Chương 7
2024-10-25 15:15:02
Tần lão hán vừa nói ra câu này, khiến mọi người vốn định nghỉ ngơi đều sửng sốt, thật ra mấy người họ đã mệt mỏi đến mức xương sống và thắt lưng đau nhức, đói đến mức ngực dán vào lưng. Nhất là là Trương thị, mặc dù ngoài miệng không dám nói gì nhưng trong lòng đã chửi bới từ lâu rồi.
Tần gia đáng bị chém ngàn dao, ngày nào cũng chỉ biết giày vò người ta thôi!
Trương thị một tay bẻ ngô, một tay ôm bụng, không hiểu sao từ tối hôm qua đến giờ bụng nàng ta cứ ứa ra nước chua, nhìn thấy cái gì cũng buồn nôn, nên cơm tối cũng không ăn được mấy miếng.
Sáng nay lại không ăn gì, lập tức ra ngoài làm việc, mặt trời tháng sáu vốn đã gay gắt, phơi nắng thế này hay bị chóng mặt, sức khỏe đã không tốt, lại đói đến tận bây giờ, Trương thị mấy lần làm việc đều cảm thấy chân như nhũn ra, chỉ muốn ngã quỵ xuống.
Bóng râm kia vốn không xa ruộng cho lắm, mặc dù không nghe rõ cụ thể họ nói gì, nhưng Tần Ngũ Nha vẫn nhìn thấy rõ phản ứng của mọi người và sắc mặt của Tần lão hán, nàng đoán ngay ra là có chuyện gì.
Từ sau khi Tần Ngũ Nha tỉnh lại, Tần lão hán vẫn luôn chướng mắt nàng, không buồn nhìn nàng, chỉ cần nàng xuất hiện là một lập tức đen như đáy nồi. Nhưng mà cũng không biết có phải bởi vì Tần Ngũ Nha đã chết một lần hay không, Tần lão hán chưa từng đánh chửi nàng lần nào, chỉ xụ mặt ra thôi.
Tần Ngũ Nha đương nhiên cũng rất có ý thức tự giác, vừa nhìn thấy Tần lão hán là lập tức đi đường vòng, hai người làm cứ như kẻ thù vậy, người nào biết ông ta là cha ruột của nàng thì không nói làm gì, chứ ai không biết chắc sẽ tưởng nàng nợ ông ta mấy trăm lượng bạc ấy.
Vương thị thì ngược lại, nhìn thấy Tần Ngũ Nha sống lại, tuy rằng ban đầu cực kỳ hoảng sợ, nhưng sau khi biết không phải là xác chết vùng dậy thì lại rất sung sướng. Lý do Vương thị sung sướng rất đơn giản, lại tiết kiệm được ba lượng tiền quan tài, có thể bán con nhóc này đi thì tốt, không bán được thì vẫn có thêm lao động.
Nhìn thấy mọi người tức giận mà không dám nói gì, Tần Ngũ Nha cười lạnh một tiếng, mặc kệ không để ý tới, tự mình bày thức ăn ra, chỉ để hai cái bánh bột ngô vào sọt trống trên lưng rồi lập tức đi về phía núi Tây.
Thích ăn thì ăn, không ăn thì vứt, bà đây không có thời gian rảnh để diễn trò với mấy người.
Công việc hàng ngày của Tần Ngũ Nha ngoại trừ nấu cơm và giặt quần áo ra, chính là cứ cách một ngày thì lên một chuyển núi Tây cắt một sọt rau cho lợn về, băm nhỏ cùng rau lang rồi nấu chín cho heo ăn.
Rau cho lợn ở thời đại này không giống với loại rau mà Tần Ngũ Nha biết ở kiếp trước. Tần Ngũ Nha biết rau cho lợn ở kiếp trước là rau diếp cá, còn có tên khác là chiết nhĩ căn, vừa có thể làm dược liệu vừa có thể hạ hỏa.
Còn rau cho lợn ở thời đại này lại là một loại giống như lá lau sậy nhưng không giống lắm, khi thời tiết nắng nóng, khắp núi Tây đều mọc đầy loại rau này, rất dễ thu hoạch.
Phía đông của thôn Lý Gia chính là núi Tây, núi này rất nhỏ, không có dã thú yêu quái gì, ngay cả gà rừng hay thỏ rừng cũng rất khó tìm, thỉnh thoảng có một vài con cũng bị thôn dân bắt lấy làm một bữa ăn ngon.
Vì vậy, núi Tây rất an toàn, trẻ em trong thôn thường rủ nhau lên núi chơi, đều không cần người lớn chăm nom, ai cũng rất yên tâm.
Miệng cắn bánh bột ngô, Tần Ngũ Nha đi rất nhanh, ba bước cũng làm thành hai bước, không đến nửa canh giờ đã đi đến sườn núi.
Thật ra có một bụi lớn rau cho lợn mọc xanh um tươi tốt ở lối vào núi, nhưng Ngũ Nha không thèm nhìn lấy một cái, ngược lại cũng sọt trống đi sâu vào bên trong. Tuy nói là đi cắt rau cho lợn nhưng thực ra Ngũ Nha đang tìm kiếm một thứ khác.
Nửa tháng trước, Tần Ngũ Nha đi cắt rau cho lợn, thấy còn nhiều thời gian rảnh, nàng lại không muốn trở về cái nhà ầm ĩ kia sớm nên lập tức đi bộ đến sườn núi để tìm thức ăn gì đó cho đỡ thèm.
Nói đến mới thấy, đúng là ông trời không phụ người tốt, Tần Ngũ Nha vốn tham ăn đúng là tìm được một thứ tốt cho mình, đó là quả lý chua đen*.
* Lý chua đen (tên khoa học Ribes nigrum) là một loại cây bụi từ chi lý chua (Ribes), họ Grossulariaceae, được trồng để lấy quả. Là cây bản địa của một số vùng Trung u, Bắc u và Bắc Ả. Cây ưa lạnh, ra nhiều quả thành chùm dọc thân vào mùa hè. Quả lý chua đen giàu vitamin C, chất dinh dưỡng và chất chống oxy hóa.
Tần gia đáng bị chém ngàn dao, ngày nào cũng chỉ biết giày vò người ta thôi!
Trương thị một tay bẻ ngô, một tay ôm bụng, không hiểu sao từ tối hôm qua đến giờ bụng nàng ta cứ ứa ra nước chua, nhìn thấy cái gì cũng buồn nôn, nên cơm tối cũng không ăn được mấy miếng.
Sáng nay lại không ăn gì, lập tức ra ngoài làm việc, mặt trời tháng sáu vốn đã gay gắt, phơi nắng thế này hay bị chóng mặt, sức khỏe đã không tốt, lại đói đến tận bây giờ, Trương thị mấy lần làm việc đều cảm thấy chân như nhũn ra, chỉ muốn ngã quỵ xuống.
Bóng râm kia vốn không xa ruộng cho lắm, mặc dù không nghe rõ cụ thể họ nói gì, nhưng Tần Ngũ Nha vẫn nhìn thấy rõ phản ứng của mọi người và sắc mặt của Tần lão hán, nàng đoán ngay ra là có chuyện gì.
Từ sau khi Tần Ngũ Nha tỉnh lại, Tần lão hán vẫn luôn chướng mắt nàng, không buồn nhìn nàng, chỉ cần nàng xuất hiện là một lập tức đen như đáy nồi. Nhưng mà cũng không biết có phải bởi vì Tần Ngũ Nha đã chết một lần hay không, Tần lão hán chưa từng đánh chửi nàng lần nào, chỉ xụ mặt ra thôi.
Tần Ngũ Nha đương nhiên cũng rất có ý thức tự giác, vừa nhìn thấy Tần lão hán là lập tức đi đường vòng, hai người làm cứ như kẻ thù vậy, người nào biết ông ta là cha ruột của nàng thì không nói làm gì, chứ ai không biết chắc sẽ tưởng nàng nợ ông ta mấy trăm lượng bạc ấy.
Vương thị thì ngược lại, nhìn thấy Tần Ngũ Nha sống lại, tuy rằng ban đầu cực kỳ hoảng sợ, nhưng sau khi biết không phải là xác chết vùng dậy thì lại rất sung sướng. Lý do Vương thị sung sướng rất đơn giản, lại tiết kiệm được ba lượng tiền quan tài, có thể bán con nhóc này đi thì tốt, không bán được thì vẫn có thêm lao động.
Nhìn thấy mọi người tức giận mà không dám nói gì, Tần Ngũ Nha cười lạnh một tiếng, mặc kệ không để ý tới, tự mình bày thức ăn ra, chỉ để hai cái bánh bột ngô vào sọt trống trên lưng rồi lập tức đi về phía núi Tây.
Thích ăn thì ăn, không ăn thì vứt, bà đây không có thời gian rảnh để diễn trò với mấy người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công việc hàng ngày của Tần Ngũ Nha ngoại trừ nấu cơm và giặt quần áo ra, chính là cứ cách một ngày thì lên một chuyển núi Tây cắt một sọt rau cho lợn về, băm nhỏ cùng rau lang rồi nấu chín cho heo ăn.
Rau cho lợn ở thời đại này không giống với loại rau mà Tần Ngũ Nha biết ở kiếp trước. Tần Ngũ Nha biết rau cho lợn ở kiếp trước là rau diếp cá, còn có tên khác là chiết nhĩ căn, vừa có thể làm dược liệu vừa có thể hạ hỏa.
Còn rau cho lợn ở thời đại này lại là một loại giống như lá lau sậy nhưng không giống lắm, khi thời tiết nắng nóng, khắp núi Tây đều mọc đầy loại rau này, rất dễ thu hoạch.
Phía đông của thôn Lý Gia chính là núi Tây, núi này rất nhỏ, không có dã thú yêu quái gì, ngay cả gà rừng hay thỏ rừng cũng rất khó tìm, thỉnh thoảng có một vài con cũng bị thôn dân bắt lấy làm một bữa ăn ngon.
Vì vậy, núi Tây rất an toàn, trẻ em trong thôn thường rủ nhau lên núi chơi, đều không cần người lớn chăm nom, ai cũng rất yên tâm.
Miệng cắn bánh bột ngô, Tần Ngũ Nha đi rất nhanh, ba bước cũng làm thành hai bước, không đến nửa canh giờ đã đi đến sườn núi.
Thật ra có một bụi lớn rau cho lợn mọc xanh um tươi tốt ở lối vào núi, nhưng Ngũ Nha không thèm nhìn lấy một cái, ngược lại cũng sọt trống đi sâu vào bên trong. Tuy nói là đi cắt rau cho lợn nhưng thực ra Ngũ Nha đang tìm kiếm một thứ khác.
Nửa tháng trước, Tần Ngũ Nha đi cắt rau cho lợn, thấy còn nhiều thời gian rảnh, nàng lại không muốn trở về cái nhà ầm ĩ kia sớm nên lập tức đi bộ đến sườn núi để tìm thức ăn gì đó cho đỡ thèm.
Nói đến mới thấy, đúng là ông trời không phụ người tốt, Tần Ngũ Nha vốn tham ăn đúng là tìm được một thứ tốt cho mình, đó là quả lý chua đen*.
* Lý chua đen (tên khoa học Ribes nigrum) là một loại cây bụi từ chi lý chua (Ribes), họ Grossulariaceae, được trồng để lấy quả. Là cây bản địa của một số vùng Trung u, Bắc u và Bắc Ả. Cây ưa lạnh, ra nhiều quả thành chùm dọc thân vào mùa hè. Quả lý chua đen giàu vitamin C, chất dinh dưỡng và chất chống oxy hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro