Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
Vấn Đề Nguyên T...
Phượng Quỳnh
2024-11-22 04:02:24
Thấy đá vụn lăn từ trên xuống, ba người bên dưới nhanh chóng né tránh. Chỉ trượt một cái, Trác Quân Việt trượt xuống vài mét mới đứng vững lại. Lúc này, đám người cố ý dẫm cho đá rơi vẫn không chịu dừng lại, ngược lại càng thêm ngạo mạn.
"Những người này không có ý tốt.” Lão nhân nhíu mày nói, nhìn xuống dưới: "Đầu gỗ, ngươi sao rồi, không việc gì chứ?"
"Không sao," Trác Quân Việt đáp, tiếp tục leo lên.
Phong Cửu ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt thoáng lạnh lùng. Bàn tay nàng khẽ động, vài cây ngân châm yên lặng bắn ra, không một tiếng động mà xuyên qua đáy giày của mấy người đó.
"Shttt - a!"
Vài tiếng kêu đau truyền ra, khi mấy người đó hạn chân dẫm xuống đất, không ngờ rằng ngay bàn chân bị ngân châm đâm tới khiến chúng đau đến nỗi hít một hơi lạnh. Do cơn đau dữ dội dưới chân, bọn chúng không cách nào đứng vững, lần lượt ngã xuống..
"Á!"
Khi mấy người đó lăn xuống, họ cố gắng nắm lấy những tảng đá để giữ ổn định thân thể, nhưng mà, tốc độ trượt xuống quá nhanh, cộng với việc cơ thể mất thăng bằng, nên họ cứ thế mà lăn thẳng từ lưng chừng núi xuống.
“Bịch bịch bịch…”
Vài âm thanh nặng nề vang lên, không chỉ khiến những người bên dưới kinh ngạc, mà cả những người bên trên cũng sửng sốt, không ngờ rằng những kẻ vừa tấn công ba người kia lại là những người đầu tiên rơi xuống.
Nhìn thấy kết cục của họ, những người khác trở nên cảnh giác với ba người, tự nhiên không dám chọc giận họ.
Vì vậy, Phượng Cửu cùng hai người đồng hành từ từ leo lên, vừa leo vừa tìm Hỏa Diệu Thạch, cho đến khi lên đến lưng chừng núi, họ mới tìm một tảng đá nhô ra để ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Dù ngọn núi này cũng lớn, nhưng có nhiều người tìm kiếm thế này, thực sự có thể tìm được Hỏa Diệu Thảo sao?” Phượng Cửu nhìn lão nhân hỏi. Họ đã nhặt được không ít Hỏa Diệu Thạch, nhưng Hỏa Diệu Thảo thì leo đến đây cũng chưa thấy một cây nào, chưa kể, đâu chỉ có họ đang tìm kiếm.
“Ngươi nói nhỏ chút, họ chưa chắc đã tìm Hỏa Diệu Thảo, cái này người bình thường không nhận ra được đâu.” Ông lão hạ giọng nói.
Phượng Cửu đảo mắt: “Ngươi nghĩ những người này đều ngốc sao? Họ đã sống ở đây lâu năm, những gì ông biết chẳng lẽ họ không biết?”
“Biết hay không không quan trọng, nếu họ tìm thấy, hề hề, chúng ta cướp lại là xong chứ gì?” Ông lão cười xảo quyệt, trong lòng vốn đã có ý định này.
Phượng Cửu nghe vậy có phần ngạc nhiên, liếc nhìn ông một cách nửa cười nửa không: “Ngài là trụ cột chính của Tông Môn, mà cũng dám cướp đồ của người khác sao?”
“Xì! Có gì đâu? Bọn họ cũng chẳng phải người tốt lành gì, ở đây ai mà không tranh giành? Nha đầu, ta nói cho ngươi biết, ngươi vẫn còn non lắm! Thế gian này nếu tuân thủ quy tắc quá thì chỉ thành cứng nhắc thôi, con người phải biết linh hoạt biến đổi.”
Lão nhân nói chậm rãi, liếc nhìn những người kia, rồi tiếp tục: “Ngươi nghĩ nếu chúng ta tìm thấy Hỏa Diệu Thảo trước, họ sẽ không cướp sao? Ta nói cho ngơi , nếu gặp người chính trực lương thiện thì sẽ không thể ra tay, vì làm người phải có nguyên tắc, ngươi nói có đúng không? Nhưng những người này rõ ràng không phải là người chính trực lương thiện, nếu ngươi không cướp họ, chỉ chờ bị họ cướp thôi. Với họ, đâu có lý lẽ hay nguyên tắc gì, tất cả đều là bọn bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.”
Phượng Cửu thoáng một tia cảm xúc lạ trong mắt, nàng nhìn lão, mỉm cười nói: “Điểm này của ngài vậy mà lại khá giống với ta.”
"Những người này không có ý tốt.” Lão nhân nhíu mày nói, nhìn xuống dưới: "Đầu gỗ, ngươi sao rồi, không việc gì chứ?"
"Không sao," Trác Quân Việt đáp, tiếp tục leo lên.
Phong Cửu ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt thoáng lạnh lùng. Bàn tay nàng khẽ động, vài cây ngân châm yên lặng bắn ra, không một tiếng động mà xuyên qua đáy giày của mấy người đó.
"Shttt - a!"
Vài tiếng kêu đau truyền ra, khi mấy người đó hạn chân dẫm xuống đất, không ngờ rằng ngay bàn chân bị ngân châm đâm tới khiến chúng đau đến nỗi hít một hơi lạnh. Do cơn đau dữ dội dưới chân, bọn chúng không cách nào đứng vững, lần lượt ngã xuống..
"Á!"
Khi mấy người đó lăn xuống, họ cố gắng nắm lấy những tảng đá để giữ ổn định thân thể, nhưng mà, tốc độ trượt xuống quá nhanh, cộng với việc cơ thể mất thăng bằng, nên họ cứ thế mà lăn thẳng từ lưng chừng núi xuống.
“Bịch bịch bịch…”
Vài âm thanh nặng nề vang lên, không chỉ khiến những người bên dưới kinh ngạc, mà cả những người bên trên cũng sửng sốt, không ngờ rằng những kẻ vừa tấn công ba người kia lại là những người đầu tiên rơi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy kết cục của họ, những người khác trở nên cảnh giác với ba người, tự nhiên không dám chọc giận họ.
Vì vậy, Phượng Cửu cùng hai người đồng hành từ từ leo lên, vừa leo vừa tìm Hỏa Diệu Thạch, cho đến khi lên đến lưng chừng núi, họ mới tìm một tảng đá nhô ra để ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Dù ngọn núi này cũng lớn, nhưng có nhiều người tìm kiếm thế này, thực sự có thể tìm được Hỏa Diệu Thảo sao?” Phượng Cửu nhìn lão nhân hỏi. Họ đã nhặt được không ít Hỏa Diệu Thạch, nhưng Hỏa Diệu Thảo thì leo đến đây cũng chưa thấy một cây nào, chưa kể, đâu chỉ có họ đang tìm kiếm.
“Ngươi nói nhỏ chút, họ chưa chắc đã tìm Hỏa Diệu Thảo, cái này người bình thường không nhận ra được đâu.” Ông lão hạ giọng nói.
Phượng Cửu đảo mắt: “Ngươi nghĩ những người này đều ngốc sao? Họ đã sống ở đây lâu năm, những gì ông biết chẳng lẽ họ không biết?”
“Biết hay không không quan trọng, nếu họ tìm thấy, hề hề, chúng ta cướp lại là xong chứ gì?” Ông lão cười xảo quyệt, trong lòng vốn đã có ý định này.
Phượng Cửu nghe vậy có phần ngạc nhiên, liếc nhìn ông một cách nửa cười nửa không: “Ngài là trụ cột chính của Tông Môn, mà cũng dám cướp đồ của người khác sao?”
“Xì! Có gì đâu? Bọn họ cũng chẳng phải người tốt lành gì, ở đây ai mà không tranh giành? Nha đầu, ta nói cho ngươi biết, ngươi vẫn còn non lắm! Thế gian này nếu tuân thủ quy tắc quá thì chỉ thành cứng nhắc thôi, con người phải biết linh hoạt biến đổi.”
Lão nhân nói chậm rãi, liếc nhìn những người kia, rồi tiếp tục: “Ngươi nghĩ nếu chúng ta tìm thấy Hỏa Diệu Thảo trước, họ sẽ không cướp sao? Ta nói cho ngơi , nếu gặp người chính trực lương thiện thì sẽ không thể ra tay, vì làm người phải có nguyên tắc, ngươi nói có đúng không? Nhưng những người này rõ ràng không phải là người chính trực lương thiện, nếu ngươi không cướp họ, chỉ chờ bị họ cướp thôi. Với họ, đâu có lý lẽ hay nguyên tắc gì, tất cả đều là bọn bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.”
Phượng Cửu thoáng một tia cảm xúc lạ trong mắt, nàng nhìn lão, mỉm cười nói: “Điểm này của ngài vậy mà lại khá giống với ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro