Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Gặp Bạn Gái
Mai Ngọc Lan
2024-09-19 17:02:17
Ngày mốt.
Lâm Vân Thiên từ ban sáng đã đóng gói một hộp quà lớn, mang đến chuộc lỗi với Hồ Vân Thư như đã nói.
Nhưng mà.
Đợi trước cổng nhà cậu một lúc vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, anh lo lắng, tra chìa khóa vào ổ, vào trong xem sao.
Hôm qua trông cậu không ổn một chút nào.
Ở bên cạnh nhau hơn mười năm, dù anh có vô tri vô giác, tình kinh thô như kim cương thì cũng sẽ dần dần cảm thấy không đúng chỗ nào.
“Vân Thư?” Anh tìm từ phòng bếp tìm đến phòng ngủ, chân không ngừng bước.
Cặp sách không thấy, đồng phục cũng không thấy, đôi giày mà cậu mang đi lại cũng không còn nằm trên kệ nữa.
Điều anh bất an đã xảy ra.
Hồ Vân Thư tự mình đến trường, không cần anh đón đưa nữa.
Lâm Vân Thiên cảm thấy lần gây gổ này có hơi căng thẳng, căng thẳng đến độ làm anh không ngừng có dự cảm xấu lẫn buồn bực không vui.
Là anh không đúng khi nuốt lời, hứa sẽ đưa cậu đi chơi nhưng lại quên mất, chỉ cần cậu tha thứ, muốn ngôi sao, muốn ánh trăng, anh cũng sẽ hái xuống cho cậu.
Liệu rằng Vân Thư có còn cần anh nữa hay không?
Anh cảm thấy thật vô vọng, rồi lại bức xúc với cậu.
Ba lần bảy lượt cáu với anh, cậu định sẽ như thế cả đời sao?
_______
Hồ Vân Thư đang cố tình tránh né Lâm Vân Thiên, cậu muốn lẳng lặng suy nghĩ.
Muốn tìm một lối thoát trong chuyện tình không có tương lai này.
Cậu yêu Lâm Vân Thiên, ngày nào cũng tương tư anh.
Phải, cậu hạ tiện lắm.
Yêu không thể nói, chỉ biết phát giận, nổi cơn ghen tuông với anh. Vì anh chiều chuộng mà cậu sinh hư.
Trần Vi Vũ khuyến khích cậu nên bày tỏ tình cảm với anh, để hai người không phải dằn vặt lẫn nhau nữa.
Nhưng không thể, cậu sẽ làm anh bối rối.
Biết rõ anh đã có người yêu còn cố ý tỏ tình, khiến anh khó xử, cậu cũng không vui.
Trần Vi Vũ nhỏ giọng trộm nói với bạn cùng bàn của mình: “Vân Thư, vào học rồi đó, đừng có nằm bò ra mặt bàn nữa.” Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ rất là nghiêm khắc, cô ấy cũng nghiêm cấm học sinh của mình yêu đương sớm. Vậy nên rất nhiều bạn O trong lớp phải trộm yêu.
Hồ Vân Thư uể oải nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.
Qua kì thi, điểm sổ sau khi được chấm xong sẽ phát ra cho học sinh biết rồi lại thu về. Lần này cảm xúc của cậu không ổn định, điểm không cao, sai những câu cơ bản Lâm Vân Thiên đã dạy rất kĩ.
Cậu không còn mặt mũi nào nhìn mặt anh nữa.
“Em Hồ, cho cô biết, tại sao lại có phản ứng bài xích tin tức tố của đối phương?” Cô nghiêm khắc nhìn học sinh ngoan của mình dạo này thành tích trượt xuống.
Hồ Vân Thư chậm chạp nhận ra cô giáo đang hỏi mình, vội vàng đứng dậy: “Thưa cô, là do...”
“Là do không thích mùi của đối phương, mùi của người đó không còn mang lại cảm giác an tâm nữa, và cả tâm lý ám ảnh...”
Cửa sổ hôm nay cũng không đóng, gió lạnh tràn vào bên trong, lạnh lẽo vô vàn.
Hồ Vân Thư vẫn hay nhìn ra bên ngoài, so với các Omega ốm yếu chỉ có thể ngồi trong lớp an tĩnh học tập, các Alpha thì lại được tự do bay nhảy.
Lâm Vân Thiên chắc đang cùng bạn gái có khoảng thời gian hạnh phúc dưới sân...
Có nên đóng nó lại hay không?
Em lạnh rồi.
_______
Tan học.
Hồ Vân Thư đứng ở cổng sau chờ Trần Vi Vũ trực nhật xong rồi về cùng. Mỗi lần về cùng Lâm Vân Thiên, anh sẽ là người đợi cậu, dù dính phải ngày trực nhật của mình, anh vẫn mau chóng hoàn thành thật nhanh trước giờ ra về, để cậu không phải đợi quá lâu.
Vừa bắt đầu, lại thấy nhớ anh.
“Cậu là Hồ Vân Thư?”
Một giọng nữ trầm từ đằng sau chợt xuất hiện, khiến ngày mùa thu mát rượi cũng thêm lạnh.
Nghe có người gọi, cậu đưa mắt nhìn sang: “Đúng vậy, bạn là...?”
Một nữ sinh khá cao, vóc dáng cũng rất tuyệt, khoác lên mình bộ đồng phục như những người khác nhưng lại có khí thế áp đảo của loài cao cấp, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp kiều diễm.
Là nữ Alpha mạnh mẽ.
Trái ngược với cậu, hoàn toàn.
Đôi mắt Hồ Vân Thư tối sầm lại, hình mẫu lý tưởng của Lâm Vân Thiên hiện đang đứng trước mặt cậu.
Cậu không hề nhớ rằng mình từng có tiếp xúc với người như thế.
Cô nữ sinh thẳng thừng nói: “Cậu có thể thôi làm phiền bạn trai người khác được không?”
Gì cơ?
Hồ Vân Thư ngây ngẩn.
Cậu làm phiền Lâm Vân Thiên ư?
“Tôi là Hà Y Bình, người yêu của Vân Thiên.”
Quả nhiên, cậu cũng đoán vậy.
Nhưng mà...
“Cậu nói làm phiền, tôi không hiểu ý của cậu...?” Từ lúc anh có người yêu, cậu tự biết khó mà lui, có nhớ anh bao nhiêu cậu cũng không dám gọi, một câu tin nhắn cũng không dám soạn. Hôm trước là anh chủ động đến tìm, cậu không hề có ý định chen chân, làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác.
Lâm Vân Thiên đã cảm thấy cậu rất phiền hay sao?
Hà Y Bình không có ý định nghe cậu giải thích nhiều lời: “Tôi biết cậu cũng thích Vân Thiên, và tôi luôn sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ bỏ tôi, yêu đương với một Omega có thể sinh con đẻ cái như cậu...”
Hồ Vân Thư run nhẹ.
Những điều này, không đúng một chút nào.
Lâm Vân Thiên từ ban sáng đã đóng gói một hộp quà lớn, mang đến chuộc lỗi với Hồ Vân Thư như đã nói.
Nhưng mà.
Đợi trước cổng nhà cậu một lúc vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, anh lo lắng, tra chìa khóa vào ổ, vào trong xem sao.
Hôm qua trông cậu không ổn một chút nào.
Ở bên cạnh nhau hơn mười năm, dù anh có vô tri vô giác, tình kinh thô như kim cương thì cũng sẽ dần dần cảm thấy không đúng chỗ nào.
“Vân Thư?” Anh tìm từ phòng bếp tìm đến phòng ngủ, chân không ngừng bước.
Cặp sách không thấy, đồng phục cũng không thấy, đôi giày mà cậu mang đi lại cũng không còn nằm trên kệ nữa.
Điều anh bất an đã xảy ra.
Hồ Vân Thư tự mình đến trường, không cần anh đón đưa nữa.
Lâm Vân Thiên cảm thấy lần gây gổ này có hơi căng thẳng, căng thẳng đến độ làm anh không ngừng có dự cảm xấu lẫn buồn bực không vui.
Là anh không đúng khi nuốt lời, hứa sẽ đưa cậu đi chơi nhưng lại quên mất, chỉ cần cậu tha thứ, muốn ngôi sao, muốn ánh trăng, anh cũng sẽ hái xuống cho cậu.
Liệu rằng Vân Thư có còn cần anh nữa hay không?
Anh cảm thấy thật vô vọng, rồi lại bức xúc với cậu.
Ba lần bảy lượt cáu với anh, cậu định sẽ như thế cả đời sao?
_______
Hồ Vân Thư đang cố tình tránh né Lâm Vân Thiên, cậu muốn lẳng lặng suy nghĩ.
Muốn tìm một lối thoát trong chuyện tình không có tương lai này.
Cậu yêu Lâm Vân Thiên, ngày nào cũng tương tư anh.
Phải, cậu hạ tiện lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yêu không thể nói, chỉ biết phát giận, nổi cơn ghen tuông với anh. Vì anh chiều chuộng mà cậu sinh hư.
Trần Vi Vũ khuyến khích cậu nên bày tỏ tình cảm với anh, để hai người không phải dằn vặt lẫn nhau nữa.
Nhưng không thể, cậu sẽ làm anh bối rối.
Biết rõ anh đã có người yêu còn cố ý tỏ tình, khiến anh khó xử, cậu cũng không vui.
Trần Vi Vũ nhỏ giọng trộm nói với bạn cùng bàn của mình: “Vân Thư, vào học rồi đó, đừng có nằm bò ra mặt bàn nữa.” Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ rất là nghiêm khắc, cô ấy cũng nghiêm cấm học sinh của mình yêu đương sớm. Vậy nên rất nhiều bạn O trong lớp phải trộm yêu.
Hồ Vân Thư uể oải nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.
Qua kì thi, điểm sổ sau khi được chấm xong sẽ phát ra cho học sinh biết rồi lại thu về. Lần này cảm xúc của cậu không ổn định, điểm không cao, sai những câu cơ bản Lâm Vân Thiên đã dạy rất kĩ.
Cậu không còn mặt mũi nào nhìn mặt anh nữa.
“Em Hồ, cho cô biết, tại sao lại có phản ứng bài xích tin tức tố của đối phương?” Cô nghiêm khắc nhìn học sinh ngoan của mình dạo này thành tích trượt xuống.
Hồ Vân Thư chậm chạp nhận ra cô giáo đang hỏi mình, vội vàng đứng dậy: “Thưa cô, là do...”
“Là do không thích mùi của đối phương, mùi của người đó không còn mang lại cảm giác an tâm nữa, và cả tâm lý ám ảnh...”
Cửa sổ hôm nay cũng không đóng, gió lạnh tràn vào bên trong, lạnh lẽo vô vàn.
Hồ Vân Thư vẫn hay nhìn ra bên ngoài, so với các Omega ốm yếu chỉ có thể ngồi trong lớp an tĩnh học tập, các Alpha thì lại được tự do bay nhảy.
Lâm Vân Thiên chắc đang cùng bạn gái có khoảng thời gian hạnh phúc dưới sân...
Có nên đóng nó lại hay không?
Em lạnh rồi.
_______
Tan học.
Hồ Vân Thư đứng ở cổng sau chờ Trần Vi Vũ trực nhật xong rồi về cùng. Mỗi lần về cùng Lâm Vân Thiên, anh sẽ là người đợi cậu, dù dính phải ngày trực nhật của mình, anh vẫn mau chóng hoàn thành thật nhanh trước giờ ra về, để cậu không phải đợi quá lâu.
Vừa bắt đầu, lại thấy nhớ anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu là Hồ Vân Thư?”
Một giọng nữ trầm từ đằng sau chợt xuất hiện, khiến ngày mùa thu mát rượi cũng thêm lạnh.
Nghe có người gọi, cậu đưa mắt nhìn sang: “Đúng vậy, bạn là...?”
Một nữ sinh khá cao, vóc dáng cũng rất tuyệt, khoác lên mình bộ đồng phục như những người khác nhưng lại có khí thế áp đảo của loài cao cấp, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp kiều diễm.
Là nữ Alpha mạnh mẽ.
Trái ngược với cậu, hoàn toàn.
Đôi mắt Hồ Vân Thư tối sầm lại, hình mẫu lý tưởng của Lâm Vân Thiên hiện đang đứng trước mặt cậu.
Cậu không hề nhớ rằng mình từng có tiếp xúc với người như thế.
Cô nữ sinh thẳng thừng nói: “Cậu có thể thôi làm phiền bạn trai người khác được không?”
Gì cơ?
Hồ Vân Thư ngây ngẩn.
Cậu làm phiền Lâm Vân Thiên ư?
“Tôi là Hà Y Bình, người yêu của Vân Thiên.”
Quả nhiên, cậu cũng đoán vậy.
Nhưng mà...
“Cậu nói làm phiền, tôi không hiểu ý của cậu...?” Từ lúc anh có người yêu, cậu tự biết khó mà lui, có nhớ anh bao nhiêu cậu cũng không dám gọi, một câu tin nhắn cũng không dám soạn. Hôm trước là anh chủ động đến tìm, cậu không hề có ý định chen chân, làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác.
Lâm Vân Thiên đã cảm thấy cậu rất phiền hay sao?
Hà Y Bình không có ý định nghe cậu giải thích nhiều lời: “Tôi biết cậu cũng thích Vân Thiên, và tôi luôn sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ bỏ tôi, yêu đương với một Omega có thể sinh con đẻ cái như cậu...”
Hồ Vân Thư run nhẹ.
Những điều này, không đúng một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro