Chương 50
2024-10-25 15:15:02
Ngũ Nha thấy dáng vẻ đó của Tần lão hán thì trong lòng cười lạnh, loại người này quả nhiên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, cả đời chỉ có thể la hét với mấy đứa con gái nhu nhược và bà vợ yếu ớt như cái bánh bao mềm của mình, tỏ ra uy phong lẫm liệt, nhưng nếu gặp phải ai cứng rắn thì chẳng phải cũng sợ hay sao. Tần Ngũ Nha không khách sáo nói thêm một câu: “Cha à, chuyện đã tới nước này thì đánh cược một lần đi, dù sao cha cũng không thiệt thòi gì, không bằng đồng ý với yêu cầu của con. Nếu con có thể kiếm được mười lượng thì ai nấy đều vui cả, nếu con không làm được thì cha lại gả con cho Liễu Thanh Sơn thì cũng không lỗ vốn.”
Thấy Tần lão hán không nói lời nào, Ngũ Nha tiếp tục nói: “Cha, hôm nay con nói thật với cha được không, Tần Ngũ Nha con không phải nương, cũng không phải tạm tỷ và tứ tỷ, con không chịu bị người ta bắt chẹt như họ. Con cũng không muốn rơi vào kết cục như tạm tỷ và tứ tỷ.”
“Cha, các vị thẩm thẩm, bá bá, Ngũ Nha ta là người đã từng chết một lần, thế giới này đã chẳng còn gì khiến Ngũ Nha sợ nữa. Bây giờ nói ra những lời đó, tuy là đại nghịch bất đạo nhưng là tiếng lòng của Tần Ngũ Nha ta. Người ta hay nói, con giun xéo mãi cũng quằn, mọi người cứ coi như Ngũ Nha ta điên rồi, ngốc rồi.”
“Cho dù mọi người nghĩ thế nào thì Ngũ Nha vẫn sẽ nói ra những lời này, nếu mọi người đồng ý thì cuối cùng ta vẫn nhớ Tần gia chúng ta, nhớ tới cha nương và huynh tẩu, nhớ tới đứa bé chưa được sinh ra trong bụng đại tẩu và nhị tẩu. Dù ta có phải làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ thì cũng sẽ kiếm được mười lượng bạc kia về nhà.”
“Nhưng nếu hôm nay cha không đồng ý với yêu cầu này thì Ngũ Nha cũng không có gì lo lắng, tự mình tìm con sông rồi nhảy xuống, chết đi là xong.”
Bây giờ Ngũ Nha và con người vừa rồi thật sự như hai người khác nhau, không chỉ dọa mọi người trong nhà Tần gia mà cũng dọa những người dân tới hóng chuyện ở đây. Không ai trong số họ nghĩ rằng một người luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện như Tần Ngũ Nha, một khắc trước còn đang đau khổ cầu xin cha, cầu Vương thị đừng bán mình đi, mà giờ khắc này lại như phượng hoàng niết bàn, sống lại ngay tại chỗ, dùng dáng vẻ kiêu ngạo, quyết tuyệt nói ra những lời ấy.
Ai cũng thấy những lời Ngũ Nha nói là đại nghịch bất đạo, nhưng ai cũng không nói ra được nửa điểm sai của Ngũ Nha. Mà vợ lý chính lại thở dài trong lòng, nha đầu này mệnh quá khổ, bây giờ học được chút hung ác thì cũng tốt, để đỡ phải khổ cả đời như nương của nó, khi quay đầu lại thì ngay cả con gái mình cũng không bảo vệ được.
Thật ra lời của Ngũ Nha chính là tiếng lòng của Tần lão hán, nếu cứ chết đi là xong thì chẳng phải mình đã nuôi không công nha đầu chết tiệt đó hay sao, vừa chẳng được báo đáp gì, lại còn lỗ vốn.
Mười lượng bạc đấy, mười lượng bạc không phải con số nhỏ đầu. Lúc này Tần lão hán bắt đầu thấp thỏm, do dự không quyết định.
Nhưng nếu thật sự đồng ý với yêu cầu hoang đường rằng Tần Ngũ Nha kiếm mười lượng bạc để cưới chính mình thì chẳng phải mình đã thật sự bán con gái hay sao? Cái mặt già này của mình phải đề ở đâu?
Nhưng nếu không đồng ý thì sao? Liễu gia nhất định là không gả đi được rồi, mà...
Nhất thời, Tần lão hán nhớ tới ánh mắt khi đối diện với mình của Tần Ngũ Nha. Tuy ông ta không có học thức nhưng chợt vào lúc đó lại có thể hiểu được suy nghĩ của Tần Ngũ Nha. Ánh mắt quả quyết, tàn nhẫn, sắc bén kia, ông ta hoàn toàn tin rằng con gái mình nói được sẽ làm được.
Chỉ cần mình dám nói không, nó sẽ thật sự nhảy xuống sông, như vậy mình vừa không cầm được tiền, mà còn bị mang tiếng là ép chết con gái, đúng là cái được không bù nổi cái mất.
Tần lão hán không biết mở miệng làm sao, nhất thời đứng ngày ra tại chỗ, mà lại khiến Vương thị sốt ruột muốn chết. Mục đích của nàng ta chính là tiền chứ không phải muốn mạng của Tần Ngũ Nha. Nếu Tần Ngũ Nha nhảy sông thì đứa bé trong bụng nàng ta về sau phải ăn cái gì, uống cái gì? Thế là nàng ta không hề để ý tới việc Tần Đại Tráng ngăn cản nữa mà nhảy ra: “Ngũ Nha, muội nói thật chứ? Muội thật sự có thể kiếm được đủ mười lượng bạc trong vòng một tháng sao?”
Vương thị tuy chỉ biết đến cái lợi, còn tham tiền, vô sỉ tới mức không hề giấu giếm, thế nhưng vào lúc này, Tần Ngũ Nha thấy Vương thị đặc biệt đáng yêu. Vô liêm sỉ thì vô liêm sỉ đi, thẳng thắn làm giao dịch còn tốt hơn cái loại đã làm điểm rồi còn lập đền thờ trinh tiết.
Thấy Tần lão hán không nói lời nào, Ngũ Nha tiếp tục nói: “Cha, hôm nay con nói thật với cha được không, Tần Ngũ Nha con không phải nương, cũng không phải tạm tỷ và tứ tỷ, con không chịu bị người ta bắt chẹt như họ. Con cũng không muốn rơi vào kết cục như tạm tỷ và tứ tỷ.”
“Cha, các vị thẩm thẩm, bá bá, Ngũ Nha ta là người đã từng chết một lần, thế giới này đã chẳng còn gì khiến Ngũ Nha sợ nữa. Bây giờ nói ra những lời đó, tuy là đại nghịch bất đạo nhưng là tiếng lòng của Tần Ngũ Nha ta. Người ta hay nói, con giun xéo mãi cũng quằn, mọi người cứ coi như Ngũ Nha ta điên rồi, ngốc rồi.”
“Cho dù mọi người nghĩ thế nào thì Ngũ Nha vẫn sẽ nói ra những lời này, nếu mọi người đồng ý thì cuối cùng ta vẫn nhớ Tần gia chúng ta, nhớ tới cha nương và huynh tẩu, nhớ tới đứa bé chưa được sinh ra trong bụng đại tẩu và nhị tẩu. Dù ta có phải làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ thì cũng sẽ kiếm được mười lượng bạc kia về nhà.”
“Nhưng nếu hôm nay cha không đồng ý với yêu cầu này thì Ngũ Nha cũng không có gì lo lắng, tự mình tìm con sông rồi nhảy xuống, chết đi là xong.”
Bây giờ Ngũ Nha và con người vừa rồi thật sự như hai người khác nhau, không chỉ dọa mọi người trong nhà Tần gia mà cũng dọa những người dân tới hóng chuyện ở đây. Không ai trong số họ nghĩ rằng một người luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện như Tần Ngũ Nha, một khắc trước còn đang đau khổ cầu xin cha, cầu Vương thị đừng bán mình đi, mà giờ khắc này lại như phượng hoàng niết bàn, sống lại ngay tại chỗ, dùng dáng vẻ kiêu ngạo, quyết tuyệt nói ra những lời ấy.
Ai cũng thấy những lời Ngũ Nha nói là đại nghịch bất đạo, nhưng ai cũng không nói ra được nửa điểm sai của Ngũ Nha. Mà vợ lý chính lại thở dài trong lòng, nha đầu này mệnh quá khổ, bây giờ học được chút hung ác thì cũng tốt, để đỡ phải khổ cả đời như nương của nó, khi quay đầu lại thì ngay cả con gái mình cũng không bảo vệ được.
Thật ra lời của Ngũ Nha chính là tiếng lòng của Tần lão hán, nếu cứ chết đi là xong thì chẳng phải mình đã nuôi không công nha đầu chết tiệt đó hay sao, vừa chẳng được báo đáp gì, lại còn lỗ vốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười lượng bạc đấy, mười lượng bạc không phải con số nhỏ đầu. Lúc này Tần lão hán bắt đầu thấp thỏm, do dự không quyết định.
Nhưng nếu thật sự đồng ý với yêu cầu hoang đường rằng Tần Ngũ Nha kiếm mười lượng bạc để cưới chính mình thì chẳng phải mình đã thật sự bán con gái hay sao? Cái mặt già này của mình phải đề ở đâu?
Nhưng nếu không đồng ý thì sao? Liễu gia nhất định là không gả đi được rồi, mà...
Nhất thời, Tần lão hán nhớ tới ánh mắt khi đối diện với mình của Tần Ngũ Nha. Tuy ông ta không có học thức nhưng chợt vào lúc đó lại có thể hiểu được suy nghĩ của Tần Ngũ Nha. Ánh mắt quả quyết, tàn nhẫn, sắc bén kia, ông ta hoàn toàn tin rằng con gái mình nói được sẽ làm được.
Chỉ cần mình dám nói không, nó sẽ thật sự nhảy xuống sông, như vậy mình vừa không cầm được tiền, mà còn bị mang tiếng là ép chết con gái, đúng là cái được không bù nổi cái mất.
Tần lão hán không biết mở miệng làm sao, nhất thời đứng ngày ra tại chỗ, mà lại khiến Vương thị sốt ruột muốn chết. Mục đích của nàng ta chính là tiền chứ không phải muốn mạng của Tần Ngũ Nha. Nếu Tần Ngũ Nha nhảy sông thì đứa bé trong bụng nàng ta về sau phải ăn cái gì, uống cái gì? Thế là nàng ta không hề để ý tới việc Tần Đại Tráng ngăn cản nữa mà nhảy ra: “Ngũ Nha, muội nói thật chứ? Muội thật sự có thể kiếm được đủ mười lượng bạc trong vòng một tháng sao?”
Vương thị tuy chỉ biết đến cái lợi, còn tham tiền, vô sỉ tới mức không hề giấu giếm, thế nhưng vào lúc này, Tần Ngũ Nha thấy Vương thị đặc biệt đáng yêu. Vô liêm sỉ thì vô liêm sỉ đi, thẳng thắn làm giao dịch còn tốt hơn cái loại đã làm điểm rồi còn lập đền thờ trinh tiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro