Chương 1
2024-10-25 15:15:02
Cuối tháng ba, tại thôn Lý Gia ở Vân Châu. Sân nhà Tần lão hán bị thôn dân Lý Gia tám năm tụm ba vây kín xem náo nhiệt.
Tần Ngũ Nha dập đầu với Tần lão hán và Lâm thị ba cái rất mạnh, cái trán không tính là mềm mịn đập liên tục xuống nền đất bùn vàng đầy những hạt đá thô ráp, máu dính bùn đất bẩn thỉu, khiến những người ở đây nhìn thấy mà giật mình.
“Ngũ nha đầu à, con đang làm gì thế hả?”
Lâm thị muốn đi lên kéo Tần Ngũ Nha, nhưng lại bị Tần lão hán lườm một cái phải rút về.
Đôi tay già nua của Lâm thị bụm mặt lại, nước mắt lại bất giác chảy ra khỏi kẽ ngón tay, thân thể run rẩy, nhưng vẫn không nói được một lời cầu xin.
“Ta nói này Ngũ nha đầu, trước mặt bao người như vậy, muội làm dáng vẻ máu me be bét như thế là muốn ai nhìn chứ, năm nay muội đã mười lăm tuổi, đã đến tuổi phải lập gia đình rồi.”
“Đại ca muội tốt bụng tìm cho muội một gia đình tốt, muội chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn làm loạn nữa chứ! Chẳng lẽ muốn ở nhà cả đời sao?”
Đứng bên cạnh Lâm thị là một người phụ nữ có dáng người đầy đặn, bụng hơi hơi nhô lên, nàng ta nhếch môi, trong mắt hiện lên một chút tàn khốc, không vui nói.
“Đúng là tạo nghiệt! Con im miệng đi, Ngũ nha đầu đã như vậy rồi mà sao các con còn muốn ép nó chứ, sẽ bị trời đánh đấy, nó là muội muội ruột của các con mà!”
Nghe con dâu mình nói vậy, Lâm thị tức giận đến mức gần như không thể đứng vững nổi, vịn vào cánh cửa mà khóc thảm thiết.
Vừa nghe thấy Lâm thị nói câu này, người phụ nữ vừa mới lên tiếng cũng không vui, sắc mặt tối sầm lại, nói: “Nương đang nói gì vậy, con đầu có ép nó, con và đại ca nó đâu có điểm nào là không suy nghĩ cho nó chứ.”
“Chúng con đã mất bao nhiêu công sức và có ý tốt mới tìm được cho nó một gia đình trong sạch như vậy, sao lại là không tốt ạ? Hôm nay bà con làng xóm đều ở đây, mọi người đều tới đây nghe xem nhà kia có làm sao, con trêu ai chọc ai hả.”
Nói xong, nàng ta còn vươn một tay đỡ cái bụng còn chưa nhô lên của mình, một tay che mặt cứ thế khóc lóc la lối: “Trong bụng con còn đang mang cháu trai Tần gia các người đấy, ngày nào cũng bận rộn trong ngoài, hầu hạ cha mẹ chồng rồi còn phải chăm sóc con trẻ trong nhà, mệt đến nỗi không đứng thẳng được lưng nhưng chẳng vớt được chút lợi ích nào, sao giờ lại còn bị Tần gia các người chê ghét thế! ôi, ôi! Cái số của ta tại sao lại khổ sở như vậy! Ông trời đánh ta đi, chứ cứ thế này thì làm sao sống nối.”
“Đại tẩu, tẩu còn dám nói là hầu hạ cha mẹ chồng à? Mẹ chồng không hầu hạ tẩu đã tốt lắm rồi, cái gì mà mệt mỏi đến mức không thắng nổi lưng chứ, ta thấy tẩu ăn quá nhiều, mập quá nên không thẳng lưng nổi thì có.”
Người vừa nói là một phụ nữ trẻ tuổi, khuôn mặt khá thanh tú, dáng người yểu điệu thướt tha, đẹp hơn Vương thị mấy phần, đây là con dâu thứ hai của Tần gia - Trương thị.
Trong lúc nói chuyện, Trường thị liếc Vương thị đang làm ra vẻ, cố ý che miệng cười trộm, khiến dân chúng thôn Lý Gia đang xem náo nhiệt đều cười phá lên.
Thấy Vương thị ỷ vào trong bụng mình có một “cục thịt” mà cứ ở lì trong nhà cả ngày, không làm việc gì, chỉ biết giày vò người khác, con dâu thứ hai Trường thị lập tức giận không chỗ trút, ai biết cái thai là nam hay nữ chứ?
Không biết xấu hổ cứ luôn miệng nói trong bụng mình là cháu trai của Tần gia, có khi lại sinh ra một con nhóc chỉ nuôi tốn tiền, lại còn vừa lười biếng và béo ú giống Vương Đại Hoa nữa chứ.
Chẳng trách mọi người đều cười nhạo, con dâu cả Tần gia này vốn có tiếng là lười biếng ở thôn Lý Gia, khi còn chưa gả chồng đã không chịu làm việc, cả ngày cứ như bà chủ đi chơi khắp làng trên xóm dưới, gây chuyện thị phi. Sau khi gả cho con trai cả Tần gia cũng không hề biết tem tém lại, chẳng làm việc nhà bao giờ, việc đồng áng cũng không thèm liếc mắt một cái, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn ngon, chiếm lợi của người khác.
Từ sau khi Vương thì có thai là lại càng quá đáng, chỉ hận không thể bắt mẹ chồng mình quỳ gối hầu hạ bên giường mình mới bỏ qua, đây là chuyện mà mọi người trong thôn Lý Gia đều biết. Thế mà giờ lại còn khóc lóc kể lể mình hiếu kính cha mẹ chồng, ngày nào cũng mệt mỏi không thắng nổi lưng, nàng ta tưởng mọi người đều là kẻ ngốc à?
Tần Ngũ Nha dập đầu với Tần lão hán và Lâm thị ba cái rất mạnh, cái trán không tính là mềm mịn đập liên tục xuống nền đất bùn vàng đầy những hạt đá thô ráp, máu dính bùn đất bẩn thỉu, khiến những người ở đây nhìn thấy mà giật mình.
“Ngũ nha đầu à, con đang làm gì thế hả?”
Lâm thị muốn đi lên kéo Tần Ngũ Nha, nhưng lại bị Tần lão hán lườm một cái phải rút về.
Đôi tay già nua của Lâm thị bụm mặt lại, nước mắt lại bất giác chảy ra khỏi kẽ ngón tay, thân thể run rẩy, nhưng vẫn không nói được một lời cầu xin.
“Ta nói này Ngũ nha đầu, trước mặt bao người như vậy, muội làm dáng vẻ máu me be bét như thế là muốn ai nhìn chứ, năm nay muội đã mười lăm tuổi, đã đến tuổi phải lập gia đình rồi.”
“Đại ca muội tốt bụng tìm cho muội một gia đình tốt, muội chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn làm loạn nữa chứ! Chẳng lẽ muốn ở nhà cả đời sao?”
Đứng bên cạnh Lâm thị là một người phụ nữ có dáng người đầy đặn, bụng hơi hơi nhô lên, nàng ta nhếch môi, trong mắt hiện lên một chút tàn khốc, không vui nói.
“Đúng là tạo nghiệt! Con im miệng đi, Ngũ nha đầu đã như vậy rồi mà sao các con còn muốn ép nó chứ, sẽ bị trời đánh đấy, nó là muội muội ruột của các con mà!”
Nghe con dâu mình nói vậy, Lâm thị tức giận đến mức gần như không thể đứng vững nổi, vịn vào cánh cửa mà khóc thảm thiết.
Vừa nghe thấy Lâm thị nói câu này, người phụ nữ vừa mới lên tiếng cũng không vui, sắc mặt tối sầm lại, nói: “Nương đang nói gì vậy, con đầu có ép nó, con và đại ca nó đâu có điểm nào là không suy nghĩ cho nó chứ.”
“Chúng con đã mất bao nhiêu công sức và có ý tốt mới tìm được cho nó một gia đình trong sạch như vậy, sao lại là không tốt ạ? Hôm nay bà con làng xóm đều ở đây, mọi người đều tới đây nghe xem nhà kia có làm sao, con trêu ai chọc ai hả.”
Nói xong, nàng ta còn vươn một tay đỡ cái bụng còn chưa nhô lên của mình, một tay che mặt cứ thế khóc lóc la lối: “Trong bụng con còn đang mang cháu trai Tần gia các người đấy, ngày nào cũng bận rộn trong ngoài, hầu hạ cha mẹ chồng rồi còn phải chăm sóc con trẻ trong nhà, mệt đến nỗi không đứng thẳng được lưng nhưng chẳng vớt được chút lợi ích nào, sao giờ lại còn bị Tần gia các người chê ghét thế! ôi, ôi! Cái số của ta tại sao lại khổ sở như vậy! Ông trời đánh ta đi, chứ cứ thế này thì làm sao sống nối.”
“Đại tẩu, tẩu còn dám nói là hầu hạ cha mẹ chồng à? Mẹ chồng không hầu hạ tẩu đã tốt lắm rồi, cái gì mà mệt mỏi đến mức không thắng nổi lưng chứ, ta thấy tẩu ăn quá nhiều, mập quá nên không thẳng lưng nổi thì có.”
Người vừa nói là một phụ nữ trẻ tuổi, khuôn mặt khá thanh tú, dáng người yểu điệu thướt tha, đẹp hơn Vương thị mấy phần, đây là con dâu thứ hai của Tần gia - Trương thị.
Trong lúc nói chuyện, Trường thị liếc Vương thị đang làm ra vẻ, cố ý che miệng cười trộm, khiến dân chúng thôn Lý Gia đang xem náo nhiệt đều cười phá lên.
Thấy Vương thị ỷ vào trong bụng mình có một “cục thịt” mà cứ ở lì trong nhà cả ngày, không làm việc gì, chỉ biết giày vò người khác, con dâu thứ hai Trường thị lập tức giận không chỗ trút, ai biết cái thai là nam hay nữ chứ?
Không biết xấu hổ cứ luôn miệng nói trong bụng mình là cháu trai của Tần gia, có khi lại sinh ra một con nhóc chỉ nuôi tốn tiền, lại còn vừa lười biếng và béo ú giống Vương Đại Hoa nữa chứ.
Chẳng trách mọi người đều cười nhạo, con dâu cả Tần gia này vốn có tiếng là lười biếng ở thôn Lý Gia, khi còn chưa gả chồng đã không chịu làm việc, cả ngày cứ như bà chủ đi chơi khắp làng trên xóm dưới, gây chuyện thị phi. Sau khi gả cho con trai cả Tần gia cũng không hề biết tem tém lại, chẳng làm việc nhà bao giờ, việc đồng áng cũng không thèm liếc mắt một cái, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn ngon, chiếm lợi của người khác.
Từ sau khi Vương thì có thai là lại càng quá đáng, chỉ hận không thể bắt mẹ chồng mình quỳ gối hầu hạ bên giường mình mới bỏ qua, đây là chuyện mà mọi người trong thôn Lý Gia đều biết. Thế mà giờ lại còn khóc lóc kể lể mình hiếu kính cha mẹ chồng, ngày nào cũng mệt mỏi không thắng nổi lưng, nàng ta tưởng mọi người đều là kẻ ngốc à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro