Tuỳ Em Làm Loạn

Đêm Tình ()

2024-12-04 11:29:08

Lý Lạc dường như đã bị men rượu khống chế hoàn toàn, cùng với tình yêu mà cô dành cho Yến Vũ khiến cô mất kiểm soát bản thân.

Bên ngoài du thuyền có trăng, lơ lửng rọi chút ánh sáng nhàn nhạt vào gian phòng.

Cô mò mẫm tìm cúc áo của hắn, gấp gáp cởi ra.

"Yến Vũ!"

"Yến Vũ!"

Tiếng gọi nỉ non này của cô thật sự khiến hắn không tài nào chịu nổi, bên dưới đã cương cứng lên.

"Lạc Lạc! Em muốn làm gì?"

Yến Vũ khàn giọng hỏi, trong giọng nói đã chứa đầy dục vọng, tràn ra khóe mắt mà nhìn cô.

Cô không nói gì, tay chỉ liên tục sờ soạng cởi áo của hắn rồi lại tiếp tục hôn. Dục vọng đè nén của hắn dâng trào tới cực hạn rồi bùng nố. Bàn tay thon dài chạm lên đường cong tuyệt đẹp.

Hắn xoa nắn ngực của Lý Lạc, thật sự muốn ngay lúc này xé toạc váy dạ hội ra.

Đầu óc cô quay cuồng, chỉ thấy rằng cơ thể mình có chút thoải mái lẫn vui sướng. Ngửa cổ ra sau, mái tóc dài của cô bung xoã dưới ánh trăng tựa như thác nước óng ả.

"Lạc Lạc! Anh yêu em!"

Giọng của Yến Vũ như một loại vũ khí phun thuốc mê cực mạnh, vừa nghe đã xiêu lòng, vừa nghe đã bùng cháy.

Áo quần trên người nhanh chóng được cởi bỏ, hắn cũng đã loay hoay khá lâu mới cởi được váy mà cô đang mặc.

Hai cơ thể trần trụi chạm vào nhau, da thịt như bị thiêu đốt bởi sức nóng của người đối diện.

Lý Lạc hoàn toàn bị sự dịu dàng của Yến Vũ mê hoặc, liên tục hôn lên môi hắn, mặc cho hắn đang nâng niu từng nơi trên cơ thể của mình.

Đến khi bàn tay nhẹ nhàng trượt xuống vùng đất bí mật, cẩn thận từng đầu ngón tay chạm vào.

Cô khẽ run, nỉ non.

"A..."

"Lạc Lạc! Nói anh nghe! Có phải rất muốn anh không?"

Lý Lạc mơ hồ, ôm chặt lấy cổ hắn, cảm nhận nơi tư mật của mình đang được khách lạ ghé thăm. Cô nhắm mắt gật đầu, cắn lên vành tai của Yến Vũ.

"Em muốn anh! Yến Vũ!"

"Em rat muon anh!"

Hắn cầm tay còn lại của cô, vội vàng đặt lên cự vật của mình, muốn cô vuốt ve nó. Ngón tay nhỏ của cô vừa chạm, hắn liền không chịu được sự tê dại mà rít lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Lạc ngã lưng xuống giường, chăn nệm bên dưới thân của cô hỗn độn, dần ướt át.

Hạ thân cọ vào nhau, rồi dần như hòa làm một.

"U... Ha..."

Yến Vũ khó khăn đi vào. Bên trong hang động chật hẹp và ẩm ướt khiến hắn vừa khổ sở vừa sung sướng. Cảm giác này vô cùng khó tả, lâng lâng đến tận chín tầng mây.

Hắn đi chuyển chậm rãi mà mồ hôi nhễ nhại, vừa ẩn nhẫn vừa muốn nuốt chửng người dưới thân mình.

Khoái cảm bên trong ập đến liên tục khiến cả người Lý Lạc chao đảo. Cô bấu víu chăn mền, sau đó bám lên người

cua han.

"Ha... U... U.."

"Lạc Lạc! Của em ướt hết rồi!"

Hắn bế xốc người cô lên, sau đó từ từ đứng dậy.

Tư thế này khiến cả cự vật của hắn đi sâu vào bên trong cô, từng nhịp từng nhịp rất chân thật và rõ ràng.

"Ha... Yến Vũ! A... Á.."

Đêm dài cuồng nhiệt.

Cơn say lẫn đê mê trong người khiến Lý Lạc không tỉnh táo nổi. Khi thì nức nở trong lòng Yến Vũ, xin hắn mau dừng lại. Khi thì quấn chặt lấy hắn, nỉ non bên tai hắn, muốn cùng hắn quyện vào nhau.

Bóng trăng dần mờ ảo sau áng mây, trong gian phòng trên du thuyền vẫn nóng hừng hực.

"Lạc Lạc ngoan! Xoay người lại! Ha..."

Yến Vũ ôm lấy eo của Lý Lạc rồi bắt cô xoay lưng về phía mình.

Hắn tiến vào từ "cửa sau". Dù đã qua một trận hoan ái kịch liệt nhưng nơi tư mật của cô vẫn còn chưa thoải mái, siết lấy cự vật của hắn, bao bọc ẩm ướt.

"A... Thả lỏng một chút! Anh không chịu được!"

"Hư... A... Yến Vũ! Sướng... Em... Sướng..."

Những lời này của cô càng khiến dục vọng cả hai lên cao tột đỉnh

Thúc mạnh một đợt cao trào, cả người Yến Vũ run lên rồi ôm lấy Lý Lạc từ sau lưng. Hắn không chịu nổi sự phấn khích và sung sướng trong người, ôm chặt cô hơn để kiềm hãm cơn thở dốc.

"Ha..."

Cửa số được đóng lại cấn thận và nhẹ nhàng, rèm cũng được kéo kín.

Yến Vũ ngồi tựa lưng vào thành giường, cầm áo sơ mi choàng lên không cài cúc. Hắn muốn mở đèn, nhưng lại sợ cô gái nhỏ nép vào người mình thức giấc nên thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đồng hồ điện thoại hiện lên đã là 2 giờ sáng.

Hắn không ngủ được.

Sau khi ngồi một chút, hắn lại nằm xuống nhìn Lý Lạc say ngủ.

Hắn mỉm cười. Một nụ cười rất dịu dàng, rất ôn nhu. Một nụ cười mà đáng lẽ ra, trước đây nó nên tồn tại trên môi hắn nhiều hơn thế.

Cô trở mình một cái, vòng eo nhỏ hơi đau nên liền nheo mắt, giọng như muỗi kêu.

"Yến Vũ!"

Đưa tay ra mò mẫm, Lý Lạc sờ được gương mặt của hắn, sau đó ôm hắn thật chặt. Ý thức mơ hồ, một chút lâng lâng ùa về khiến cô nhớ ra chuyện mình vừa làm cùng hắn.

Nhưng cô không bất ngờ, không hoảng hốt, mà hạnh phúc đón nhận.

"Anh làm em thức sao?"

"Không có."

Yến Vũ hôn lên tóc của cô, tay luồng vào trong lớp chăn ấm rồi đặt ở nơi vòng ba căng mịn. Lúc say là như thế, nhưng giờ tỉnh táo vài phần khiến cô liền ngại ngùng ra mặt.

"Anh... Anh làm gì?"

Hắn cười, cưng chiều véo một cái rồi cúi đầu xuống tìm ánh mắt của cô trong màn đêm.

"Là em dụ dỗ anh trước, còn hỏi anh muốn làm gì à?"

"Em say cho nên..."

"Cho nên không muốn chịu trách nhiệm với anh?"

Lý Lạc xấu hổ không thể tả, vùi sát mặt mình vào lồng ngực nóng hôi hổi của hắn, mặc cho tay hắn vẫn đang nghịch ngợm.

Thấy cô không nói gì, Yến Vũ liền tiếp tục nổi thú tính mà đá chăn. Hắn xoay người nằm trên, cọ cự vật của mình lên nơi tư mật của Lý Lạc.

Cơ thể cô lập tức nóng bừng bừng.

"Anh... Đã trễ rồi..."

"Lúc nãy là em say nên đòi làm anh. Còn bây giờ là anh muốn làm em. Lạc Lạc! Chúng ta hoà!"

"Ha.. ปc."

Cả hai lại một lần nữa chìm vào bể dục vọng, cùng nhau nức nở, cùng nhau thăng hoa.

Lý Lạc sau khi tỉnh khỏi men rượu mới dần nhớ ra khi say mình đã gan dạ thế nào. Nhưng có hối hận cũng muộn rồi. Cô đang ở dưới thân của Yến Vũ, mặc cho hắn liên tục đẩy đưa, chỉ biết nức nở rên lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tuỳ Em Làm Loạn

Số ký tự: 0