Bí mật dưới mồ...
2024-12-04 11:29:08
Mặt trời lên lưng lửng, không quá chói chang.
Trên du thuyền lúc này, ngoài mấy người dọn dẹp ra thì chỉ còn Yến Vũ và Lý Lạc ở trong phòng.
Hắn vẫn nhớ đến việc mà mình sai đàn em làm hôm qua, là trông chừng gã cha nuôi của cô. Chỉ là đối với chuyện đó, sự cám dỗ mà cô mang lại lớn hơn nhiều. Nằm được một lúc, Lý Lạc liền bị nắng lọt từ khe cửa bên ngoài làm cho giật mình. Cô ngước lên, nheo nheo mắt nhìn Yến Vũ.
"Anh không bận gì à? Sao vẫn còn ở đây?"
Hắn cong môi, ý cười dâng lên khóe mắt.
"Chúng ta còn chưa mặc quần áo vào, không thể đi được!"
Lý Lạc nghe xong thì tỉnh ngủ tức thì, từ từ giở chăn lên xem sau đó đỏ mặt.
Quả nhiên cả hai vẫn chưa mặc quần áo vào.
Dọn dẹp tàn cuộc trên giường mất hơn 10 phút, thay áo quần chỉn chu lại gần nửa tiếng đồng hồ.
Lúc cả hai rời khỏi du thuyền, trên cổ đều lưu lại vết yêu của đối phương. Vu Kỳ đã lái xe đến đợi sẵn, vừa phát hiện ra đã ngây người rồi vội cúi đầu.
"Ông chủ!"
Yến Vũ biết cậu là người khô khan, rất ngại mấy chuyện chăn gối này nên cũng có phần khó xử lẫn buồn cười.
Hắn ho một tiếng, bảo cậu lái xe đưa Lý Lạc về Thần Doanh
Thấy hắn không đi cùng, cô liền quay sang hỏi.
"Anh không về?"
"Ớ Hoa Thanh vừa gọi đến cần anh giải quyết một chút việc, anh phải qua bên đó."
Thường ngày mang theo bản tính lạnh lùng lại có chút sắc bén, nhưng nay không hiểu sao cô lại muốn nũng nịu mong Yến Vũ đừng đi. Hắn bước tới gần hơn một chút, hôn lên trán của cô rồi vỗ về.
"Anh đã bảo Vu Kỳ cho người chuẩn bị một khu tập bắn súng ở Thần Doanh cho em. Hi vọng em sẽ thích!"
Lý Lạc nghe thấy thế liền tròn xoe mắt mà nhìn.
"Thật sao?"
Yến Vũ gật đầu, đẩy nhẹ người cô về phía thân tín.
"Được rồi! Mau về đi!"
Sau khi xe của Vu Kỳ vừa lái đi, nụ cười ôn nhu trên mặt của Yến Vũ liền biến mất. Hắn quay người đi ngược hướng, đến chỗ đàn em đã đậu xe đợi sẵn để đến Hoa Thanh.
Hắn đến thẳng chỗ mật thất, đến gần chỗ của Hoa Mi đang trong chừng người đàn ông kia rồi hỏi.
"Ông ta thế nào?"
"Chỉ là chút chiêu trò đe dọa chúng ta thôi, không chết được."
Nói xong, cô ta chợt để mắt đến vết yêu trên cổ của Yến Vũ, có vài giây cả kinh rồi giả vờ ngây ngốc hỏi.
"Cổ của ông chủ..."
Hắn giật mình đưa tay sờ vài vị trí trên cổ mình, không trả lời Hoa Mi mà đi thẳng vào trong lồng sắt.
Cha nuôi của Lý Lạc đang nằm ở trên giường, đang mê man sau khi bị Hoa Mi ép nôn hết thuốc ngủ ra bên ngoài.
Ông ta không chấp nhận bị Yến Vũ dày vò, không muốn ở nơi này ngày ngày như địa ngục. Hoặc là chết đi, mang theo những bí mật về thân thế của Lý Lạc cùng xuống mồ
Đi đến gần, Yến Vũ nhìn ông ta rồi khom lưng xuống, ánh mắt lạnh lẽo đay nghiến.
"Muốn chết à? Còn có chuyện dễ dàng như vậy sao?"
