Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Đã Xong Rồi
Mai Ngọc Lan
2024-09-19 17:02:17
Lâm Vân Thiên cảm thấy cậu bạn thanh mai dạo này hơi trầm tính, lúc trước cậu cũng trầm tính, nhưng ít nhất cũng sẽ đáp lại anh vài câu.
Chắc là vì anh sắp có bạn gái nên Hồ Vân Thư buồn bực đây mà.
Thật đáng yêu, cậu bạn nhỏ của anh.
Lâm Vân Thiên xoa nhẹ đỉnh đầu Hồ Vân Thư, giọng nói trầm thấp ấm áp: “Dù mình có bạn gái cũng sẽ không bỏ rơi cậu đâu, Vân Thư.”
Tuy là anh sẽ dành nhiều thời gian với bạn gái hơn, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc bạn bè. Bọn họ có thể đi học cùng nhau nếu muốn, cũng có thể dành ra nửa ngày để đi chơi như trước kia.
Cái xoa đầu cũng không đủ để xoa dịu được trái tim nhỏ đã không còn đập dồn dập và mạnh mẽ như đã từng của Hồ Vân Thư.
Cậu đau ở đây, ngay trong lòng, nhưng anh không thấu.
Hồ Vân Thư còn có thể làm gì ngoài chấp nhận cơ chứ?
Lâm Vân Thiên đang cười rất hạnh phúc đấy.
Anh đang vui vẻ, cậu nên chúc mừng và cổ vũ mới phải.
Nhưng cậu nhỏ nhen lắm, không thể làm được đâu.
Bảo cậu ủng hộ anh tỏ tình với người kia, không bằng bắt cậu câm tới hết đời.
Lâm Vân Thiên không nghe cậu đáp lại gì cả, có hơi buồn, không nói gì nữa, đưa Hồ Vân Thư về nhà lần cuối.
Là lần cuối.
Nếu anh tỏ tình thành công, yên sau xe sẽ thuộc về bạn gái anh.
Xe đạp ngừng trước cổng nhà họ Hồ, anh cười nhẹ làm cho không khí bủa vây thêm phần nhẹ nhàng: “...Tạm biệt nha, ngày mai gặp...”
“Thi xong, sau khi thi xong! chúng ta đi chơi nhé, Vân Thư.”
Đi chơi, chỉ hai người!
“Đồ ngốc!” Hồ Vân Thư không đầu không đuôi mắng anh, lập tức chạy ào ào vào trong nhà. Cậu không nói một câu chào nào với anh kể từ hôm đó, khuôn mặt cậu đã đẫm nước mắt, chỉ chậm vài giây thôi. Khuỵu gối trước cửa nhà, cậu nức nở từng tiếng nhỏ như con thú non.
Có ai ngu như cậu không, chỉ một câu “Em thích anh” cũng không dám mở mồm ra nói.
Bây giờ thì đã muộn mất rồi.
Hồ Vân Thư có suy tính của mình chứ, cậu muốn khi mình đủ tuổi sẽ tỏ tình với anh. Hai người cũng có thể làm chuyện thân mật với nhau mà không cần phải chờ đợi lâu.
Chỉ còn có hai năm sáu tháng nữa...
Nhưng Lâm Vân Thiên đã có người mình thích, cậu lên kế hoạch gì đi nữa cũng vô dụng.
Đây có lẽ là ngày cuối cùng cậu phải chịu đựng điều này.
Ở bên ngoài cổng nhà, vẫn chưa về, Lâm Vân Thiên cười tự giễu, chắc cậu đã chán ngáy câu chuyện tình yêu nhảm nhí của anh rồi.
Nhưng làm sao đây, chỉ có Hồ Vân Thư, anh mới dám nói hết suy nghĩ thầm kín của mình ra.
Hồ Vân Thư luôn là tồn tại đặc biệt trong lòng anh, trên cả tình bạn, như anh em trong gia đình, hơn cả ruột thịt.
Vân Thư sẽ ủng hộ anh mà nhỉ?
_________
Lâm Vân Thiên tỏ tình với cô bạn Alpha cùng lớp, thành công rồi!
Chuyện này toàn trường ai cũng biết.
Lâm Vân Thiên dù sao cũng là hot boy A đẹp trai nhất trường, các cô nữ sinh, nam sinh mến mộ cũng không phải số ít.
Ai có thể từ chối tình yêu từ một người như Lâm Vân Thiên cơ chứ, tất nhiên cô bạn Alpha kia cũng vậy. Hai người này vừa xác định quan hệ đã ôm nhau thắm thiết trong lớp, tình yêu mà ai cũng ngưỡng mộ.
Chuyện này lan đến tai Hồ Vân Thư, chỉ làm cậu thêm phần nặng lòng, ủ dột.
Trần Vi Vũ khiếp sợ, một cặp AO hoàn hảo như hình với bóng, còn là thanh mai trúc mã sống cạnh nhà, lại không có tình cảm với nhau sao được?
Sống chung với con chó 2, 3 năm cũng sẽ còn tình cảm, huống chi còn là hai người bình thường, khác giới tính.
Không, cũng có thể vì quá thân nhau rồi nên không thể trở thành người yêu. Cái tốt cái xấu gì của nhau đều biết, chả thể rung động với đối phương được nữa.
Nhưng với người trọng tình trọng cảm như Hồ Vân Thư, tất nhiên sẽ nghĩ khác.
Định mệnh chỉ có một người trong cuộc đời. Cậu chỉ biết thích người mà đã mang lại ấm áp và cho cậu cảm giác an toàn.
Đáng thương.
Hồ Vân Thư ấy.
Nếu Trần Vi Vũ là cậu, cậu ta cũng sẽ lấy nước mắt rửa mặt cả tháng, vì không chỉ đơn giản là thất tình mà còn là mất đi một người bạn vô cùng thân, vô cùng quan trọng.
Ngoài Lâm Vân Thiên ra, Hồ Vân Thư không chủ động làm thân với ai trong lớp, cậu cứ lặng lẽ theo dõi anh, chỉ quan tâm đến anh. Cậu ngồi cạnh cửa sổ cũng là vì mong rằng có thể nhìn thấy anh trên sân bóng rổ ở bên dưới.
Gió lạnh có thổi vào cũng luyến tiếc đóng cửa sổ.
Mối quan hệ vượt mức bạn bè mà cậu hằng mong mỏi sẽ có một ngày bị phá vỡ, đã bị dập nát, chỉ còn sót lại từng mảnh nhỏ kỉ niệm.
Cậu sẽ sống mãi với dòng kí ức của quá khứ, cho đến khi nó mờ nhạt đi.
Hồ Vân Thư cổ họng nghẹn ứ, cười còn xấu hơn khóc.
Sau này, Lâm Vân Thiên sẽ đưa bạn gái đi qua những nơi hai người từng đi, làm chuyện thân mật hơn chỉ những người yêu nhau mới có thể làm, rồi tiếp đến là kết hôn, về chung một nhà...
Còn cậu vẫn chỉ là một người bạn có quan hệ thân thiết mà thôi.
Hết rồi.
Chắc là vì anh sắp có bạn gái nên Hồ Vân Thư buồn bực đây mà.
Thật đáng yêu, cậu bạn nhỏ của anh.
Lâm Vân Thiên xoa nhẹ đỉnh đầu Hồ Vân Thư, giọng nói trầm thấp ấm áp: “Dù mình có bạn gái cũng sẽ không bỏ rơi cậu đâu, Vân Thư.”
Tuy là anh sẽ dành nhiều thời gian với bạn gái hơn, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc bạn bè. Bọn họ có thể đi học cùng nhau nếu muốn, cũng có thể dành ra nửa ngày để đi chơi như trước kia.
Cái xoa đầu cũng không đủ để xoa dịu được trái tim nhỏ đã không còn đập dồn dập và mạnh mẽ như đã từng của Hồ Vân Thư.
Cậu đau ở đây, ngay trong lòng, nhưng anh không thấu.
Hồ Vân Thư còn có thể làm gì ngoài chấp nhận cơ chứ?
Lâm Vân Thiên đang cười rất hạnh phúc đấy.
Anh đang vui vẻ, cậu nên chúc mừng và cổ vũ mới phải.
Nhưng cậu nhỏ nhen lắm, không thể làm được đâu.
Bảo cậu ủng hộ anh tỏ tình với người kia, không bằng bắt cậu câm tới hết đời.
Lâm Vân Thiên không nghe cậu đáp lại gì cả, có hơi buồn, không nói gì nữa, đưa Hồ Vân Thư về nhà lần cuối.
Là lần cuối.
Nếu anh tỏ tình thành công, yên sau xe sẽ thuộc về bạn gái anh.
Xe đạp ngừng trước cổng nhà họ Hồ, anh cười nhẹ làm cho không khí bủa vây thêm phần nhẹ nhàng: “...Tạm biệt nha, ngày mai gặp...”
“Thi xong, sau khi thi xong! chúng ta đi chơi nhé, Vân Thư.”
Đi chơi, chỉ hai người!
“Đồ ngốc!” Hồ Vân Thư không đầu không đuôi mắng anh, lập tức chạy ào ào vào trong nhà. Cậu không nói một câu chào nào với anh kể từ hôm đó, khuôn mặt cậu đã đẫm nước mắt, chỉ chậm vài giây thôi. Khuỵu gối trước cửa nhà, cậu nức nở từng tiếng nhỏ như con thú non.
Có ai ngu như cậu không, chỉ một câu “Em thích anh” cũng không dám mở mồm ra nói.
Bây giờ thì đã muộn mất rồi.
Hồ Vân Thư có suy tính của mình chứ, cậu muốn khi mình đủ tuổi sẽ tỏ tình với anh. Hai người cũng có thể làm chuyện thân mật với nhau mà không cần phải chờ đợi lâu.
Chỉ còn có hai năm sáu tháng nữa...
Nhưng Lâm Vân Thiên đã có người mình thích, cậu lên kế hoạch gì đi nữa cũng vô dụng.
Đây có lẽ là ngày cuối cùng cậu phải chịu đựng điều này.
Ở bên ngoài cổng nhà, vẫn chưa về, Lâm Vân Thiên cười tự giễu, chắc cậu đã chán ngáy câu chuyện tình yêu nhảm nhí của anh rồi.
Nhưng làm sao đây, chỉ có Hồ Vân Thư, anh mới dám nói hết suy nghĩ thầm kín của mình ra.
Hồ Vân Thư luôn là tồn tại đặc biệt trong lòng anh, trên cả tình bạn, như anh em trong gia đình, hơn cả ruột thịt.
Vân Thư sẽ ủng hộ anh mà nhỉ?
_________
Lâm Vân Thiên tỏ tình với cô bạn Alpha cùng lớp, thành công rồi!
Chuyện này toàn trường ai cũng biết.
Lâm Vân Thiên dù sao cũng là hot boy A đẹp trai nhất trường, các cô nữ sinh, nam sinh mến mộ cũng không phải số ít.
Ai có thể từ chối tình yêu từ một người như Lâm Vân Thiên cơ chứ, tất nhiên cô bạn Alpha kia cũng vậy. Hai người này vừa xác định quan hệ đã ôm nhau thắm thiết trong lớp, tình yêu mà ai cũng ngưỡng mộ.
Chuyện này lan đến tai Hồ Vân Thư, chỉ làm cậu thêm phần nặng lòng, ủ dột.
Trần Vi Vũ khiếp sợ, một cặp AO hoàn hảo như hình với bóng, còn là thanh mai trúc mã sống cạnh nhà, lại không có tình cảm với nhau sao được?
Sống chung với con chó 2, 3 năm cũng sẽ còn tình cảm, huống chi còn là hai người bình thường, khác giới tính.
Không, cũng có thể vì quá thân nhau rồi nên không thể trở thành người yêu. Cái tốt cái xấu gì của nhau đều biết, chả thể rung động với đối phương được nữa.
Nhưng với người trọng tình trọng cảm như Hồ Vân Thư, tất nhiên sẽ nghĩ khác.
Định mệnh chỉ có một người trong cuộc đời. Cậu chỉ biết thích người mà đã mang lại ấm áp và cho cậu cảm giác an toàn.
Đáng thương.
Hồ Vân Thư ấy.
Nếu Trần Vi Vũ là cậu, cậu ta cũng sẽ lấy nước mắt rửa mặt cả tháng, vì không chỉ đơn giản là thất tình mà còn là mất đi một người bạn vô cùng thân, vô cùng quan trọng.
Ngoài Lâm Vân Thiên ra, Hồ Vân Thư không chủ động làm thân với ai trong lớp, cậu cứ lặng lẽ theo dõi anh, chỉ quan tâm đến anh. Cậu ngồi cạnh cửa sổ cũng là vì mong rằng có thể nhìn thấy anh trên sân bóng rổ ở bên dưới.
Gió lạnh có thổi vào cũng luyến tiếc đóng cửa sổ.
Mối quan hệ vượt mức bạn bè mà cậu hằng mong mỏi sẽ có một ngày bị phá vỡ, đã bị dập nát, chỉ còn sót lại từng mảnh nhỏ kỉ niệm.
Cậu sẽ sống mãi với dòng kí ức của quá khứ, cho đến khi nó mờ nhạt đi.
Hồ Vân Thư cổ họng nghẹn ứ, cười còn xấu hơn khóc.
Sau này, Lâm Vân Thiên sẽ đưa bạn gái đi qua những nơi hai người từng đi, làm chuyện thân mật hơn chỉ những người yêu nhau mới có thể làm, rồi tiếp đến là kết hôn, về chung một nhà...
Còn cậu vẫn chỉ là một người bạn có quan hệ thân thiết mà thôi.
Hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro