Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Phát Hiện
Mai Ngọc Lan
2024-09-19 17:02:17
Lâm Vân Thiên sau hôm đó không còn xuất hiện trước mặt và không biết đối diện với Hồ Vân Thư như thế nào sau khi đã biết tình cảm của cậu dành cho mình.
Anh không thể nào tỏ ra tự nhiên như bình thường trước mặt cậu được nữa.
Hình ảnh bạn thân dùng đồ vật thuộc về mình để tự an ủi, lấp đầy tâm trí anh lúc này.
Anh luôn cho rằng Hồ Vân Thư là người ngoan ngoãn hiểu chuyện và rụt rè, nhưng tối hôm đó...Vân Thư, bạo hơn anh nghĩ.
Tuy nhìn chằm chằm vào thân thể người khác là không nên, nhưng khi đó anh không dời mắt đi được.
Bối rối với nhiều suy nghĩ đan chéo vào nhau, vẫn chưa thể tỏ rõ thái độ với cậu, Lâm Vân Thiên lựa chọn im lặng lãng tránh một thời gian.
Dù gì bây giờ cậu cũng không còn nhớ anh nữa.
Không hiểu sao, nghĩ đến việc Hồ Vân Thư sẽ quên mình mãi mãi, anh lại khó chịu.
Rất khó chịu.
Còn hơn cả việc cãi nhau với bạn gái.
...
Ngày hôm sau mơ màng tỉnh lại, Hồ Vân Thư nhận ra hiện trạng trong phòng, ngại ngùng vội vàng thu dọn tàn cục cùng mang quần áo đi giặt sạch, phơi lên.
May mà hôm nay là chủ nhật, cậu có dậy muộn cũng không sợ trễ học.
Cuối tuần này bố mẹ cậu lại không về nhà, cho nên cậu không sợ bị phát hiện khi làm chuyện xấu.
Hôm nay cũng là một ngày lý tưởng để vào bếp nấu ăn.
Hồ Vân Thư tuy dậy muộn nhưng đã bỏ quên thói quen ăn sáng, cậu chuẩn bị ra ngoài mua một ít đồ về nấu, ăn vào hôm nay luôn.
Vào ngày nghỉ, Lâm Vân Thiên chỉ khi nào không có hẹn với bạn bè chơi bóng mới đến nhà cậu ngồi chơi một lúc rồi về, cậu không nghĩ anh sẽ đến tìm mình làm gì.
Khóa cửa cẩn thận, nhét chìa khóa vào túi áo, danh sách vật phẩm cần phải mua đã cầm theo, cậu đi đến siêu thị gần nhà nhất.
Cậu chỉ là không thích tiếp xúc với người lạ, chứ không có tự cô lập mình với xã hội.
Hai tháng kí ức đã mất đi, nhưng thói quen khi đó vẫn còn.
Cậu đi ra ngoài một mình hay từ trường về nhà, đều không phải ngày một ngày hai, cũng không tự hỏi tại sao Lâm Vân Thiên lại không đi cùng mình nữa.
Hồ Vân Thư lên danh sách làm những món cơm trưa đóng hộp đều là những món anh thích ăn.
Đầu tiên là mua một hộp đựng cơm mới, cái cũ vẫn còn nhưng dùng đồ mới so ra vẫn tốt hơn.
Dạo vài vòng, mua được kha khá vật mình muốn mua, cậu chậm rì rì đẩy đến quầy thanh toán.
Xếp hàng ở phía trước là các bạn nữ sinh học cùng trường, dù cậu không cố ý nghe nhưng vẫn lọt vào tai.
“Lâm Vân Thiên và bạn gái của anh ấy...”
“cãi nhau to lắm, không biết xảy ra chuyện gì...”
“Con nhỏ đó đúng chảnh, khinh thường Omega bọn mình...”
“Tiếc cho anh Vân Thiên...”
Bạn gái?
Bọn họ đang nói gì vậy?
Chắc là trùng tên thôi.
Cậu còn chưa tỏ tình mà...
Hồ Vân Thư siết chặt ví tiền, bàn tay run nhè nhẹ, vẻ mặt như muốn khóc.
Hi vọng không phải.
__________
Mấy ngày sau.
Tin tức tố của Trần Vi Vũ đã ổn định, không còn tiết mùi ra nữa, Hồ Vân Thư cũng không còn gọi cậu ta là “Vân Thiên” nữa.
Nhưng cậu lại mắc phải vấn đề, không có mùi tin tức tố, cậu không thể nhận ra đâu là Lâm Vân Thiên. Giống như có làn sương, che lại khuôn mặt anh ấy, không cho cậu nhìn.
Uể oải hơn nữa là, cậu không biết tin anh có bạn gái là thật là giả.
“Vi Vũ, cậu nói mình nghe, Vân Thiên có bạn gái rồi ư?” Cậu hỏi thẳng cậu bạn.
