Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Đi Du Lịch

Mai Ngọc Lan

2024-09-19 17:02:17

Sau khi xác định quan hệ yêu đương, cũng không có gì thay đổi nhiều so với lúc ban đầu, hai người bọn họ vẫn dính lấy nhau.

Đi học cùng nhau đi.

Tan học, cùng nhau về.

Lâm Vân Thiên vẫn luôn là người bạn trai tốt, đối xử với Hồ Vân Thư càng tốt.

Anh sẽ đưa cậu đi ăn món cậu thích, dù phải đi xe đến cửa hàng đó mất tận một tiếng rưỡi. Chỉ cần một nụ cười của người yêu, bắt anh đi phương tiện cộng cộng đông người, anh cũng không nhíu mày.

Khi nào anh đủ tuổi, sẽ thi lấy bằng lái xe máy, đưa cậu đi chơi. Anh không muốn cậu cảm thấy ngột ngạt khi đi xe bus.

Buổi nào trời lạnh sẽ mang thêm áo ấm, kì phát tình sắp tới cũng chuẩn bị sẵn thuốc trong cặp. Bữa sáng lẫn bữa trưa, anh sẽ đến nhà cậu, cả hai sẽ cùng nấu rồi giờ nghỉ trưa ăn cùng.

Để ý cậu càng nhiều, Lâm Vân Thiên càng ngày càng thích cậu, mới xa nhau có vài tiếng mà đã thấy nhớ nhung.

Hồ Vân Thư vui vẻ hơn bao giờ hết, dù cậu nghĩ tình cảm này đến một lúc nào đó sẽ không còn thời hạn.

Nhiều lúc cậu cảm thấy khổ sở trong lòng không rõ lý do, cảm giác bất an sau khi tỉnh lại từ bệnh viện vẫn chưa nguôi ngoai. Lâu lâu lại nằm mơ thấy ác mộng, khi tỉnh lại, cái gì cậu cũng không nhớ rõ, nhưng nước mắt làm ướt cả gối.

Dù anh đang ở bên cạnh em, nhưng em lại cảm thấy chua sót, Vân Thiên.



Sau kì thi cuối kì, gia đình hai họ chuẩn bị một chuyến đi du lịch cùng nhau. Ba Lâm Vân Thiên thuê một chiếc xe sáu chỗ, đưa hai đứa nhỏ đi Đà Lạt chơi cho khuây khỏa tinh thần.

Lâm Vân Thiên lúc nào cũng tỏa tin tức tố một cách kì lạ không giống tác phong thường ngày, Hồ Vân Thư bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, đôi khi lại cư xử bất thường. Người thân hai nhà đều lo con trai gặp vấn đề tâm lý gì đó, bàn bạc một hồi thì quyết định đi chơi.

“Vân Thư, mệt mỏi lắm không? Dựa vào vai mình chợp mắt đi. Chúng ta còn phải ngồi xe một đoạn nữa.”

Ngồi ở hàng ghế sau cùng, Lâm Vân Thiên sờ nhẹ khuôn mặt của người yêu, lo lắng cậu bị say xe, vuốt ve bụng mềm của cậu không quá nặng tay: “Ăn kẹo me nhé? Hay cậu muốn dùng quýt?”

Anh muốn hôn cậu lắm, nhưng có phụ huynh ở đây nên phải kiềm chế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hồ Vân Thư rúc vào lòng anh, máy lạnh trong xe mở nhiệt độ có chút thấp làm cậu hơi lạnh một chút thôi: “Quýt đi, cậu lột vỏ cho mình à?”

“Muốn mình đút cậu ăn luôn không?” Anh phì cười, vói tay lấy trái quýt trong túi.

Lúc muốn dùng hai tay để bóc vỏ, anh nhận ra một tay của mình bị cậu nắm chặt lấy.

Đôi tay nắm chặt đan vào nhau, tay nhỏ bao lấy tay lớn, giống như chỉ cần làm như vậy, Lâm Vân Thiên sẽ thuộc về cậu mãi.

Hồ Vân Thư luôn là người chủ động dắt tay anh, nhưng ngại ngùng chưa dám chủ động hôn.

Cậu biết rõ còn cố hỏi: “Lột đi, cậu còn chờ gì nữa?” Cậu sẽ không buông tay ra đâu.

Anh cũng không muốn buông bàn tay mềm mụp như bông của bạn trai nhỏ chỉ vì một quả quýt.

Thấy được một mặt ấu trĩ đã lâu không gặp của cậu, Lâm Vân Thiên vui vẻ nhiều hơn là cảm thấy phiền phức.

“Đừng vội, quýt này ăn lạnh mới ngon.”

Dù hơi khó khăn, nhưng anh vẫn lột xong quả quýt.

Anh thử một múi trước, nếu chua quá thì đổi một quả quýt khác lột vỏ.

Cậu kiên nhẫn ngồi chờ, không hối thúc cũng không quấy phá.

Chỉ khi cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của anh, cậu mới an tâm.

Lâm Vân Thiên bóc đến quả thứ ba, cảm thấy chua chua ngọt ngọt vừa ăn mới đưa đến bên môi cậu, cười nói: “Vân Thư, a đi.”

Nói xong anh mới thấy xấu hổ.

Dù lúc quen bạn gái, anh cũng chưa từng làm chuyện lãng mạn như vậy.

Có thể là vì đều là Alpha với nhau, anh lẫn bạn gái đều có tính cá nhân tự lập tự chủ. Những chuyện thân mật hơn nắm tay hay hôn môi đều không làm.

Hồ Vân Thư ngửa đầu nhìn anh, hé miệng, mặt nóng phừng phừng: “…A.” Cậu cũng xấu hổ không kém anh đâu. ngôn tình hài

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Vân Thiên tim đập dồn dập, nuốt nước miếng.

Anh liếc nhìn đôi môi hồng phớt, nhỏ xinh và có vẻ mềm mại trước mặt, khi hé ra, chiếc lưỡi be bé bên dưới hàm răng trắng, mấy giục anh muốn đưa lưỡi vào bên trong khám phá.

Chắc chắn còn ngọt hơn cả quýt.

Hai người chia nhau ăn một trái quýt mà không nếm rõ mùi vị.

Bàn tay bên dưới vẫn luôn nắm chặt lấy nhau.

Không rời, không buông.

Ngọt thật…

_______

Xe chạy 10 tiếng, trên đường đi có dừng lại nghỉ ngơi vài lần, xuyên qua rừng thông, Đà Lạt đã ở ngay trước mắt.

Ba Lâm Vân Thiên chạy xe đến homestay đã đặt trước đó, hai nhà cùng xuống nghỉ ngơi chỉnh đốn. Ngồi xe cả một ngày dài, dù hào hứng đến đâu cũng có chút ăn không tiêu.

Không khí ở đây còn lạnh hơn ở nhà nhiều, Lâm Vân Thiên khoác thêm cho Hồ Vân Thư một chiếc khăn choàng, mình thì xuống trước, sau đó mới đỡ cậu xuống xe.

“Lạnh không?” Anh hỏi.

Cậu nắm lấy tay anh bước vào trong, thành thật trả lời: “Lạnh.” Mùa hè đến đây còn tốt, hiện tại là mùa đông, gió thổi thôi cũng đã đủ lạnh.

Anh vươn tay ôm eo cậu, bước nhanh vào trong nhà: “Tắm nước nóng rồi đi ngủ, vẫn thấy lạnh quá thì ngày mai ở trong nhà thôi, mình cũng không đi chơi đâu.”

Anh chọn đại một phòng ngủ, kéo cậu vào trong. Đặt cậu ngồi xuống giường, anh vào nhà tắm xả nước ấm vào bồn.

Hồ Vân Thư ngơ ngác một lúc, sau đó đỏ mặt nhận ra.

Cậu và người yêu, sẽ ở cùng một phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Số ký tự: 0