Chương 9
2024-10-25 15:15:02
Cho dù cái này có thể kiếm tiền hay không, Tần Ngũ Nha chỉ có thể giấu nó trong bụng, chờ sau này rồi mới tính. Đương nhiên là nàng cũng không có ý định đem nó về nhà ăn.
Ngoại trừ nương là Lâm thị ra, nàng không có thiện cảm gì với đám người Tần gia này. Tìm được đồ ăn ngon, cho dù mình không ăn được, để nó thối rữa, Tần Ngũ Nha cũng không muốn mang về dù chỉ một quả để đám người kia chà đạp.
Giác ngộ có thứ tốt phải chia sẻ cho mọi người đã bị Tần Ngũ Nha lập tức cắt đứt vào ngay cái ngày hôm sau khi xuyên không đến thế giới này rồi, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không.
Mặc dù kiếp trước Tần Ngũ Nha chưa bao giờ làm việc gì, là con gái một “áo đến thò tay, cơm đến há miệng”, nhưng cho dù bạn là công chúa, sau ba tháng xuyên không đến đây cũng sẽ quen thôi.
Ví dụ như Ngũ Nha bây giờ cắt rau cho lợn ăn đã rất thành thạo, không hề chậm hơn người khác chút nào, chưa đến nửa canh giờ đã cắt được đầy sọt, đè xuống rất nặng mới xuống núi về nhà.
Lúc trở về Tần gia thì sắc trời còn sớm, đám người Tần lão hán tự nhiên vẫn chưa về, Tần Ngũ Nha vừa đặt sọt xuống thì lập tức nhìn thấy Vương thị , lén lút đi từ trong phòng bếp ra, tay còn cầm cái gì đó, vừa nhìn thấy Tần Ngũ Nha trở về thì hơi sửng sốt.
Ngay sau đó, nàng ta cuống quít giấu tay ra sau lưng, thấy Tần Ngũ Nha hoàn toàn không có phản ứng gì thì lập tức hung hăng trưng nàng một cái, rồi hùng hùng hổ hổ đỡ bụng chạy vào trong phòng mình.
“Hừ! Ngày nào cũng chỉ nghĩ xem làm thế nào để ăn vụng trứng gà thôi, cứ tưởng người ta không nhìn thấy ấy.” Tần Ngũ Nha cười lạnh một tiếng, cũng không để ý tới Vương thị, bắt đầu bận rộn làm việc trong tay mình.
Nàng cất một nửa số rau cho lợn đã cắt hôm nay vào chỗ râm mát, nửa còn lại thì trộn với lá úa, rồi ngâm trong chậu gỗ để rửa sạch.
thẳng vào nồi, sau khi nấu gần mười lăm phút là có thể cho lợn ăn. Tần gia chỉ có hai con lợn nên ăn cũng không nhiều lắm, hai con lợn này bây giờ đã gần trưởng thành, một con sẽ bị mổ thịt vào dịp Tết, con còn lại thì bán ở thị trấn để lấy tiền.
Sau khi nấu xong rau cho lợn, Ngũ Nha thu dọn xong xuôi rồi cũng sọt rỗng ra khỏi nhà, đi đến ruộng thu dọn bát đũa mà đám người kia vừa ăn xong.
“Đại Sơn... Đại Sơn... Ta cảm thấy khó chịu quá... Ta...” Tần Ngũ Nha vừa đi tới đầu ruộng thì lập tức nhìn thấy nhị tẩu một tay túm lấy một gốc cây ngô, một tay muốn nắm lấy Đại Sơn bên cạnh, nhưng còn chưa nắm được thứ gì đã lập tức ngất xỉu.
“Quế Phương? Quế Phương, nàng làm sao thế!” Tần Đại Sơn nghe thấy tiếng hô của vợ mình, vừa nghi hoặc quay đầu lại thì thấy vợ mình đã ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự, nhất thời luống cuống, hoảng loạn hét lên.
Tần lão hán và Lâm thị đều nghe thấy tiếng hô, vội vàng chạy tới xem xét thì thấy Trương thị nằm dưới ruộng, sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh.
“Ông ơi, thế này là sao? Không lẽ là bị say nắng?” Lâm thị bỏ việc trong tay xuống, sờ trán Trương thị, đổ một ít nước lên tay rồi vỗ nhẹ vào mặt Trương thị, nhưng dù thế nào Trường thị vẫn không tỉnh lại.
“La hét ồn ào cái gì, phỏng chừng là say nắng thôi, đồ vô dụng mới làm được ít việc cỏn con đã đời sống đời chết rồi. Đại Sơn, con đỡ vợ ra chỗ bóng râm kia ngồi một lúc là được.”
Tần lão hán nhìn thoáng qua con dâu thứ hai nhà mình, đen mặt nói: “Đại Sơn, con mau lên đi, hôm nay trước khi trời tối nhất định phải thu hoạch hết số ngô này mới được.”
“Vâng, cha.” Trên mặt Đại Sơn lộ vẻ lo lắng, nhưng không dám phản bác lại lời nói của cha mình, chỉ có thể ôm Trường thị đi vào bóng râm, đúng lúc nhìn thấy Ngũ Nha đến dọn dẹp bát đũa, sắc mặt không khỏi thả lỏng, nói: “Ngũ Nha, nhị tẩu của muội không hiểu sao lại ngất xỉu, muội chăm sóc nàng ấy nhé, bát đũa thì cứ đợi lát nữa hăng thu dọn.”
“Muội biết rồi, muội sẽ chăm sóc tẩu ấy.” Tần Ngũ Nha nhìn thoáng qua Trương thị sắc mặt trắng bệch, đáp.
Tuy rằng nhị ca và nhị tẩu đối xử với mình không tính là tốt, nhưng cũng không tính là quá tệ, so với Tần lão hán vô tình và đại ca, đại tẩu vô sỉ, nhị ca và Trương thị cùng lắm chỉ xem như ung dung ngồi một bên nhìn, không nhúng tay can thiệp bên nào cả.
Ngoại trừ nương là Lâm thị ra, nàng không có thiện cảm gì với đám người Tần gia này. Tìm được đồ ăn ngon, cho dù mình không ăn được, để nó thối rữa, Tần Ngũ Nha cũng không muốn mang về dù chỉ một quả để đám người kia chà đạp.
Giác ngộ có thứ tốt phải chia sẻ cho mọi người đã bị Tần Ngũ Nha lập tức cắt đứt vào ngay cái ngày hôm sau khi xuyên không đến thế giới này rồi, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không.
Mặc dù kiếp trước Tần Ngũ Nha chưa bao giờ làm việc gì, là con gái một “áo đến thò tay, cơm đến há miệng”, nhưng cho dù bạn là công chúa, sau ba tháng xuyên không đến đây cũng sẽ quen thôi.
Ví dụ như Ngũ Nha bây giờ cắt rau cho lợn ăn đã rất thành thạo, không hề chậm hơn người khác chút nào, chưa đến nửa canh giờ đã cắt được đầy sọt, đè xuống rất nặng mới xuống núi về nhà.
Lúc trở về Tần gia thì sắc trời còn sớm, đám người Tần lão hán tự nhiên vẫn chưa về, Tần Ngũ Nha vừa đặt sọt xuống thì lập tức nhìn thấy Vương thị , lén lút đi từ trong phòng bếp ra, tay còn cầm cái gì đó, vừa nhìn thấy Tần Ngũ Nha trở về thì hơi sửng sốt.
Ngay sau đó, nàng ta cuống quít giấu tay ra sau lưng, thấy Tần Ngũ Nha hoàn toàn không có phản ứng gì thì lập tức hung hăng trưng nàng một cái, rồi hùng hùng hổ hổ đỡ bụng chạy vào trong phòng mình.
“Hừ! Ngày nào cũng chỉ nghĩ xem làm thế nào để ăn vụng trứng gà thôi, cứ tưởng người ta không nhìn thấy ấy.” Tần Ngũ Nha cười lạnh một tiếng, cũng không để ý tới Vương thị, bắt đầu bận rộn làm việc trong tay mình.
Nàng cất một nửa số rau cho lợn đã cắt hôm nay vào chỗ râm mát, nửa còn lại thì trộn với lá úa, rồi ngâm trong chậu gỗ để rửa sạch.
thẳng vào nồi, sau khi nấu gần mười lăm phút là có thể cho lợn ăn. Tần gia chỉ có hai con lợn nên ăn cũng không nhiều lắm, hai con lợn này bây giờ đã gần trưởng thành, một con sẽ bị mổ thịt vào dịp Tết, con còn lại thì bán ở thị trấn để lấy tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nấu xong rau cho lợn, Ngũ Nha thu dọn xong xuôi rồi cũng sọt rỗng ra khỏi nhà, đi đến ruộng thu dọn bát đũa mà đám người kia vừa ăn xong.
“Đại Sơn... Đại Sơn... Ta cảm thấy khó chịu quá... Ta...” Tần Ngũ Nha vừa đi tới đầu ruộng thì lập tức nhìn thấy nhị tẩu một tay túm lấy một gốc cây ngô, một tay muốn nắm lấy Đại Sơn bên cạnh, nhưng còn chưa nắm được thứ gì đã lập tức ngất xỉu.
“Quế Phương? Quế Phương, nàng làm sao thế!” Tần Đại Sơn nghe thấy tiếng hô của vợ mình, vừa nghi hoặc quay đầu lại thì thấy vợ mình đã ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự, nhất thời luống cuống, hoảng loạn hét lên.
Tần lão hán và Lâm thị đều nghe thấy tiếng hô, vội vàng chạy tới xem xét thì thấy Trương thị nằm dưới ruộng, sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh.
“Ông ơi, thế này là sao? Không lẽ là bị say nắng?” Lâm thị bỏ việc trong tay xuống, sờ trán Trương thị, đổ một ít nước lên tay rồi vỗ nhẹ vào mặt Trương thị, nhưng dù thế nào Trường thị vẫn không tỉnh lại.
“La hét ồn ào cái gì, phỏng chừng là say nắng thôi, đồ vô dụng mới làm được ít việc cỏn con đã đời sống đời chết rồi. Đại Sơn, con đỡ vợ ra chỗ bóng râm kia ngồi một lúc là được.”
Tần lão hán nhìn thoáng qua con dâu thứ hai nhà mình, đen mặt nói: “Đại Sơn, con mau lên đi, hôm nay trước khi trời tối nhất định phải thu hoạch hết số ngô này mới được.”
“Vâng, cha.” Trên mặt Đại Sơn lộ vẻ lo lắng, nhưng không dám phản bác lại lời nói của cha mình, chỉ có thể ôm Trường thị đi vào bóng râm, đúng lúc nhìn thấy Ngũ Nha đến dọn dẹp bát đũa, sắc mặt không khỏi thả lỏng, nói: “Ngũ Nha, nhị tẩu của muội không hiểu sao lại ngất xỉu, muội chăm sóc nàng ấy nhé, bát đũa thì cứ đợi lát nữa hăng thu dọn.”
“Muội biết rồi, muội sẽ chăm sóc tẩu ấy.” Tần Ngũ Nha nhìn thoáng qua Trương thị sắc mặt trắng bệch, đáp.
Tuy rằng nhị ca và nhị tẩu đối xử với mình không tính là tốt, nhưng cũng không tính là quá tệ, so với Tần lão hán vô tình và đại ca, đại tẩu vô sỉ, nhị ca và Trương thị cùng lắm chỉ xem như ung dung ngồi một bên nhìn, không nhúng tay can thiệp bên nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro