Tia sáng mong đợi chợt lóe qua trong mắt cậu, hệt như ngôi sao băng vụt qua màn trời, không còn sót lại chút vấn vương nào.
Hồ Vân Thư càng đau, lại càng giận.
Giận bản thân đã thất vọng đến nước này mà vẫn còn yêu anh, không thể buông được.
Lâm Vân Thiên bàng hoàng, không nhìn tới vẻ mặt của cậu lúc này làm anh căng thẳng: “Vân Thư, xin đừng giận mình...” Cậu lại nổi nóng với anh lần nữa, cảm giác này thật khó chịu.
Suốt quãng đường còn lại, anh đều nghe lời cậu, không muốn chọc giận cậu thêm nữa.
Không khí giữa họ căng thẳng chưa từng có.
Lại là lỗi của anh sao?
Hay là do cậu vô cớ gây rối?
__________
Đây là lần đến trường không vui vẻ nhất trong đời Hồ Vân Thư. Lúc chia tay Lâm Vân Thiên rõ ưu buồn lại hoang mang, không biết mình lại chọc giận cậu ở đâu.
Cậu cũng không thể thản nhiên thừa nhận mình có tình cảm với người đã có người yêu, cảm thấy ghen tị nên mới...
Những tiết sinh lý về giới tính trên lớp đều là lừa đảo. Cái gì mà O thu hút A, A sẽ nảy sinh dục vọng với O, A và O là một cặp bạn đời hoàn hảo của nhau.
Lừa người.
Tất cả đều không đúng sự thật.
Trần Vi Vũ thấy cậu Omega xinh tươi như hoa lại tiếp tục héo úa, tìm mọi cách để khiến cậu vui lên: “Vân Thư, tụi mình qua phòng thực hành giành ghế trước đi nha!” Tiết hóa học yêu thích của Hồ Vân Thư chắc chắn có thể dời đi lực chú ý của cậu.
Lâm Vân Thiên thì hay rồi, say sưa ôm tình yêu mới, còn bé Omega này thì ôm tương tư anh ta.
“Ừm.” Cậu cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, để tâm trạng thả lỏng một lúc cũng tốt.
Phòng thực hành nằm ở tòa nhà phụ giữa tòa A và tòa O, sân bóng rổ thì nằm ở phía trước tòa A mà cậu vẫn thường hay chạy đến.
Nơi này cũng là nơi Alpha và Omega có thể tiếp cận lẫn nhau, sẽ có một tình yêu học đường tuyệt đẹp.
Lâm Vân Thiên không hề để ý những điều lãng mạn như vầy, căn bản là anh không đem cậu trở thành đối tượng yêu đương.
Đau nhất là khi tâm tư của mình đều viết hết lên trên mặt, trong ánh mắt, người mình thương chỉ xem đó là tình anh em thân thiết.
Hồ Vân Thư mạnh miệng mềm lòng, tự hứa là sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của Lâm Vân Thiên nhưng vẫn thành thật mà đợi anh ở trước cổng nhà.
Đã lâu rồi cậu mới được anh đèo đến trường.
Cậu nhớ lắm.
Nhớ như in khoảng khắc anh dùng những tờ tiền lương đầu tiên mua xe đạp, anh cười hỏi cậu thích mẫu nào, hai đứa mình đi học cũng tiện hơn, cậu không cần phải đứng đợi xe bus, không cần phải chịu đựng tin tức tố của người khác.
Cậu nói cậu thích chiếc xe màu hồng có rổ ở phía trước, anh liền mua, ngày hôm sau liền chở cậu đến trường, không ngại màu hồng nổi bật.
Điều khiến anh quyết tâm mua xe, là vì khi đi xe công cộng, cậu bị quấy rối. Khi đó anh mới là một đứa nhóc học cấp 2, can đảm đứng ra bảo vệ cậu. Cảm giác kinh tởm khi bị bàn tay lạnh lẽo như làn da con rắn của người đàn ông lạ mặt sờ soạng cánh tay khiến cậu sợ hãi cứng người, rất buồn nôn. Cũng từ đó mà cậu mắc chứng say tàu xe, sợ người lạ tiếp cận.
Lâm Vân Thiên từ nhỏ đã là người hùng số 1 trong lòng cậu.
Không phải bố, mà là anh ấy.
Cứu rỗi cậu, bảo vệ cậu.
Hồ Vân Thư nở nụ cười hiếm hoi trong thời gian này.
Sau cùng thì, kỉ niệm cũng đáng được trân trọng.
Cậu đứng đợi một hồi lâu, đến nổi chân tê nhức, anh vẫn chưa tới.
Đợi càng lâu, cậu càng hi vọng anh mau mau xuất hiện.
Không phải sợ trễ giờ đến trường, là vì sợ anh thất hứa.
Anh chưa từng để cậu đợi lâu thế này.
5 phút, rồi lại 10 phút...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến khi kim đồng hồ chỉ vào số 7 trên đồng hồ, Lâm Vân Thiên mới vội vàng đến.
May quá, anh ấy không quên.
Anh áy náy nhìn Hồ Vân Thư trước mặt, xin lỗi ngay: “Xin lỗi để cậu đợi lâu, lên đi kẻo trễ.”
Cậu không lên ngay, mà chỉ hỏi, khó nén run rẩy: “...Thú bông cậu hứa đâu?” Lâm Vân Thiên có mùi của người khác, vậy trước đó, anh đang ở cạnh người nọ sao?
Nói dối một lần sẽ phải dùng nhiều lời nói dối hơn che lấp. Nhưng lúc này cậu lại hi vọng anh nối dối với mình, đừng thành thật gì hết.
“Phải xin lỗi cậu lần nữa, mình vốn định nhờ bạn gái cầm giúp nhưng cô ấy không đồng ý, rổ xe cũng quá nhỏ để chứa. Vừa đưa người yêu đến trường là mình phi thẳng đến đây để đón cậu, chưa kịp...” Anh sốt ruột giải thích, sợ cậu giận mình vì lại nuốt lời.
Lại là bạn gái.
Cậu biết anh đặt người yêu lên trước nhất mà.
Anh chân thành đến độ làm cậu đau.
Biết sao bây giờ, cậu yêu anh như thế.
Hồ Vân Thư đột ngột trèo lên xe, mùi tin tức tố xa lạ càng thêm kích thích tinh thần, bây giờ thì cậu biến thành một người xấu xí hoàn toàn rồi: “Đủ rồi! Mình không muốn nghe thêm một câu nào nữa. Cậu bảo trễ mà, mau đến trường đi!”
Thú bông không có, người hùng của mình cũng thuộc về người khác.
Lâm Vân Thiên, anh có còn là người quan tâm em nhất hay không?
Tia sáng mong đợi chợt lóe qua trong mắt cậu, hệt như ngôi sao băng vụt qua màn trời, không còn sót lại chút vấn vương nào.
Hồ Vân Thư càng đau, lại càng giận.
Giận bản thân đã thất vọng đến nước này mà vẫn còn yêu anh, không thể buông được.
Lâm Vân Thiên bàng hoàng, không nhìn tới vẻ mặt của cậu lúc này làm anh căng thẳng: “Vân Thư, xin đừng giận mình...” Cậu lại nổi nóng với anh lần nữa, cảm giác này thật khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suốt quãng đường còn lại, anh đều nghe lời cậu, không muốn chọc giận cậu thêm nữa.
Không khí giữa họ căng thẳng chưa từng có.
Lại là lỗi của anh sao?
Hay là do cậu vô cớ gây rối?
__________
Đây là lần đến trường không vui vẻ nhất trong đời Hồ Vân Thư. Lúc chia tay Lâm Vân Thiên rõ ưu buồn lại hoang mang, không biết mình lại chọc giận cậu ở đâu.
Cậu cũng không thể thản nhiên thừa nhận mình có tình cảm với người đã có người yêu, cảm thấy ghen tị nên mới...
Những tiết sinh lý về giới tính trên lớp đều là lừa đảo. Cái gì mà O thu hút A, A sẽ nảy sinh dục vọng với O, A và O là một cặp bạn đời hoàn hảo của nhau.
Lừa người.
Tất cả đều không đúng sự thật.
Trần Vi Vũ thấy cậu Omega xinh tươi như hoa lại tiếp tục héo úa, tìm mọi cách để khiến cậu vui lên: “Vân Thư, tụi mình qua phòng thực hành giành ghế trước đi nha!” Tiết hóa học yêu thích của Hồ Vân Thư chắc chắn có thể dời đi lực chú ý của cậu.
Lâm Vân Thiên thì hay rồi, say sưa ôm tình yêu mới, còn bé Omega này thì ôm tương tư anh ta.
“Ừm.” Cậu cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, để tâm trạng thả lỏng một lúc cũng tốt.
Phòng thực hành nằm ở tòa nhà phụ giữa tòa A và tòa O, sân bóng rổ thì nằm ở phía trước tòa A mà cậu vẫn thường hay chạy đến.
Nơi này cũng là nơi Alpha và Omega có thể tiếp cận lẫn nhau, sẽ có một tình yêu học đường tuyệt đẹp.
Lâm Vân Thiên không hề để ý những điều lãng mạn như vầy, căn bản là anh không đem cậu trở thành đối tượng yêu đương.
Đau nhất là khi tâm tư của mình đều viết hết lên trên mặt, trong ánh mắt, người mình thương chỉ xem đó là tình anh em thân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro