Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn

Nhìn Lầm Sao

Phượng Quỳnh

2024-11-22 00:29:44

"Phải không? Cho nên lão nhân ta mới nói chúng ta cũng có chút giống nhau, thế nào, ngươi có muốn suy nghĩ lại chuyện thu ta làm đệ tử? Có một Thái Sơn của Tông môn như ta làm đồ đệ, ngươi chính là có lời đấy." Lão nhân nhìn nàng với ánh mắt đầy mong chờ.

Nghe vậy, Phượng Cửu chống cằm, đôi mắt sáng lên rồi cười nói: "Ừm, ta có thể cân nhắc."

Nghe thấy có hy vọng, lão nhân hết sức mừng rỡ: "Cân nhắc chỗ nào nữa? Quyết định luôn đi! Này này, chỗ ông già ta có rượu đây, làm vài chén?"

Thấy ông lão thật sự muốn lấy rượu ra, Phượng Cửu vội ngăn lại: "Từ từ, ngươi cũng không nhìn xem đây là chỗ nào? Lúc này thích hợp sao? Chuyện này để sau đi, về rồi nói tiếp."

"Ài, không phải lão già này sợ lát nữa ngươi lại lừa dối ta sao." Ông lão thở dài một tiếng, liếc nhìn nàng: "Hay là, ngươi dạy ta phần tâm pháp của Thái Cực Quyền trước?"

Nghe vậy, Phượng Cửu hắc hắc cười nhẹ, rồi bất chợt thu lại nụ cười: "Không dạy." Nàng quay đầu sang hướng khác, ánh mắt đúng lúc rơi vào người Trác Quân Việt.

Lão nhân thấy nàng chăm chú nhìn Trác Quân Việt, biết rằng nàng đang suy đoán về thân thế của hắn. Trong phút chốc, ông ấy không nói gì thêm, chỉ cầm hồ lô rượu uống vài ngụm, ánh mắt nhìn về phía hai người, nhưng khóe mắt vẫn để ý động tĩnh xung quanh.

Khi liếc thấy một cây Hỏa Diệu Thảo đang âm thầm di chuyển, ông lão phấn khích, vội nháy mắt với Phượng Cửu, hạ giọng ra hiệu: "Nhìn kìa, nhìn kìa, đó chính là Hỏa Diệu Thảo!"

Phượng Cửu thoáng ngẩn ra, rồi nhìn theo ánh mắt của ông ấy, chỉ thấy cách mình không xa, một cây thảo dược đang âm thầm tiến lại gần.

Tiến lại gần ư? Nàng hơi ngạc nhiên một chút, nhìn kỹ, thì cây thảo dược đó quả thật đang di chuyển về phía nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không phải Hỏa Diệu Thảo thường thấy người là chạy trốn rất nhanh sao? Sao lại tiến về phía nàng thế này?

“Đó thực sự là Hỏa Diệu Thảo sao? Không nhìn nhầm chứ?” Nàng đè thấp âm thanh hỏi

“Sao có thể nhìn nhầm? Chính là gốc cây đó, thân đỏ rực, chỉ có hai lá, rễ bên dưới giống hệt nhân sâm, chỉ là rễ lại có màu đỏ, đỏ, đỏ… ơ!”

Ông lão nói lắp bắp, cuối cùng còn hít mạnh một hơi lạnh, đôi mắt tròn xoe: "Ngươi, ngươi mau nhìn! Lại, lại xuất hiện thêm một cây nữa!"

Phượng Cửu nhìn theo, quả thật không biết từ đâu lại có thêm một cây Hỏa Diệu Thảo nữa, cũng đang di chuyển về phía nàng, khiến nàng ngạc nhiên không nói nên lời.

Ngay lúc đó, cây Hỏa Diệu Thảo đầu tiên đã tiến đến bên chân nàng. Lão nhân cầm sợi dây thừng đỏ chuẩn bị túm lấy chúng, nhưng lại bị một ánh mắt của Phượng Cửu ngăn lại.

Cây Họa Diệu Thảo đó sau khi tiến đến bên Phượng Cửu, liền dùng một trong hai chiếc lá nhẹ nhàng chạm vào chân nàng, rồi đột ngột cúi xuống, tự nhổ rễ đỏ rực giống như nhân sâm của mình lên và nhảy vào lòng Phượng Cửu.

"Ô?"

Phượng Cửu mở to mắt ngạc nhiên, cứ tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng nhìn lại, thì đúng là cây Hỏa Diệu Thảo đó đã tự nhổ mình lên rồi nhảy vào lòng nàng, trốn vào trong áo nàng, chỉ chừa lại hai chiếc lá nhỏ lấp ló, khiến nàng hết sức bối rối, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Lão nhân và Trác Quân Việt lúc này cũng đều là vẻ mặt kinh ngạc, họ không nhìn nhầm chứ? Sao chuyện không thể nào xảy ra này lại đột nhiên xảy ra đây

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn

Số ký tự: 0