Trần Vi Vũ ậm ờ gãi đầu, hàm hồ trả lời: “...Chịu á, bên khu A khá xa, mình cũng không rõ bọn họ đồn cái gì.”
Cậu ta nhanh chóng chuyển qua đề tài: “Mà này, mình đang chờ hộp cơm tình yêu của Vân Thư mỏi mòn luôn á, khi nào mới có thể ăn được nha?”
Nhắc tới chuyện này, Hồ Vân Thư ngại ngùng cúi đầu: “Vẫn chưa được ngon cho lắm, vài hôm nữa sẽ mang cho cậu nếm thử.”
Nấu ăn mà cậu tưởng chừng như đơn giản ấy, thật ra không hề đơn giản chút nào, thế mà Lâm Vân Thiên không những nấu cơm ngon, làm đồ ngọt cũng khá tốt.
Trần Vi Vũ vô tình nhìn thấy đôi tay mảnh dẻ, đầu ngón tay dán băng cá nhân do không cẩn thận bị bỏng, sơ ý cắt vào tay bị cậu bạn cố tình che dấu, mặc áo khoác dài để che lại, rất là hâm mộ Lâm Vân Thiên.
Kiếm đâu ra một bé Omega vừa yêu vừa ngoan như vầy nữa? Omega bây giờ toàn là những người hung dữ không dễ chọc không đấy.
“Được nhe, mình chờ!”
Cậu ta cảm thấy Lâm Vân Thiên không xứng với cậu nữa: “Đúng rồi Vân Thư, chủ nhật này có một cuộc hẹn nhóm, cậu đi chung với mình cho vui nha?”
Hẹn hò nhóm thực chất là cuộc gặp gỡ xem mắt, giữa một nhóm Omega độc thân và đám Alpha FA, mục đích là để tìm kiếm tình yêu đích thực của đời mình, yêu đương sớm.
Hồ Vân Thư tưởng là đi chơi bình thường với bạn bè, gật đầu: “Oke.” Những lúc phiền muộn thì nên đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa, Lâm Vân Thiên đã từng nói vậy.
“Mình rủ Vân Thiên đi chơi chung được không?” Cậu có thể dùng cái cớ này để nhắn tin cho anh ấy.
Trần Vi Vũ bĩu môi, không thể từ chối ánh mắt chờ mong của cậu: “Chắc cũng được.”
Để cậu ta xem, Lâm Vân Thiên có còn bình tĩnh không khi thấy Hồ Vân Thư qua lại với Alpha khác ngay trước mặt mình.
Anh không thể nào tỏ ra tự nhiên như bình thường trước mặt cậu được nữa.
Hình ảnh bạn thân dùng đồ vật thuộc về mình để tự an ủi, lấp đầy tâm trí anh lúc này.
Anh luôn cho rằng Hồ Vân Thư là người ngoan ngoãn hiểu chuyện và rụt rè, nhưng tối hôm đó...Vân Thư, bạo hơn anh nghĩ.
Tuy nhìn chằm chằm vào thân thể người khác là không nên, nhưng khi đó anh không dời mắt đi được.
Bối rối với nhiều suy nghĩ đan chéo vào nhau, vẫn chưa thể tỏ rõ thái độ với cậu, Lâm Vân Thiên lựa chọn im lặng lãng tránh một thời gian.
Dù gì bây giờ cậu cũng không còn nhớ anh nữa.
Không hiểu sao, nghĩ đến việc Hồ Vân Thư sẽ quên mình mãi mãi, anh lại khó chịu.
Rất khó chịu.
Còn hơn cả việc cãi nhau với bạn gái.
...
Ngày hôm sau mơ màng tỉnh lại, Hồ Vân Thư nhận ra hiện trạng trong phòng, ngại ngùng vội vàng thu dọn tàn cục cùng mang quần áo đi giặt sạch, phơi lên.
May mà hôm nay là chủ nhật, cậu có dậy muộn cũng không sợ trễ học.
Cuối tuần này bố mẹ cậu lại không về nhà, cho nên cậu không sợ bị phát hiện khi làm chuyện xấu.
Hôm nay cũng là một ngày lý tưởng để vào bếp nấu ăn.
Hồ Vân Thư tuy dậy muộn nhưng đã bỏ quên thói quen ăn sáng, cậu chuẩn bị ra ngoài mua một ít đồ về nấu, ăn vào hôm nay luôn.
Vào ngày nghỉ, Lâm Vân Thiên chỉ khi nào không có hẹn với bạn bè chơi bóng mới đến nhà cậu ngồi chơi một lúc rồi về, cậu không nghĩ anh sẽ đến tìm mình làm gì.
Khóa cửa cẩn thận, nhét chìa khóa vào túi áo, danh sách vật phẩm cần phải mua đã cầm theo, cậu đi đến siêu thị gần nhà nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu chỉ là không thích tiếp xúc với người lạ, chứ không có tự cô lập mình với xã hội.
Hai tháng kí ức đã mất đi, nhưng thói quen khi đó vẫn còn.
Cậu đi ra ngoài một mình hay từ trường về nhà, đều không phải ngày một ngày hai, cũng không tự hỏi tại sao Lâm Vân Thiên lại không đi cùng mình nữa.
Hồ Vân Thư lên danh sách làm những món cơm trưa đóng hộp đều là những món anh thích ăn.
Đầu tiên là mua một hộp đựng cơm mới, cái cũ vẫn còn nhưng dùng đồ mới so ra vẫn tốt hơn.
Dạo vài vòng, mua được kha khá vật mình muốn mua, cậu chậm rì rì đẩy đến quầy thanh toán.
Xếp hàng ở phía trước là các bạn nữ sinh học cùng trường, dù cậu không cố ý nghe nhưng vẫn lọt vào tai.
“Lâm Vân Thiên và bạn gái của anh ấy...”
“cãi nhau to lắm, không biết xảy ra chuyện gì...”
“Con nhỏ đó đúng chảnh, khinh thường Omega bọn mình...”
“Tiếc cho anh Vân Thiên...”
Bạn gái?
Bọn họ đang nói gì vậy?
Chắc là trùng tên thôi.
Cậu còn chưa tỏ tình mà...
Hồ Vân Thư siết chặt ví tiền, bàn tay run nhè nhẹ, vẻ mặt như muốn khóc.
Hi vọng không phải.
__________
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày sau.
Tin tức tố của Trần Vi Vũ đã ổn định, không còn tiết mùi ra nữa, Hồ Vân Thư cũng không còn gọi cậu ta là “Vân Thiên” nữa.
Nhưng cậu lại mắc phải vấn đề, không có mùi tin tức tố, cậu không thể nhận ra đâu là Lâm Vân Thiên. Giống như có làn sương, che lại khuôn mặt anh ấy, không cho cậu nhìn.
Uể oải hơn nữa là, cậu không biết tin anh có bạn gái là thật là giả.
“Vi Vũ, cậu nói mình nghe, Vân Thiên có bạn gái rồi ư?” Cậu hỏi thẳng cậu bạn.
Trần Vi Vũ ậm ờ gãi đầu, hàm hồ trả lời: “...Chịu á, bên khu A khá xa, mình cũng không rõ bọn họ đồn cái gì.”
Cậu ta nhanh chóng chuyển qua đề tài: “Mà này, mình đang chờ hộp cơm tình yêu của Vân Thư mỏi mòn luôn á, khi nào mới có thể ăn được nha?”
Nhắc tới chuyện này, Hồ Vân Thư ngại ngùng cúi đầu: “Vẫn chưa được ngon cho lắm, vài hôm nữa sẽ mang cho cậu nếm thử.”
Nấu ăn mà cậu tưởng chừng như đơn giản ấy, thật ra không hề đơn giản chút nào, thế mà Lâm Vân Thiên không những nấu cơm ngon, làm đồ ngọt cũng khá tốt.
Trần Vi Vũ vô tình nhìn thấy đôi tay mảnh dẻ, đầu ngón tay dán băng cá nhân do không cẩn thận bị bỏng, sơ ý cắt vào tay bị cậu bạn cố tình che dấu, mặc áo khoác dài để che lại, rất là hâm mộ Lâm Vân Thiên.
Kiếm đâu ra một bé Omega vừa yêu vừa ngoan như vầy nữa? Omega bây giờ toàn là những người hung dữ không dễ chọc không đấy.
“Được nhe, mình chờ!”
Cậu ta cảm thấy Lâm Vân Thiên không xứng với cậu nữa: “Đúng rồi Vân Thư, chủ nhật này có một cuộc hẹn nhóm, cậu đi chung với mình cho vui nha?”
Hẹn hò nhóm thực chất là cuộc gặp gỡ xem mắt, giữa một nhóm Omega độc thân và đám Alpha FA, mục đích là để tìm kiếm tình yêu đích thực của đời mình, yêu đương sớm.
Hồ Vân Thư tưởng là đi chơi bình thường với bạn bè, gật đầu: “Oke.” Những lúc phiền muộn thì nên đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa, Lâm Vân Thiên đã từng nói vậy.
“Mình rủ Vân Thiên đi chơi chung được không?” Cậu có thể dùng cái cớ này để nhắn tin cho anh ấy.
Trần Vi Vũ bĩu môi, không thể từ chối ánh mắt chờ mong của cậu: “Chắc cũng được.”
Để cậu ta xem, Lâm Vân Thiên có còn bình tĩnh không khi thấy Hồ Vân Thư qua lại với Alpha khác ngay trước mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro