Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ
Đánh giá:
10.0
/10 từ 1 lượt
Đọc truyện Full Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ trọn bộ dịch chuẩn nhất - DocTruyen.Pro. Truyện Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ là một truyện mới được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online. Truyện đưa bạn đọc đến một khía cạnh mới của cuộc sống, nơi tồn tại oan trái có, hạnh phúc có và cả những đớn đau, giày vò. Cuộc sống vốn luôn là như vậy, luôn có những bất công nhưng có cũng ít nhiều an ủi. Truyện đô thị này như một quyển nhật kí đa màu sắc đa chiều được gửi đến bạn đọc.
Mười hai tuổi, cả hai đã từng có duyên gặp gỡ. Hành hạ nàng như nô lệ nhưng thật ra lại là dang rộng tay bảo vệ nàng. Nàng lại phản bội hắn bỏ đi không lời từ biệt.
Mười sáu tuổi gặp lại nàng đã không còn trong trắng như trước, nằm dưới hạ thân của cha hắn để mà chịu sĩ nhục dày vò. Hắn không nhận ra nàng, nhưng nàng nhận ra đôi mắt sâu như vực thẳm đoạ đày kia. Nghe nói hắn bị điên, điên kể từ bốn năm về trước. Nhưng nàng không bao giờ tin điều đó, bởi vì người điên sao lại biết đau đớn, buồn khổ.
Là nàng nợ hắn, là gia đình hắn nợ nàng. Hai người oan oan tương báo, dây dưa với nhau biết đến bao giờ mới kết thúc.
Đôi khi, chết đi cũng chính là giải thoát, chỉ có cái chết mới khiến họ không còn bị đau khổ của thế gian giày vò. Tuyết càng lúc càng rơi nhiều, không gian trắng xoá một màu. Máu từ vết thương trào ra đỏ thắm trên nền tuyết, sự sống đang rời bỏ nàng. Cái chết tuy rất đáng sợ, nhưng cũng rất hạnh phúc. Nàng nắm chặt tay hắn, để mặc cho tuyết rơi phủ kín trên hai người, để cho tuyết che lấp đi muôn ngàn thương nhớ, đau khổ, tình thù.
Rốt cuộc là nặng nợ, nặng duyên hay nặng tình, mời bạn đón đọc truyện để tìm ra được câu trả lời và cái kết thực cho truyện.
Mười hai tuổi, cả hai đã từng có duyên gặp gỡ. Hành hạ nàng như nô lệ nhưng thật ra lại là dang rộng tay bảo vệ nàng. Nàng lại phản bội hắn bỏ đi không lời từ biệt.
Mười sáu tuổi gặp lại nàng đã không còn trong trắng như trước, nằm dưới hạ thân của cha hắn để mà chịu sĩ nhục dày vò. Hắn không nhận ra nàng, nhưng nàng nhận ra đôi mắt sâu như vực thẳm đoạ đày kia. Nghe nói hắn bị điên, điên kể từ bốn năm về trước. Nhưng nàng không bao giờ tin điều đó, bởi vì người điên sao lại biết đau đớn, buồn khổ.
Là nàng nợ hắn, là gia đình hắn nợ nàng. Hai người oan oan tương báo, dây dưa với nhau biết đến bao giờ mới kết thúc.
Đôi khi, chết đi cũng chính là giải thoát, chỉ có cái chết mới khiến họ không còn bị đau khổ của thế gian giày vò. Tuyết càng lúc càng rơi nhiều, không gian trắng xoá một màu. Máu từ vết thương trào ra đỏ thắm trên nền tuyết, sự sống đang rời bỏ nàng. Cái chết tuy rất đáng sợ, nhưng cũng rất hạnh phúc. Nàng nắm chặt tay hắn, để mặc cho tuyết rơi phủ kín trên hai người, để cho tuyết che lấp đi muôn ngàn thương nhớ, đau khổ, tình thù.
Rốt cuộc là nặng nợ, nặng duyên hay nặng tình, mời bạn đón đọc truyện để tìm ra được câu trả lời và cái kết thực cho truyện.