0
Đang dịch/sáng tác
2024-11-06 16:22:04
Tuyết Phủ Trường An
Đánh giá:
10.0
/10 từ 4 lượt
Đọc truyện Tuyết Phủ Trường An ra chương mới nhất Chương 6, 7, 8 - DocTruyen.Pro. Editor: Gracie Văn án: 1. Tiểu thư phủ tướng quân Khương Quỳ, tự là Tiểu Mãn, ban ngày giả vờ là mỹ nhân ốm yếu trong phủ, đêm đến lại tung hoành giang hồ, đại sát tứ phương. Cho đến ngày ấy, một tờ hôn thư xuất hiện, nàng được hứa gả cho vị thái tử bệnh tật, thế yếu của Đông cung, Tạ Vô Dạng. Đêm tân hôn, khoảnh khắc phu quân vừa vén khăn voan đỏ lên, nàng giơ trường kiếm chĩa vào hắn, khẽ cười: “Dám chạm vào ta, ngài chết chắc.” Chàng thiếu niên phu quân chỉ nhắm mắt nằm yên: “Mặc phu nhân xử trí.” Nàng không nhận ra, giữa những sợi tóc lộn xộn, vành tai chàng hơi ửng đỏ. 2. Đông Cung thái tử Tạ Khang, tự là Vô Dạng, ai ai cũng đồn chàng là một thái tử ốm yếu bệnh tật, khó lòng sống qua quan lễ. Nhưng ít ai biết rằng, chàng còn là người trung gian thần bí trong giang hồ, đến vô ảnh đi vô tung. Lại càng không ai hay, người trong lòng chàng là một vị nữ hiệp danh chấn giang hồ. Hôm sau ngày đại hôn, tiểu thái giám đến mách lẻo với hắn, nói thái tử phi nửa đêm nhảy ra tường cung, đến một hiệu sách ở Đông Giác Lâu để lén gặp người nào đó. Tạ ‘người nào đó’ chỉ phất tay, hơi hơi mỉm cười. Đêm ấy, trong hiệu sách ở Đông Giác Lâu, vị người trung gian nổi danh trong giang hồ kia, cách một tấm bình phong bằng trúc, chống cằm, thật cẩn thận mà hỏi nữ hiệp đối diện: “Ngươi cảm thấy… Tạ Khang, là người như thế nào?” 3. Khương Quỳ chưa bao giờ nghĩ tới, vị phu quân tay trói gà không chặt kia của nàng, có một ngày sẽ băng qua thiên quân vạn mã, tiến về phía nàng. Chàng bế cả người đầy máu của nàng lên, nắm lấy trường thương của nàng, đứng thẳng tắp giữa rừng đao mưa kiếm. Sau đó ghé sát vào tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, là ta.” Là chàng. Nàng mơ màng mà nghĩ. Người gặp ta ở Khúc Giang là chàng, người cười ta ở hiệu sách là chàng, người cùng ta uống rượu hợp cẩn là chàng, người ôm ta trong gió tuyết cũng là chàng. Giữa ba ngàn thế giới vô biên, người vì ta mà đến, hóa ra là chàng, vẫn luôn là chàng. Tiểu kịch trường: Trong buổi đi săn mùa xuân, thái tử tung mình lên ngựa, giương cung lắp tên. “Ngài còn biết bắn cung?” Thái tử phi vô cùng kinh ngạc, “Nói thử xem, ngài còn biết những gì mà ta chưa hay?” Thái tử bình tĩnh nhìn nàng, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta còn biết cái này.” Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thái tử bất ngờ ôm ngang eo thái tử phi, rồi cứ thế bế nàng đi thẳng vào trong doanh trướng. Rèm buông xuống, chàng cười khẽ nói: “Cái ta biết này, phu nhân có muốn thử chút hay không?”