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, ông ta ngoài việc muốn chết ra còn có ý định đưa hắn đi cùng.
Ẩn sau lớp chăn mỏng, ông ta bỗng nhiên vùng ra rồi thật nhanh mà ghim một mảnh sắt nhọn vào hông của Yến Vũ.
"Ha..."
Hắn vốn không lường trước được chuyện này. Mảnh sắt ghim vào rồi nhanh chóng rút ra, cảm giác đau nhói tức thì khiến hắn không đứng vững.
Hoa Mi nhận ra có gì đó không đúng, lúc bước vào trong thì hốt hoảng kêu lên.
"Ông chủ!!!"
Yến Vũ một tay ôm chặt lấy miệng vết thương trên bụng, một tay lật chăn ra rồi siết cổ ông ta. Vẻ mặt của hắn lúc này vừa đau đớn xen lẫn hung hãn.
"Nếu ông muốn chết tới như vậy, thì Yến Vũ tôi sẽ toại nguyện cho ông."
Nhìn sắc mặt của hắn, ông ta dù bị bóp cổ vẫn run lên một tràn cười điên dại mà không nói gì.
Người như hắn, đứng trước một bí mật mà nói vốn dĩ không quan trọng. Dẫu sao thì hắn chưa từng mong Lý Lạc sẽ gặp lại người thân của mình, dù họ còn sống hay đã chết đi nữa. Hắn không muốn cô bị chi phối, không muốn cô chia sẻ trái tim mình cho bất kỳ ai ngoài hắn.
Yến Vũ buông tay, máu từ vết thương nhỏ giọt trên sàn nhà khiến sắc mặt của hắn dần tái nhợt. Hắn cũng bật cười, tràn cười này của hắn khiến ông ta ngây người đến mở to mắt.
Hắn cười cái thá gì?
Lẽ nào hắn không cần đến ông ta nữa, thật sự muốn loại bỏ ông ta?
"Muốn uy hiếp tôi sao? Ha! Cái mạng quèn này của ông, vẫn chưa đủ giá trị đâu. Bí mật mà ông muốn đem ra đùa giỡn với Yến Vũ này, cứ để dành mà xuống dưới kể cho Diêm vương nghe đi!"
Ông ta nhìn hắn bật cười, nỗi hoang mang và lo sợ liền ập tới, không trở tay kịp.
Yến Vũ quay người, chỗ vết thương chảy nhiều máu khiến hắn có hơi choáng váng. Hắn nhìn Hoa Mi, ánh mắt không hề tỏ ra yếu thế mà vẫn vô cùng uy lực mà ra lệnh.
"Giải quyết sạch sẽ chỗ này đi!"
"Dạ! Thưa ông chủ!"
Cha nuôi của Lý Lạc nghe xong mới biết mình đã sai rồi, đã hối hận rồi. Ông ta cứ nghĩ mình đã đủ hóa điên, đủ bản lĩnh, nhưng nào ngờ Yến Vũ còn điên cuồng hơn cả như thế.
Nếu như bây giờ Lý Lạc đã muốn ở bên cạnh hắn, vậy thì hắn cũng chẳng cần tìm người thân của cô để làm gì.
Người thân duy nhất của cô trên đời này, chỉ có mỗi mình Yến Vũ hắn mà thôi.
Ông ta nhìn Hoa Mi đang đi đến gần mình rồi lại nhìn bóng lưng của hắn, hối hận muốn nói ra chút manh mối để mong hắn tha mạng.
"Mày không thể... Mày không thể giết tao! Cha của Lý Lạc chính là..."
Một dao ghim vào lồng ngực, Hoa Mi dứt khoát ra tay khiến ông ta nằm cứng đờ trên giường. Hai mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, ông ta cố gắng thều thào nhưng chỉ nói thêm được vài chữ.
"Sợi dây... chuyền..."
Yến Vũ hơi nghiêng đầu, dường như hắn nghe được câu nói đứt quãng cuối cùng đó.
Một sợi dây chuyển? Có nghĩa là gì đây?
Là tín vật cha ruột của Lý Lạc trao cho cô trước khi vứt bỏ cô với gã cha nuôi này?
Hắn nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì trước mặt đã sầm tối, đầu óc quay cuồng rồi ngã xuống ngất đi.
Trên du thuyền lúc này, ngoài mấy người dọn dẹp ra thì chỉ còn Yến Vũ và Lý Lạc ở trong phòng.
Hắn vẫn nhớ đến việc mà mình sai đàn em làm hôm qua, là trông chừng gã cha nuôi của cô. Chỉ là đối với chuyện đó, sự cám dỗ mà cô mang lại lớn hơn nhiều. Nằm được một lúc, Lý Lạc liền bị nắng lọt từ khe cửa bên ngoài làm cho giật mình. Cô ngước lên, nheo nheo mắt nhìn Yến Vũ.
"Anh không bận gì à? Sao vẫn còn ở đây?"
Hắn cong môi, ý cười dâng lên khóe mắt.
"Chúng ta còn chưa mặc quần áo vào, không thể đi được!"
Lý Lạc nghe xong thì tỉnh ngủ tức thì, từ từ giở chăn lên xem sau đó đỏ mặt.
Quả nhiên cả hai vẫn chưa mặc quần áo vào.
Dọn dẹp tàn cuộc trên giường mất hơn 10 phút, thay áo quần chỉn chu lại gần nửa tiếng đồng hồ.
Lúc cả hai rời khỏi du thuyền, trên cổ đều lưu lại vết yêu của đối phương. Vu Kỳ đã lái xe đến đợi sẵn, vừa phát hiện ra đã ngây người rồi vội cúi đầu.
"Ông chủ!"
Yến Vũ biết cậu là người khô khan, rất ngại mấy chuyện chăn gối này nên cũng có phần khó xử lẫn buồn cười.
Hắn ho một tiếng, bảo cậu lái xe đưa Lý Lạc về Thần Doanh
Thấy hắn không đi cùng, cô liền quay sang hỏi.
"Anh không về?"
"Ớ Hoa Thanh vừa gọi đến cần anh giải quyết một chút việc, anh phải qua bên đó."
Thường ngày mang theo bản tính lạnh lùng lại có chút sắc bén, nhưng nay không hiểu sao cô lại muốn nũng nịu mong Yến Vũ đừng đi. Hắn bước tới gần hơn một chút, hôn lên trán của cô rồi vỗ về.
"Anh đã bảo Vu Kỳ cho người chuẩn bị một khu tập bắn súng ở Thần Doanh cho em. Hi vọng em sẽ thích!"
Lý Lạc nghe thấy thế liền tròn xoe mắt mà nhìn.
"Thật sao?"
Yến Vũ gật đầu, đẩy nhẹ người cô về phía thân tín.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi! Mau về đi!"
Sau khi xe của Vu Kỳ vừa lái đi, nụ cười ôn nhu trên mặt của Yến Vũ liền biến mất. Hắn quay người đi ngược hướng, đến chỗ đàn em đã đậu xe đợi sẵn để đến Hoa Thanh.
Hắn đến thẳng chỗ mật thất, đến gần chỗ của Hoa Mi đang trong chừng người đàn ông kia rồi hỏi.
"Ông ta thế nào?"
"Chỉ là chút chiêu trò đe dọa chúng ta thôi, không chết được."
Nói xong, cô ta chợt để mắt đến vết yêu trên cổ của Yến Vũ, có vài giây cả kinh rồi giả vờ ngây ngốc hỏi.
"Cổ của ông chủ..."
Hắn giật mình đưa tay sờ vài vị trí trên cổ mình, không trả lời Hoa Mi mà đi thẳng vào trong lồng sắt.
Cha nuôi của Lý Lạc đang nằm ở trên giường, đang mê man sau khi bị Hoa Mi ép nôn hết thuốc ngủ ra bên ngoài.
Ông ta không chấp nhận bị Yến Vũ dày vò, không muốn ở nơi này ngày ngày như địa ngục. Hoặc là chết đi, mang theo những bí mật về thân thế của Lý Lạc cùng xuống mồ
Đi đến gần, Yến Vũ nhìn ông ta rồi khom lưng xuống, ánh mắt lạnh lẽo đay nghiến.
"Muốn chết à? Còn có chuyện dễ dàng như vậy sao?"
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, ông ta ngoài việc muốn chết ra còn có ý định đưa hắn đi cùng.
Ẩn sau lớp chăn mỏng, ông ta bỗng nhiên vùng ra rồi thật nhanh mà ghim một mảnh sắt nhọn vào hông của Yến Vũ.
"Ha..."
Hắn vốn không lường trước được chuyện này. Mảnh sắt ghim vào rồi nhanh chóng rút ra, cảm giác đau nhói tức thì khiến hắn không đứng vững.
Hoa Mi nhận ra có gì đó không đúng, lúc bước vào trong thì hốt hoảng kêu lên.
"Ông chủ!!!"
Yến Vũ một tay ôm chặt lấy miệng vết thương trên bụng, một tay lật chăn ra rồi siết cổ ông ta. Vẻ mặt của hắn lúc này vừa đau đớn xen lẫn hung hãn.
"Nếu ông muốn chết tới như vậy, thì Yến Vũ tôi sẽ toại nguyện cho ông."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn sắc mặt của hắn, ông ta dù bị bóp cổ vẫn run lên một tràn cười điên dại mà không nói gì.
Người như hắn, đứng trước một bí mật mà nói vốn dĩ không quan trọng. Dẫu sao thì hắn chưa từng mong Lý Lạc sẽ gặp lại người thân của mình, dù họ còn sống hay đã chết đi nữa. Hắn không muốn cô bị chi phối, không muốn cô chia sẻ trái tim mình cho bất kỳ ai ngoài hắn.
Yến Vũ buông tay, máu từ vết thương nhỏ giọt trên sàn nhà khiến sắc mặt của hắn dần tái nhợt. Hắn cũng bật cười, tràn cười này của hắn khiến ông ta ngây người đến mở to mắt.
Hắn cười cái thá gì?
Lẽ nào hắn không cần đến ông ta nữa, thật sự muốn loại bỏ ông ta?
"Muốn uy hiếp tôi sao? Ha! Cái mạng quèn này của ông, vẫn chưa đủ giá trị đâu. Bí mật mà ông muốn đem ra đùa giỡn với Yến Vũ này, cứ để dành mà xuống dưới kể cho Diêm vương nghe đi!"
Ông ta nhìn hắn bật cười, nỗi hoang mang và lo sợ liền ập tới, không trở tay kịp.
Yến Vũ quay người, chỗ vết thương chảy nhiều máu khiến hắn có hơi choáng váng. Hắn nhìn Hoa Mi, ánh mắt không hề tỏ ra yếu thế mà vẫn vô cùng uy lực mà ra lệnh.
"Giải quyết sạch sẽ chỗ này đi!"
"Dạ! Thưa ông chủ!"
Cha nuôi của Lý Lạc nghe xong mới biết mình đã sai rồi, đã hối hận rồi. Ông ta cứ nghĩ mình đã đủ hóa điên, đủ bản lĩnh, nhưng nào ngờ Yến Vũ còn điên cuồng hơn cả như thế.
Nếu như bây giờ Lý Lạc đã muốn ở bên cạnh hắn, vậy thì hắn cũng chẳng cần tìm người thân của cô để làm gì.
Người thân duy nhất của cô trên đời này, chỉ có mỗi mình Yến Vũ hắn mà thôi.
Ông ta nhìn Hoa Mi đang đi đến gần mình rồi lại nhìn bóng lưng của hắn, hối hận muốn nói ra chút manh mối để mong hắn tha mạng.
"Mày không thể... Mày không thể giết tao! Cha của Lý Lạc chính là..."
Một dao ghim vào lồng ngực, Hoa Mi dứt khoát ra tay khiến ông ta nằm cứng đờ trên giường. Hai mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, ông ta cố gắng thều thào nhưng chỉ nói thêm được vài chữ.
"Sợi dây... chuyền..."
Yến Vũ hơi nghiêng đầu, dường như hắn nghe được câu nói đứt quãng cuối cùng đó.
Một sợi dây chuyển? Có nghĩa là gì đây?
Là tín vật cha ruột của Lý Lạc trao cho cô trước khi vứt bỏ cô với gã cha nuôi này?
Hắn nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì trước mặt đã sầm tối, đầu óc quay cuồng rồi ngã xuống ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro